Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi

Chương 22: Giả làm thật thì thật cũng giả





“Còn chưa gọi món ăn sao? Chết đói rồi.” Đạm Ngữ ngước mặt lên nhìn chung quanh một vòng, một bên yên lặng nhắc tới, “Cái này cay không nên… Ê, cái này quá quá ngọt…”

Đạm Ngữ rầm rầm cấp tốc gọi 3,4 món ăn, đem thực đơn chuyển vào tay người kế tiếp: “Nhanh gọi đồ ăn một chút, gọi xong rồi ăn cơm.”

“Nè, có cần phải gấp gáp thế không.” Một nam sinh ở đối diện hô lên, thanh âm vừa xuất ra thì Đạm Ngữ phát hiện, CV kia còn cùng mình hợp tác qua mấy lần kịch.

“Cái gì mà không gấp a, đều quá giờ ăn rồi!” Đạm Ngữ giáo dục đối phương, “Đúng giờ ăn cơm rất quan trọng có hiểu không hả, chẳng lẽ bệnh dạ dày gì gì đó là bẩm sinh từ trong bụng mẹ chắc?”

Kỳ Dĩ sắc mặt trầm tĩnh run rẩy.

***

Sau khi gọi xong đồ ăn bánh xe thời gian luôn luôn thay đổi không ngừng, lúc này mới tính tới rốt cục có cơ hội giới thiệu lẫn nhau.

Mọi khuôn mặt đều là xa lạ, giọng nói lại hơn phân nửa đã từng nghe qua, ID đó chính là nhìn quen đến vô cùng.

“A a a!” Một nữ sinh khác bên cạnh Kỳ Dĩ bỗng kêu lên, “Kỳ Dĩ, cậu còn có một cái tên là A Tứ đúng không?! Tôi nói mà, sao giọng cậu lại quen tai như thế!”

Lạc Lạc ở bên cạnh cười: “Đây là hấp thụ ánh sáng.”

“Lạc Lạc, A Tứ thật là người của tổ kịch các cô? A a, tôi lại thích cậu ấy rồi, A Tứ đồng chí, bày tỏ bày tỏ.”

***

Đạm Ngữ đem giấy ăn trên một bàn tay đưa một nửa cho Kỳ Dĩ: “Nè nè, bé cưng a, bày tỏ gì gì đó, phải được ông đây đồng ý qua!”

Cô nàng ấy trừng con mắt, nửa ngày sau mới quay đầu che mặt: “Tôi tôi… tôi rốt cục thấy được cp thật rồi sao!”

Đạm Ngữ khí chất lưu manh toàn bộ hiện rõ: “Đương nhiên, người ông đây che chở, là có thể tùy tiện để bày tỏ sao?”

Kỳ Dĩ dùng giấy ăn lau khô bát đũa hai người, yên lặng không nói gì.

***

Gian bày tiệc bắt đầu náo nhiệt, trò chơi tự nhiên là muốn có, kết quả nhân viên phát sinh quá phức tạp, thế cho nên khu vực chơi đùa đã bị hạn chế nghiêm trọng. Cuối cùng là một cô nàng người tỉnh Tây Bắc đưa ra một phương thức trò chơi ngu ngốc đến đáng sợ: xúc xắc, tổng số là 7 thì phạt uống rượu, phạt xong tiếp tục xóc; 2 xúc xắc số lượng như nhau thì lặp lại; tình huống hai người 6 có thể tùy tiện chỉ định số người trên bàn phạt uống rượu; tình huống khác thì có thể chuyển tới người kế tiếp.

Đạm Ngữ gõ bàn biểu thị khinh bỉ: “Quá là ngu ngốc, không có kỹ thuật nội dung gì!”

Kỳ Dĩ trấn an cậu: “Mọi người tận hứng thì tốt rồi.”

Đạm Ngữ hung hăng trừng Kỳ Dĩ: “Cậu dạ dày tốt ha, tự do mà phạt rượu hử?”

***

Kỳ Dĩ ngực ấm áp, ở dưới bàn dùng tay phải nắm chặt lấy tay trái Đạm Ngữ, trong cuộc gặp mặt lần đầu tiên tính mở lời vàng: “Nếu không thì đừng phạt rượu, phương thức nghiêm phạt chơi theo trò nói thật mạo hiểm đi.”

Phần lớn số người biểu thị tán thành, có vài người còn mang theo nét cười, trò chơi này so với lời chân tình càng mạo hiểm càng tà ác chính là người 2 con 6 có thể chỉ định  làm bất luận chuyện gì.

Xét thấy người đang ngồi thực tế không nhận ra, trực tiếp đơn giản hóa thì là lời thật lòng đều lược bớt, xóc trong 7 sẽ cực mạo hiểm.

***

Trò chơi này còn rất là tà môn, tụ lại xóc trong 7 chắc là không có ai. Đạm Ngữ nhìn có chút hả hê, cậu và Kỳ Dĩ là bị vây ở trong chỗ lắc không trúng, biểu thị nhìn người khác các loại mạo hiểm lớn không hề áp lực.

Đội người này dựa vào việc hay tham gia mạng phối âm, mạo hiểm lớn cũng là cùng khoe khoang giọng mà thôi, tỷ như áp giải đồ xui xẻo nào đó khỏi các ghế lô nói với một cô nàng xinh đẹp: “Tiểu thư, xin để tôi vì cô hát vang một khúc ~”; tỷ như yêu cầu kéo người thứ nhất từ ghế lô đi ra tiến hành tán thưởng an ủi nịnh bợ nhân viên phục vụ.

***

Vui quá hóa buồn loại chuyện này cũng không phải nói chút mà thôi, tỷ như Đạm Ngữ vừa rồi cười đến ngã trên người cải trắng đại hiệp bị trận “2 con 6″ lần 1 của bạn học điểm danh.

Đạm Ngữ cũng ý thức được mình hôm nay vận khí tốt đến ghê gớm, nhận mệnh chờ thẩm lý và phán quyết: “Đến đây đi đến đây đi, ông đây sợ chắc!”

Bạn học “2 con 6″ hồn nhiên cười: “Đạm Ngữ đồng học tình thân của cậu bên trái hoặc là bên phải. Hôn mặt là được rồi.”

***

Đạm Ngữ xoay mặt qua thấy Lạc Lạc bên kia cười hì hì mở miệng: “Tôi không ngại a.”

Đạm Ngữ bị vẻ mặt tinh khiết lương thiện của Lạc Lạc gian xảo cười khanh khách dọa chạy mất dép, cấp tốc xoay mặt về, ôm mặt cải trắng đại hiệp qua xoạch hai tiếng phân biệt hôn hai bên trái phải.

Một mảnh cười vang.

Bạn học “2 con 6″ rốt cục không hề bình tĩnh mà kêu sợ hãi: “A, vì sao tôi biết rõ bọn họ đang qua loa mà còn cảm thấy moe như thế!”

Đạm Ngữ nghe vậy phi thường hợp tác mà tiếp tục chui vào lòng Kỳ Dĩ.

“Tôi bị tình yêu của họ làm(1) lóa mù mắt.” Cô nàng sá bên cạnh cô nàng “2 con 6″ cũng vong trận rồi.

(1)nguyên văn cơ tình: boys’ love

***

Cánh tay khuỷu tay Lạc Lạc gõ gõ Đạm Ngữ, thấp giọng nói: “Nhìn không ra a, Đạm tiểu thụ cậu còn khá hiểu rõ giả cũng thật thì thật cũng giả.”

***

Đạm Ngữ phi thường thản nhiên tiếp thu khen thưởng.

Cao ngạo dịu dàng thụ a, Lạc Lạc ngầm tru lên. (=, =)

***

Lúc cả lũ tan cuộc, mọi người trằn trọc KTV.

Kỳ Dĩ ngồi vào góc, ngọn đèn trong ghế lô rất tối, chán ngán không ai buồn tóm. Kỳ Dĩ đã từng hát qua ed một lần, Đạm Ngữ thì không giống, mấy đứa con gái vào ghế lô đưa ngón tay chỉ ra, phàm là đang hát sẽ lộ tiếng qua thôi, vậy là một phen bảo lưu mục hát.

***

Đạm Ngữ là người thứ ba lên sân khấu, mục hát bị thỏa thuận ngầm là khúc ed đã lâu, khúc ca ấy gần như là đã sửa từ gần hết, trong quyển hát của KTV cư nhiên có thể tìm được phần nhạc đệm kia, về phần ca từ, Đạm Ngữ và nam sinh cùng hợp ca đều tự viết một bản, có người nói vẫn là cuộc hẹn này có một cô nàng am hiểu thư pháp tự tay viết, sau khi gặp mặt xong thì đem về cất kỹ làm vật kỷ niệm.

***

Kỳ Dĩ làm tổ trong góc nhìn chỗ mọi người tập trung dưới ánh đèn mờ ảo, ai kia cùng người khác đang đôi đôi hát đối ca vui.

Sát biên giới ngọn đèn mờ, đường viền của người ta có vẻ cực kỳ nhẵn nhụi tốt đẹp, nét mặt cũng là trầm tĩnh nhu hòa trước nay chưa từng có, huống chi góc độ Đạm Ngữ ngồi vừa vặn là mặt cắt ngang nửa người.

Trong ghế lô quanh quẩn tiếng nhạc đệm nhạc khí cổ điển, hòa trong đó giọng nam dễ nghe lại chưa hẳn đi theo âm chuẩn.(hát thế mà cũng … =)))

***

Khi khúc ca ấy kết thúc, cả trai lẫn gái đều đang ồn ào, Đạm Ngữ tiêu sái mà vung microphone, trở về bên người Kỳ Dĩ. Nữ sinh đằng sau bụm mặt thét chói tai: “Tiểu thụ dưỡng ngoan ngoãn mới biết hát xong còn phải trở lại bên người tiểu công nhà mình a!”

Nữ sinh ấy bị nữ sinh bên cạnh một phen túm lấy, hai tay bóp chặt: “A ngươi có thể đừng miêu tả moe như thế không a!”

***

Vị cùng Đạm Ngữ hợp ca kia trái lại dường như bị bỏ quên, vị CV kia thoạt nhìn có chút tuổi tác, về mặt trang phục cũng là đã có công việc, nhất thời vuốt mũi biểu thị bất đắc dĩ.

***

Đạm Ngữ ngồi xuống thì đoạt lấy đồ uống trong tay Kỳ Dĩ một hơi cạn sạch, hô to một tiếng hào sảng.

Kỳ Dĩ lại rót đầy cho cậu.

“Đại hiệp cậu mất hứng?”

Kỳ Dĩ đỡ lấy cái đầu đang nghiêng sang một bên quan sát sắc mặt mình của Đạm Ngữ: “Không có.”

“Thao a, cậu chút ưu tư ấy tôi còn nhìn không ra sao.” Đạm Ngữ mới không tin cậu ấy, buông cốc đồ uống rồi đi nhào nặn mặt cải trắng đại hiệp, “Tới, cười một cái.”

***

Kỳ Dĩ thở dài, may là trong góc phòng ngọn đèn u ám, thế nhưng cậu đã quên có mấy đôi mắt sáng loáng thời khắc chú ý vào, chờ cậu cảm giác được cameras theo đuôi lại tới mặt Đạm Ngữ, hiển nhiên có chút vô ích.

Đạm Ngữ quay đầu đem cameras của người ta đoạt qua, nhìn bằng cả hai mắt rồi chậc chậc thành tiếng: “Cải trắng đại hiệp sắc mặt cứng ngắc quá rồi, không dễ coi lắm, tôi đây không tệ lắm nè.”

Cô nàng kia cười ngất, có điều không bị yêu cầu xóa ảnh chụp thì đã là việc tốt nhất rồi.

“Trở lại gửi cho tôi một phần a!” Đạm Ngữ bàn giao, đem cameras trả lại cho người ta.

“Đừng đồn ra ngoài.” Kỳ Dĩ bàn giao thêm một câu.

***

“Không sao không sao, đừng khẩn trương, cô nàng ấy biết chừng mực.” Đạm Ngữ tiếp tục chà đạp biểu tình của Kỳ Dĩ.

Kỳ Dĩ cầm tay cậu: “Cậu rất hiểu rõ cô ấy?”

Đạm Ngữ cười đến muốn lăn lộn: “Đại hiệp tôi tỏ ý nam nhân nữ nhân đều không cần cậu ghen, thực sự, tôi đảm bảo!”

Nếu như không phải ngọn đèn quá u ám, lúc này Đạm Ngữ sẽ may mắn thấy được ai kia hiếm có một hồi mặt đỏ.

***

Kỳ thực trận này Kỳ Dĩ là thoát được, dù sao có mấy tuyển thủ thực lực trứ danh giới CV thay nhau hát trấn giữ, mọi người nghe đến sảng khoái cũng sẽ không tận lực yêu cầu ai thêm cả.

Trái lại lúc gần tới cuối, Kỳ Dĩ tự chạy đến chỗ chọn bài kia cùng với nữ sinh phụ trách nói một tên bài. Khi âm điệu nhạc đệm quen thuộc lại lần nữa quanh quẩn, không biết người nào trong góc phòng truyền đến một câu: “囧, sao lại là nhạc đệm này? Lập lại đi?”

***

Kỳ Dĩ vững vàng nói: “Không có.”

Đạm Ngữ đứng ở bên cạnh cậu ấy cười đến mức đắc ý phi thường, đại hiệp còn không thừa nhận ghen, này đã mấy kg rồi a.

Bởi vì mấy kg dấm chua này, luyện một vòng sát nhân có thừa bản《đợi chờ 1000 năm》chưa có cơ hội lên sân khấu. Kỳ Dĩ kéo Đạm Ngữ cùng cậu ca, nghiễm nhiên là trước khi Đạm Ngữ cùng người khác hát qua khúc ed ấy, khúc ca ấy Kỳ Dĩ không biết ngầm nghe qua đã

bao lần rồi.

***

Quy tắc hát giống nhau, thanh tuyến đệm lại không giống, Kỳ Dĩ rõ ràng so với người hát trước có phần mất tự nhiên, rồi lại có vẻ trung thực và chăm chú.

Lúc hoàn thành khúc ca này, cô nàng “2 con 6″ vừa rồi nắm chặt tay hai mắt lóe sáng: “Qủa nhiên hát a nghệ thuật hát a cao âm a đều là mây bay, mấu chốt là tình yêu sâu sắc trong đó a, cp hợp xướng quả nhiên không giống a! Khí chất phấn chấn tràn đầy yêu thương a!”

Đảng cộng minh đồng loạt gật đầu: “Nghệ thuật hát thì tính gì, jq (kích tình, gian tình) mới là thật tuyệt sắc a!”

Đảng cộng minh số 2 mãnh liệt gật đầu: “Loại tình yêu này hình thức tồn tại siêu việt mới là moe cực hạn!”

***

Đạm Ngữ phì cười ngả ngớn, đưa tay đi lấy bao tiền từ trong túi quần Kỳ Dĩ, Kỳ Dĩ mặc quần jean, Đạm Ngữ ngay ở túi quần cậu mà đào rồi móc, nửa ngày mới đào ra, mở túi tiền hỏi: “AA đi? Hai người chúng ta chia bao nhiêu? Cho một con số!”

“Các cậu có cần thanh tú thế không a!” Cô nàng “2 con 6″  bưng máu mũi chạy biến.

“Tài sản đều xài chung hử?” Lạc Lạc nhẹ giọng lầm bầm, “Quan hệ tiến triển nhanh gúm!”

~oOo~