Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 46: Đổ thạch



Nhóm 4 người cũng lái xe đến đổ thạch phường.Khi xe vừa đến, cả khu phố đổ thạch như vỡ tổ mà xì xào bàn tán.

“Cái này là vị phú hào nào đây?hôm nay đến đây cắt máu đổ thạch sao?”

“Nhìn xe này là biết không đơn giản, ít nhất phải vài chục tỷ.Hôm nay có trò hay để nhìn mấy vị này phú hào đổ thạch.”

“Biết đâu phú hào này là dân trong nghề không biết chừng à nha.”

“Cũng có thể.”

Đỗ xe ở một bãi đỗ trung tâm phố đổ thạch, Tiêu Hạo cùng 3 nữ bước xuống xe làm đám người càng kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Đậu xanh, làm bố mày tưởng là phú hào nào, hóa ra một cái phú nhị đại công tử cùng đám bồ nhí.”

“Tao nói chứ cái này đến đây là phá của đi, còn dẫn theo tận 3 cái bồ nhí chứ.”

“Mà thằng này công tử nhà giàu làm sao lại không ăn mặc kiểu khoe của nhỉ?”

“Thằng ngu, nó ăn mặc quần áo vỉa hè để giống trong tiểu thuyết làm cái điệu thấp người mà đi trang bức liêu muội kiếm thêm mấy cái bồ nhí hiểu không?”

“Vô hình trang bức trí mạng nhất.”

“Mà phải công nhận 3 cô gái này lại dài đến xinh đẹp, minh tinh hạng S cũng chỉ thế này thôi.”

“Người ta là phú nhị đại bồ nhí, mày muốn chết thì đi mà đánh mấy cô gái này chủ ý, nó không dùng tiền đè chết mày mới thôi à.”

Nghe những người xung quanh xì xào chỉ trỏ bàn tán, Tiêu Hạo tâm lý một trận khó chịu quát lên.

“Cút!chưa nhìn thấy nhà giàu đi chơi đổ thạch à.”

Ba nữ cũng bị mấy lời đàm tiếu bồ nhí các loại cho khó chịu, nhưng cũng không thèm chấp nhặt đám này kiến cỏ.Cả ba người cùng lộ ra một tia khí thế của tu đạo giả làm đám người nghị luận bị ép không thở nổi.Đến đây thì không còn ai dám nói gì mà nhìn nhóm 4 người đi vào một gian cửa hàng đổ thạch.

Ba nữ thấy Tiêu Hạo nổi nóng mà cười khúc khích, Tiêu Hạo trong lòng buồn bực đập ba nàng cái mông.

“Mấy em cười vui không?lái cái xe đi trang bức mà quên đổi mấy bộ quần áo hạng sang, quả thật mất mặt mà.”

Ba nữ bị đập cái mông, sắc mặt đỏ bừng trừng mắt Tiêu Hạo.

“Anh cái đồ cuồng mông, quyết định cấm dục anh 2 ngày.”

Tiêu Hạo tức giận ôm ba nữ lại cười hắc hắc.

“Mấy em không phải thích song tu lắm sao?cấm anh thì tu vi khó tiến cảnh lắm à nha.Với lại không phải có mấy cô được hầu hạ sướng như lên mây mà còn ra vẻ nhỉ.”

“Không cho nói.”

Ba nữ véo hông của Tiêu Hạo mấy cái.Nữ tiếp tân của quầy đổ thạch thấy nhóm 4 người, nhận ra là cái công tử nhà giàu chạy xe mấy chục tỷ.Nhưng vì thấy Tiêu Hạo đang thân mật với ba cô bồ nhí nên không tiện hỏi gì.Lúc này thấy Tiêu Hạo vẫn còn vung thức ăn cho chó, nữ tiếp tân nhịn không được ho khan một tiếng.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài đến là muốn đổ thạch sao?”

Tiêu Hạo lúc này nhịn không được nói.

“Ở đâu tiếp tân cũng nói câu này là thế nào?không đến đây đổ thạch chẳng lẽ ngắm đá cảnh sao?”

Nữ tiếp tân nghe vậy vội vàng xin lỗi.

“Xin lỗi tiên sinh, là của em bệnh nghề nghiệp.Mời ngài đến quầy đổ thạch.”

Tiêu Hạo cùng ba nữ đến quầy đổ thạch trong cửa hàng.Dùng phá vọng chi nhãn tra xét bên trong của mấy khối đá.Sau khi lướt một vòng, Tiêu Hạo vô cùng thất vọng vì bên trong đa phần là lục phỉ thúy cùng lam phỉ thúy, nồng độ linh khí không cao nên không thể thay thế linh thạch làm cái tụ linh trận.

Mà thôi, thịt muỗi dù sao cũng là thịt, Tiêu Hạo cũng gom mấy viên đá có phỉ thúy về làm mấy món trang sức cho Tuyết nhi mở cái cửa hàng châu báu đi.Tay chỉ mấy khối đá cho nữ tiếp tân đánh dấu đem đi cắt, ở lúc Tiêu Hạo đang muốn đến chỗ cắt đá, ánh mắt dừng lại ở một khối đá xấu xí mà không có gì đặc biệt.

Tiêu Hạo nhìn khối đá xấu xí này, trong lòng cuồng hỉ:bên trong lại có linh khoáng mẫu thạch, Hạo ca phát lớn.

Mấy người khách hàng vào cửa hàng này chọn đá cũng thấy Tiêu Hạo bắt đầu chọn mà hiếu kỳ đến xem.Khi thấy Tiêu Hạo mắt không nháy một cái chỉ mấy tảng đá cho đem đi cắt, ánh mắt điều lộ vẻ hiểu ra cười thầm:hóa ra là đến bại gia.

Đến lúc này khi thấy Tiêu Hạo lại chỉ một khối xấu xí đá mang theo nốt, càng khẳng định cái này là điển hình điệu thấp thích bại gia công tử nhà giàu.

Trong nhóm người, có một người trung niên nam tử cũng cảm thấy tò mò về cách chọn đá của Tiêu Hạo không nhịn được hỏi.

“Chàng trai trẻ, cậu phương pháp chọn đá là thế nào?tôi chơi đổ thạch cũng mười năm có hơn vẫn chưa thấy cách nào chọn đá kỳ quái như của cậu.”

Tiêu Hạo cười nhạt từ chối cho ý kiến mà nói với trung niên nam tử.

“Chú cứ đến xem cắt đá là biết đáp án chẳng phải sao?”

Tiêu Hạo dẫn ba nữ đến chỗ cắt đá, trung niên nam tử do dự một hồi cũng đi theo, đám người chọn đá trong cửa hàng cũng đi theo xem kịch vui.

Đại sư cắt đá nhìn đến đống đá mấy chục viên chất lên thành đống như núi, có chút không xác định hỏi.

“Cậu xác định là cắt hết những khối đá này?”

Tiêu Hạo hiểu ý cười cười, ném ra cái thẻ ném sang cho nữ tiếp tân.

“Quét thẻ đi, bao nhiêu thì cứ trừ vào tài khoản của anh.”

Nữ tiếp tân gật đầu đi quét thẻ.Khi nhìn đến trong thẻ số tiền, gương mặt nàng ngây ra như phỗng.Sau một lúc mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt lấp lánh ánh sao nhìn Tiêu Hạo như cái ATM di động, thái độ càng trở nên nhiệt tình hơn.

“Đây là thẻ của ngài, xin vui lòng nhận lại.Tổng cộng 25 viên đá thô giá tiền là 25 triệu kim tệ, đã thanh toán xong, mời ngài chờ trong chốc lát, đại sư cắt đá sẽ tiến hành cắt ngay bây giờ.”

Tiêu Hạo tay nhận lấy thẻ mà trong tay còn bị đưa đến một tờ giấy ghi thông tin.Chưa kịp xem trong đó viết gì, tờ giấy đã bị ba nữ nhìn chằm chằm mà đoạt đi.Khi nhìn bên trong nội dung, ba nữ tức giận mắng đã lắc mông rời đi nữ tiếp tân hồ ly tinh.

Cùng dùng ánh mắt muốn giết người mà gương mặt lại cười vô cùng đáng sợ nhìn Tiêu Hạo.Thầm mắng không xong, ca đây là gây chuyện gì à?chỉ đưa ca có tờ giấy mà dùng ánh mắt đó sao?

“Anh nói này mấy vị bà xã, anh cũng không làm gì có lỗi với mấy em à.Làm sao lại nhìn anh bằng ánh mắt dễ sợ thế kia.”

Ba nữ không thèm để ý Tiêu Hạo mà quay sang hướng đại sư cắt đá nhìn.Cắt một hồi, khối đá đầu tiên cũng lộ ra ngoài.

“Ra rồi, ra rồi.Lại là lam phỉ thúy.”

“Lam phỉ thúy giá trị cũng chục vạn hơn thôi, không đáng giá nhắc tới.”

“Nói cũng phải, đổ thạch đa phần đều đại gia chơi nên giá tiền cũng không đủ để chơi 1 lần đổ thạch nữa là.”

Trung niên nhân thấy viên đầu tiên ra lam chủng phỉ thúy khẽ gật đầu như trong dự đoán.

Tiêu Hạo thấy vậy chỉ cười không nói, tiếp tục cùng đám người nhìn xem cắt đá.

Sau 10 phút, đại sư cắt đá lại cắt ra được 3 viên lục chủng phỉ thúy, 2 viên lam chủng phỉ thúy.

Sau 30 phút, đại sư cắt đá cái trán đã chảy ra mồ hôi, kích động mà hưng phấn khi thấy trên bàn đã cắt ra 24 viên đều là lam cùng lục phỉ thúy.Nếu mà bán ra thì cũng đã có lời một ít tiền nhưng không đáng kể.Nhưng điều mà làm mọi người kinh ngạc là cả 24 khối đá này đều cho ra phỉ thúy, không có khối nào là phế thạch.

“Đây là lần đầu tiên tôi cắt liên tục 24 khối đá mà đều ra phỉ thúy.Mặc dù chỉ có lam cùng lục phỉ thúy, nhưng cũng đại biểu cho cậu thanh niên trẻ đây vô cùng có bản sự chọn đúng đổ thạch.”

Đại sư cắt đá lộ vẻ hưng phấn như nhặt được bảo mà hô lên.

Trung niên nam tử kinh ngạc nhìn lấy Tiêu Hạo nghi ngờ hỏi.

“Cậu là thế nào làm được?”

Tiêu Hạo ra cái dấu im lặng đối với trung niên nam tử rồi quay sang đại sư cắt đá.

“Đại sư, phiền ông lại cắt khối cuối cùng này đi.”

Trước đó Tiêu Hạo đã dặn dò đại sư cắt đá để lại khối đá xấu xí này mà cắt sau cùng, ông cũng không hiểu rõ dụng ý của Tiêu Hạo mà nghĩ:đây chắc là khối phế thạch, vì không muốn mất mặt nên mới để sau cùng đây.

Cũng không chậm trễ, đại sư cắt đá cũng bắt tay vào việc.Lần này người xem không dám khinh thường tài nghệ đổ thạch của Tiêu Hạo nữa.Tất cả điều nín thở chờ phỉ thúy xuất hiện trong khối đá xấu xí này.

Khi đã cắt cạn gần đến cuối, đại sư cắt đá lộ vẻ thất vọng nói ra.

“Tiếc thật, không ngờ khối đá cuối cùng lại là phế thạch.”

Đám người thấy vậy cũng thất vọng mà dự định không xem nữa.Lúc này Tiêu Hạo cũng lên tiếng.

“Cắt luôn phần đáy đi đại sư.”. Truyện Khoa Huyễn

Đại sư cắt đá có chút không hiểu nhìn Tiêu Hạo.

“Cũng đã đến chót có khả năng xuất hiện phỉ thúy, có cắt cũng chỉ là phế thạch mà thôi.Cậu thật muốn cắt hết tảng đá này?”

Tiêu Hạo cười cười ngoắc nữ tiếp tân lại đưa ra thẻ đi quét mà nói.

“Thêm 10 vạn kim tệ là phần thưởng cho ông cắt khối đá này.”

Đại sư cắt đá nghe vậy đại hỉ, gật đầu như gà mổ thóc, không chút nói nhảm cắt tiếp khối đá xấu xí.

Đám người cũng bị Tiêu Hạo bại gia phá sản cho chấn kinh.Cắt 1 khối đá xấu xí lại cho 10 vạn kim tệ, trừ khi đầu óc bị nước vào mới làm việc này.

Đang lúc mọi người âm thầm đánh giá tính cách Tiêu Hạo, đại sư cắt đá cùng nam tử trung niên kinh hô lên.

“Là huyết ngọc, là huyết ngọc.Ông trời của tôi ơi.”

Đám người nghe hai người hét lên cho mộng bức, sau đó là nháo lên như ong vỡ tổ.

“Trời ạ, là huyết ngọc.Tao có hoa mắt không?”

“Huyết ngọc bằng ngón tay cái, đậu xanh quá may mắn quá tài giỏi.”

“Tao lần này triệt để tin tưởng tài nghệ của phú nhị đại này.Người ta không phải là bại gia mà thật sự là chân chính đổ thạch cao thủ.”

“Chứ sao nữa, 1 viên huyết ngọc này giá trị đủ để sống cả 10 đời còn chưa tiêu hết tiền.”

Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du khi nhìn thấy khối ngọc hình thoi màu đỏ ở bên trong viên ngọc, cả hai đều lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Hạo truyền âm.

“Ông xã, cái này là mẫu khoáng linh thạch mà.Anh làm sao biết được khối này có mẫu khoáng?

Tiêu Hạo cười hắc hắc thấp giọng nói.

“Tối nay về hầu hạ anh thật tốt, ông xã đây sẽ đại từ đại bi nói cho mấy em biết nha.”