Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 99: Bảo vệ tốt cô ấy



Ngày hôm sau đồ ăn được chia đều cho từng người, riêng Hoàng Mỹ Nhân chỉ nhận bằng một nửa so với người khác, cô ta nghiến răng nghiến lợi căm phẫn nhưng không dám lên tiếng, cô ta hiểu đây là sự trừng phạt mà Nam Lãnh dành cho mình, hơn nữa hiện tại không có ai đứng về phía cô ta, nếu cô ta ương bướng muốn chống đối bọn họ sẽ chẳng có lợi ích gì, có khi còn rước họa vào thân. Chuyện lén giấu đồ ăn đã cho cô ta một bài học nhớ đời.

Thời tiết có chút thay đổi so với hôm qua, bầu trời nhiều mây, mặt trời cũng bị che khuất, một tia nắng cũng chẳng còn.

Tháng mười hai có mưa cũng không phải chuyện lạ nhưng trong hoàn cảnh hiện nay nếu thời tiết xấu sẽ rất nguy hiểm.

Nam Lãnh đứng ở đầu mũi con tàu nheo mắt nhìn cả khoảng trời ngày càng âm u, gió thổi mạnh khiến anh phải bám chặt vào thanh chắn. Một cảm giác bất an dâng lên, Nam Lãnh có dự cảm không đơn giản chỉ là thời tiết xấu, anh e rằng sắp có bão. Bọn họ đang ở giữa biển khơi, không có một phương hướng để di chuyển, cứ mặc cho con tàu trôi dạt bất kỳ nơi đâu nó muốn trừ khi bọn anh tìm thấy được la bàn hay điện thoại vệ tinh hoặc là những đám khói, những dòng chữ màu to lớn kia sẽ may mắn có ai đó bay ngang qua phát hiện. Nếu lỡ là bão thật, mười năm người bọn anh e rằng lành ít dữ nhiều. Trên đời này có một thứ mà con người không thể ngăn cản đó là thiên tai.

Đến tối vẫn không ai tìm ra được thứ cần thiết, con tàu dù lớn đến đâu mười bốn người bọn họ cũng đã tìm qua từng nơi, nơi ta nhìn thấy đều không phát hiện được gì vậy chỉ có thể suy đoán hắn ta đã giấu diếm nó tại một nơi mà ta phải lật nó lên, bới móc nó sâu trong hầm hốc mới lôi nó ra được.

Lý Thiên xụ mặt xoay xoay cái máy chơi game một hồi, vốn nghĩ hôm nay sẽ có cái giúp anh ta đỡ ngán ngẩm thì cả ngày chẳng thấy chút tia nắng nào ló ra. Xem đi, xui xẻo liên tục kéo đến, còn chưa chết thì anh ta đã chán đến muốn nhảy biển tự tử rồi.

Thẩm Thiếu Hàng liếc liếc Lý Thiên, cười cợt vào cái vẻ mặt của anh ta, ai hôm qua đã nói cái máy đó là vô dụng, giờ thì ôm nó như bảo bối. Định mỉa mai vài câu thì Nam Lãnh từ bên ngoài đi vào. Sắc mặt của anh không tốt lắm.

“Sẽ mưa lớn sao?” Thẩm Thiếu Hàng nhíu mày hỏi, anh ta khá lo lắng nếu thời tiết cứ ngày càng xấu tệ đi.

Nam Lãnh không nhìn anh ta, anh đảo mắt một vòng rồi đến ngồi cạnh Hàm Hi Họa. “Có lẽ là bão.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như bình thường.

Mọi người tái mặt, Ngô Thiến không kiềm chế được kêu thành tiếng.

Bình thường ở trong đất liền gặp bão cũng đã lành ít dữ nhiều, hiện giờ bọn họ lại đang trong chính trọng địa của nó thì còn có khả năng sống sao? Chắc chắn không.

Nam Lãnh không muốn bọn họ bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề mà suy sụp, anh trấn an. “Chỉ là suy đoán của tôi, có thể là bão nhưng không đảm bảo nó sẽ đi qua chỗ chúng ta.” Bão ảnh hưởng trên diện rộng, vị trí con tàu đang đi có thể nằm trong sự ảnh hưởng của nó nhưng không có gì chắc chắn. Theo như anh quan sát thì không phải lốc xoáy lớn, lốc xoáy sẽ không khiến cả một khoảng không này chịu ảnh hưởng lớn đến vậy. Chỉ có thể đó là bão. Hiện tại không còn cách nào khác là cầu mong nó chỉ đi lướt qua. Bàn tay anh áp lên mu bàn tay vợ trấn an. “Vẫn chưa chắc gì cả.” Anh khẽ giọng.

Hàm Hi Họa nghiêng đầu nhìn anh, vài giây sau cô hít thở sâu gật đầu.

“Chia nhau đóng kín tất cả cửa lại trước. Kiểm tra xem trong phòng có chỗ nào bị rò rỉ không, những chỗ nước có thể thông qua phải dùng vải hoặc bất cứ gì đó bịt lại.” Lời anh vừa dứt thì mưa lớn đổ xuống. Ai cũng trầm mặt hít thở nặng nề. Nam Lãnh chỉ tạm thời căn dặn những gì bọn họ có thể làm rồi ôm eo Hàm Hi Họa trở về phòng. Vào phòng Nam Lãnh bảo cô đi tắm trước, còn mình thì kiểm tra từng ngóc ngách, phát hiện một lỗ hỏng bên mép cửa sổ. Nam Lãnh nhớ trong đống đồ tìm được có keo nến liền đến phòng khách lục tìm.

Không nghĩ đến Hàn Dĩ Ngôn vẫn còn ở ngoài này, Nam Lãnh mặc kệ anh ta tiếp tục làm chuyện của mình. May mắn vẫn còn.

Hàn Dĩ Ngôn nhàn nhạt rít một hơi thuốc thoáng qua Nam Lãnh vừa lấy ra một cây keo nến. “Phòng có vấn đề?” Anh ta thuận miệng hỏi.

Người đàn ông đứng thẳng người ừ một tiếng, bỗng chú ý đến điếu thuốc trên môi Hàn Dĩ Ngôn. “Sao anh có nó?”

Hàn Dĩ Ngôn đáp thờ ơ: “Tìm thấy trong phòng.” Rồi anh cười nhạt hấc cằm. “Muốn một điếu không?”

Nam Lãnh đúng là hơi thèm có điều anh chẳng muốn hạ mình đi xin thuốc tên kia. Định nói không cần thì Hàn Dĩ Ngôn đã vứt hộp thuốc vào người anh, Nam Lãnh vội chụp lấy hơi híp mắt quan sát anh ta. Chợt anh nghĩ ra một trò thú vị để chơi tên này. Rút ra một điếu ngậm vào môi, mùi thuốc lá quả nhiên rất tuyệt. Nam Lãnh cảm thấy cái trò của mình chắc chắn chọc điên được tên kia. Anh nhạt nhẽo “cảm ơn” rồi vô cùng tự nhiên nhét hộp thuốc và cả bật lửa vào trong túi quần, sau đó không một lời nào mà xoay người về phòng.

Người đằng sau cao giọng: “Này.” Lại lớn tiếng hơn. “Nam Lãnh.”

Cuối cùng là anh ta chửi thề. “Khốn kiếp.”

Nam Lãnh nhếch môi, tâm trạng tốt lên không ít. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng dành đồ với người khác, đây đúng là lần đầu tiên. Anh từng nghĩ nếu khi bé mình có anh trai thì sao? Nhớ đến cảnh vừa rồi, chắc không tệ đâu.

“Anh đi đâu vậy?” Hàm Hi Họa quấn khăn tắm đang sấy tóc, bọn cô chẳng có quần áo mặc chỉ có thể giặc đi giặc lại hai bộ đồ tạm bợ, tận dụng cả khăn tắm dù lạnh muốn chết.

Nam Lãnh giơ cao tay lên cho cô nhìn thấy cây keo nến. “Anh tìm cái này.”

Hàm Hi Họa gật đầu lại phát hiện điếu thuốc anh đang kẹp trong tay, cô hỏi: “Anh còn kiếm được thuốc lá hả?”

Anh cười, đi đến hôn phớt qua cái má nõn nà của vợ nói: “Anh cướp của người khác.” Rồi phớt lờ biểu cảm khó tin của cô nhóc đi đến cửa sổ.

Dường như Hàm Hi Họa biết cái người bị anh cướp thuốc lá là ai. Người phụ nữ cười khẽ đến bên cạnh anh véo eo anh một cái. “Hai người đúng là ấu trĩ.”

Nam Lãnh không đáp trả cô, khuôn mặt người đàn ông vẫn hiện ý cười khi nãy.

Lấp kín cái lỗ hỏng kia xong Nam Lãnh bế Hàm Hi Họa từ nãy giờ đứng bên quan sát anh làm việc về giường ngủ.

“Lạnh quá.” Tay anh có chút lạnh chạm vào da thịt nhẵn nhụi của cô, cô rụt người lại chui vào chăn.

Nam Lãnh vào trong ôm chặt lấy người vào lòng ủ ấp: “Ấm hơn chưa?” Anh hỏi.

Hàm Hi Họa dạ một tiếng. Cả hai sau đó im lặng ôm nhau, bỗng giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Chúng ta sẽ sống đúng không?”

Bàn tay nơi eo mềm siết chặt hơn, anh nâng cằm cô ngước lên nhìn sâu vào đôi mắt bình thản của cô, anh cúi đầu hôn vào đó. “Ừ.” Bằng mọi cách anh sẽ không để cô xảy ra chuyện, dù phải hy sinh cái mạng này anh cũng phải cứu sống cô.

“Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Có anh đây.” Anh tìm môi cô hôn mút mang mục đích trấn an rất lâu. Hôn đến khi Hàm Hi Họa ngủ thiếp đi mới dừng lại, Nam Lãnh vuốt làn tóc mềm mại, anh ngắm cô một lúc thật lâu rồi rời khỏi phòng đi xem xét tình hình.

Mọi người đã đóng tất cả các cửa từ chính tới phụ và cả cửa sổ tuy nhiên vẫn nghe rõ tiếng sóng đập mạnh, tiếng gió giần giật và cả tiếng mưa rơi lộp bộp. Có lẻ con bão kia đang rút dần khoảng cách đi về hướng này rồi. Tình hình đang càng lúc càng tệ, bắt buộc phải tập trung tất cả lại để nghĩ ra phương pháp đề phòng tốt nhất. Trong trường hợp bão chuyển hướng không đi qua bọn họ thì ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vậy là Nam Lãnh phải đi gõ phòng Thẩm Thiếu Hàng, sau đó giao cho anh ta đi kêu những người còn lại. Hiện tại không phải là lúc để nghỉ ngơi.

Nam Lãnh về phòng dù không nỡ cũng phải gọi vợ yêu thức giấc.

“Sao thế anh yêu?” Cô gái mới hiu hiu đã bị gọi, hơi nhíu mày mơ màng hỏi.

Anh hôn lên trán cô nói: “Tình hình không ổn, cùng anh tập trung với mọi người.”

Hàm Hi Họa ngay lập tức tỉnh cả ngủ, cô bật dậy mặc đại bộ đồ còn chưa kịp khô vào người. Nam Lãnh quơ cái áo khoác choàng lên người cô.

“Hoàng Mỹ Nhân đâu?” Nam Lãnh đảo mắt một lượt đã phát hiện thiếu người.

Ngô Thiến trước đó ở cùng một phòng với cô ta nhưng sau vụ trộm thức ăn cả hai đã tách ra. Lúc này Ngô Thiến cũng chẳng rõ. Sau khi giải thích cho Nam Lãnh nghe, cô ta không thấy anh nói gì cả nên tự biết bản thân đến lúc im lặng rồi.

Hàn Dĩ Ngôn hấc cằm với người đàn ông Tóc Nâu: “Anh đi gọi cô ta lần nữa đi.”

Tóc Nâu nhăn mặt có chút khó chịu nhưng cũng phải miễn cưỡng rời đi. Vừa đi vừa lầm bầm: “Đàn bà thật phiền phức.”

Tiếng gió như cắt da thịt và cả tiếng sóng vỗ bờ dồn dập bên ngoài khiến lòng người bất an.

“Giờ chúng ta nên làm gì đây?” Ngô Á Chi lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

Nam Lãnh quan sát bọn họ vài giây: “Mặc áo phao vào trước, hiện tại không có gì có thể theo dõi được hướng đi của cơn bão. Nhưng với những gì đang diễn ra thì nó đang đến gần chúng ta.” Anh dừng lại, châm một điếu thuốc đưa lên miệng.

Thẩm Thiếu Hàng tròn mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc quý báu trên miệng Nam Lãnh rồi anh ta gào lên: “Ở đâu ra đấy?”

Nam Lãnh phớt lờ anh ta, anh nhếch miệng liếc Hàn Dĩ Ngôn đang híp mắt có chút giận dữ. Mặc kệ anh ta, Nam Lãnh rít hai hơi, bàn tay theo thói quen muốn nắm lấy tay vợ thì phát hiện cô nhóc kia đã cho cả hai tay vào túi áo khoác.

Anh cũng làm theo cô cho tay vào túi áo của mình. “Nếu rơi vào tình huống xấu nhất là bị bão cuốn đi…” Ai đó kêu nho nhỏ. “Lúc ấy dựa vào may mắn thôi.”

Nghĩa là chẳng còn cách nào.

Cả bọn rơi vào tuyệt vọng, trước đó còn ôm chút hy vọng được sống nhưng khi Nam Lãnh nói rõ từng câu từng chữ như thẩm phán đưa ra bản tuyên án cuối cùng trước tòa án, còn bọn họ là những phạm nhân đang chờ đến giờ khắc chấm dứt cuộc đời.

“Đêm nay tập trung sức lực lục tìm một lần nữa. Tìm thật kỹ vào.” Anh đứng dậy dẫn Hàm Hi Họa đi mặc áo phao trước.

Nam Lãnh chẳng quan tâm tới mọi người mà chủ động mặc áo cho vợ. truyện teen hay

Hàn Dĩ Ngôn thoáng qua hai người đó rồi nghiêng người mặc áo phao vào. Lúc đi ngang Nam Lãnh, anh thả giọng trầm trầm nhưng đầy sự nghiêm túc: “Bảo vệ tốt cô ấy.”

Nam Lãnh ừ một tiếng rồi nắm lấy tay Hàm Hi Họa đến khoang điều khiển. Mục tiêu của anh là tên thuyền trưởng câm như hến kia. Anh có linh cảm ông ta biết cách cứu bọn họ hoặc là ông ta biết nơi giấu thiết bị vệ tinh.