Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 36: Bass trong mắt Jofar



Editor: Đan Mộc

"Xì."

Không biết là người nào không ưa thành chủ mập, chế nhạo cười ra tiếng.

Thành chủ mập vừa lấy lại tinh thần phẫn nộ trừng qua, lại nhìn thấy tất cả mọi người đang đi theo sau vương, không ai quay lại nhìn gã cả, chủ nhân của tiếng cười kia cũng trà trộn giữa đám đông, gã không biết đó là ai.

Mặt mũi trong ngoài của thành chủ mập đều mất hết, khuôn mặt xám xịt, hai cô con gái của gã cũng không nói cho gã biết chuyện xảy ra trong sân hôm qua vì sợ.

Hoàn toàn không biết mèo của mình tại sao lại chọc vương không vui như thế, thành chủ mập được tôi tớ đỡ dậy, nghiến răng nghiến lợi nói thầm bên tai người hầu: "Đem Cocorian đi thiến!"

Con mèo ngu ngốc chết tiệt đó! Nhất định là do gần đây đến kỳ nên buổi tối chạy tới chỗ gần nơi vương ở kêu xuân.

Mèo đến thời kì đặc thù hay ra ngoài vào buổi tối, phát ra tiếng kêu chói tai khác với âm thanh nũng nịu thường ngày, không chỉ chói mà còn vang xa, giữa đêm khuya đặc biệt dễ khiến người ta sợ hãi.

Chính mình hỏi vương nghỉ ngơi như thế nào, vương lại đột nhiên lạnh mặt, không chừng là do bị tiếng mèo kêu quấy rầy mộng đẹp.

Thành chủ mập cảm thấy mình đã tìm được chân tướng, trăm phương ngàn kế lấy lòng lại bị một con mèo phá hoại, trong lòng rủa thầm mấy câu về con mèo chết tiệt ở nhà khiến gã mất mặt trước vương và các thành chủ khác.

"Nếu không phải vì vương nói thiến nên nhất định phải thiến..." thì gã đã giết con mèo đó rồi! Thành chủ tóm chặt cổ áo của tôi tớ đứng dậy, đem phần lớn trọng lượng dựa vào thân người hầu, đè năng khiến đối phương phải cắn chặt răng, đầu đầy mồ hôi, thấp giọng nói thêm: "Sau khi thiến thì trực tiếp vứt khỏi phủ thành chủ, đã nghe rõ chưa?"

Sau khi nâng gã dậy, người hầu lén lút thở ra một hơi, nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu.

Lúc này thành chủ mập mới hài lòng đẩy tôi tớ ra, sửa sang quần áo một chút, phảng phất không có thứ gì phát sinh giống nhau, bình tĩnh chen đến bên cạnh tân vương.

Bass ngồi xổm trên đầu gối của Jofar, nghe hắn và mấy vị thành chủ nghị sự, thấy Jofar tuy đối xử với người khác khá lạnh nhạt, nhưng vẫn coi như bình thường, chỉ có khi nói chuyện với thành chủ mập thì Jofar mới không coi ai ra gì, không thèm nể mặt đối phương mà viết mấy chữ chán ghét và bất mãn rõ ràng trên mặt.

Vị thành chủ béo ú đó tên là Shazesa, thành phố mà gã đang sống là bến cảng nhất định phải đi qua để sông Nile đổ vào biển, hàng năm có vô số thương nhân và khách du lịch đến đây buôn bán bằng thuyền, nhân khẩu đông đúc, kinh tế phát đạt, là một trong những thành phố lớn xuất sắc nhất Hạ Ai Cập.

Loại thành chủ như gã gần như là vua một cõi trước khi bị quân của Jofar đánh bại vài năm trước.

Jofar không phạt gã, cũng không nói lời nào quá khích nhục mạ gã, chỉ mỗi cái thái độ lạnh nhạt chán ghét này thôi cũng đủ để khiến lòng tự tôn của Shazesa gặp khó, da mặt đỏ chót, dù không muốn cười nhưng vẫn phải cứng ngắc nhếch môi, nỗ lực mỉm cười làm lành, giả bộ như mình hoàn toàn không thèm để ý.

Đời này của gã chắc không còn mặt mũi để người ta giẫm đạp dưới chân.

Những người lúc thường bị gã áp một đầu, ngoài mặt thì giả vờ không nhìn thấy, lại không biết tâm lý cười nhạo gã ra sao đây! Thành chủ béo Shazesa chỉ nghĩ tới đó thôi đã cảm thấy khó chịu hơn cả cái chết, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Bass chớp chớp mắt mèo xanh lục, lén lút quét qua nụ cười miễn cưỡng của gã thành chủ, trong lòng có hơi băn khoăn.

Đầu tiên, đó chỉ là cuộc chiến giữa hai con mèo chúng nó, cuối cùng lại biến thành chủ của chúng cãi nhau, khiến cho Bass có cảm giác như chuyện bé xé ra to.

Tiếp theo, Bass nhìn ra tên thành chủ đó rất cung kính với Jofar, gã không làm cái gì cả thì đã trúng phải ánh nhìn tử vong của sen, thực sự có hơi vô tội.

Đương nhiên rồi, quan trọng nhất là do Bass lo lắng vì mình mà khiến Jofar gặp phải phiền phức.

Bass duỗi móng vuốt ra, 'biubiu' xòe móc câu nhỏ, khều đuôi tóc rơi trước ngực Jofar, giật nhẹ.

"Meo ~ "

Này, sen ơi sen ~

Đang nói nửa chừng, Jofar chợt nghe thấy tiếng bé mèo kêu nhỏ, hắn không cảm xúc cầm ly nước lên uống một ngụm, ra hiệu cho những người khác tiếp tục, còn mình thì hơi cúi đầu nhìn xuống hai chân.

Nơi đó chỉ có một quái vật nhỏ đen đến mức không thấy rõ đường nét thân thể, trông như một khối sương đen có treo hai trái nho xanh, chân trước vụng trộm víu chặt bụng dưới của hắn, meo meo gầm lên như ác long với hắn, lộ ra miệng nhỏ hồng hào, ngay cả hàm răng cũng rất đáng yêu, tinh xảo.

Bass thấy Jofar nhìn sang, nhỏ tiếng gọi: "Meo meo meo." Sen ơi, ngươi không cần báo thù giúp ta đâu, thật sự không phải là chuyện lớn gì hết, nếu gây thêm chuyện khác thì phải làm sao? Ngươi đã rất bận rộn rồi.

"Méo meo meo ~ "

—— Dù sao ta cũng không quan tâm lắm, lần tới ta nhất định sẽ đánh nổ đầu con mèo ngốc kia thôi.

"Meo méo mẻo?"

—— A này, sao ngươi không nói câu nào vậy sen? Chẳng lẽ là vì ta quá hiểu chuyện nên ngươi cảm động đến mức tình cha tràn lan? Khà khà khà.

"Meo méo meo"

—— Ngươi cũng không cần cảm ơn ta đâu, thân là mòe của ngươi, những thứ này là điều bản meo phải làm, a... Nếu ngươi thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy bữa tối liền ăn tôm lớn đi! Ta muốn ăn nó.

"Meo?"

—— Sao sen che mặt lại thế, tại sao ngươi không để ý tới trẫm?

"Meo ngao!"

—— Ngươi còn không chịu để ý tới trẫm, trẫm sẽ giận đấy!

Bass thở phì phò trợn mắt, hình tượng của nó ở trong lòng mình là như vầy: Chú mèo đen quỷ mị tao nhã, khí tràng cao 2m5, móng vuốt như của sư tử gắt gao đè lên bụng dưới của người đàn ông, mắt mèo xanh lúc lập lòe hung quang không dễ chọc, nổi giận đùng đùng trừng Jofar.

Trên thực tế, hình ảnh Jofar nhìn thấy lại là như vầy ——

Con mèo đen kịt đen mức không nhìn thấy được lỗ mũi, khí tràng ngốc nghếch, đệm thịt hồng phấn vô cùng đáng thương đặt trên bụng dưới của hắn, mắt to lập lòe ánh sáng lanh lợi, đáng yêu, như con thú non đang rất đói bụng lại ngại ngùng muốn đòi sữa uống, rõ ràng là rất yếu ớt, đáng thương mà lại ra vẻ nãi hung nãi ác tự xưng là meo đại gia.

Khi nó mở miệng nhỏ kêu meo meo với Jofar, đột nhiên hắn có xung động muốn cuộn nó thành một quả cầu lông, mạnh mẽ xoa nắn, sau đó vùi mặt vào bụng nó hít một hơi thật sâu, giữ cái chân nhỏ cắn đệm thịt hồng một cái, không muốn để nó đứng dậy.

Vua Pharaoh không biết ở tương lai có loại từ gọi là 'moe', dõi theo quái vật nhỏ trên đầu gối hắn, chầm chậm và yên lặng bưng kín nửa dưới khuôn mặt từ mắt trở xuống của mình.

Jofar: A.

Bass thấy hắn không để ý tới mình, dùng sức nhảy nhót hai lần: "Meo ~" Ngươi để ý ta chút đi.

Hàng mi của Jofar run lên: "Bây giờ ta sẽ bảo Alena lấy sữa cho ngươi, không được làm nũng nữa nhé Bast."

Bass: Hả?

Ai làm nũng cơ, đi tiểu còn tạm được.

Mòe đại gia lộ ra vẻ mặt lưu manh đáng khinh: Gào gừ a phi!

Góc nhìn của Jofar: "Không được thè lưỡi liếm, quần áo rất bẩn, lúc về có thể cho ngươi liếm tay."

Bass:?

Cục than kinh ngạc đến ngây người, không phải, ai muốn liếm ngươi. Ngươi, người này, sao lại nói dối trắng trợn thế.

Bị Jofar chen ngang, Bass đã lỡ mất cơ hội nói chuyện tốt nhất, chờ nó nghĩ thông suốt, Jofar đã ngẩng đầu lên tiếp tục bàn bạc với các thành chủ, nó không muốn quấy nhiễu Jofar làm việc, không thể làm gì khác ngoài việc nằm nhoài trên đầu gối hắn, meo meo thở dài.

Cuộc thảo luận vẫn luôn kéo đến lúc mặt trời nóng nhất, trong lúc đó Jofar còn thò tay sờ sờ xoa xoa lưng Bass mấy cái, chờ đến chiều, Jofar càng bận rộn hơn, bọn họ phải đi thăm quân đội Hạ Ai Cập.

Thân là Pharaoh, Jofar càng không rảnh rỗi bận tâm đến Bass, giao mèo cho Jesé ở phía sau ôm.

Tuần tra, nói chuyện, động viên chiến sĩ.

Bass và Jofar, thậm chí còn đến đấu trường để xem cuộc chém giết đẫm máu giữa chiến binh số một của Hạ Ai Cập và sư tử.

Khi sư tử ngã xuống, người đàn ông cao to dũng mãnh kia cầm rìu chiến trong tay chặt đầu sư tử, cười lớn cầm nó quơ quơ về phía ngai vàng ở xa, chào một cách thô lỗ.

Dường như muốn đem đầu sư tử hiến cho Jofar, lại như có ngụ ý ám chỉ một ý đồ riêng.

Bass che mắt không xem, lại nghe thấy câu Jesé mắng nhỏ: " Thứ hạ đẳng chết tiệt!"

Thứ hạ đẳng, là từ có ý kỳ thị nhục mạ ở Ai Cập, nói chung nó là xưng hô có ý khinh miệt những thường dân da nâu sẫm và nô lệ của những quý tộc có làn da nâu nhạt.

Nhưng Bass biết Jesé không phải người như vậy, làm đại thần quan, Jesé cực kỳ coi trọng quy củ lễ tiết, cứng nhắc nhưng không cay nghiệt, có thể làm cho nhân viên thần chức văng tục, thực sự khiến Bass sửng sốt.

Nó mở mắt ra, quay đầu nhìn biểu tình của những người khác, một màn máu me này không hề gây nên bất mẫn của bất kì ai, người quan chiến số đông đều là chiến sĩ của Hạ Ai Cập, bọn họ giơ tay lớn tiếng hoan hô, hoặc là huýt gió khoa tay một số thủ thế.

Nhóm thành chủ ngồi ghế quý tộc ở khu VIP cũng không cười nhiều, chỉ vỗ tay khi thích hợp.

Khi nhìn Jofar và người phe bọn họ, ánh mắt Jofar tối tăm, vẻ mặt lạnh lùng, như thể không hề tập trung chú ý giữa sân, Nefes vẫn cong khóe môi, dáng điệu khéo léo, không nhìn ra chút lỗi sai.

Chỉ có nhóm thân vệ và tâm phúc của Jofar, mấy người Sok, Abbeliu, mặt mầy âm u, trong mắt như lập loè hồng quang, hoặc như cười mà không phải cười, hoặc khóe môi ép xuống.

Động tác vừa rồi, có lẽ là đang khiêu khích Jofar.

Bass yên lặng theo dõi bóng lưng kiên cường xuất chúng của sen nhà mình, đuôi nhỏ không giấu được tâm tư lắc lắc.

...

"Tân vương đi rồi?"

"Đi rồi, xem xong trận đấu liền dẫn thân binh rời đi, nghe đâu lần này tân vương tới đây là để đến Tigris ở một thành phố khác để lấy bảo vật."

"Ồ ~ là lời đồn trước kia, ta từng nghe qua, mộ Pharaoh bị trộm ấy mà, xì, với bộ dạng kia của tân vương, hắn làm được không?"

Các tướng sĩ Hạ Ai Cập trở về từ đấu trường tụ tập một chỗ nghỉ ngơi.

"Đừng nói chuyện đó nữa, chán lắm. Khà khà, các ngươi nhìn thấy tướng mạo của tân vương sao, trời ạ, cái bộ dạng đàn bà đó? Da dẻ còn trắng hơn sữa, như này mà cũng có thể lên làm vương, còn bảo là 'Chinh phục vương thống nhất Thượng Hạ Ai Cập' gì đó, chậc, là do năm đó bọn họ không gặp phải chiến binh số một của chúng ta bây giờ, Barth, chiến binh số một đời trước chính là kẻ ngu."

"Hạ Ai Cập chúng ta sớm muộn cũng lật đổ hắn, ta không muốn một tên đàn bà làm vương."

"Ta cũng vậy, ta nghĩ mình chỉ cần nhẹ một chút là có thể bẻ gãy tay hắn!"

"Ha ha, đừng thử, người ta là 'Chinh phục vương' đấy, không chừng lại đánh thắng được ngươi thì sao."

"Phốc ha ha ha ha ha."

Bọn họ cười vang, còn nói: "Chiến binh số một của Thượng Ai Cập là ai thế?"

"Ai? A, chính là tân vương đó. Tất cả đều là mánh lới để tranh đoạt ngai vàng thôi, một tên nhu nhược bất tài, mềm yếu vô năng, hắn cầm đao nổi sao. Đám lính già cư nhiên còn e ngại hắn, thực sự là một lũ hèn nhát không trứng!"

Đề tài rơi xuống người lính già, mấy người bắt đầu phẫn uất, bất mãn hùng hùng hổ hổ vài câu, cái gì mà người cũ chỉ biết giả tài ức hiếp người mới, thực ra một chút thực lực cũng không có v.v...

Chờ đến khi cuống họng phát khô, bọn họ mới dần dần ngừng câu chuyện, nhớ tới một chuyện khác:

"Này, Barth đâu? Hình như từ lúc trở về từ đấu trường đã không nhìn thấy hắn."

"Kỳ lạ..."

...

Trong một dinh thự quý tộc ở đâu đó.

Barth từ đấu trường trở về đã vội đi thay quần áo, bước nhanh qua đám đông, gõ cửa sau của dinh thự, người hầu mở cửa cũng là một gã đàn ông cao lớn với đôi mắt sáng, hắn nhìn thấy Barth thì ngay lập tức nhường chỗ để hắn tiến vào rồi đóng cửa lại.

Bọn họ đi tới sân trước của dinh thự quý tộc.

Barth cũng gặp được người mà hắn muốn thấy.

"Saya, chào mừng trở về." Barth mỉm cười dang tay, đi tới trao cho huynh đệ mình một cái ôm chân tình.

Người đàn ông cột tóc, thân thể cường tráng đó chính là Saya đã chạy thoát ở Thượng Ai Cập, gã mặc một chiếc áo bào trắng vai đơn, râu cạo sạch sẽ, lúc khẽ cười như một quý tộc trẻ tuổi trầm ổn và dương cương.

Gã tiếp nhận cái ôm này, vỗ vỗ lưng Barth, Saya nói với hắn sau khi hai người tách ra:

"Barth, ngươi không nên khiêu khích người kia, hắn đúng là bị các đại thần ở Thượng Ai Cập làm bó tay bó chân, nhưng ngươi có lẽ không nhận được tin rằng những kẻ phản kháng hắn đều đã bị giết, chỉ trong một đêm, mảnh đất này liền im lặng triệt để tiến vào túi hắn."

"Hắn rất giỏi nhẫn nhịn, không dễ chọc."

"Ta biết." Barth vung tay, không thèm để ý nói: "Chỉ cần chúng ta không bại lộ thân phận, cho dù hắn là vương cũng không thể thật sự làm gì với chiến binh số một như ta."

Saya không đồng ý cau mày, không đợi gã nói tiếp, Barth chuyển đề tài, "So với mấy chuyện chó má ở đấu trường, ngươi cố ý tiết lộ tin tức chúng ta có được Sách của Người Chết cho hắn, ngươi không biết mấy lão già kia thực sự muốn điên rồi sao?"

Vì có được Quyển Sách đó, bọn họ suýt mất hơn 200 hảo thủ ở mộ cung.

"Không đáng kể." Saya nở nụ cười, nhìn như không có chút lòng dạ nào, rất dương quang, "Mấy lão bất tử đó chỉ có thể làm rùa rụt cổ trong bóng tối, dùng mấy thủ đoạn thấp kém như đám phụ nữ tranh sủng, đối với Jofar · Memphis Đệ Nhị mà nói, thực ra rất không đến nơi đến chốn."

"Hy sinh Sách của Người Chết thì thế nào, chúng ta đã câu được một con cá lớn không phải sao? Jofar đã rời khỏi Thượng Ai Cập, trong khi hắn đang tìm kiếm Sách của Người chết, chúng ta có thể làm được nhiều chuyện..."

Saya vỗ vỗ vai Barth, con mắt nheo lại, thấp giọng nói: "Barth, ta sẽ cho ngươi nhân lực giết Jofar, để phục hưng quốc gia của chúng ta, nhất định không được để hắn sống mà bước ra Hạ Ai Cập!"

"Yên tâm."

Barth vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, "Vậy ngươi nhìn ta chặt đầu hắn như cách ta chặt đầu sư tử đi."

Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】

Hạ Ai Cập: Chậc chậc chậc, ta có thể bẻ gãy tay hắn!

Jofar (cởi găng tay): Một tay bóp nát đầu, tìm hiểu một chút.

Bass: Cấp tốc che mắt.

ĐMộc: Từ giờ trở đi thì chương rất dài, rất nhiều chữ nên tiến độ sẽ chậm lại nhé.

Thông báo một chút là tháng sau t phải đi thực tập để làm báo cáo tốt nghiệp nên lúc đó ra chương sẽ chậm hơn nữa á (◕︿◕✿)

Xin hãy thông cảm cho t 🙇‍♀️🤧🤧