Chuyện Về Học Tra Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 4: Vẻ đẹp bên trong tâm hồn của Thẩm Nghiên



Thẩm Nghiên đi đến chỗ hẹn để xem một chút, hóa ra, lại là lão đệ mà hôm qua lặng lẽ bên cạnh và ra mặt bảo vệ cho nàng hoa khôi.

Thẩm Nghiên nhướn mày suy nghĩ: Ái chà, đây là xung quân nhất nộ vi hồng nhan* à.

*Xung quân nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜) nghĩa là: Tướng quân nổi giận chỉ vì hồng nhan. Câu thơ lấy trong bài "Viên Viên khúc" (Khúc hát dành cho nàng Viên Viên) của Ngô Vĩ Nghiệp. Trần Viên Viên (阵圆圆), gọi tắt là Viên Viên, không rõ năm sinh năm mất), là một mỹ nhân thời Minh mạt-Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc.

Thẩm Nghiên bước vào, chậm rãi nói: "Thằng ranh con thỏ đế nào tìm tao?"

Người kia hoảng sợ trước sự mở lời đột ngột của Thẩm Nghiên. Sau khi nhìn rõ xem đó là ai, cậu ta nuốt nước bọt và cố gắng bình tĩnh lại. Thẩm Nghiên trong lòng cảm thấy rất vui. Thật là ngu ngốc.

"Thẩm Nghiên, mày vậy mà thật sự dám đến đây." Nhìn thấy Thẩm Nghiên, cậu em kia nhìn chằm chằm cậu một cách hung tợn, không biết từ đâu lấy ra một cây gậy, "Một cô gái tốt như Đình Đình, vậy mà mày nỡ phụ lòng cô ấy. Hôm nay, tao phải cho mày biết, như thế nào gọi là hối hận."

"Thật sao?" Thẩm Nghiên chậm rãi nói, dứt lời cậu ngay lập tức trực tiếp đá vào chân đối phương.

Người đối diện ngẩn người: "!!!"

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Sao không diễn ra theo cách thường, đáng ra phải nói những lời khiêu khích với cậu ta mới đúng chứ?

"Mày có biết nhân vật phản diện làm sao mà chết không?" Thẩm Nghiên cười mỉm, sau đó lại dứt khoát đá một cái. "Chết vì nói nhiều."

Đối phương lảo đảo thẹn quá hóa giận nói: "Tao, tao...*** cụ mày!"

Thẩm Nghiên bán đứng ông mình một cách vui vẻ và nhiệt tình, anh nháy mắt và nói không chút do dự: "Ông của tao sống ở chung cư số hai của quận Giang Bắc. Tao sẽ thay mặt ông ấy nói với mày một câu: Bảo bối, chào mừng em đến đây để **."

Ông của Thẩm Nghiên đang xem tivi ở nhà, đột nhiên mũi có chút ngứa ngáy. Hắt xì!

Ông của Thẩm Nghiên: Hehehe, nhất định có em gái xinh đẹp nào đang nghĩ về anh đây rồi. Là Tiểu Thúy hay Tiểu Hồng hay là Tiểu Hoa nhỉ?

Thẩm Nghiên: Không, đó là một tên ngốc.

Lý Khải Phi: "..." Đồ thần kinh này từ đâu đến vậy trời?

Sau khi nhìn đồng hồ và cảm thấy sắp đến giờ tan học, Lý Khải Phi không chờ được nữa mà trực tiếp dùng gậy đập xuống đầu của Thẩm Nghiên.

Lý Khải Phi: "Chịu chết đi."

Thẩm Nghiên đứng yên tại chỗ không hề động đậy, cũng không hề chớp mắt. Cậu đưa tay ra, giật lấy cây gậy từ trong tay Lý Khải Phi một cách dễ dàng.

Thẩm Nghiên giương đôi mắt vô tội ra cùng với nụ cười xấu xa: "Thật ngại quá, bây giờ người phải chết là mày đó."

Dứt lời, Thẩm Nghiên còn học theo hành động vừa nãy của Lý Khải Phi, nhắm thẳng vào đầu của cậu ta. Thẩm Nguy còn cố ý làm chậm động tác của mình chỉ vì muốn đùa giỡn với cậu ta một lát.

Lý Khải Phi lộ rõ sự hoảng sợ: "Thẩm Nghiên, mày không thể đánh tao!"

Thẩm Nghiên chậm rãi hỏi lại: "Dựa vào đâu? Là tại vì mày xấu à?"

Lý Khải Phi nghênh mặt nói: "Mày biết bố tao là ai không?"

Nghe vậy, Thẩm Nghiên cười một cách cực kỳ ngây thơ. Đã là thời đại nào rồi mà bây giờ mà vẫn còn dùng chiêu này.

Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, trêu chọc những kẻ ngốc lại khiến bản thân khá là thoải mái.

"Không biết." Thẩm Nghiên cố gắng nhịn cười, dùng một ánh mắt khinh thường nhìn hắn, "Này không phải mày bị thiểu năng đến mức phải hỏi người khác bố mày là ai à?

Nói xong, Thẩm Nghiên cầm cây gậy từ từ giơ lên.

Lý Khải Phi hai tay ôm đầu, nhắm chặt hai mắt lại.

Sau đó những suy nghĩ sẽ bị đánh thẳng vào mặt vụt qua, nhưng hóa ra lại là một cú giáng vào mông.

Thẩm Nghiên vừa đánh vào mông vừa giảng triết lý về tình yêu: "Đã lớn như vậy rồi thì sau này nên sử dụng não nhiều hơn thay vì sử dụng mông như thế này."

Sau khi dạy dỗ xong tiểu đệ, Thẩm Nghiên đút tay vào túi, vừa đi vừa huýt sáo mà bước ra ngoài, có vẻ như tâm trạng rất vui vẻ.

Nhưng khi cậu quay đầu lại, thế mà nhìn thấy Tạ Nam Uyên đang khoanh tay đứng ở ngã rẽ, nụ cười trên khóe miệng Thẩm Nghiên cũng vì thế mà dần dần biến mất.

Thẩm Nghiên dừng lại, hùng hổ nói với Tạ Nam Uyên: "Sao cậu bước đi không có tiếng động vậy?"

Tạ Nam Uyên vẻ mặt bình tĩnh nói: "Có lẽ là do ráy tai của cậu quá nhiều đó?"

Thẩm Nghiên: "..." Đm!

Học sinh giỏi của trường trọng điểm đây sao? Hơ hơ, có khi vì cái miệng này mà sẽ khiến cho Tạ Nam Uyên phải thôi học đó.

Không có ý định giằng co với Tạ Nam Uyên quá nhiều, Thẩm Nghiên tiến về phía trước rồi đi vòng qua người Tạ Nam Uyên. Nhưng sau khi cậu đi ngang qua Tạ Nam Uyên, liền bị Tạ Nam Uyên nắm chặt lấy cổ tay.

Tạ Nam Uyên: "Bạn học này, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?"

"Không có, làm sao có thể chứ, cậu nhận lầm người rồi đó." Thẩm Nghiêm phủ nhận liên tục ba lần.

Tưởng cậu là đồ ngốc à? Nghĩ rằng cậu sẽ thừa nhận điều này sao?

Tạ Nam Uyên nhướng mày: "Tôi không phải em yêu của cậu à?"

Thẩm Nghiên: "..." Đm, cậu ta quả nhiên vẫn còn nhớ.

Thẩm Nghiên thật sự không thể hiểu, cũng là cố tình phủ nhận để lừa gạt người khác, nhưng tại sao sau khi cậu giả vờ xong lại bị người ta phát hiện rồi?

Thẩm Nghiên tiếp tục phủ nhận: "Đó không phải là tôi..." Cmn còn có thể là ai chứ? Đương nhiên, sau khi nói xong câu này,Thẩm Nghiên còn lẩm bẩm trong lòng.

Khi xung quanh trở nên im ắng, thì Lý Khải Phi lại từ đâu chạy tới.

"Thẩm Nghiên, mày nói ai dùng mông để suy nghĩ hả?"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Khải Phi không khỏi sửng sốt.

"Tụi mày đang làm gì vậy?" Lý Khải Phi nhìn chằm chằm Tạ Nam Uyên,"Đây không phải là người hôm qua ngồi bàn kế bên tụi mày sao?"

Thẩm Nghiên trợn mắt. Đây có phải là đồng đội ngu như heo trong truyền thuyết không?

Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm vào mông của Lý Khải Phi, nhẹ nhàng xắn tay áo lên.

Này, lúc nãy xuống tay có phải quá nhẹ không.

Lý Khải Phi: Kỳ lạ, tại sao mình đột nhiên cảm thấy mông của mình có vẻ đau hơn nhỉ?

Tạ Nam Uyên: "Lẽ nào cậu ta cũng nhận nhầm người ư?"

Tạ Nam Uyên dường như muốn dùng sự thật vả vào mặt của Thẩm Nghiên, nhưng rất rõ ràng rằng cậu đã đoán sai rồi. Chỉ thấy có vẻ như Thẩm Nghiên tỏ ra như không có chuyện gì, mở miệng là lập tức nói dối: "Đúng thế, chính là như vậy đó, cậu thật sự rất thông minh nha."

Tạ Nam Uyên mở to mắt nhìn Thẩm Nghiên, nở một nụ cười như không cười, nhìn cậu một cách khó chịu. Nhưng bất ngờ hơn là, Tạ Nam Uyên lại không hề có ý định tiếp tục ép Thẩm Nghiên thừa nhận nữa.

"Có thể là tôi đã nhận lầm người." Tạ Nam Uyên nhẹ giọng nói, "Xin chào, tôi là học sinh mới của lớp các cậu."

Thẩm Nghiên chìa tay ra, dõng dạc nói: "Không sao, tôi là người rộng lòng từ bi nên tha lỗi cho cậu đó. Nhưng sau này cậu nhớ phải chú ý một chút, nhìn cho kỹ rồi hẵn nhận người quen. Dù sao, nếu cậu không gặp phải một người tốt bụng như tôi thì cậu rất dễ sẽ bị đánh đó.

Không sai, Thẩm Nghiên chính là người điển hình cho việc khi gặp phải chuyện gì đắc ý đều sẽ đem ra khoe mẽ.

Sau khi giả ngu xong, Thẩm Nghiên liền quay lưng bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Nghiên, Tạ Nam Uyên nhếch môi cười. Tính cách này thật sự rất hợp với khẩu vị của cậu.

Lý Khải Phi vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác hỏi: "Hai người...đang làm gì vậy?"

Tạ Nam Uyên lạnh lùng nói: "Không có gì, chỉ là nhận cậu ta thành người yêu của tôi thôi."

Vừa dứt lời, Tạ Nam Uyên cũng quay người bước đi.

Lý Khải Phi sửng sốt: "!!!" Cậu vừa nghe được cái gì vậy?

Ngoại trừ lần đụng mặt vào sáng nay ở nhà vệ sinh nam thì cả ngày hôm đó Thẩm Nghiên và Tạ Nam Uyên cũng không hề nói chuyện với nhau thêm lúc nào nữa.

Về vấn đề này, Thẩm Nghiên lại rất hài lòng.

Khi chuông tan học vừa vang lên, Thẩm Nghiên lập tức đi ra khỏi lớp học mà không thèm vác theo cả cặp sách.

Cậu lướt qua như một con gió trước mặt Tạ Nam Uyên, nhưng Tạ Nam Uyên vẫn bình tĩnh mà tiếp tục dọn sách vở.

Mặc dù là người đầu tiên rời khỏi lớp học, nhưng khi Thẩm Nghiên về đến nhà thì cũng đã mười giờ rồi.

Thẩm Nghiên vừa đẩy cửa bước vào, cậu đã gặp ngay bố đang ngồi trên ghế sofa, sau khi nhìn thấy Thẩm Nghiên, ông thở dài rồi nói: "Con người ta lớn chừng này thì đã hiểu chuyện rồi..."

Đã quá quen với việc suốt ngày nghe lão Thẩm than phiền, Thẩm Nghiên thay dép đi trong nhà, ngoáy lỗ tai, dửng dưng nói: "Cũng có nhiều đứa trẻ lớn như con mà đã chết rồi, sao nào, có muốn con bắt chước theo họ không?"

Bố Thẩm bị sặc, phun hết ngụm trà trong miệng ra mà ho sặc sụa sau khi nghe xong câu trả lời của Thẩm Nghiên.

Sau một hồi suy nghĩ, bố Thẩm phát hiện thật sự ông ta cũng không thể phản bác quan điểm của Thẩm Nghiên.

Cảm thấy mình nói không lại Thẩm Nghiên, bố Thẩm thẹn quá hóa giận.

"Thằng nhóc thối này, tao đánh chết mày!" Dứt lời, Bố Thẩm lập tức nhặt lấy chiếc dép ngay dưới chân rồi ném về phía Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên cũng lập tức tránh sang một bên: "Ái chà, không đánh trúng."

Bố Thẩm mặc kệ lời nói của cậu, cúi người xuống nhặt lấy chiếc dép còn lại để ném.

Thẩm Nghiên nói với một điệu bộ cực kỳ đáng tiếc: "Vẫn là không ném trúng."

Bố Thẩm tức giận đến đỏ mặt, một lúc lâu sau mới hổn hển nói một câu: "Nghịch tử"

Thẩm Nghiên nhún vai, nói như không có chuyện gì: "Vậy nghịch tử xin cáo lui."

Bố Thẫm đập vào bàn: "Thằng nhóc thối, muốn phản rồi!"

Sau khi đập bàn xong, bố Thẩm độ nhiên nhăn mặt.

Chậc! Đau tay quá.

Bố Thẩm lủi thủi đi nhặt lại dép văng tung tóe ở các góc trong nhà, khi đi đến phòng ngủ của Thẩm Nghiên, ông khẽ nói: "Ba nghe phụ huynh của các bạn lớp con có nói ngày mai sẽ kiểm tra môn toán, nếu mà sai chỗ nào thì phải chép lại ba lần cho ba nghe chưa."

Nghe thấy trong phòng có tiếng đồ vật rơi xuống, bố Thẩm mỉm cười một cách hài lòng.

Thằng nhóc con, tưởng ba không trị được con hả? Đến đây, làm tổn thương nhau đi!

Hừm, Thẩm gia hôm nay vẫn là phụ từ tử hiếu** như trước, vẫn là một ngày hòa thuận không gì sánh bằng!

**Phụ từ tử hiếu: Gia đình tử tế, có cha hiền, con hiếu thảo.