Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 94: Trò chơi sống còn 2



Điện thoại, các thiết bị điện tử từ lúc nào đã hoàn toàn mất tín hiệu.

Có lẽ cả Island Big đã bị vô hiệu hóa từ sớm.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của trò chơi mà hắn nói.

"Tôi đã chuẩn bị một con tàu lớn, không bằng Titanic huyền thoại nhưng cũng đủ lớn cho mọi người ăn chơi xa hoa trên đó." Ngoài giọng nói ấy ra chẳng nhìn thấy bất cứ một chút bóng hình nào từ hắn. "Nam tổng, giáo sư Hàn… Nam phu nhân, Thẩm thiếu và toàn bộ người ở đây đều vô cùng đáng giá, không chỉ đáp được vài câu hỏi kia mà cứu được cùng lúc tất thảy. Như vậy sẽ không công bằng cho tôi, trò chơi cũng không được hay nữa." Hắn dừng lại, mọi người nghe tiếng tách một cái, ngay tức thì một nơi nào đó bên ngoài khách sạn Vip vang lên một tiếng động lớn, là tiếng nổ của bom.

Mọi người theo phản xạ ôm đầu mình, la hét inh ỏi.

Nam Lãnh căng chặt quai hàm, rõ ràng không phải chỉ có mười ba quả bom, hắn ta dám lừa anh, ánh mắt sắc bén lần nữa hướng tới màn hình máy chiếu. Là cảnh tượng hoang tàn sau trận bom nổ vừa rồi. Không có người chết cũng không có người xuất hiện nơi đó. Đấy là một hành động cảnh cáo.

Hắn đang cảnh cáo, uy hiếp bọn anh.

"Đề tiếp theo." Nam Lãnh nheo mắt, giọng điệu lạnh lẽo như vùng Cực Nam băng giá.

Hắn cười một tràng dài khoảng hơn mười giây mới dừng lại. "Nam tổng quả là người chịu chơi, rất tốt."

"Bom tôi đã cài khắp cái đảo này, các người trốn không thoát, đương nhiên sống thì vẫn được, quan trọng Nam tổng và giáo sư Hàn có chấp nhận yêu cầu của tôi hay không?"

Hàn Dĩ Ngôn lên tiếng. "Yêu cầu gì?"

"Những người có liên quan đến Nam tổng và giáo sư Hàn phải lên con tàu kia, còn về chuyện ở trên đó như thế nào, có thủy thủ hay thuyền trưởng không thì tôi không thể tiết lộ. Tôi chỉ nhắc nhở các người một vấn đề đó là trên tàu cũng đã sớm được gài bom."

"Mẹ kiếp." Hứa Ngạn Thâm không nhịn được chửi tục, trong sự im lặng tuyệt đối tự nhiên giọng nói có phần lớn của anh ta càng được phóng đại gấp bội.

Hàn Dĩ Ngôn và Nam Lãnh cùng lúc nhìn nhau như để bàn tính.

Hứa Ngạn Thâm thấy bọn họ cách xa nhau trao đổi bằng ánh mắt mà nhức não, anh ta hừ một tiếng kéo Hàn Dĩ Ngôn đang đứng như trân ra pho tượng đi tới trước mặt Nam Lãnh.

Vậy mà lần này Hàn Dĩ Ngôn mặc cho anh ta lôi kéo, không hề có ý phản đối.

Hứa Ngạn Thâm thở dài. "Tình thế này rồi cần đưa ra quyết định sáng suốt nhất." Anh ta định nhắc tới Hàm Hi Họa còn đang trong tay hắn ta nhưng cảm thấy nói ra cũng chỉ là những lời dư thừa vì anh ta thừa hiểu Hàm Hi Họa luôn trong suy nghĩ của hai người đàn ông xuất chúng này.

"Tôi muốn ông thả cả vợ và bạn tôi ra." Sau một lúc suy nghĩ, Nam Lãnh lên tiếng.

"Hình như Nam tổng quên mất những gì tôi nói rồi nhỉ? Là những người có liên quan đến Nam tổng và giáo sư Hàn đều phải lên con tàu kia. Vậy thì Nam phu nhân và Thẩm thiếu lại càng nên có mặt ở đó."

Thuộc hạ của Nam Lãnh ở ngoài khách sạn đã thông báo qua bộ đàm các tàu thuyền đều bị khóa chặt, hơn nữa bọn họ gần như đã bị người của hắn ta khống chế, không thể nhích khỏi Island Big dù bằng máy bay tư nhân.

Đã bị dồn đến đường cùng cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn không thể làm gì khác là chấp nhận lên con tàu đầy cạm bẫy kia.

"Không… tôi không muốn." Hoàng Mỹ Nhân bị một tay thuộc hạ của hắn ta ép lên tàu, cô ta một mực gào hét kháng cự, kết cục là ăn phải một cái bạt tai khiến đầu của cô ta ong ong.

"Yên lặng đi, nếu không không phải chỉ có một cái tát này đâu." Đẩy mạnh sau lưng cô ta một cái hắn vừa cảnh cáo.

Hoàng Mỹ Nhân rốt cuộc cũng tái mặt không dám kỳ kèo hay phản kháng nữa. Ít nhất là hiện tại vẫn sống, còn có Nam Lãnh cũng lên tàu tức là cơ hội sống vẫn còn đó. Cô ta lấy lại bình tĩnh đi vào sâu khoang tàu cùng với cô nàng Ngô Thiến mặt mày không còn chút máu.

Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn sau khi nhìn mọi người đã an toàn lên thuyền rời khỏi Island Big mới vội vàng chạy về hướng con tàu kia. Hàm Hi Họa, Thẩm Thiếu Hàng đang bị nhốt ở đó.

Trong căn phòng nhỏ trông qua có vẻ là nhà kho đựng đồ hư hỏng, mùi bụi xâm nhập toàn khoang mũi của cả hai.

Hàm Hi Họa cảm thấy cơ thể bủn rủn không chút sức lực, dù đầu óc đã có phần thanh tỉnh hơn.

Cô cố gắng mở mắt đảo một vòng căn phòng, thấy Thẩm Thiếu Hàng đang dựa vào tường, thân thể anh ta hơi vặn vẹo, không biết là đang làm cái gì.

"Thẩm Thiếu Hàng." Cô gắng sức ngồi dậy, khuỷu tay chống xuống sàn, cố lắm mới ngồi thẳng người.

Trong không gian tĩnh lặng không có chút âm thanh nào, giọng khe khẽ có chút tịch mịch của phụ nữ vang lên thật khiến cho người ta hốt hoảng.

Thẩm Thiếu Hàng kêu một tiếng vì giật mình, sau đó mới nhận thức được cái âm thanh vừa rồi là của Hàm Hi Họa. Có chút mất mặt, anh ta ho ho hai tiếng, tay vẫn tiếp tục làm việc, thân thể hơi vẹo qua một bên. "Cô tỉnh rồi à."

"Anh làm gì vậy?" Trông anh ta rất tỉnh táo, rất khỏe mạnh, ngẫm nghĩ chắc bọn người kia cũng đánh thuốc anh ta nhưng xem ra là sức đề kháng của cô vẫn quá yếu mới dẫn đến tình trạng như gà rù lúc này.

Thẩm Thiếu Hàng hả rồi đáp: "Tôi đang cứa dây trói." Mắt cũng không nâng lên nhìn cô.

Hàm Hi Họa trợn mắt khó tin quan sát anh ta thật kỹ, cô muốn lết tới gần xem thử anh ta dùng cách nào hoặc là anh ta lấy đâu ra vật dụng sắc nhọn để cắt dây trói nhưng cả người chẳng có bao nhiêu sức, đến nói chuyện cũng thấy mệt.

Không cần cô hỏi, Thẩm Thiếu Hàng đã giải thích. "Có một con dao cắt trái cây nhỏ lọt dưới đống đồ bỏ kia, lúc tôi tỉnh dậy may mắn phát hiện." Vừa nói xong dây trói cũng được cắt đứt. Thẩm Thiếu Hàng vứt con dao qua một bên rồi đi tới chỗ Hàm Hi Họa giúp cô cởi trói.

Lúc đang mở dây trói chân cho cô thì cửa phòng kêu ầm lên một tiếng, là có người dùng lực cực kỳ kinh khủng phá cửa.

Cả hai điếng người trơ mắt nhìn vài người đang đứng ở cửa.

Nam Lãnh nuốt nước miếng, cổ họng anh khô khốc, không quan tâm đang ở đâu anh chạy nhanh đến tiện tay đẩy Thẩm Thiếu Hàng đang mở lớn mắt nhìn mình chằm chằm sang một bên, anh ngồi quỳ một chân trước mặt Hàm Hi Họa cởi nốt trói chân cho cô, rồi không do dự kéo cả thân thể người con gái vào trong lòng siết mạnh.

Thẩm Thiếu Hàng bị ghét bỏ, rất muốn chửi tục nhưng vẫn nhịn. Anh ta mang khuôn mặt như đưa đám đứng dậy rồi lại chứng kiến cảnh tình yêu sướt mướt trước mắt mà nuốt luôn mấy câu định nói ra.

Anh ta bỗng nhớ đến cô gái ngốc nghếch nào đó, môi khẽ nhếch lắc lắc đầu buồn bã. Cô nhóc đó giận anh cũng cả tháng nay rồi.

Sau cái ôm thắm thiết, Nam Lãnh đỡ Hàm Hi Họa đứng dậy định cùng rời khỏi căn phòng kho chứa nhưng người trong lòng không đứng vững.

"Họa Họa." Nam Lãnh nhanh tay ôm lấy eo cô lo lắng hỏi. "Em bị thương ở đâu?"

Hàm Hi Họa dựa vào ngực anh lắc đầu, cô nhỏ giọng. "Thuốc mê hơi nặng. Anh bế em đi."

Đương nhiên không cần cô bảo anh cũng muốn làm vậy, ôm cô lên ra khỏi phòng. "Tập trung ở phòng tiếp khách." Dặn dò bọn họ xong anh cùng Hàm Hi Họa rời đi.

Anh ôm cô đến một căn phòng, cũng chẳng quan tâm phòng đó ra sao.

Đặt cô lên giường, Nam Lãnh hôn lên trán cô một cái. "Em ngủ đi, anh phải giải quyết chút chuyện. Những chuyện đã xảy ra khi về anh sẽ nói em biết."

Hàm Hi Họa mệt mỏi đáp "vâng". Cô thấy Nam Lãnh đi đi lại lại trong phòng, anh kiểm tra từng ngóc ngách kể cả phòng tắm đến khi thấy ổn thỏa rồi mới rời đi.