Chuyến Xe Buýt “Thình Thịch”

Chương 4



Trước khi đồng hồ báo thức vang lên đã bị ầm một cái tắt đi mất. 

Hà Khâm mang theo vàng mắt thâm đen, mở to mắt không muốn rời giường. 

Hay là nói, không muốn đi làm,

Không muốn xuống lầu đi xe buýt.

Không muốn gặp người đàn ông đã làm nhiễu loạn tâm tình cậu. 

Tối hôm qua sau khi nghe người đàn ông đó thốt ra câu nói kinh thế hãi tục, cậu liền tiến nhập vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Trong đầu toàn một mảnh hỗn độn, tim không khống chế được kịch liệt đập thình thịch, mất đi cả năm giác quan ăn gì cũng không ra mùi vị, chỉ máy móc nhai nuốt, nhìn người đàn ông trước mặt cau mày, hung hăng gắp rau và đồ ăn vào bát giục cậu ăn cơm. Cuối cùng no căng bụng nhưng cậu vẫn chưa tỉnh táo, tiếp tục xúc cơm vào bát, may được anh ngăn lại. 

Ngẫm lại cảnh hôm qua mình lấy lại tinh thần, vội vàng đào tẩu dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông nọ, Hà Khâm cảm thấy cả đời này mình không còn mặt mũi gặp ai nữa. Được một người đàn ông tỏ tình, trong lòng cậu lại không hề thấy kỳ lạ, ngoại trừ hốt hoảng ra còn có chút mừng thầm?! Hà Khâm che mặt mình than vãn, tại sao lại như vậy chứ?

Tối hôm qua mình không nói gì cứ thế chạy trốn mất, anh ấy nhất định sẽ bị tổn thương! Liệu có tức giận không?! Hà Khâm dùng chăn che đầu, đầu óc loạn xạ theo đúng nghĩa đen. 

Nhưng dù cho có giãy giụa đến mức nào thì đi làm cũng vẫn phải đi làm.

Hà Khâm cố tình đi muộn, muốn tránh mặt chuyến xe của người đàn ông, để tránh sự khó xử hiện tại thì đi muộn cũng được, so với đi làm muộn thì lúc này gặp anh mới là điều đáng sợ nhất. 

Bảy giờ hai mươi, Hà Khâm chậm rãi từ khu nhà trọ đi ra, đi không bao giờ thì thấy trạm xe buýt.

Có hai chiếc xe buýt đang đỗ ở đó!

Hà Khâm vừa sợ vừa kinh ngạc, nơm nớp đến gần. Quả nhiên chiếc xe đỗ đầu tiên từ cửa sổ bay ra làn khói trắng, Tiêu Quân vẫn đang chờ cậu!

Hà Khâm theo bản năng xoay người đi lên chiếc xe thứ hai, còn chưa đi được hai bước liền nghe thấy âm thanh mơ hồ của anh, ẩn ẩn có cảm giác tức giận: “Tới dây!”

Hà Khâm bướng bỉnh dừng lại, âm thầm vùng vẫy một lát rồi đành đi lên chiếc xe đầu tiên. Đang muốn đi về phía cuối toa xe liền bị người đàn ông cản lại. Anh liếc cậu một cái rồi nhíu nhíu mày, từ bên cạnh lấy ra hộp giữ ấm, móc ra một cái túi nhựa từ phía trong nói: “Nhanh ngồi xuống ăn sáng đi.” Dứt lời lại như mọi người khởi động xe chuyển bánh. 

Hà Khâm nhận túi đồ ăn, lần đầu tiên cảm thấy bữa sáng này ấm nóng tới bỏng tay, cậu cảm thấy bản thân mình phải từ chối, nhưng từ sâu trong nội tâm lại vô cùng lưu luyến sự ấm áp này, do dự mãi, cuối cùng mở ra bắt đầu ăn. 

Suốt đường tới công ty Hà Khâm cứ thấp thỏm, mãi đến khi mở máy tính lên cậu vẫn không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu mình. Cậu bỏ ra hẳn một buổi tối để chuẩn bị tâm lý cuối cùng lại bị bữa sáng đơn giản của anh làm tan rã. Cậu tự trấn an bản thân rằng một người đàn ông vừa vội vàng lại hoang đường như vậy căn bản không có độ tin tưởng cao. Nói không chừng đây chỉ là chuyện cười mà anh tạo ra, dù sao hai người chỉ vừa mới biết tên nhau, căn bản không thể nói chuyện tình cảm được. Hơn nữa hai người đàn ông thì theo đuổi với tỏ tình cái nỗi gi?! Nhưng mà, hành động của người đàn ông sáng nay đã khiến cậu rung động không thể tả, không ai lại không mong muốn có sự ấm áp đó đúng không?

Vừa thiếu ngủ vừa có tâm sự nặng nề khiến cho hiệu suất công việc của cậu vô cùng chậm, vì không muốn làm ảnh hưởng nhóm mình nên Hà Khâm quyết định tăng ca tới tối muộn. Mãi đến khi bảo vệ lên tận nơi gọi cậu mới dừng lại chuẩn bị ra về. 

Đi ra khỏi công ty, Hà Khâm phát hiện đêm tối đã bao trùm, tòa cao tầng đã tối đen, khu công viên bên cạnh cũng rỗng tuếch. Đêm hè nên khi gió thổi qua đã không còn cảm giác lạnh lẽo mùa đông nữa, toàn thân Hà Khâm uể oải đau nhức, thời gian dài không ăn uống dẫn đến dạ dày hơi co giật, cậu nhẫn nhịn chậm rãi đi ra cổng. 

Trên đường cái người đến người đi, đèn đường tỏa sáng, trạm xe buýt trống rỗng tối om. 

Hà Khâm đột nhiên cảm thấy mũi mình chua xót. Biết rõ ràng rằng không thể nhưng trong lòng vẫn mơ hồ mong chờ. Cậu thầm mắng mình không có liêm sỉ, nhưng mắt không nhịn được đỏ dần. 

Đương lúc cậu cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân thì một bàn tay to lớn ấm áp chạm vào đầu mình, Hà Khâm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đang chau mày, sắc mặt không vui.

“Em bị ai bắt nạt?” Anh giơ tay, ngón tay có chút thô ráp vuốt ve khóe mắt có chút ẩm ướt của cậu, lộ ra sự mơ hồ thâm thúy. 

Hà Khâm nhìn anh, sự tủi thân trong lòng dường như phóng đại vô hạn, có chút nghẹn ngào nói: “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Chờ em.” Anh xoa xoa mặt cậu, nhẹ nhàng dỗ: “Đừng khóc.” 

Hà Khâm quay đầu né tránh bàn tay anh, mang theo tiếng khóc nức nở oán giận nói: “Anh, Anh không phải lái xe buýt sao, chờ tôi làm gì, anh…Anh cứ lái xe của anh đi, chờ tôi làm gì…”

Hà Khâm biết mình trước kia không hề yếu đuối thế này, không có mong đợi, cũng sẽ không có cảm giác mất mát. Nhưng người đàn ông này cứ luôn âm thầm xuất hiện chờ đợi cậu, khiến cậu từng chút từng chút quen được chờ đợi, quen sự đối xử ôn nhu đó thì làm sao mà cậu có thể kiên cường lên được chứ?

Tiêu Quân khẽ thở dài, đem thân thể gầy yếu của thanh niên mà ôm vào lồng ngực mình, cằm dựa vào đỉnh đầu mềm mại, mở miệng nói: “Không lái xe nữa, không chờ được em tôi không lái xe nữa. Đừng khóc.”

Hà Khâm thút tha thút thít cầm lấy vạt áo của anh, muốn dùng lực đẩy anh ra nhưng dường như còn bị ôm lấy chặt hơn. Hà Khâm cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ, cho dù là sự ôn nhu hay sự cứng rắn của anh đều khiến cho cậu cam tâm sa vào cho dù biết điều này không hợp với lẽ thường.

Tiêu Quân vỗ nhẹ lưng Hà Khâm chờ cậu thoáng bình tĩnh lại, một lát sau liền nghe thấy âm thanh rầu rĩ truyền ra từ trong lồng ngực: “Buông tôi ra…”Tiêu Quân cúi đầu nhìn, Hà Khâm đã lau khô nước mắt, yên lặng đè vào lồng ngực anh. 

Tiêu Quân buông cậu ra, Hà Khâm lúc này mới phát hiện hôm nay anh mặc đồ thường ngày, cậu đột nhiên có cảm giác áy náy hỏi: “Anh, Anh bị đuổi việc à? Có phải là do sáng sớm nay….”

“Không phải,” Anh cắt lời cậu: “là tôi muốn từ chức. Muốn đổi việc.” 

Hà Khâm có chút hồi hộp. 

Anh lại nói: “Sau này tôi sẽ tự lái xe tới đón em có được không?”

Hà Khâm kinh ngạc nhìn anh. 

Anh chỉ chỉ về chiếc xe việt dã đỗ ở đường đối diện: “Xe buýt thì phải có thời gian cố định, không tiện, tôi đón em đi làm.” 

Hà Khâm bận xua tay: “Không, không cần phiền thế đây, tôi tự ngôi xe buýt được rồi.”

Anh bao tay cậu vào lòng bàn tay mình, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Tôi muốn ở bên em, đừng cự tuyệt tôi.”

Mặt Hà Khâm nóng bừng lên, há miệng nhưng lại không phát ra được lời cự tuyệt, cậu ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng kiên trì nói: “Tôi, chúng ta mới chỉ quen biết hai ngày, lại đều là đàn ông nữa, anh, anh sao lại thế…”

Anh sờ sờ đầu cậu, khẽ cười nói: “Tối hôm qua không phải đã nói với em rồi sao? Tôi muốn theo đuổi em.” Dứt lời cúi người xuống nhìn thẳng vào hai mắt cậu: “Từ lần đầu tiên gặp em tôi đã thích em rồi.” 

Hà Khâm triệt để sửng sốt, mắt mở to ngơ ngác nhìn anh. Đến lúc không kịp phản ứng thì từ bụng truyền ra một tràng âm thanh réo rắt. 

Anh cau mày, lôi kéo cậu nhanh chóng đi về phía đường đối diện: “Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng nên đi ăn cơm trước đã.” 

Hà Khâm nhìn bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay mình, cảm thấy vô cùng ấm áp. Ỷ lại cũng tốt, lưu luyến cũng được, Hà Khâm biết rằng lần này cậu khó mà buông tay được rồi.