Chứng Bệnh

Chương 46: Bạch Tầm Âm tuyệt đối không ngờ tới, sẽ gặp được Dụ Lạc Ngâm vào lúc này, tại nơi này



Edit: Khang Vy

Thời tiết tháng ba tại phương Bắc vẫn còn phải mặc áo len chắn rét, nhưng trời Lâm Lan đã là xuân về hoa nở.

Suốt hai năm nghỉ đông và nghỉ hè ăn Tết đều không trở về ‘quê quán’, bây giờ bỗng nhiên trở lại Lâm Lan ẩm ướt, trong lúc nhất thời, Bạch Tầm Âm vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc – có lẽ đây là chứng minh cho bốn chữ ‘nơi mình sinh sống’.

Buổi chiều cô lên máy bay, tới Lâm Lan đã là chín giờ tối, bầu trời tối đen đầy những ngôi sao.

Người ở sân bay không nhiều lắm, Bạch Tầm Âm đứng tại chỗ hít sâu một hôi, người xung quanh đều đang vội vàng, chỉ có mình cô là kéo vali không nhanh không chậm.

Bạch Tầm Âm đã có chuẩn bị với nhiệt độ của Lâm Lan, đương nhiên cũng không mặc áo len dày của phương Bắc, bên ngoài chiếc áo sơ mi cũng chỉ là chiếc áo choàng đơn giản màu trắng, quần jeans đơn giản, chân đeo giày vải.

Tóc tết đuôi cá, đơn thuần tựa như một cô học sinh. Không đúng, tuy rằng năm nay cô đã 24 tuổi, nhưng vẫn là học sinh như cũ mà thôi.

Có lẽ là vì nhiều năm rồi chưa rời khỏi chiếc ghế nhà trường, Bạch Tầm Âm vẫn có thói quen ăn mặc đơn giản thoải mái, mặt không trang điểm.

Lúc ở trường thì càng đơn giản hơn, hai chiếc áo blouse trắng thay đổi thường xuyên – cả ngày ngây ngốc ở trong phòng thí nghiệm.

Du Vi yêu cái đẹp nhất trong phòng ký túc xá còn từng công kích cô, nói rằng ‘không biết trang điểm là lãng phí khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trời ban cho mình’, Bạch Tầm Âm nghe xong cũng không cho là đúng.

Cô cảm thấy, từ khả năng nào đó thì đây là ‘lười biếng’, cô lười trang điểm, cũng lười cạnh tranh với mọi người, cho nên cô không thích nhịp sống ở thành phố lớn, giữa bước chân dồn dập của mọi người cũng vẫn duy trì nhịp sống có tiết tấu của riêng mình.

Mãi cho đến khi điện thoại không ngừng kêu lên chặn lại bước chân không nhanh không chậm của Bạch Tầm Âm.

Cô lấy ra nhìn, là A Mạc gọi tới, trước đó còn có bảy cuộc gọi nhỡ của cô ấy khi cô không bắt máy.

“Bạch Tầm Âm!!!” Mới vừa nghe máy, giọng nói lớn của A Mạc đã suýt làm màng tai cô rung lên, “Mẹ nó sao cậu không nghe điện thoại của tớ? Rốt cuộc là cậu tới đâu rồi!”

“Tới rồi tới rồi.” Bạch Tầm Âm vội vàng đáp lại, sợ chậm chạp một chút lại khơi dậy tính xấu của A Mạc, “Vừa mới xuống máy bay thôi.”

“Tớ đợi ở cửa T bãi đỗ xe.” Giọng nói A Mạc lúc này mới hoà hoãn một chút, “Mau lên đấy.”

Nghe vậy, Bạch Tầm Âm đành phải bước nhanh hơn, bất đắc dĩ nói, “Không phải nói là không cần tới đón tớ sao?”

“Âm Âm, tớ biết cậu không muốn làm phiền tớ, nhưng mà không được, cậu trở về mà tớ không được đi đón à?” A Mạc xem như đương nhiên, “Mau lại đây đi.”

Nói xong thì cũng tắt máy.

Bạch Tầm Âm nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc A Mạc vào đại học không biết bị gì mà lại lựa chọn chuyên ngành ‘pháp y’, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở Cục Cảnh sát, mỗi ngày giao tiếp với cảnh sát và thi thể khiến cô ấy ngày càng trở nên mạnh bạo, nói một là một hai là hai.

Trước kia Bạch Tầm Âm đã thuận theo cô bạn, bây giờ càng không dám phản kháng.

Cô ngoan ngoãn kéo vali hành lý tới cửa T của bãi đỗ xe, cách khá xa cũng có thể thấy chiếc Jeep Wrangler của A Mạc – đến phong cách xe hơi cũng khác so với những cô gái khác.

A Mạc nhảy xuống xe, trực tiếp lao thẳng tới cho Bạch Tầm Âm một cái ôm, suýt chút nữa đẩy cô ngã xuống đất.

“Hu hu hu hu, tớ nhớ cậu chết mất!” A Mạc chôn mặt ở cổ Bạch Tầm Âm, nước mắt nước mũi rơi xuống lên án, “Bạch Tầm Âm, cậu đúng là quá tàn nhẫn! Hai năm cũng không trở về lần nào!”

Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ xoa đầu cô ấy, dỗ dành như búp bê, “Có gì khác nhau đâu? Không phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện trên wechat sao?”

Nghe lời nói ‘khô khan’ này của cô bạn, A Mạc trừng cô một cái, “Sao có thể giống nhau được chứ!”

“Trở về làm gì chứ? Cũng không có chỗ ở.” Bạch Tầm Âm cười khẽ, bình tĩnh như đang nói chuyện người khác, “Nào có chỗ cho thuê chỉ một tháng chứ, ông bà ngoại ở trấn cổ lại cho thuê phòng trọ rồi, cũng không có chỗ nào ở cả, tớ quay về rước thêm phiền phức làm gì chứ?”

Mấy chuyện này A Mạc đã sớm biết cả.

Nhưng mỗi lần Bạch Tầm Âm tự so bản thân mình là ‘phiền phức’, cô ấy vẫn không đành lòng.

“Bây giờ thì tốt rồi, tớ đã tự dọn ra thuê nhà riêng sống độc lập rồi đây!” A Mạc xoay người tung tăng, ôm lấy bả vai cô tự hào khoe khoang, “Bé cưng, em phải về ở cùng với chị đây thôi! Về sau chúng ta sống chung!”

Bạch Tầm Âm chỉ nghiêng đầu hôn chụt một cái lên má cô ấy, cũng không từ chối lời đề nghị của A Mạc.

Cô không có nhà ở Lâm Lan, chỉ có thể ở tạm với A Mạc một khoảng thời gian, đợi sau khi xin giáo sư vào viện nghiên cứu thì trường học sẽ phân phòng ở cho cô, vậy là có thể dọn ra rồi.

A Mạc bị nụ hôn này làm cho lâng lâng, hưng phấn nhảy nhót, “Trời ơi, tiên nữ hôn tôi, đãi ngộ này không biết bao nhiêu người theo đuổi cậu thèm muốn đất…”

Đương nhiên A Mạc biết tình sử bằng không của Bạch Tầm Âm, vì thế càng trở nên đắc ý.

Ha ha, ai bảo Âm Âm mà mọi người thích nhất chỉ thích mình cô ấy thôi chứ!

“Âm Âm, bây giờ bên cạnh cậu vẫn không có ai à?” Lúc lái xe chờ đèn đỏ, tính hóng hớt không thay đổi của A Mạc lại dâng lên, dò hỏi ‘đời sống tình cảm’ của cô, “Khuôn mặt này của cậu, chắc một nhà tù cũng không chứa đủ người theo đuổi đâu.”

… So sánh kiểu gì đây không biết? Đúng là pháp y.

Bạch Tầm Âm lắc đầu, “Không có, cậu thì sao?”

Cô không muốn nhắc tới chuyện này quá nhiều, rất tự nhiên lảng tránh sang chuyện khác.

“Tớ à, nói thật là có đấy.” Mà ‘kim chỉ nam’ của A Mạc nhiều năm cũng chưa hề thay đổi, đương nhiên bị cô chuyển hướng ngay tức khắc, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, “Gần đây Thịnh Văn đang theo đuổi tớ!”

Đáp án này là điều Bạch Tầm Âm hoàn toàn không ngờ tới, cô không khỏi sửng sốt, “Thịnh Văn?”

“Đúng vậy, hai năm trước anh ấy quay lại Lâm Lan rồi.” A Mạc nhắc tới Thịnh Văn, trong mắt không giấu nổi ý cười, “Chỉ là trước kia bọn tớ cũng không liên hệ gì với nhau, gần đây có một vụ án nên gặp lại, anh ấy bắt đầu theo đuổi tớ.”

“Nhưng đương nhiên tớ không thể tuỳ tiện đồng ý rồi, hồi cấp ba tớ chịu khổ nhiều biết bao nhiêu, nhất định phải cho anh ấy nếm đủ!”

Ngón tay A Mạc nắm chặt tay lái, giọng nói kiên định nghiến răng nghiến lợi – hiển nhiên là lại tức giận khi nhớ về hồi cấp ba của mình.

Bạch Tầm Âm chớp mắt, một lúc sau mới sắc bén nói, “Cậu vẫn còn thích cậu ta.”

“… Vô nghĩa.” Trong nháy mắt, A Mạc như quả bóng bị xịt hơi, mọi cơn bực tức đều đã tan mất, “Lúc tớ học đại học cũng từng thử yêu người khác, nhưng mà cảm thấy không hợp, những tên đàn ông đó nắm tay thôi đã làm tớ buồn nôn. Nhưng vừa nhìn thấy Thịnh Văn… cậu hiểu cảm giác kích thích hormone không?”

Sau đó A Mạc thở dài một hơi, “Tớ cảm thấy chắc là cả đời này của mình đều ngã trên người anh ấy rồi.”

Bạch Tầm Âm mím môi, đưa tay nắm lấy tay A Mạc, nhẹ nhàng xoa, im lặng thể hiện bốn chữ ‘có tớ đây rồi’.

So với ai khác, cô là người hiểu rõ nhất nỗi đau của A Mạc khi xưa, trên thực tế, khoảng thời gian A Mạc theo đuổi Thịnh Văn nhìn bề ngoài thì trông tuỳ tiện là vậy, nhưng trong lòng lại bị sự thờ của Thịnh Văn tra tấn một cách đau đớn.

Mà Bạch Tầm Âm cũng hiểu rất rõ sự đau đớn này, cho nên cô cũng tôn trọng quyết định của A Mạc hiện tại.

Cô ấy nhất định là rất thích, rất thích Thịnh Văn, cho nên mới xem nhẹ những nỗi đau đã qua như vậy, bởi vì ‘vết thương’ không thể nào thắng nổi ‘chữa lành’.

Sở dĩ, A Mạc lựa chọn ‘đoàn tụ’ với Thịnh Văn, bỏ qua chuyện cũ, không phải là vì đã thua triệt để trước anh ta rồi sao?

Chỉ là gương đã vỡ rồi, còn có thể lành lại thật sao?

Một đường trở về, Bạch Tầm Âm yên lặng tự hỏi vấn đề này, như là đang phân tích luận văn bình thường vậy, mãi cho đến khi một câu nói của A Mạc làm cô hoàn hồn –

“Âm Âm, mấy năm nay… cậu có liên hệ với Dụ Lạc Ngâm không?”

Bạch Tầm Âm ngẩn người, lắc đầu, “Tớ không.”

“Vậy…” A Mạc nhớ tới tin tức nào đó trong nhóm chat của lớp, do dự hỏi, “Vậy cậu có muốn biết…”

“Không muốn.” Bạch Tầm Âm cắt lời, không hề do dự nói, “A Mạc, tớ không muốn biết tin gì liên quan tới Dụ Lạc Ngâm cả.”

Miệng mình đã mấy năm không nhắc tới cái tên này, bây giờ đột nhiên thốt ra lại cảm thấy có chút xa lạ.

A Mạc nhìn vẻ mặt chân thật đáng tin của cô, miệng khép rồi lại mở — rõ ràng là muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn câm miệng.

Thôi thôi, cô cũng nên biết điều, đều là tin vỉa hè cả, vẫn là đừng nói ra thì hơn.

Bạch Tầm Âm khẽ cười, trong lúc A Mạc còn đang ngẩn người thì mở cửa xuống xe, lấy vali hành lý của mình từ cốp xe xuống.

Đã đến phòng thuê của A Mạc rồi.

*

Ngày hôm sau Bạch Tầm Âm tới Lan Đại nhập học.

Cô mặc áo sơ mi trắng và quần jeans đơn giản, đi vào trường đại học có bề dày lịch sử lâu năm này, nhìn không khác gì so với những sinh viên thanh xuân dạt dào lắm – thậm chí trông còn nhỏ hơn.

Không biết vì sao, đối với ngôi trường này, cô luôn cảm thấy rất khẩn trương, khả năng là do dính với hai chữ ‘chột dạ’, từ cổng trường đến văn phòng dành cho giáo viên chỉ có một đoạn đường ngắn, thế mà bàn tay đã đổ mồ hôi mỏng.

Mãi cho tới khi vào trong, cô mới khẽ thở ra một hơi.

Trước đó cô đã có hẹn trước với giáo sư Lý Thừa Phong, một đường thuận lợi, nhân viên phụ trách trước văn phòng giáo viên xem chứng minh thư của cô, xong xuôi mới đưa cô tới văn phòng giáo sư cao cấp ở tầng ba gặp người.

Bạch Tầm Âm gõ cửa hai lần, nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ trong truyền ra, “Vào đi.”

Năm nay Lý Thừa Phong đã hơn 50 tuổi, dáng vẻ nho nhã, tiêu chuẩn với sinh viên vô cùng khắc nghiệt, nhưng lại có thái độ hoà ái đối với sinh viên mà mình coi trọng, nhìn thấy Bạch Tầm Âm thì cười cười, vội vàng để cô ngồi xuống, “Em ngồi đi, em chính là Tiểu Bạch mà lão Tôn giới thiệu đúng không? Đã nghe danh lâu lắm rồi.”

“Giáo sư Lý ạ.” Đương nhiên Bạch Tầm Âm đã xem ảnh Lý Thừa Phong từ rất lâu về trước, lại hoàn toàn không ngờ vị giáo sư nổi tiếng lại thân thiện dễ gần như vậy, nghe lời khích lệ từ ông xong thì có hơi xấu hổ, vội vàng nói, “Nào dám ạ, có thể gặp thầy đúng là vinh hạnh của em.”

“Em không cần phải khiêm tốn như vậy, trước đó lão Tôn có gửi thành tích học tập và kết quả nghiên cứu khoa học, còn cả biểu hiên tại lớp tư tưởng chính trị của em tới cho thầy coi rồi, không tồi chút nào. Lão Tôn có thể viết thư giới thiệu cho em, còn tìm hai ông già khác đi năn nỉ thầy, thầy tin tưởng vào nghiệp vụ và năng lực của em.” Lý Thừa Phong cười cười, “Hôm nay có mang thứ thầy cần tới không?”

Ý ông là giấy chứng nhận học vị thạc sĩ và một vài chứng minh và bằng cấp linh tinh.

“Dạ mang tới rồi ạ.” Bạch Tầm Âm vội đưa tập tài liệu trong tay cho giáo sư Lý, có chút ngượng ngùng, “Giáo sư, em chỉ là người chết chìm trong sách vở thôi, không đảm đương nổi lời khích lệ của thầy và thầy Tôn.”

“Ừm, khiêm tốn là chuyện tốt.” Giáo sư Lý cúi đầu đọc tài liệu, bình tĩnh nói, “Khiêm tốn, tự tin, tự phụ, thoạt nhìn thì có khác biệt rất lớn, nhưng chỉ trong suy nghĩ mà thôi.”

“Tiểu Bạch, khi em vào đây thầy còn tưởng rằng em là tân sinh viên, không giống như người đã đi học sáu năm, phong độ tri thức, không dính mùi tiền, tốt lắm, thầy thích kiểu người trời sinh thích hợp học tập như em lắm.”

Lý Thừa Phong không hổ là giáo sư uy quyền nhất trong ngành, lời nói thẳng thắn, Bạch Tầm Âm cũng yên lặng rửa tai lắng nghe.

“Thầy thích học sinh khiêm tốn có cốt khí, chắc em cũng hiểu được.” Lý Thừa Phong xem xong tài liệu thì khép lại, đặt vào ngăn kéo – điều này cũng đại diện cho việc, ông nhận người học sinh là Bạch Tầm Âm này.

Trái tim lơ lửng của Bạch Tầm Âm cuối cùng cũng được thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Sinh viên như em mới đúng là người làm nghiên cứu khoa học.” Lý Thừa Phong nâng ly trà lên uống một ngụm, phất tay với Bạch Tầm Âm, “Về trước đi, Tiểu Bạch, quay về chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt.”

Chuẩn bị cho kỳ thi chính thức.

Bạch Tầm Âm đứng dậy, khom người một cái thật sâu với Lý Thừa Phong.

*

Mọi chuyện đã định, chuyện tiếp theo không có gì phải lo lắng, chỉ cần đợi tới tháng tư vượt qua kỳ thi, cô lại tới Lan Đại tiếp tục học lên là được.

Thần kinh căng thẳng sáu năm trời, hiếm khi Bạch Tầm Âm mới thấy được ‘thả lỏng’ – giống như là không biết nên theo ai, nên làm gì vậy.

Suy nghĩ một chút, cô gọi cho A Mạc đang được nghỉ phép hôm nay.

Đối phương bắt máy ngay lập tức, “Làm sao thế bé yêu?”

“Không sao cả, đi dạo phố không?”

“Đm, cậu là Bạch Tầm Âm đấy à?” A Mạc bên kia kinh hãi, “Cậu mà còn tham gia hoạt động nữ tính như dạo phố sao?”



Bạch Tầm Âm không muốn nói chuyện với cô bạn nữa.

“Mau lên mau lên.” A Mạc lại thúc giục, “Mau gửi định vị cho tớ.”

Nửa tiếng sau, hai người đi dạo rồi uống trà chiều tại trung tâm thương mại CBD hoàng kim của Lâm Lan, “Sao đột nhiên lại muốn dạo phố thế?” Mọi sự nhiệt tình của A Mạc đều tập trung vào đồ ngọt, ỷ vào cơ thể ăn thế nào cũng không béo, ngồi xuống đã đánh chén chiếc bánh chocolate, còn đút cho Bạch Tầm Âm, “Nếm thử đi.”

“Ngọt quá.” Bạch Tầm Âm không thích đồ ngọt, nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, nâng ly nước xinh đẹp trước mặt lên uống một ngụm, trả lời vấn đề đầu tiên của A Mạc, “Sắp tới sinh nhật của một đàn em tớ quen, phải chọn quà sinh nhật cho con bé.”

Trước đó Dụ Thời Điềm nghe nói cô sắp trở về Lâm Lan, hưng phấn tỏ vẻ sinh nhật mình cũng sắp tới, chờ cô trở lại là có thể tham gia tiệc sinh nhật của mình. Hơn nữa lại còn ra lệnh ‘cưỡng chế’ cô phải tới tham gia, không tới thì không phải chị em nữa.

Bạch Tầm Âm không có cách nào khác, ngẫm lại cũng không sao cả, tới trung tâm thương mại tìm mua một món quà xinh đẹp cho cô nhóc, cũng không thể tay không tới đó được.

“Ai thế? Là cô gái nhỏ cậu quen ở phương Bắc à?”

“Ừm.” Bạch Tầm Âm vén tóc sang một bên, nhớ lại lời nói của Dụ Thời Điềm trong điện thoại, “Con bé cũng là người Lâm Lan, hình như là tiểu thư nhà giàu.”

“Nhà giàu à… vậy cũng không thể tặng quà gì quá keo kiệt được.”

A Mạc vuốt cằm suy tư rồi lôi kéo Bạch Tầm Âm xuống một nhãn hàng ở lầu một đi dạo, rồi lại đưa cô đi thử nước hoa.

“Tặng nước hoa là tốt nhất, đồ của con gái càng nhiều càng tốt.” A Mạc xịt mẫu test lên cổ tay, rồi đưa lại gần Bạch Tầm Âm, “Cái này được không? Thơm kiểu thanh nhã.”

“Đúng vậy, đây chính là hương bán chạy nhất chỗ chúng tôi.” Nhân viên tư vấn bên cạnh cười nói, “Hương nước hoa này tên là ‘thanh xuân’, rất thích hợp cho những cô gái trẻ tuổi.”

Vì thế, Bạch Tầm Âm mơ mơ màng màng mua lọ nước hoa này làm quà sinh nhật cho Dụ Thời Điềm, thật ra, trong lòng cô vẫn cảm thấy bỏ hơn một nghìn tệ ra mua lọ nước hoa này đúng là ‘đồ ngốc’.

Bởi vì tính tình cô không thuộc kiểu con gái ‘cần nhiều thứ’ như vậy.

“Được rồi, như vậy nhất định là có mặt mũi.” A Mạc nhìn lọ nước hoa đang được đóng gói tỉ mỉ, thuận miệng hỏi, “Địa điểm tổ chức sinh nhật của cô em kia là ở đâu?”

Bạch Tầm Âm suy nghĩ, “Hình như là ‘Câu lạc bộ Bình Khê’.”

“Cái gì?” A Mạc hoảng sợ, quay đầu ngây ngốc nhìn Bạch Tầm Âm, “Vậy người bạn này của cậu đúng là quá giàu rồi, phú nhị đại à? Nghe nói quan chức cấp cao còn hiếm khi được vào đây, càng đừng nói tới chuyện tổ chức sinh nhật ở đây.”

Bạch Tầm Âm cũng không ngờ địa vị của Dụ Thời Điềm lại lớn tới vậy, nhưng vẫn bình thản cười, “Không sao, dù gì tớ cũng chỉ tới tặng quà rồi về thôi.”

“Sao có thể không sao được chứ!” A Mạc thốt lên, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cậu định mặc thế này đi à?”

Bạch Tầm Âm, “Không được sao?”

A Mạc nghiêm trang, “Vậy đến cửa Bình Khê cũng không vào được.”



Bạch Tầm Âm không còn lời nào để nói, bị A Mạc lôi kéo đi chọn quần áo.

“Mấy bộ quần áo của cậu ấy, tớ nói chứ, cậu còn tưởng rằng mình là học sinh cấp ba sao?” A Mạc vừa chọn quần áo giúp cô vừa lải nhải giáo dục, “Bây giờ học sinh cấp ba cũng không ăn mặc mộc mạc như cậu, không phải cậu từng nói với tớ tiền lương hạng mục cậu làm rất cao sao, không có chỗ tiêu tiền thì sao lại không đi mua quần áo thế? Đúng là đồ ngốc!”

Bạch Tầm Âm yên lặng kéo áo khoác, mạnh miệng, “Dù sao có thể mặc là được rồi.”

A Mạc trợn mắt, không nhịn được nữa nhét hai cái váy vào trong ngực Bạch Tầm Âm, “Đi thử đi.”

Bạch Tầm Âm bị đẩy vào phòng thử đồ, nhìn hai cái váy trong tay, sắc mặt hoảng hốt.

Thật ra trước kia cô cũng không như vậy, cũng thích mặc váy, chỉ là ở phương Bắc rét lạnh, một năm không có bao nhiêu ngày mặc được váy, hơn nữa một năm có 365 ngày thì 300 ngày cô đều ở trong phòng thí nghiệm rồi, mặc váy cũng không tiện, dần dà tủ quần áo cũng chẳng có chiếc váy nào nữa.

Khó có được hai tháng nhàn nhã, vậy là lại có thể mặc váy rồi.

Bạch Tầm Âm cười cười, thay chiếc váy hai dây màu xanh đậm.

Chiếc váy cắt may cao cấp tỉ mỉ, kiểu dáng thắt eo, màu sắc xanh lục cổ điển trông như dành cho những tiểu thư Anh quốc thập niên 90, trải qua sự thay đổi của nhà thiết kế, sau khi mặc vào khiến làn da Bạch Tầm Âm càng nổi bật như đồ sứ.

Dây vai mảnh mai tôn lên bờ vai gầy và xương quai xanh tinh tế, đường cong trước ngực và eo thon tạo thành hình chữ S, vải lụa che chắn tấm lưng sáng bóng, tôn lên vòng eo và mông tuyệt đẹp.

Kiểu váy hai dây có một lớp lót mỏng bên trong này rất hợp để mặc vào tháng ba tại Lâm Lan.

Lúc Bạch Tầm Âm chưa kịp thích ứng ra khỏi phòng thử đồ, A Mạc và nhân viên bán hàng nhạy bén nhận ra, đôi mắt nhìn thẳng về phía cô, mọi động tác trên tay dừng hẳn.

“Thưa, thưa cô.” Người bán hàng lau nước miếng suýt nữa chảy ra, lắp bắp nói, “Tôi có thể xin chụp cô một tấm hình không ạ?”

Bạch Tầm Âm, “?”

Người bán hàng chắp tay, “Tôi cảm thấy cô mặc nó vào còn đẹp hơn người mẫu trên poster của chúng tôi nữa!”



Cuối cùng Bạch Tầm Âm cũng không muốn thử nữa, trực tiếp quẹt thẻ mua chiếc váy trên người này.

Mãi cho đến khi rời khỏi cùng A Mạc đang hưng phấn, Bạch Tầm Âm cũng không suy nghĩ cẩn thận xem vì sao sinh nhật Dụ Thời Điềm mà cô lại phải mua quần áo.

Theo lý mà nói, tuy rằng mấy năm nay cô không về Lâm Lan, nhưng cũng là người lớn lên ở đây, nhưng cô cũng chưa từng nghe tới câu lạc bộ Bình Khê này bao giờ cả, khoa trương như A Mạc nói thật sao?

Nhưng mãi cho tới ngày sinh nhật Dụ Thời Điềm, theo thời gian và địa điểm đã hẹn trước, Bạch Tầm Âm đi tới mới phát hiện nó toạ lạc ở mảnh đất vàng ‘Bồ Quan’.

Trước kia, cô từng nghe tên mảnh đất này từ miệng Bạch Hồng Thắng, là nơi phồn hoa nhất của Lâm Lan, đều là người làm ăn buôn bán.

Nhưng nghe nói chỉ người có tài sản lưu động vượt quá năm mươi triệu tệ, giá trị ròng vượt quá một trăm triệu tệ mới có ‘tư cách’ gia nhập Bồ Quan mà thôi.

Xe taxi cũng không thể nào tiến vào bên trong khu vực Bồ Quan, chỉ có thể dừng lại ven đường.

Bạch Tầm Âm đi một đoạn mới nhìn thấy câu lạc bộ Bình Khê, toà nhà bảy tầng đen nhám được bao bọc bởi ánh đèn, xung quanh là đá cẩm thạch và pha lê, mặc dù trời đã tối sầm, nhưng liếc một cái cũng thấy nó đang toả sáng.

… Bảo sao A Mạc lại nói cô mặc áo sơ mi quần jeans tới đây sẽ bị đuổi đi, bây giờ đứng đây nhìn câu lạc bộ Bình Khê, Bạch Tầm Âm cũng không muốn vào. Cô đứng ở cửa do dự một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho Dụ Thời Điềm.

Năm phút áu, Dụ Thời Điềm mặc váy đuôi cá màu hồng nhạt chạy ra, trên đầu còn đeo một chiếc vương miện nhỏ long lanh như đang cosplay một cô công chúa.

“Chị yêu của em ơi, sao bây giờ chị mới tới, em nhớ chị chết mất.”

Dụ Thời Điềm bước nhanh như bay lao tới ôm lấy cánh tay Bạch Tầm Âm, cười đáng yêu, “Mau vào đi mau vào đi! Đây là lần đầu tiên em thấy chị mặc váy đó, cũng đẹp quá đi thôi!”

“Khoan đã… Điềm Điềm, sinh nhật vui vẻ.” Bạch Tầm Âm đưa cái hộp trong tay cho cô nhóc, mỉm cười khách khí nói, “Chị thấy mình không hợp với nơi này, các em đều là người trẻ tuổi cả…”

“Gì đấy, hơn em có mỗi một tuổi mà còn giả bộ mình là người già à?” Dụ Thời Điềm bĩu môi, không vui nói, “Đã lâu như vậy rồi chúng ta mới gặp nhau, chị chỉ định đưa quà rồi đuổi em đi à? Không được, không được, chị phải vào trong đợi em cắt bánh! Lát nữa em còn có việc phải nói với chị.”



Không có cách nào khác, Bạch Tầm Âm chỉ đành để cô nhóc kéo mình đi.

Nay là sinh nhât Dụ Thời Điềm, cô chỉ muốn cô nhóc có khoảng thời gian vui vẻ, không muốn tranh chấp.

Nhưng mà cũng còn đỡ, bước vào nơi mỗi viên gạch đều khắc chữ ‘tiền’, phòng bao yên tĩnh, Bạch Tầm Âm nhận ra rằng nó cũng không hề ồn ào như cô tưởng tượng.

Mọi người đều đang ăn uống, tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau, nhìn thấy thọ tinh trở về mới nói lớn vài câu.

Đương nhiên cũng có vài người nhìn Bạch Tầm Âm với đôi mắt sáng ngời, vội vàng bảo Dụ Thời Điềm giới thiệu.

“Cút hết qua một bên đi.” Dụ Thời Điềm biết Bạch Tầm Âm không thích sự lộn xộn ồn ào này, không khách khí hừ một tiếng, “Đây là chị của tôi, mấy người các cậu uống rượu thì uống đi, đừng làm phiền chị ấy.”

Mọi người bĩu môi, nhìn dáng vẻ ‘gà mẹ che chở cho con’ của Dụ Thời Điềm đành phải hậm hực về chỗ.

Nhưng ở góc khác, vẫn có người muốn ‘tán tỉnh’ cô một phen, một người ăn mặc như vừa đua xe về, bên tai trái đeo năm sáu cái khuyên cầm một chai rượu lên, nhướn mày với Dụ Thời Điềm, “Mở?”

“Mở đi!” Dụ Thời Điềm khẽ cười, “Dù sao lát nữa anh trai tôi cũng tới đây thanh toán giúp tôi, mấy người cứ uống tuỳ ý.”

Xem ra có người chống lưng nên có thể hào phóng không chút sợ hãi.

Bạch Tầm Âm mím môi cười, thấp giọng ghé sát tai Dụ Thời Điềm nói thầm, “Điềm Điềm, chị qua bên kia ngồi, không cần phải quan tâm chị đâu.”

Cô biết mình không hợp với bầu không khí này, nhưng cũng không muốn Dụ Thời Điềm phải quan tâm mình quá, làm mất niềm vui.

“Vâng vâng vâng.” Dụ Thời Điềm vội vàng ứng phó với mọi người xung quanh, gật đầu như trống bỏi, “Vậy chị đi tìm chỗ ngồi đi, lát em tới tìm chị nói chuyện sau.”

Bạch Tầm Âm gật đầu rồi tuỳ tiện tìm chỗ ngồi.

Cô vẫn chưa thể thích ứng được những nơi đông người ồn ào, không thích ứng được việc người khác tới gần bắt chuyện, đành phải cầm một ly rượu, thỉnh thoảng giả bộ nhấp một ngụm, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình tới mức thấp nhất.

May mà phòng bao này rất lớn, không gian ăn uống cũng không ai chú ý tới cô.

Bạch Tầm Âm cúi đầu phát hiện mình dây giày bị tuột, mày đẹp nhíu lại rồi cúi đầu thắt cẩn thận – trước đó cô đã nói mình không thích đeo giày kiểu cột dây thế nào, nhưng A Mạc lại ép buộc cô đeo.

Vị trí cô ngồi cách cửa rất gần, lúc cúi đầu cảm thấy bên tai có gió thoảng qua, dường như là có người đẩy cửa đi vào, sau đó giọng nói Dụ Thời Điềm ở nơi xa kinh hỉ vang lên, “Anh ơi! Em ở đây!”

Xem ra là người mình chờ đã tới, tâm tình cô gái nhỏ đang rất tốt.

Trong lòng Bạch Tầm Âm khẽ cười, ngẩng đầu muốn nhìn thử xem người anh trai Dụ Thời Điềm thường xuyên treo trên miệng chửi và ỷ lại trông như thế nào, kết quả, vừa ngước mắt, đôi đồng tử màu trà dường như cứng đờ.

Bạch Tầm Âm đã nghĩ, trở lại Lâm Lan kiểu gì rồi cũng sẽ gặp phải Dụ Lạc Ngâm, nhưng thành phố lớn tới vậy, mỗi con phố mỗi con hẻm đều có thể bỏ lỡ trong giây lát, cũng có khả năng vĩnh viễn chẳng thể gặp lại nhau.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ được rằng sẽ gặp lại Dụ Lạc Ngâm vào lúc này, tại nơi này.

Càng không ngờ anh chính là người anh trai Dụ Thời Điềm nhắc tới.

Tác giả có lời muốn nói: Hiếm khi Âm Âm trang điểm lộng lẫy ăn mặc xinh đẹp đi dự tiệc, chó Dụ được hời rồi!!!