Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 20: Lần đầu gặp gỡ



Mạnh Chi Nhu nhận một nhiệm vụ.

Nàng cần có thu nhập, Quý Tuấn sơn trang giàu có vừa khéo có thể thỏa mãn nàng.

Quý Tuấn sơn trang là sơn trang giàu có có tu tiên giả ở gần nơi nàng sống nhất, có điều tu giả trong sơn trang tu vi cũng không cao, cao nhất cũng chỉ đến Trúc Cơ kỳ.

Gia tộc bọn họ không phải dòng dõi có linh căn, tư chất đặc biệt. Muốn cầu hôn nữ tu giả có song linh căn để cải thiện linh căn, tiếc là phần lớn nữ tu giả một lòng hướng đạo, không nguyện ý làm công cụ nâng cao dòng dõi cho gia tộc khác.

Cái này khiến cho Quý Tuấn sơn trang đối với tu giả tu vi cao ở Tu Chân giới cực kì ngưỡng mộ, ỷ vào gia nghiệp lớn trải rộng khắp mà kết giao với tán tu.

Tu giả cấp cao như Nguyên Anh kỳ tất nhiên khinh thường kết giao với Quý Tuấn sơn trang.

Nhưng tán tu Kim Đan kỳ tài nguyên khan hiếm, cần viện trợ vẫn sẽ để ý tới Quý Tuấn sơn trang.

Đáng lẽ tiểu tu Luyện Khí kỳ như Mạnh Chi Nhu không thể lọt vào mắt Quý Tuấn sơn trang, nhưng Mạnh Chi Nhu lại có thân pháp quỷ dị, có thể thần không biết quỷ không hay thám thính, thậm chí có thể đào thoát khỏi thuật truy tung của tu giả Kim Đan kỳ, nàng đôi khi cũng có thể hoàn thành những nhiệm vụ đơn giản.

Nhiệm vụ lần này cũng rất đơn giản, chẳng qua là đến một sơn trang khác đánh cắp một phong thư mật.

Nàng thay trang phục gọn gàng, không tìm thấy mặt nạ che mặt nên lấy mặt nạ hoa đào của Đào Hoa tông dùng tạm.

Mặt nạ hoa đào là mặt nạ đặc trưng của Đào Hoa tông, hình hồ ly nửa mặt trên, phần dưới từ chóp mũi đến cằm có gắn rèm châu che chắn.

Trên mặt nạ có hoa văn hoa đào tinh xảo, bị nàng sử dụng pháp thuật mài đi, tháo bỏ rèm châu xuống, màu trắng bị bôi thành màu đen, như vậy là có thể sử dụng.

"Nhiên Nhiên, ngươi ở nhà chờ ta, ta phải ra ngoài hai ngày, ngươi đợi ta nha!" Mạnh Chi Nhu biết Lục Ôn Nhiên không nhìn thấy, thản nhiên mặc trang phục đen đeo mặt nạ đi ra ngoài.

"Ừm, ta ở nhà chờ ngươi, tuyệt đối sẽ không ra ngoài một mình."

"Được rồi!"

*

Nhiệm vụ của Mạnh Chi Nhu được hoàn thành vô cùng thuận lợi, vì không muốn Lục Ôn Nhiên đợi lâu, nàng đi suốt đêm tới Quý Tuấn sơn trang.

Lúc giao phó nhiệm vụ nàng không tin những người khác, trực tiếp lẻn vào Quý Tuấn sơn trang tìm được phòng của Thiếu trang chủ, gõ cửa sổ.

Người trong phòng chần chờ một lúc thì mở cửa sổ, liền nhìn thấy một bàn tay ngọc thon dài đưa ra một phong thư: "Đã trộm được, mười linh thạch."

Thiếu trang chủ kinh ngạc, nhận thư mở ra xem xét thật giả.

Mạnh Chi Nhu không kiên nhẫn khoác cánh tay lên cửa sổ, chờ đợi thù lao của nàng.

Cuối cùng, Thiếu trang chủ xem hết phong thư, lại nghiêng đầu nhìn Mạnh Chi Nhu, đột nhiên cười khẽ.

Nụ cười này nàng không hiểu, nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có thể đưa thù lao cho ta trước mới xem kỹ tin không?"

Thiếu trang chủ lấy ra hai mươi linh thạch từ túi trữ vật đưa cho nàng.

Nàng vui vẻ, ôm linh thạch vào lòng suy nghĩ nên dùng như thế nào cho hợp lý, trên mặt bỗng nhiên thấy lạnh: "Trên mặt cũng che kỹ."

Mạnh Chi Nhu nghèo khố rách áo ôm, tất nhiên không mua nổi sơn tốt, kết quả sơn trên mặt nạ dính hết lên mặt.

Nàng lập tức ngửa ra sau né tránh, kinh ngạc nhìn hắn.

Nam tử trước mặt dáng người gầy gò, vóc dáng tầm trung, tướng mạo không đặc biệt nổi bật nhưng cũng coi như thuận mắt, quan trọng nhất là khí chất không tệ, thanh nhã như hoa lan.

Ăn mặc tinh tế, ngôn hành cử chỉ cũng không có chỗ nào không ổn.

Nhìn cũng thuận mắt, đây là Mạnh Chi Nhu đánh giá hắn.

"Ồ... Cám ơn linh thạch của ngươi." Nàng cầm linh thạch rời đi.

"Vất vả cho ngươi mới đúng."

"Tìm ta ủy thác nhiều hơn là được rồi." Mạnh Chi Nhu mừng thầm, may mắn nàng trực tiếp tới tìm Thiếu trang chủ mới có thể có thêm được mười linh thạch.

"Ta tên Tạ Quyền."

"A, ta biết." Nàng trả lời xong trong nháy mắt phi thân rời đi, thân pháp quả nhiên cực nhanh.

Mạnh Chi Nhu nhận được hai mươi linh thạch vui vẻ vô cùng, đầu tiên đến thị trấn mua đan dược được Nhân giới yêu thích nhất -- Phù Triện, mang về Nhân giới, đem đến tiệm bán được mấy chục lượng bạc.

Nàng lại tới cửa hàng khác đặt làm trống theo yêu cầu.

Chủ tiệm nghe xong tự định giá hồi lâu, mặt lộ vẻ khó xử: "Cô nương, thật sự không phải ta định giá cao, ngươi làm trống lớn như thế, bọn ta không có khuôn đúc sẵn, chưa tính đến da với gỗ..."

"Trực tiếp báo giá đi." Mạnh Chi Nhu hiếm khi có dịp được hống hách, chống eo, giương cằm kiêu ngạo nói.

"Dù sao cũng phải năm lượng bạc."

"Năm lượng?! Năm lượng có thể mua được bốn đầu heo đấy! Ba lượng được không?" Mạnh Chi Nhu cuối cùng vẫn thắt ruột thắt gan.

"Cô nương tìm cao nhân khác thôi."

"Bốn lượng nhé?"

Cuối cùng, trong sự khó xử của chủ tiệm, dưới sự đau lòng của Mạnh Chi Nhu, hai bên đạt được thoả thuận.

*

Mạnh Chi Nhu thần thần bí bí dẫn Lục Ôn Nhiên vào trong rừng, để Lục Ôn Nhiên ngồi xuống: "Ngươi ngồi ở chỗ này nghe nhé."

"Nghe cái gì?" Giọng nói của Lục Ôn Nhiên lúc nào cũng ôn nhu, nhu nhu nhược nhược, khiến người ta hận không thể bảo hộ.

Mạnh Chi Nhu không trả lời, mà xoay người nhảy lên cái trống lớn nàng đã sớm đặt ở trong rừng, hướng phía Lục Ôn Nhiên hô lên: "Ta khiêu vũ cho ngươi nghe!"

Nói xong liền cởi giày, dùng chân đạp nhẹ mặt trống phát ra âm thanh.

"Trống?" Lục Ôn Nhiên nghe ra được.

"Đúng thế, không phải ta đã nói sẽ khiêu vũ cho ngươi xem sao?" Mạnh Chi Nhu nói xong nhẹ xoay cổ tay, linh đang trên cổ tay phát ra tiếng vang thanh thúy.

Màn trời nhạt dần, ánh hoàng hôn rực rỡ lưu lại một tia ấm áp cuối cùng trên thế gian.

Tà dương chiếu xuống gương mặt ngọt ngào của Mạnh Chi Nhu, làm nụ cười rực rỡ của nàng càng thêm loá mắt, cũng không biết vui vẻ vì khiêu vũ cho Lục Ôn Nhiên xem, hay vì sau nhiều năm mới được khiêu vũ lần nữa mà vui sướng.

Mùi hoa quế trong không khí bay vào trong tâm hồn, một rừng lá xanh, hoa nở nồng nàn.

Gió đêm ôn nhã, tiếng trống và tiếng chuông lan vào sâu trong rừng, vang ra khắp nơi.

Lúc cổ tay của Mạnh Chi Nhu xoay chuyển, sẽ có tiếng chuông vang lên.

Lòng bàn chân di chuyển trên mặt trống sẽ phát ra tiếng vang.

Theo động tác trôi chảy của nàng, tiếng chuông và tiếng trống đan vào nhau, Lục Ôn Nhiên dường như có thể từ thanh âm phát ra mà tưởng tượng được động tác của Mạnh Chi Nhu.

Nghe mà bất giác giương khóe môi.

Nữ đệ tử tử Đào Hoa tông đều có khả năng ca múa, các nàng đã từng dựa vào những thứ này mê hoặc nam tu.

Từ khi Đào Hoa tông giải tán, Mạnh Chi Nhu chưa luyện lại vũ đạo, hiếm khi khiêu vũ lần nữa như thế này, vậy mà vẫn nhảy cực kì mỹ diệu.

Thân thể nàng mềm mại như không xương, dáng múa khoan khoái như hạc bay, lại như cá bơi lội, lúc xoay tròn váy áo tung bay như hoa nở rộ.

Lòng Lục Ôn Nhiên dần ấm áp, hoa đầu cành run rẩy, cánh hoa rơi xuống bay lả tả mang theo mùi thơm ngát.

Mũi nàng thấy cay cay, tiếc là không khóc được.

Cũng may là khóc không được, bằng không thì Mạnh Chi Nhu chắc chắn sẽ ngừng múa mà trách cứ nàng.

Hai người đều không biết, lúc đó trong rừng còn có người ẩn nấp.

Tạ Quyền đứng sau một cái cây, lẳng lặng mà nhìn nữ tử đang khiêu vũ, ánh mắt lại lướt qua Lục Ôn Nhiên.

Đứng bên cạnh hắn là một tu giả có bộ dạng già nua, thì thầm gì đó bên tai của hắn, lúc sau Tạ Quyền khẽ gật đầu.

Sau đó không lâu hai người rời đi, ánh mắt Tạ Quyền liếc qua Mạnh Chi Nhu lần nữa.

*

Mộc Ngạn nhìn thấy lão giả kia thì giật mình: "Là thủ lĩnh của nhóm người diệt ma!"

Mấy người khác cũng thấy được, nhưng không nói gì, hiển nhiên bọn họ sắp biết được chân tướng chuyện này.

Cố Kinh Mặc cân nhắc trong lòng, nàng sợ cảnh sắp xuất hiện, bắt đầu tính toán ở trong lòng làm sao để vượt qua đoạn này, thì nghe được giọng nói của mình từ trong hồi ức truyền ra: "Nhảy không tồi!"

Cố Kinh Mặc trợn tròn mắt, ngữ khí của nàng lúc đó ngả ngớn vậy sao?

Chính nàng cũng nghe không nổi nữa.

Cùng lúc đó, những người còn lại đều quay sang nhìn nàng, Mộc Ngạn nhắc nhở nàng: "Ngươi đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy chứ, chúng ta cũng không phải người bên trong hồi ức, ngươi nói gì bọn họ cũng không nghe được."

Cố Kinh Mặc không trả lời, chỉ coi hắn là đồ ngốc.

Lúc này, trong hồi ức lại xuất hiện một người.

Người này mặc y phục đỏ thắm bên trong, khoác áo bào màu đen bên ngoài, trên pháp y có những đường vân phức tạp tinh tế, có thể thấy là loại pháp y quý giá. Áo choàng đen khoác trên vai bị gió thổi bay lên.

Tiếc là người này đội mũ trùm màu đen, nhìn không rõ mặt và tóc, chỉ có thể nhìn dáng người mà phán đoán đại khái vóc dáng người này khá cao.

Dáng người, y phục và giọng nói đều giống hệt Kinh Nhi bên cạnh bọn họ.

Nàng thầm nghĩ không ổn, đưa tay túm lấy Huyền Tụng, muốn phá hư pháp thuật của hắn để tất cả mọi người rời khỏi hồi ức.

Huyền Tụng lại cầm bàn tay quấy rối của nàng, không cho nàng lộn xộn.

Nhìn tay hai người giao nhau, Cố Kinh Mặc không khống chế được mà đỏ mặt, tim đập rộn lên, đầu ngón tay lại nhen lửa.

Ai ngờ Huyền Tụng chẳng những không buông nàng ra, ngược lại còn cầm tay của nàng, mười ngón tay đan vào nhau, thở dài: "Hoá ra ở bên trong vãng sinh sẽ không bị lửa của ngươi làm bỏng."

"Vậy ta, ta, ta có thể ở chỗ này làm chuyện xấu hay không?"

Huyền Tụng giương mắt nhìn nàng, ánh mắt khinh thường: "Ta thấy ngươi thật không có tiền đồ."

"Coi khinh ai chứ? Lão nương dù nói thế nào cũng..."

"Vậy ngươi dập lửa đi, ta liền theo ngươi, bằng không thì hừm, ta có cảm giác ta đang cùng một đám lửa gây rối."

Cố Kinh Mặc còn muốn mạnh miệng, tiếc là cả người đều bốc cháy, cuối cùng vẫn rút tay về, trốn đến một góc để tỉnh táo lại, tránh cho nàng chiếu sáng loáng toàn bộ khung cảnh, không thể thấy rõ hình ảnh nữa.

Vũ Kỳ Sâm vốn có nghi vấn, lại nghe hai người này thản nhiên đối thoại như vậy, sợ hai người còn xấu hổ, nên tiếp tục nhìn về người vừa xuất hiện trong ký ức.

Minh Dĩ Mạn cũng miễn cưỡng quay đầu lại, lưng thẳng tắp, nhìn thì lạnh nhạt nhưng trong lòng đang sôi trào: Hòa thượng phá giới! Hòa thượng hóa ra là kiểu này sao? Hòa thượng muốn theo cái gì cơ?

Mộc Ngạn lại vô cùng mơ hồ, không biết hai người kia đang nói cái gì, lửa cháy có quan hệ gì với chuyện bất chính?

Hoàng Đào lại là người bình tĩnh nhất.

Lúc này, Mạnh Chi Nhu trong hồi ức đã ngừng khiêu vũ, nhìn về phía nữ tử đột nhiên xuất hiện hỏi: "Ngươi là ai?"

"Đi ngang qua, vừa vặn thấy cô nương đang khiêu vũ, nhảy quả thực không tệ, cũng coi như là trợ hứng cho ta và bạn của ta uống rượu."

Lúc này, những người xem ký ức mới phát hiện trong rừng vậy mà còn một nữ tử đang ngồi trên cành cây cao, nữ tử đó mặc pháp y màu chàm, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy váy và bình rược nàng ta cầm trong tay mà thôi.

Mạnh Chi Nhu có thể cảm giác được tu vi của nàng không so được với hai người này, hai người này cũng không có ác ý, lúc này mới thoải mái cười nói: "Có thể được nhị vị yêu thích, cũng là vinh hạnh của tiểu nữ."

Nữ tử đội mũ trùm đột nhiên ném một cái linh đang cho Mạnh Chi Nhu, nói: "Đã làm cho ta vui vẻ, ta cũng cho ngươi một lễ vật."

"Cái linh đang này là pháp khí ư?" Mạnh Chi Nhu cầm linh đang nhìn một chút.

"Không có linh lực gì." Người kia uống một ngụm rượu sau đó thoả thích khà một hơi: "Linh đang bình thường thôi, có điều chỉ cần rót linh lực vào lắc nhẹ ta sẽ nghe được, đến lúc đó ta có thể tới cứu ngươi một mạng."

Mắt Mạnh Chi Nhu lúc này sáng lên, nếu có thể được vị tiền bối sâu hiểm khó dò trước mặt này cứu, nàng quả thực có hậu thuẫn vững chắc: "Đa tạ tiền bối!"

"Có điều ngươi phải nhớ kỹ, ta không phải cứu người không công, người cần phải trả cái giá cực lớn để trao đổi."

"Ồ? Ta không có gì để..."

"Vậy ngươi có thể làm nô tì cho ta."

"..." Trong lòng Mạnh Chi Nhu căng thẳng, có ai nguyện ý từ bỏ cuộc sống tự do tự tại làm đày tớ cho người khác chứ?

"Đinh Du, xuống đây đi, chuyển sang nơi khác tiếp tục uống." Người kia không di chuyển, sau tiếng gọi kia cả hai thân ảnh đồng thời biến mất.

Chỉ là một tiếng chào hỏi lại làm cho ba đệ tử Duyên Yên các đứng ngoài quan sát đều giật mình.

Người ngồi trên tàng cây là người đứng đầu thất quỷ, nến đỏ đoạt mệnh —— Đinh Du.

Thân phận người đưa linh đang kia cũng được miêu tả vô cùng sinh động, chuông bạc huyết tế —— Cố Kinh Mặc!

Cố Kinh Mặc là vào lúc này kết giao với Mạnh Chi Nhu!

Bọn họ cuối cùng cũng thấy được chân tướng năm đó!