Chuyến Xe Buýt “Thình Thịch”

Chương 1



Đến thành phố này đã được một tháng rồi.

Thanh niên đứng chen chúc khổ sở trong buồng xe, theo đà xóc nảy của toa xe mà loạng chòa loạng choạng. Bên tai ồn ào vang lên những ngôn từ địa phương xa lạ, thoáng nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một đám đông toàn đầu tóc đen tối, theo mỗi tay cầm rủ xuống là một người bị ánh đèn điện thoại hắt  sáng lên mặt. Thỉnh thoảng, có vài người đứng thẳng đeo tai nghe chặn đứng mọi tạp âm xung quanh và nhìn thẫn thờ ra ngoài bầu trời ảm đạm thông qua cửa sổ.

Cuộc sống đến cùng là như thế nào đây. Cậu nghĩ. Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường trong đầu có biết bao lý tưởng và mục tiêu, mang theo khát vọng với với xã hội, bây giờ dần dần đã biến mất không còn lại gì. 

Cậu quay đầu lại nhìn ra bầu trời phía ngoài cửa sổ xe. Nơi đó ánh nắng đã dần tắt, leo lắt chỉ còn lại mấy đụn mây ảm đạm. 

Một ngày nữa lại sắp trôi qua. 

Xe buýt dừng lại một chút, đoạn người lục tục chen lấn xuống xe. Mới vừa rồi buồng xe chen chúc chật chội mà một thoáng này thôi lại trở nên trống rỗng. Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, cẳng chân đau nhức giờ này mới được nghỉ ngơi đôi chút. 

Cậu thanh niên thuê phòng ở một nơi gần ngoại thành, đường đi làm mỗi ngày đều rất xa xôi. May mắn thay trạm xe buýt khởi hành lại ngay gần cửa lớn khu cậu ở, không cần đổi tuyến là có thể thẳng tiến đến công viên ngay cạnh công ty cậu. Buổi sáng chín giờ là thời điểm tắc đường, đèn đỏ khắp nơi, cậu không thể không bắt chuyến sớm từ bảy giờ. Trong thời gian này, nếu xe đến sớm thì cậu sẽ tới công ty sớm hai mươi phút, còn nếu muộn thì muộn tầm năm phút đồng hồ. Đây có thể coi là quy luật mà cậu mò mẫm tìm tòi trong suốt hai ngày khi mới chuyển đến, đường xá còn chưa thông thoáng hẳn. Mà khu dân chung cư ở đây được xây dựng một cách kỳ lạ, cổng rất lớn, các tòa nhà lại y xì nhau, hướng dẫn cũng rất vô căn cứ, cậu đi lại lạc rồi đi muộn đến bốn, năm lần mới coi như là quen dần và ổn định lại. 

Xe buýt lắc lư dừng lại tại trạm cuối cùng, cửa xe tự động mở ra, giọng nữ phát thanh máy móc quạnh quẽ vàng lên bên trong xe, nhắc nhớ các hành khách đang lim dim buồn ngủ. Người trong xe túm năm tụm ba xuống xe, sau đó tứ tán. Cậu chịu đựng sự mệt mỏi, quen thuộc đi về hướng cửa hàng tiện lợi, mua bữa tối ngày hôm nay và đồ ăn sáng mai. 

Khi chiếc xe buýt dần đi thì trời tối ngay ngập tức. Một chấm đỏ đột ngột sáng lên, kèm theo ít khói trắng rồi dần nhạt đi, cuối cùng biến mất. 

Một ngày hoàn toàn trôi qua. 

Ánh nắng buổi sáng sớm tầm này cũng như không khí của buổi sớm, nhẹ nhàng mà khoan khoái, thẳng tắp chiếu xuống vào hàng cây rậm rạp đầu hè, chiếu lên đàn chim buổi sớm và len lỏi vào rèm cửa sổ dày đặc. Tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, lại uỳnh một cái bị ngắt. Thanh niên đầu tóc bù xù ngồi bật dậy, sau đó lại nằm xuống. Năm phút sau, đồng hồ báo thức lại tiếp tục leng keng leng keng vang lên, cậu thanh niên tăng mức độ giãy giụa hơn nữa, sau vài phút tỉnh táo lại mới ấn tắt báo thức rồi xuống giường rửa mặt. 

Đúng bảy giờ, cậu thanh niên vội vội vàng vàng chạy ra khỏi khu trọ, may mà xe buýt vẫn chưa đi, vì vậy liền nhanh chân chạy lên quẹt thẻ xe. Bên trong buồng xe rỗng tuếch, tài xế nhìn thấy cậu, giơ tay bóp tắt tàn thuốc lá, tiện tay quạt quạt cho mùi thuốc còn sót lại bay ra ngoài cửa sổ. Cậu thanh niên lúc này mới phát hiện ra, tài xế hôm nay là một người đàn ông rất điển trai. Vừa cao vừa lớn, tay chân lại dài, ngồi ở vị trí lái xe nhìn có vẻ hơi gò bó nhưng nhìn anh tại lại chả có vẻ gì là quan tâm cả, cánh tay khoát lên vô lăng ngồi nhìn rất thoải mái. Khuôn mặt tuấn nghị, góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn liền biết không phải người vùng Giang Nam sông nước. Tài xế kia tay nắm vô lăng rồi quét mắt nhìn cậu một cái, lúc này cậu mới phát hiện mình cứ nhìn chằm chằm người ta nãy giờ, không khỏi âm thầm kêu khổ trong lòng, phát ra âm thanh áy náy rồi vội vã đi tới hàng ghế cuối ngồi xuống tựa đầu vào cửa sổ. Cậu vừa ngồi vững vàng thì xe chuyển bánh, không nhanh không chậm mà đi. 

Xe buýt di chuyển rất êm đềm và đều đặn, cậu thanh niên vừa mới bắt đầu thất thần nhìn cảnh vật vụt qua phía ngoài cửa sổ thì một lát sau đã mơ màng dựa đầu vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi mất. 

Xe vẫn di chuyển rất vững vàng, dừng đèn đỏ rồi chuyển hướng đều không khiến thanh niên bị tỉnh giấc. 

Mãi cho tới khi dừng tại một trạm xe, lục tục hết làn sóng này tới làn sóng hành khách khách khác lên thì thanh niên mới bị âm thanh hỗn tạp chói tai tiếng bước chân, tiếng nói của những người bên cạnh động làm tỉnh giấc, nhìn điểm đến, tính toán lộ trình xong thì cậu cũng tỉnh hẳn. 

Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở, thanh niên sớm ra khỏi chỗ, nắm chặt tay vịn giữ vững thân thể, kẹp bản thân lảo đảo giữa đám người đang chờ xe dừng. Cậu vô thức quay đầu, đột nhiên phát hiện từ trong tấm gương chiếu hậu hiện lên khuôn mặt cương nghị của người tài xế kia. Khuôn mặt thoải mái vốn có ban đầu đã biến mất không còn tăm hơi, đôi mắt chăm chú tựa như có một hố sâu thăm thẳm từ sâu bên trong, đôi môi khẽ mím căng thẳng, hai tay nắm chặt vô lăng. Tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh so với bộ dạng biếng nhác sáng nay cứ như hai người khác nhau hoàn toàn vậy. Cậu thanh niên lăng lăng nhìn về phía đó trong phút chốc, mãi cho tới khi tiếng nhắc nhở máy móc vang lên, cửa xe mở ra mới đột nhiên khôi phục lại tỉnh táo, vội vàng xuôi theo dòng người xuống xe. 

Mãi cho đến khi đã vào tới công ty, ngồi trên ghế, thanh niên mới lững thững từ thoát khỏi suy nghĩ, nhìn màn hình máy tính đen kịt đang phản chiếu khuôn mặt hốt hoảng của mình, cậu tự hỏi bản thân mình đang thất thần cái gì, nhưng rồi cũng không có câu trả lời. 

Có lẽ ít người trông như thế. Cậu nghĩ, có lẽ vì sự khác biệt của tài xế trước kia và hiện tại quá lớn nên cậu mới bị giật mình. Vỗ vỗ mặt lên dây cót tinh thần, mở máy tính lên, lại bắt đầu một ngày làm việc dài dằng dặc. 

Mặt trời lặng lẽ lặn về trời tây, những đám mây từ từ tụ lại quanh phía mặt trời lặn, nhuộm vàng một mảng trời.

Thanh niên đóng máy vi tính, chớp chớp đôi mắt khô khốc ê ẩm, đứng dậy sắp xếp lại bàn làm việc, đổ cốc nước đã nguội lạnh từ bao giờ đi rồi mới cầm cặp táp từ từ đi về phía công viên. 

Bận rộn đi đi lại lại một ngày mà chẳng có thu hoạch gì.

Còn chưa kịp cảm khái, xe buýt đã tới nơi. Đoàn người vội vàng lên xe, còn chưa kịp tìm thẻ thì đã đoàn người phía sau đã thúc giục chen lên, cậu thanh niên lẻ loi đứng bên cạnh máy quẹt thẻ, luống cuống tay chân tìm thẻ xe buýt. Vất vả lắm mới quẹt xong thì phía bên trong buồng xe đã chật cứng người, bất đắc dĩ không còn cách nào đành chôn chân tại chỗ. 

Lúc này đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Bám chắc” Cậu thanh niên theo bản năng mà nắm lấy lan can phía sau, xe buýt cũng thuận một đường chuyển bánh. 

Thanh niên lúc này mới phát hiện ra, chỗ tài xế đang ngồi lúc này chính là người tài xế sáng nay. Tài xế vẫn đang chăm chú lái xe như cũ như thể người vừa lên tiếng không phải là anh ta vậy, cậu thanh niên kinh ngạc thoáng nhìn anh ta căng chặt gò má, khó giải thích được mà cảm thấy trong cuộc sống này thật nhiều sự trùng hợp. 

Tài xế vững vàng lái xe đi suốt một đường, cậu thanh niên vừa vô tình lại cố ý nhìn anh ta một đường, cảm thấy người đàn ông đang lái xe này thật sự là rất thận trọng. Cho dù là chờ đèn đỏ hay chờ người khác đi qua đường, hoặc kẹt xe tại nút giao thông thì biểu cảm trên gương mặt anh ta vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như thế, mang theo một cảm giác thành thục chăm chú. 

Các hành khách trên xe cứ lần lượt đứng chờ rồi lại lần lượt xuống xe, từng làn sóng cứ thế là lên xuống, dần dần trong toa xe đã trống hơn phân nửa. Cậu thanh niên liền tìm một ghế ngồi xuống, nghỉ ngơi cho bớt cảm giác đau nhức hai chân. 

Trời đã tối hẳn rồi, bên trong xe chớp sáng chớp tối ánh đèn, ngoài xe thì lại là những ánh đèn sặc sỡ của thành phố. 

Lúc này đại đa số các hành khách đều đã mệt mỏi, từng người từng người tựa lưng vào ghế ngồi mệt mỏi mà thiếp đi. Thanh niên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, từ một giờ trưa cho tới giờ đã gần bảy tiếng đồng hồ chưa có gì bỏ bụng, dạ dày đã sớm quặn lên cảm giác đau nhói, thế nhưng sự đau đớn về thể xác cũng không thể sánh bằng sự mệt mỏi của tinh thần được. Cậu thanh niên xoa xoa hai bên thái dương, rồi lại nhìn sang gương chiếu hậu, khuôn mặt cương nghị của anh tài xế vẫn hiện lên đó, vẫn là biểu tình nhàn nhạt như trước. Cũng có lẽ do đã đi qua đoạn đường phồn hoa, hoặc cũng có thể là đã không còn nhiều khách nữa nên mặt anh ta thoáng thả lỏng hơn. 

Anh ta cũng là một người bình thường mà. Không hiểu sao trong lòng cậu thanh niên lại có chút vui mừng, vui tới mức cho dù đang mệt mỏi thì từ nội tâm vẫn khiến cậu bật cười, nụ cười kia nhợt nhạt, có xen thêm một chút sự đẹp đẽ, còn có một cảm giác thoải mái khó nói.

Cách trạm cuối cùng không còn xa, hành khách cũng xuống gần hết. Thanh niên dựa vào trên cửa sổ xe, nhìn cảnh các tòa nhà cao tầng dần chạy về phía sau mà ngẩn người, trong đầu suy nghĩ đứt quãng. Từ khi xe khởi hành cho đến khi về bến cậu đều có thể nhìn thấy tài xế nọ. Còn sớm như vậy, từ trạm xuất phát tài xế đã phải đi làm sớm như vậy. Bản thân cậu còn có xe buýt để đi làm, vậy tài xế thì đi làm bằng phương tiện gì? Xe gắn máy sao? Lại suy nghĩ nhiều thêm, nếu mà tới mùa đông mới sáng sớm đã phải lái xe đi sớm thế chắc lạnh chết mất, chẳng trách nhìn anh ta lại rắn chắc như thế, chịu được lạnh tốt thế… Nghĩ đi nghĩ lại rồi chầm chậm nhắm mắt lại. 

Lại có thêm vài hành khách nữa bước xuống. Cuối cùng, trên xe chỉ còn lại người tài xế đang từ từ điều khiển xe và cậu thanh niên đang tựa trên cửa sổ mơ màng ngủ. Xe chầm chậm lăn bánh, cứ thế tiến về phía trước. Trên đường lúc này rất thưa thớt, chỉ còn dư lại hai hàng đèn đường thẳng tắp im lìm đứng đó, chiếu xuống một mạt ánh sáng ấm áp.

Sáng sớm, chim hót líu lo trong khuôn viên khu trọ vang lên liên miên.

Thanh niên đứng trước bồn rửa mặt, vừa hừ hừ đánh răng vừa ảo não nhớ tới cảnh bản thân lúc tối hôm qua bị người tài xế đánh thức, cậu hoảng hốt mà nhảy xuống khỏi xe chạy biến. Thanh niên thầm mắng mình ngu xuẩn! Chạy cái gì mà chạy, không phải chỉ là ngủ quên được người nọ đánh thức thôi sao! Kết quả bồn chồn như thế xong cái gì cũng quên hết, chăm chăm chạy về nhà quên mất cả mua đồ ăn sáng. 

Tuy vậy, thanh niên lại nhớ tới, mình cứ mơ mơ màng màng lúc tỉnh lại, trước mắt cứ mơ hồ, chỉ nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của người tài xế kia.

Cứ vài lần thất thần nhớ lại, cho tới ra khỏi nhà đã là bảy giờ đúng, cậu thanh niên đứng trong thang máy mà lòng như lửa đốt nhìn chằm chằm từng con số giảm dần. Từ mười lăm giảm dần xuống đến tầng một, cửa thang máy vừa mở, thanh niên liền hướng phía cổng chính chạy đi. Vừa chạy cậu vừa thầm khẩn cầu cho anh tài xế kia dậy muộn đi muộn mất năm, sáu phút.

Đương nhiên là không được như mong muốn của cậu, tài xế kia vẫn đến chuẩn giờ. Thế nhưng khi cậu đang hồng hộc chạy đến điểm khởi hành của trạm xe thì lại thấy xe buýt vẫn lẳng lặng đỗ ở đó. Từ phía cửa sổ buồng lái xe bay ra một tia khói trắng, tài xế vẫn thư thái ngồi trên chỗ lái, giống như anh không hề hay biết đã muộn mất năm phút so với giờ khởi hành tiêu chuẩn. Thanh niên một bước là cả một sải nhanh chóng lên xe, quẹt thẻ, một tay với lấy lan can, quay người xẹt một cái ngồi xuống ghế đầu tiên thở dốc. 

Chờ đến khi cậu thở đều tài xế mới không nhanh không chậm khởi động xe chuyển bánh. Xe buýt từ từ lên đường.

Thanh niên cẩn thận âm thầm quan sát tài xế. Anh ấy chờ mình à? Thanh niên thầm nghĩ. Sau đó liền không kìm được cảm thấy mình tưởng bở. 

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngồi cao thế này, gần tới mức có thể nhìn thấy những sợi tóc cứng tủa ra từ phía gáy của tài xế. Từ góc độ này nhìn qua mới thấy sườn mặt của tài xế càng thêm cường tráng, sống mũi thẳng tắp, thoáng hiện ra hốc mắt hãm sâu và vành môi sắc nét. Đặc biệt là phần cẳng tay khi điều khiển vô lăng, đường nét cơ bắp vô cùng đẹp.

Lúc làm việc cũng rất nghiêm túc. Thanh niên lặng lẽ nghĩ. Đúng là đẹp trai thật đó.

Đương lúc còn ngẩn người thì xe dừng lại, vừa vặn gặp lúc dừng đèn đỏ, còn phải chờ thêm một lát. 

Thanh niên xoa xoa bụng chỗ dạ dày không khỏe lắm, tối hôm qua hoảng hốt qua không đi qua cửa hàng tiện lợi, vừa không ăn cơm tối lại không ăn sáng, hai bữa liền, hôm nay đến công ty không cần biết có muộn hay không, nhất định phải đi mua đồ ăn trước. Đang khó chịu thì thấy có một túi nhựa bay đến thanh niên nhanh tay tiếp lấy. Chỉ nghe thấy tài xế kia nói mà không quay đầu lại: “Đồ ăn sáng tôi mua hơi nhiều.”

Thanh niên liền mở túi ra, bên trong có bánh bao và sữa đậu còn nóng hổi. Cậu định lấy ví muốn trả tiền thì nghe tài xế kia mở miệng nói: “Đồ ăn không hết, lấy tiền làm gì. Cầm ăn đi.”

Thanh niên nhìn gói “cơm thừa” được gói ghém chặt chẽ, đôi mắt thấy hơi chua xót nóng lên. Cậu nhỏ giọng nói cảm ơn, lấy sữa đậu lành uống một hớp, chỉ cảm thấy vừa thơm ngọt lại ấm áp, ấm từ dạ dày cho đến tinh thần.

Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua như thế, thanh niên mỗi ngày đều cứ hối hả, bận rộn đi chuyến buýt sớm, tài xế vẫn biếng nhác ngồi trong xe hút thuốc. Dần dần từ đó hình thành lên một sự ăn ý ngầm giữa hai người, thanh niên cho dù là đi sớm hay đi muộn thì vẫn có chiếc xe đó, có người đang lẳng lặng chờ cậu, vĩnh viễn không chán ghét. 

Thanh niên thường nghĩ, bản thân cậu vẫn thật là may mắn, tại một nơi xa xứ này lại có thể được hưởng sự ấm áp nho nhỏ này. Dường như mỗi ngày dậy sớm cũng có động lực hơn, đi làm lại trở thành một việc rất đáng để mong đợi. 

Thanh niên những tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ cứ tiếp tục kéo dài như thế, sự bình yên thầm lặng giữa cậu và anh sẽ không bị phá vỡ.

Nhưng niềm vui trong cuộc sống lại bắt đầu từ chính sự bất ổn định của nó.

Vào một buổi chiều khi hoàng hôn chỉ còn sót lại vài ánh tà dương. Thanh niên theo thói quen quẹt thẻ lên xe, lại bị chặn lại ở trước máy quẹt thẻ. Tài xế nhìn cậu bám chặt rồi không nhanh không chậm khởi động xe. Xe buýt lảo đảo chạy qua mấy trạm, vừa đi vừa nghỉ, cảm giác vẫn như thường ngày. 

Thanh niên vẫn như trước vờ như có như không nhìn người đàn ông đang lái xe, nhìn anh ta thuận tay điều khiển vô lăng, vừa điểm tĩnh lại lão luyện. Lại đến bến, xe buýt sau khi dừng lại thì một làn sóng lên kẻ xuống chen chúc. Thanh niên hết sức tránh đường nhưng cuối cùng vẫn bị xô đẩy xuống dưới, chỉ có thể cố gắng duỗi tay miễn cưỡng với lan can, hai chân căng thẳng, cố gắng để bản thân đứng vững.

Nhiều người nên xe mở đóng cửa tương đối chậm, mọi người chen lấn vào bên trong, ai nhìn cũng phờ phạc, nhỏ giọng nín thở. Đột nhiên xe buýt phanh gấp, mọi người dồn dập đổ về phía trước, tuy rằng không có ai bị xô ngã nhưng có không ít người bắt đầu gắt gỏng. Thanh niên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu lại đã thấy tài xế kia bước một bước dài ra khỏi buồng điều khiển, tiện tay cầm chiếc khăn vắt phía trên bục, trực tiếp đi thẳng về toa sau. Các hành khách nhìn người đi tới khí thế mãnh liệt mà sợ hãi, cố gắng tránh càng xa càng tốt. Thanh niên cũng bị dọa sợ hết hồn, không biết anh ta đến đây làm gì. Tài xế đi đến trước mặt cậu, cũng không dừng lại, chỉ trực tiếp nhét khăn vào tay cậu nói rằng: “Qua đây giúp tôi chút.” Ngay sau đó liền đi tiếp. Thanh niên cầm khăn mặt sững sờ trong giây lát rồi cũng bước theo. 

Người đàn ông cứ đi không ngừng cho đến phía cửa xe thứ hai, các hành khách đã tản hết sang hai bên cố tránh xa nhất, lúc này mới lộ ra một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi bề ngoài xấu xí, toàn thân đang phát run mà nắm chặt lấy lan can, vẻ mặt kinh hoàng nhìn anh. Đôi môi run rẩy như muốn nói gì đó, liền bị người đàn ông một phát bắt lấy cánh tay lôi kéo, xoay qua sau lưng, chỉ nghe một tiếng cạch cạch, người trung niên liền há mồm kêu to. Anh hai tay áp chế hắn ta, ngẩng đầu liếc mắt ra hiệu cho thanh niên. Thanh niên lúc này mới từ trong kinh ngạc mà khôi phục tinh thần lại, rồi nhìn xuống chiếc khăn trong tay xong nhìn lên vẻ mặt thống khổ của người trung niên kia, đôi mắt hắn sâu hoắm, cuối cùng cậu cắn răng cầm khăn nhét vào miệng hắn, ngăn chặn tiếng gào rú phát ra. Người đàn ông tán thưởng hướng cậu nở một nụ cười, sau đó đem người trung niên kéo tới chồng ghế bên cạnh, bắt chéo hai tay hắn quấn lên lan can, một tay nắm chặt cổ tay hắn, một tay rút ra từ trong túi một chiếc còng số 8, dứt khoát khóa hắn lại. Người trung niên kia đau đến mồ hôi ứa ra, thân thể lệch đi ngồi trên đất, miệng bị bịt không nói thành tiếng, chỉ có thể ú ớ âm thanh. 

Người đàn ông nọ sau khi xong xuôi chỉnh lý lại quần áo, từ túi áo trước móc ra một quyển nhỏ mở ra trước mặt mọi người, kia rõ ràng là thẻ cảnh sát! Mọi người lúc này mới thở ra một hơi, cố gắng hóng chuyện vừa rồi. Có mấy người bạo gan còn hỏi xem người kia đã phạm tội gì nhưng người đàn ông không phản ứng lại chỉ nhắc nhở những cô gái xung quanh đang rục rịch dùng điện thoại ghi hình cất đi, sau đó trực tiếp trở về buồng lái, tuy nhiên lúc đi qua người thanh niên, liền giơ tay vỗ vỗ đầu cậu một cái khiến cậu thốt lên kinh ngạc. 

Đưa tay sờ lên vị trí vừa được vỗ, cậu thanh niên đứng như chết lặng, tim đập thình thịch.

Anh ta, anh ta, hóa ra anh ta là cảnh sát?!