Chứng Bệnh

Chương 15: Có một số người, từ lần gặp gỡ đầu tiên đã biết là cậu sẽ thích người đó



Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Học sinh lớp một bị đuổi ra hành lang đứng chịu phạt, trong đó một người là nam thần trường học, một người là hoa khôi bị câm, thật sự là từ góc độ nào cũng có cảm giác tồn tại với người vây xem.

Thân Lang Lệ bắt họ đứng hết giờ ăn trưa cũng không được đi, phải ở yên chỗ này.

Giữa đám học sinh đi tới đi lui, Bạch Tầm Âm vẫn luôn cúi đầu, cảm thấy đói thật nhưng mà rất mất mặt hận không thể chui ngay xuống đất.

Dụ Lạc Ngâm không sợ bị người ta vây xem, thản nhiên dựa vào tường, vẫn là dáng vẻ lười biếng như ngày thường.

“Anh Dụ, mày thật có tiền đồ.” Chu Tân Tuỳ đứng trước mặt cậu, đẩy kính mắt trào phúng, “Giữa trưa không thể đi ăn cơm mà còn phải chịu phạt ở đây, lần đầu đúng không?”

Dụ Lạc Ngâm khẽ cười, “Cút.”

“Hôm nay tới nhà ăn.” Chu Tân Tuỳ nghiêm túc nói, “Người anh em này vẫn có thể giúp mày đóng gói ít cơm cho heo về đấy.”

“Âm Âm ơi, Âm Âm! Cậu muốn ăn gì nào?” A Mạc cũng đứng bên cạnh hỏi Bạch Tầm Âm, không ngừng nhìn đồng hồ sốt ruột hỏi, “Tớ về sớm một chút rồi mang cơm về cho cậu nữa.”

Bạch Tầm Âm nhíu mày, gõ chữ hỏi: Sao cậu vội vàng thế làm gì?

“Sao có thể không vội được đây? Tớ muốn ăn cơm cùng Thịnh Văn mà!” A Mạc trừng lớn đôi mắt to như ‘Tiểu Yến Tử’, thoải mái hào phóng nói, “Không nói chuyện với cậu nữa nha, tớ phải đuổi theo cậu ấy đây, muốn ăn gì thì gửi tin nhắn cho tớ.”

Nói xong, cô nàng cũng vội vàng chạy đi, bóng dáng hấp tấp.



Bạch Tầm Âm có chút bất đắc dĩ.

Lớp 12, con gái tuổi 17, thật sự đang là tuổi tác ‘nhiệt tình như lửa’ vậy sao?

Trước thì có Thịnh Sơ Nhiễm, sau có Ninh Thư Mạc.

Đều bởi vì chữ ‘thích’ mà không quan tâm gì khác.

Bạch Tầm Âm biết A Mạc thích Thịnh Văn, cậu ta cũng là một học sinh lớp một, thành tích học tập rất tốt.

Nhưng khác với loại con cưng của trời như Dụ Lạc Ngâm hay Chu Tân Tuỳ, gia cảnh Thịnh Văn không tốt cho lắm, tính tình cũng trầm mặc, lạnh lùng lại quật cường, nhưng A Mạc vẫn thích cậu ta.

Cô nàng từng nói với Bạch Tầm Âm rằng, cảm giác này chính là ‘nhất kiến chung tình’.

Mặc dù Thịnh Văn có nói những lời lạnh nhạt với cô nàng, cô nàng cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.

“Bạn cậu thích Thịnh Văn à?” Mãi cho tới khi dòng người đi ăn trưa đi qua, Dụ Lạc Ngâm mới mở miệng nói chuyện với cô, giọng nói lành lạnh vang lên trong hành lang yên tĩnh, “Thằng nhóc Thịnh Văn kia cũng có phúc đó, vẫn còn có người theo đuổi mình.”

Không giống như cậu, theo đuổi người ta mà tới một ánh mắt cũng không chiếm được.

Bạch Tầm Âm trầm mặc một hồi, hiếm lắm mới gõ chữ hờn dỗi trên điện thoại: Cậu có Thịnh Sơ Nhiễm.

Ha, Dụ Lạc Ngâm sửng sốt một chút, không nhịn được cười.

Cậu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh thấp hơn mình một cái đầu, khuôn mặt căng thẳng, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.

“Bạch Tầm Âm.” Không có giáo viên, Dụ Lạc Ngâm cũng không đứng tử tế nữa. Cậu bước tới trước mặt Bạch Tầm Âm, cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng mà ngay cả bản thân cậu cũng không hề nhận ra, “Có phải cậu đang ghen không?” Vẫn cùng là một câu hỏi giống như lúc ở rạp chiếu phim, chỉ là giờ phút này, tâm tư hai người đều khác nhau.

Trường học là một nơi ‘cấm kỵ’, cái gì mà hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm… đều giống như sâu mọt nơi cống rãnh, không thể bị trường học phát hiện ra được.

Nhưng cái gì Dụ Lạc Ngâm cũng dám làm, vậy mà vẫn trở thành ‘học sinh ngoan’ trong mắt mọi người.

Cậu cũng không để bụng trường học là nơi nào, nổi lên hứng thú đối mặt với Bạch Tầm Âm trong hành lang, mập mờ đứng chung một chỗ.

Bị Dụ Lạc Ngâm ảnh hưởng, lá gan của Bạch Tầm Âm cũng to hơn.

Cô hít sâu một hơi, nhắn tin WeChat cho Dụ Lạc Ngâm –

[Đồ ngốc mới ghen tị.]

Dụ Lạc Ngâm nhìn tin nhắn này, một hồi sau mới cười không nói gì.

Lần trước lúc cậu hỏi câu này, Bạch Tầm Âm trực tiếp bỏ chạy giống như cậu là quái thú vậy.

Lần này…

Khá tốt, xem như có tiến bộ.

Giữa trưa, A Mạc mang cơm trở về, không có cá, không có thịt xay.

Bạch Tầm Âm không để bụng, máy móc ăn cơm, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ lúc ở cạnh Dụ Lạc Ngâm vừa rồi.

Cô phát hiện bản thân giống như chết lặng, mình vậy mà… không bài xích sự tiếp cận của cậu.

Bạch Tầm Âm biết tình huống này không được tốt lắm, nhưng tâm tư thiếu nữ lại không chịu khống chế.

“Âm Âm.” Cảm xúc của A Mạc như đã tuột dốc, ghé vào trên bàn nhắm mắt, lẩm bẩm nói, “Vừa rồi ở nhà ăn, tớ thấy Thịnh Văn ăn cơm với nữ sinh khác.”

“Thật là phiền mà, tớ muốn hỏi cậu ấy, nhưng tớ đâu có tư cách.”

“Sao Thịnh Văn lại đáng ghét thế chứ.”



Bạch Tầm Âm cảm thấy có chút kỳ lạ, suy nghĩ dứt khoát không ăn cơm nữa, ném vào trong thùng rác, viết chữ trên giấy giao lưu với cô ấy –

– A Mạc, cậu thật sự thích Thịnh Văn sao? Cậu mới quen cậu ấy chưa tới nửa tháng mà.

“Đã thích thì đâu kể tới thời gian.” A Mạc ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Tầm Âm, không nhịn được cười, trên mặt cô gái tuỳ tiện hiếm có sự ngại ngùng, “Có một số người, ngay từ lần gặp đầu tiên cậu đã biết là mình thích người đó.”

Trong lòng Bạch Tầm Âm đột nhiên nhảy số.

Tựa như lần đầu tiên mình nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm ở sau hành lang, mái tóc đen trên trán bị gió thổi bay, giữa môi đang cắn điếu thuốc, trái tim cô cũng rung động theo đó.

Gần đây hình như Dụ Lạc Ngâm không hút thuốc nữa, nhưng Bạch Tầm Âm biết cậu là một nam sinh hư hỏng.

Nhưng có đôi khi, nữ sinh sẽ không có sức chống cự với nam sinh hư hỏng.

“Âm Âm, làm người đôi khi phải dũng cảm một chút, chúng ta chỉ còn lại có tám tháng thôi.” A Mạc nắm chặt tay cô, kiên định nói, “Tớ muốn ở bên Thịnh Văn, thi cùng một trường, tớ sợ mình sẽ hối hận vì bỏ lỡ cậu ấy.”

Từng câu từng chữ của A Mạc tựa như đang nói với tâm tư của Bạch Tầm Âm, giống như một cây châm chui vào trong đầu cô.

Ở bên nhau, thi chung một trường…

Nghe thì có vẻ hay, nhưng hai chữ ‘thanh xuân’ này là thứ thay đổi thất thường nhất.

Mọi người ở xung quanh, mỗi câu chuyện đều sẽ có ảnh hưởng, làm ‘tâm tư thiếu nữ’ vốn đang đáng buồn lại ngo ngoe rục rịch.

*

“Dụ Lạc Ngâm, gần đây em có chuyện gì vậy?”

Sau khi tan học, Dụ Lạc Ngâm bị chủ nhiệm lớp một – Vu Thâm gọi vào văn phòng.

Vu Thâm là một giáo viên nổi tiếng với việc dạy dỗ học sinh, là ‘Bao Thanh Thiên’ có tiếng ở trường THPT số 3, thiết diện vô tư, bất cận nhân tình*.

(*mặt sắt, không để tình cảm riêng tư chi phối, tính tình quái dị.)

Ông là một người giáo viên trung niên hơn 40 tuổi, bởi vì một lòng tập trung vào công việc nên cũng không có vẻ ‘bụng bia’ như trong truyền thuyết, ngược lại vẫn mảnh khảnh đĩnh đạc như cũ.

Người thầy giáo đã giáo dục vô số người, lúc nhíu mày mang cảm giác bức bách.

“Dụ Lạc Ngâm, thầy hỏi em, em…” Vu Thâm dừng một chút, giống có như hơi khó để mở miệng hỏi, “Em và Bạch Tầm Âm cùng lớp xảy ra chuyện gì thế? Mấy lời lảm nhảm đều đã truyền tới tai thầy rồi!”

Ông cố ý nhân lúc văn phòng không có ai gọi học sinh tới, giọng nói cũng đè nén — ở trong mắt thầy cô, chuyện xử lý học sinh ‘yêu sớm’ này tuyệt đối không thể công khai quá được.

“Thưa thầy, thầy gọi em tới vì chuyện này sao?” Dụ Lạc Ngâm lại không sợ vị ‘Bao Thanh Thiên’ này, còn to gan lớn mật dựa vào tường, cười châm chọc với thầy giáo, “Em còn tưởng có chuyện gì cơ, thầy cứ yên tâm đi.”

Thái độ không đứng đắn này của cậu khiến những lời Vu Thâm đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại ở cổ —

“Em… ý của em là không định yêu sớm?”

“Yêu sớm? Em với ai? Bạch Tầm Âm?” Dụ Lạc Ngâm cười nhạo một tiếng, “Thầy ơi thầy nghĩ nhiều quá rồi.”

Giọng nói cậu bằng phẳng, dáng vẻ giống như không hề thích cô gái kia chút nào.

Vu Thâm cẩn thận đáng giá cậu từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng thở phào một hơi, lộ ra ý cười, “Vậy thì thầy yên tâm rồi, không yêu sớm thì tốt.”

“Thầy ơi, ai lại nói bậy ở chỗ thầy thế, em chỉ trêu bạn học thôi mà.”

“Nói cái gì thế!” Vu Thâm nghe vậy thì không thoải mái, quay đầu trừng mắt nhìn Dụ Lạc Ngâm một cái, nghiêm túc nói, “Cũng đã lớp 12 rồi, trêu cái gì mà trêu? Dụ Lạc Ngâm, thầy cảnh cáo em một lần, em là một hạt giống tốt thầy nhìn trúng, thầy không cho phép em có bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới thành tích của mình, đã nghe rõ chưa?!”

Dụ Lạc Ngâm lười biếng ‘vâng’ một tiếng.

“Hơn nữa không chỉ riêng em, Bạch Tầm Âm cũng là hạt giống trọng điểm thầy muốn bồi dưỡng cho tốt.” Thật ra giáo viên luôn thích những học sinh có thành tích học tập tốt vừa có ‘lá gan lớn’ có thể nói chuyện với mình, Vu Thâm không tự giác lải nhải nhiều thêm, “Thành tích của em ấy vẫn luôn duy trì rất tốt, dựa theo tiết tấu này thì có thể thi vào Đại học An Kinh hay Đại học Lâm Lan là không thành vấn đề, em đừng chọc người ta!”

Đại học An Kinh, Đại học Lâm Lan đều không thành vấn đề?

Ừm, vậy thì khá tốt, Dụ Lạc Ngâm lắng nghe, như suy tư điều gì.

“Em đang nghĩ gì thế?” Vu Thâm gõ bàn, gọi tâm tư Dụ Lạc Ngâm trở về, lại nói tới chuyện khác, “Phải rồi, trước ngày Quốc khánh sẽ tổ chức đại hội cho học sinh khối 12, mẹ em có thời gian tới đây nói vài câu không?”

“Chuyện này em cũng không biết, thầy cũng biết gần đây mẹ em mới vào viện khoa học mà, ngày nào cũng bận tới mức chân không chạm đất.” Dụ Lạc Ngâm nhún vai khẽ nói, “Không bằng thầy tự liên hệ với bà ấy đi.”

Dù sao hai người bọn họ cũng đã mười ngày nửa tháng không gặp nhau được một lần rồi.

Trên thế giới này luôn có một số người, so với chủ tịch nước hay nguyên thủ quốc gia còn bận bịu hơn, cảm giác như kiểu trái đất này không thể quay nếu như thiếu bà ấy vậy – mẹ của Dụ Lạc Ngâm, Cố Uyển, chính là người như vậy.

Vu Thâm nhìn cậu, chỉ cảm thấy mỗi nhà mỗi cảnh khác nhau.

“Được rồi, thầy sẽ liên hệ với mẹ em để nói chuyện này.” Ông xoa nhẹ lông mày, lại dặn dò nói, “Nhưng em sẽ là đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu, mau trở về chuẩn bị bản thảo đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Dụ: Làm người không thể tự tin như vậy!