Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 47-2: Trạm dừng chân thứ hai



Vậy là đã hết năm 11 rồi ư?

Thời gian tại sao lại trôi nhanh đến thế? Tưởng chừng như vừa chớp mắt một cái đã qua hai phần ba chặng đường mất rồi. Năm nay dường như trôi còn nhanh hơn cả năm trước...

Tôi viết chương này vào tối ngày 30 của tháng 5, ngay khi lớp vừa liên hoan xong.

Ngồi xem ảnh rồi đăng ảnh lên Facebook, gắn từng cái thẻ, và mĩm cười hạnh phúc khi thông báo liên tục hiện lên những bài viết của tụi mày tag tao, cũng như lớp vào. Lớp mình xinh thật nhỉ? Ai cũng xinh, tươi như hoa hướng dương và rực rỡ hơn cả nắng tháng ba nữa. Lớp có con gái nhiều thì sao? Không ai có thể không công nhận sự phổ biến rộng rãi của cái tên C3 trong trường cả, có quậy, có xinh và có cả sự đoàn kết.

Tao bỗng ngờ ngợ, và có chút không tin được rằng ngày mai không phải đi học nữa. Không cần phải vật vờ đến trường rồi nằm dài lên bàn ngủ từ tiết 1 đến tiết 5, cũng không cần phải hò đi hò lại bài ca thi rồi học làm gì cho thầy cô.

Ôi cái tên C3, thành cái gì rồi?

Lớp gì mà vừa thấy không có thầy cô vào liền lũ lượt kéo nhau về hết, để rồi hôm sau bị mắng vì thầy cô dạy thế đến mà lớp về hết trơn. Lớp gì mà tiết thể dục hay tiết nghề buổi chiều đều cúp cả lớp, đến mức thành huyền thoại con mẹ nó rồi, vì cúp nhiều tiết quá. Lớp gì mà sỉ số 27 mà nghỉ hết 17 đứa. Lớp gì mà miễn có thời gian rãnh dù chỉ 5 phút cũng cố kết nối tivi mở nhạc quẩy một bài. Lớp gì mà trại nhà người ta giữa trưa đều nằm trong trại thở hồng hộc, lớp mình thì mở loa quẩy từ 9 giờ sáng đến 1 giờ trưa, lớp gì mà quậy đến mức thầy Đại phải tịch thu luôn cả loa không cho mở nữa. Cái lớp gì mà... đáng yêu muốn chết!

Lớp mình không phải là lớp nhà người ta, lớp mình cũng có góc khuất. Đầu năm ấy mà, cãi nhau tưng bừng khói lửa, vào lớp mà cứ tưởng có chiến tranh thôi, rồi đến những trận cãi vã giữa từng cá nhân nữa. Khi ấy thấy buồn thật buồn, không lẽ cứ mãi thế này sao?

Nhưng hơn hết, đến tận bây giờ lớp đã đoàn kết hơn rất nhiều rồi có đúng không? Mọi người cũng đã xóa bỏ thù hận và ở bên nhau, trở thành một tập thể C3 thật xinh đẹp và đáng yêu, nhỉ?

Eo ơi lại còn nhắc đến 8/3 cơ, có 4 mống con trai à, có mong được như trên mạng rằng tụi mày sẽ tổ chức rồi tặng quà cho tụi tao đâu? Hôm đó bất ngờ lắm lắm! Ai bảo trai C3 không có gì? Có nhiều nhé, đủ khiến người ta ghen tị nha! Bỗng nhiên sau hôm đó lại quý 4 ông này thêm một chút á!

Năm nay vui thật sự, tao đã quen với tụi mày rồi, có thể mở lòng cười đùa với tụi mày mà không phải ngại ngùng như trước. Lớp mình vui lắm, ai cũng bảo thế cả! Nên hãy nhớ giữ lại ánh nắng rực rỡ của C3 nhé! Hãy cùng nhau tạo nên một hồi ức thật đẹp, điểm lên chuyến tàu thanh xuân này những cột mốc của sự hạnh phúc, để cho sau này có nhớ lại thì cũng có thể mĩm cười, vì chúng ta đã có một thời cấp 3 thật đẹp.

Dành riêng cho team bàn cuối của tao, chuyển đến ngồi cạnh tụi mày là một trong những điều tuyệt vời nhất tao từng làm. Tụi mình đã cùng đi chơi, cùng trà sữa mỗi chiều tan tiết Lý thứ bảy và cùng nhau nói những câu chuyện không hồi kết.

BTS, em rất rất cảm ơn các anh, nhờ các anh mà em đã quen được những người bạn thật tuyệt vời. Những người bạn có thể cùng em đón comeback, cùng em tạo acc vote cho những giải thưởng và hơn hết là vượt qua thứ gọi là tình bạn fandom, chúng ta vì Bangtan mà đến với nhau nhưng vì tình bạn mà ở lại. Tụi mày là một món quà rất đẹp mà tao được tặng vào năm nay, chỉ có thể nói rằng tụi mày cực kì quan trọng với tao thôi.

Và cho độc giả của mình... Năm qua là một năm rất thành công trên con đường viết truyện của mình. Cán mốc 1k vào đầu năm 11 và hơn 5k vào cuối năm 11, một con số thật daebak. Mình đã mất tận 1 năm mới cán mốc 1k views đó, và chỉ trong 9 tháng vỏn vẹn đã nhận được 4k views rồi. Mình chỉ là tập tành viết truyện, rất nghiệp dư, thích cái gì viết cái đó nên nhận được sự ủng hộ của các cậu khiến mình rất hạnh phúc.

Đây là những dòng tớ viết thêm vào so với một năm trước, gửi đến những người đã đi cùng mình và Khoa Vi, hứa danh dự năm lớp 12 sẽ là một phần truyện rất đáng mong chờ nên hãy đồng hành cùng mình cho đến trạm cuối cùng nha!

...

Vậy là đã hết năm 11 rồi ư?

Vậy là đã cuối cấp rồi ư?

Mới như này thôi mà tao đã khóc rồi, tao không tưởng tượng được năm sau tao sẽ khóc nhiều thế nào nữa.

Cuối cấp, rồi tụi mình sẽ phải đối mặt với kì thi Trung học phổ thông quốc gia, một kì thi lớn và rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi học sinh. Tao không dám nghĩ đến việc đó, ôn thi sấp mặt và việc sẽ chia tay tụi mày cũng như mái trường này.

Người ta nói 3 năm cấp 3 trôi qua rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh như thế, nhanh đến mức chỉ vừa chớp mắt liền sắp hết rồi. Tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc mà tôi đã và đang đi qua, thế mà hình như vẫn chưa đủ, tôi luôn cảm thấy rằng cho dù tôi biết rõ quy luật bất tái lai của thời gian cũng như sự trôi đi nhanh chóng của 3 năm Thanh xuân này, thì tôi vẫn thấy tiếc nuối.

Cấp 3 này, tôi thật may mắn biết bao, vì được gặp C3, vì được là một phần tử của C3 và vì được quen C3.

Năm sau, chúng ta hãy tạo ra những kỉ niệm đáng nhớ hơn nữa nhé! Cùng học tập chăm chỉ và đậu Đại Học hết nhé!

Viết ngày 30/5/2018, tổng kết, liên hoan.

- --

Cà Mau, 27/07/2019, 01:32 p.m

Ngoc_vi