Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 24: Đoàn tụ



Ở Tu chân giới, một vị tu giả Nguyên Anh kỳ một mình chiến đấu với bảy tên tu giả Nguyên Anh kỳ là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng nếu như đối phương do một con sâu ngu xuẩn còn chưa khống chế pháp thuật thành thạo thì sao?

Nếu như phe mình là Cố Kinh Mặc thì sao?

Cục diện sẽ hoàn toàn khác.

Cố Kinh Mặc sợ trong lúc đấu pháp sẽ ngộ thương mấy vãn bối này nên bày ra kết giới bảo vệ họ mới tấn công về phía trước.

Phương thức chiến đấu của nàng luôn trực tiếp mà thô bạo, lấy phương thức cận chiến làm nòng cốt, dùng hai cây trâm làm vũ khí, lại dùng pháp thuật hệ Hỏa xoay quanh thân mình để phụ trợ.

Công kích của nàng cực kỳ cường hãn, sau khi bị công kích còn có lửa cháy lượn lờ, tiếp tục giày vò vết thương.

Con sâu đỏ tía đột ngột nổi giận, cũng không biết do bị Cố Kinh Mặc công kích mà tức giận, hay là cảm giác được cự trùng ngoài kia chết đi mà phẫn nộ.

Cố Kinh Mặc vì chiến đấu hưng phấn mà cười giảo hoạt, nhìn đối thủ đang giận dữ hỏi: "Là mẹ con đúng không? Con trùng buồn nôn ngoài kia là con của ngươi?"

Con sâu đỏ tía kia đương nhiên không nói tiếng người, chỉ tức giận gầm rú.

Cố Kinh Mặc không thèm để ý điều này, vẫn tấn công hung bạo, kể cả đối phương đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, kể cả bọn chúng có bảy người, nàng cũng không e ngại chút nào.

Cố Kinh Mặc chưa từng sợ chiến.

Thậm chí còn càng đánh càng hăng!

Nàng hưởng thụ quá trình chiến đấu, chiến đấu sẽ làm cho nàng sa vào trong hưng phấn, cả người đều phấn khởi, không chịu khống chế mà muốn cười, muốn xem bộ dạng đối phương bị mình đánh bại, mặt mày dữ tợn nhưng lại không thể làm gì.

Nàng trong lời đồn là kẻ chiến đấu như điên, cho tới bây giờ cũng không phải hình dung sai.

Hưng phấn làm nàng không để ý đến thân thể đau đớn, trở nên điên cuồng như mãnh thú mất khống chế khi thấy máu.

Trong khi tu giả Nguyên Anh kỳ đấu pháp với nhau, thực lực cường hãn đủ để phạm vi trăm dặm đều bị san thành bình địa.

Lúc Huyền Tụng giải quyết xong cự trùng chạy đến thì Quý Tuấn sơn trang đã không còn tồn tại, khắp nơi là vết tích cháy xém, những thứ còn sót lại đều bị lửa của Cố Kinh Mặc bao trùm, có thể thấy được công pháp của Cố Kinh Mặc cường thế bá đạo.

Huyền Tụng đi vào trong kết giới, thấy mấy vãn bối bị trọng thương thì ánh mắt trầm xuống.

Trong lúc Cố Kinh Mặc đấu pháp, hắn dùng khống vật thuật gom mọi người về một chỗ, nhấc vạt áo lên khoanh chân ngồi xuống đồng thời chữa thương.

Ánh lửa và tiếng vang của trận chiến ở ngay bên ngoài, bọn họ lại bình tĩnh như không có gì xảy ra.

Cố Kinh Mặc biết lúc nàng chiến đấu, Huyền Tụng nhất định sẽ tới giải quyết tốt hậu quả.

Huyền Tụng biết lúc hắn đang chữa thương cho mấy vãn bối, Cố Kinh Mặc chắc chắn có thể ngăn cản được đối thủ.

Tự nhiên sinh ra tín nhiệm, còn vô cùng kiên định.

Lúc Minh Dĩ Mạn được chữa thương, suy yếu hỏi Huyền Tụng: "Ngươi... Đã sớm biết sao?"

Đã sớm biết thân phận của Cố Kinh Mặc?

Hắn không kinh ngạc chút nào.

Huyền Tụng gật đầu.

Minh Dĩ Mạn nhắm mắt lại, không hỏi nữa.

Kỳ thật bọn họ cũng đoán được, chỉ là không dám xác nhận thôi.

Ai có thể nghĩ tới...

Ma Tôn trong lời đồn giết người như ma, lãnh huyết vô tình lại là một người tốt cứu giúp người.

Nàng cũng không làm những chuyện tàn sát kia, nàng chỉ bảo vệ một nữ tử, Quý Tuấn sơn trang diệt môn kì thực là tự làm tự chịu.

Nàng chỉ không phản bác tội danh được đồn thổi, bọn họ lại tin là thật, thật sự coi nàng là một ác ma, còn muốn vây giết.

Hiện tại, ác ma trong miệng bọn họ đang cứu bọn họ.

Rõ ràng là bèo nước gặp nhau, rõ ràng trước đó bọn họ còn phỏng đoán ác ý với Cố Kinh Mặc, Cố Kinh Mặc vẫn cứu bọn họ.

Chiến đấu đến đêm, công pháp hệ Hỏa phóng lên tận trời, lưu lại một chuỗi đèn đuốc rực rỡ.

Lá rụng sôi nổi nhập biển lửa, ánh trăng linh tinh chiếu hài cốt, dãy núi vốn yên tĩnh, lúc này đây là núi đao, là biển lửa, là chỗ vạn kiếp bất phục.

Luyện ngục nhân gian chẳng qua cũng thế này mà thôi.

Cố Kinh Mặc chiến đấu luôn có thanh thế lớn như vậy.

Bảy khôi lỗi Nguyên Anh kỳ này quả thực khó đánh, chủ yếu là do bọn chúng gần như bất tử bất diệt, trừ phi đốt cháy bọn chúng một cách triệt để, hoặc là đánh cho thân thể chúng vỡ vụn thành từng mảnh, bằng không thì bọn chúng sẽ còn đánh tiếp, vẫn còn pháp thuật.

Không biết đau xót, không biết tự vệ, ngang ngược hướng về phía trước mà chiến.

Cố Kinh Mặc đánh một chưởng ra, cuối cùng đâm xuyên thân thể của lão giả bằng trâm cài tóc rực lửa, thân thể của lão giả nổ tung thành mảnh vụn.

Nàng nhìn thấy con sâu màu đỏ tía lao về phía nàng, muốn đi vào thân thể của nàng.

Nàng đang muốn phóng hoả diễm tới lại nhìn thấy một cái bình đất trống rỗng xuất hiện, hút con sâu vào trong đó, đậy nắp lại.

Nàng nhìn sang Huyền Tụng, hỏi: "Vậy là xong à?"

"Ừm, lúc nó ở trong cơ thể người khác mới có lực công kích, còn có thể tăng lên đến tu vi của nó. Nhưng chỉ cần nó không có ký chủ là tu giả hoặc là động vật, thì không có lực sát thương, chỉ là con sâu bình thường thôi."

"Ngươi lấy nó làm gì?" Cố Kinh Mặc cầm song trâm trong tay, sau khi chiến đấu vẫn chưa thể thu hồi sát khí, ống tay áo có lửa cháy bừng bừng, như hai cánh đang đập.

"Môn phái nào cũng có cấm địa, ngay cả tu giả trong môn cũng không được vào, bên trong thiếu linh thú trấn áp thì có thể thả con sâu này vào, cũng có mấy phần uy lực."

"Vậy..." Cố Kinh Mặc nghe xong khẽ mím môi: "Nó rất có giá đúng không? Chúng ta chia đôi nhé?"

Huyền Tụng khẽ hừ một tiếng: "Đi xem Hoàng Đào của ngươi trước đi."

"A!" Cố Kinh Mặc ngay lập tức quay lại, đi về phía kết giới nàng bày ra.

Lúc nãy không chú ý xung quanh, lúc trở lại nàng mới phát hiện, sau trận chiến toàn bộ Quý Tuấn sơn trang và thị trấn bên cạnh đều bị san thành bình địa, vẫn có lác đác ánh lửa đang cháy.

Chỉ có một tấc kết giới nàng bày ra coi như còn hoàn chỉnh, mấy người kia đều ở trong đó.

Hoàng Đào đã tỉnh lại, nhìn thấy Cố Kinh Mặc thì nhoẻn miệng cười, chủ động an ủi Cố Kinh Mặc: "Ta không sao!"

Cố Kinh Mặc nhìn ra được tình huống của nàng không tốt lắm, lục phủ ngũ tạng trước đó đều bị dập nát, hiện tại được Huyền Tụng chữa thương, mặc dù có thể khôi phục một chút cũng không thể coi là bình yên vô sự, vẫn cần trị liệu khôi phục.

Cố Kinh Mặc thở dài nói: "Tiếc là ta không tinh thông công pháp chữa thương, xem ra chúng ta nhất định phải tới Tố Lưu Quang cốc."

Tố Lưu Quang cốc vốn là nhà của Hoàng Đào, tu giả trong cốc lấy y tu làm chủ, có thể giúp bọn họ xử lý vết thương trên người.

Hoàng Đào nhìn qua mấy người bên cạnh một chút, gật đầu: "Được."

Minh Dĩ Mạn chậm chạp đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Kinh Mặc hành đại lễ, quỳ một chân trên đất cảm tạ: "Cảm tạ Ma Tôn cứu mạng."

Nàng lắc linh đang, là nàng cầu cứu, nàng phải báo đáp.

Cố Kinh Mặc nhìn nàng cũng không đưa tay ngăn cản, mà là hứng thú hỏi: "Ngươi định cảm tạ thế nào?"

Minh Dĩ Mạn gian nan mà mở miệng: "Ta có thể... Có thể làm nô..."

"Không cần, ta cần nhiều người như vậy làm gì?"

"Nhưng trên người của ta chỉ có chút pháp khí, sợ là không vào nổi mắt ngài."

"Cho ta xem một chút."

Minh Dĩ Mạn lấy Bách Bảo ngọc của mình ra, đưa cho Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc rót linh lực vào xem xét vật phẩm trong đó, biểu cảm không thay đổi, nhưng lại bí mật truyền âm cho Hoàng Đào: "Có tận ba ngàn linh thạch! Ghê gớm ghê gớm, đệ tử xuất thân từ các đại gia tộc của Duyên Yên các quả nhiên vốn liếng phong phú."

Hoàng Đào hưng phấn: "Có pháp khí không?"

"Có một ít đồ tốt, còn có pháp khí phi hành dùng cho nhiều người, về sau tốc độ của chúng ta có thể tăng lên rồi."

Vũ Kỳ Sâm thấy Cố Kinh Mặc mãi vẫn không nói gì, vẻ mặt cũng không biến hóa, suy đoán đồ của Minh Dĩ Mạn không lọt vào mắt Cố Kinh Mặc, dù sao Cố Kinh Mặc cũng được Ma Tôn tiền nhiệm tặng chuông vạn bảo, là người có gia tài kếch xù nhất Tu Chân giới.

Hắn liền lấy ra Bách Bảo ngọc của mình đưa cho Cố Kinh Mặc: "Bách Bảo ngọc của vãn bối cũng có thể dâng cho ngài."

Mộc Ngạn cũng lấy Bách Bảo ngọc của mình ra đưa cho Cố Kinh Mặc: "Của ta cũng đưa ngài."

Thời khắc này Mộc Ngạn cuối cùng cũng biết sợ, nói chuyện cực kì khách khí, còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc nhìn từng cái một, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: "Được rồi, cứ như vậy đi."

Lại truyền âm cho Hoàng Đào: "Có hơn bảy ngàn linh thạch! Quả nhiên vẫn là trên người nữ tử nhiều gia sản hơn, nam đệ tử thật là nghèo, Bách Bảo Ngọc của Kim Đan kỳ còn không nhiều bảo bối bằng Trúc Cơ kỳ."

Hoàng Đào cũng vui vẻ vô cùng: "Ma Tôn, chúng ta cuối cùng không còn nghèo như vậy! Vẫn là người lợi hại nhất!"

Cố Kinh Mặc cầm Bách Bảo ngọc, đi tới bên cạnh Huyền Tụng nhỏ giọng nói: "Ta có thể nuôi ngươi."

Vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Huyền Tụng vốn dĩ đang dùng thần thức dò xét xung quanh, muốn giúp Cố Kinh Mặc tìm kiếm dược liệu cần thiết, tiếc là không thu hoạch được gì.

Coi như bên trong Quý Tuấn sơn trang thật sự có cũng bị Cố Kinh Mặc đốt thành tro rồi.

Nghe Cố Kinh Mặc nói, hắn "Chẹp" một tiếng, hết sức bất đắc dĩ, đây là "Đạo lữ" của hắn đi cướp đồ tử đồ tôn của hắn để nuôi hắn.

Thật không nghĩ tới, hắn đường đường là Già Cảnh thiên tôn vậy mà lâm vào tình trạng như thế.

Lúc này Mạnh Chi Nhu cuối cùng cũng tỉnh, chống người lên nhìn về phía Cố Kinh Mặc, lại nhìn xung quanh, yếu đuối mà hỏi thăm: "Ma Tôn, người lại cứu ta sao? Ta lại liên lụy người..."

Nói đến đây nàng có chút uể oải, nhưng mà không thể rơi lệ, chỉ là biểu cảm đau thương mà thôi.

"Không phải lỗi ở ngươi." Cố Kinh Mặc thu hồi ba khối Bách Bảo ngọc, quay người nhìn về phía nàng: "Ngươi rõ ràng là người bị hại, tại sao có thể trách ngươi? Lỗi do những kẻ gây ra nguy hiểm, là Quý Tuấn sơn trang, là kẻ muốn đoạt yêu đan của ngươi, là đám hỗn trướng chăn nuôi độc trùng."

Mạnh Chi Nhu chống người lên nhìn bốn phía, không khỏi cảm thán: "Mật thất này là nơi ta không muốn nhất ở lại nhất, lại một mình bị nhốt ở đây, đây là ta nơi cuối cùng ta và Nhiên Nhiên ở bên nhau, thật là châm chọc."

Cố Kinh Mặc đứng khoanh tay, vậy mà không cách nào trả lời.

Mạnh Chi Nhu chỉ có thể đưa tay sờ soạng vách tường: "Ta nhớ nàng... Nhưng lần nào nhớ tới cũng là dáng vẻ khóc ra huyết lệ của nàng... Nếu như ta mạnh hơn thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, còn khiến người bị liên lụy."

Huyền Tụng đột nhiên nói: "Ta có thể giúp ngươi gặp lại nàng ta."

Thân thể Mạnh Chi Nhu cứng đờ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần nhìn về phía Huyền Tụng, bởi vì chấn kinh, hai mắt trợn lên cứng đờ, vẻ mặt trông có chút đáng sợ.

Huyền Tụng chỉ có thể giải thích: "Ta sẽ dùng pháp thuật gọi hồn, có thể dẫn nàng ta tới để các ngươi gặp lại một lần. Chỉ có điều nàng vẫn lạc do hiến tế, sợ là hồn phách bất ổn, các ngươi chỉ có thể gặp nhau một khắc mà thôi."

Mạnh Chi Nhu vội vàng hỏi: "Nếu như ta gặp nàng, nàng sẽ đau đớn sao?"

"Không có bất kỳ ảnh hưởng gì."

"Ta muốn gặp nàng!" Mạnh Chi Nhu dĩ nhiên muốn gặp.

"Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có cơ hội gặp mặt này thôi."

"Ừm!"

"Cho ta một vật tuỳ thân của nàng ta."

Mạnh Chi Nhu lấy từ trong túi trữ vật ra một đống đồ vật, là những đồ Lục Ôn Nhiên lưu lại nơi ở của các nàng tại Nhân giới.

Huyền Tụng tùy tiện lấy một món, sau đó bấm tay niệm, cuối cùng thấp giọng nói: "Hồn về."

Đêm lạnh vắng vẻ, bởi vì tàn lửa xung quanh mà có một tia ấm áp.

Một vòng ngân quang tựa hồ từ ánh trăng toả xuống, lập tức hội tụ trước mặt của họ thành một bóng người.

Một thiếu nữ giao nhân đẹp đến mức siêu phàm thoát tục, một mái tóc dài xoã tung trên bờ vai, trên người vẫn là y phục giản dị của nàng tại Nhân giới, vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.

Thiếu nữ giao nhân hoang mang nhìn xung quanh, nhìn mọi người ở đây, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Mạnh Chi Nhu.

Mạnh Chi Nhu đầu tiên là ngu ngơ, ngay sau đó nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, sau đó lại kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện Lục Ôn Nhiên có thể nhìn thấy, nàng ấy còn đang đánh giá mình.

Rõ ràng không biết mình hình trông thế nào, lại có thể nhìn một cái đã nhận ra mình từ những nữ tử ở đây.

Lục Ôn Nhiên ôn nhu mỉm cười: "Nhu Nhi quả nhiên rất xinh đẹp."

Lòng Mạnh Chi Nhu ngay lập tức mềm nhũn.

Quả nhiên là Lục Ôn Nhiên mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Nàng ấy vẫn ôn nhu như vậy.

Cố Kinh Mặc lúc này lấy ra pháp khí phi hành từ Bách Bảo ngọc của Minh Dĩ Mạn, đưa Hoàng Đào và Huyền Tụng cùng lên thì nói: "Các ngươi tâm sự đi, bọn ta đi trước, một khắc sau... Ngươi cũng nên sớm rời đi, người của Duyên Yên các sẽ đến. Ngươi tìm một chỗ mà chữa thương cho tốt, chúng ta sau này gặp lại."

"Ừm!" Mạnh Chi Nhu liền gật đầu.

Ba đệ tử Duyên Yên các cũng không ở lại, căn bản không muốn quấy rầy hai người đoàn tụ, ngự kiếm theo Cố Kinh Mặc rời đi.

Xa xa, Minh Dĩ Mạn quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy Mạnh Chi Nhu cởi áo bào đen, đứng trong phế tích khiêu vũ cho Lục Ôn Nhiên xem.

Lục Ôn Nhiên đứng bên cạnh vỗ tay, cười vô cùng vui vẻ, phảng phất đây không phải là cửu biệt trùng phùng, mà là một ngày bình thường nhàn tản bên nhau.

Nàng lờ mờ nghe Mạnh Chi Nhu phàn nàn: "Người của ta bây giờ hơi nặng nề, nhảy không được đẹp."

"Nhìn rất đẹp mà! Ta thích lắm!"

Không cần ôn chuyện dư thừa, không cần quá nhiều lời nói, cũng không cần cường điệu nói về nỗi hối hận của bản thân, chỉ cần nhìn một cái đối phương đều hiểu, đối với các nàng mà nói, như vậy đã đủ thỏa mãn rồi.

Thứ hai người tiếc nuối nhất không phải là không thể tạm biệt sao? Quý trọng thời gian ngắn ngủi này, giữ lại sự tốt đẹp dù là nhất thời mới là quan trọng nhất.

Kiếp sau gặp lại ở Nhân giới, sẽ vì ngươi đắp đất xây nhà, vì ngươi chải tóc trang điểm, vì ngươi thêu thùa nấu ăn.

Cùng ngươi thưởng muôn ngàn phong tuyết chốn nhân gian.

Một khúc múa, một tiếng thở dài, một cái chau mày, một nụ cười, cả đời hồi ức.