Cô Ấy Không Giống Với Mọi Người

Chương 32: Lời tỏ tình bị chối từ



* Đừng để bị tiểu đề đánh lừa nha=)))

Anh vừa dứt lời, trong phòng bao liền trở nên náo nhiệt, Hạ Ảnh khó khăn lắm mới hoá giải được sự ngượng ngùng nhưng nó lại đến nữa rồi. Cô có chút phiền não mà nhìn Chu Lịch Sâm, trong ánh mắt mang theo sự phàn nàn, đến cô cũng không phát hiện ra.

Bên đó có người la lên.

A: “Chu lão sư, không phải là anh thích Hạ lão sư đó chứ?”

Người B rờ cằm nhìn hai người, phối hợp nói: “Cái này còn phải hỏi sao, cậu đã thấy Chu lão sư nhẫn nại với ai như vậy chưa?”

C: “Nói cũng phải, ai cũng biết nguyên tắc quay phim của Chu lão sư, không tiếp xúc thân mật với nữ diễn viên, sao bộ phim này lại là ngoại lệ chứ, nếu nói Chu lão sư không có ý nghĩ khác với Hạ lão sư, đánh chết tôi cũng không tin.”

Hạ Ảnh bị mọi người chọc ghẹo đến đỏ mặt tía tai, hận không thể đi qua khâu miệng của họ lại, mà Chu Lịch Sâm vẫn lười biếng dựa vào ghế ngồi, giống như người mà mọi người đang chọc ghẹo không phải anh, hoặc là anh đang hưởng thụ lời nói đùa này.

Hạ Ảnh nhìn anh vài lần, ám chỉ kêu anh giải thích vài câu, nhưng lại bị đối phương làm lơ. Đối phương không tình nguyện giải thích, vậy thì chỉ có thể để cô thanh minh thôi, nếu không mọi người cứ hò hét như vậy, không có gì thì cũng sẽ bị truyền ra ngoài là có gì đó.

“Giữa tôi và Chu lão sư không có gì cả, mọi người đừng nói bậy.” Cô cười nói với mọi người, biểu cảm trên gương mặt không khác thường, nhưng thật ra cô vô cùng căng thẳng, đến nỗi giọng nói có chút run.

Mọi người không so đo với cô, tiếp tục chọc ghẹo: “Chu lão sư còn chưa nói gì đó, cô gấp gáp giải thích cái gì?”

Người B vỗ người A một cái: “Có biết gì gọi là càng che đậy càng lộ không? Hạ lão sự rõ ràng là đang chột dạ!”

“Haha……”

Trong phòng bao trở nên ồn ào.

Chu Lịch Sâm ngồi ở đó không nói câu nào, Hạ Ảnh sắp gấp đến chết rồi, cả người ngại ngùng không thôi, nếu có thể, cô thật sự muốn lập tức rời đi.

Đối mặt với sự chọc ghẹo của mọi người, Chu Lịch Sâm trầm mặc trong mắt của Tô Mạn Giai chính là ngầm thừa nhận, trong lòng nảy ra một sự không phục, thêm vào đó là sự đố kỵ trùng trùng, cô càng giận dữ hơn. Gương mặt nói với mọi người nói: “Mọi người đừng chọc ghẹo Chu lão sư nữa, sao anh ấy có thể thích Hạ Ảnh.”

Cô nói rất lớn, lớn đến nỗi khiến cho cả phòng bao trở nên im lặng, mọi người đều nhìn về phía cô.

Mười mấy đôi mắt tập trung vào mình, Tô Mạn Giai ngây người, giờ mới nhận ra được lúc nãy mình quá kích động, nói quá lớn, cô tỏ ra ngại ngùng, nâng cằm nói tiếp: “Hạ Ảnh trong giới phim ảnh muốn thân phận không có thân phận, muốn địa vị không có địa vị, Chu lão sư sao lại thích cô ta.”

Tuy Tô Mạn Giai đang đâm chọt cô, nhưng Hạ Ảnh rất cảm kích vì cô đã chuyển sự chú ý của mọi người. Cho nên đối mặt với sự khinh miệt của Tô Mạn Giai, cô không hề cãi lại, chỉ cười nhẹ: “Tô tiểu thư nói đúng, tôi chỉ là một diễn viên tuyến ba nhỏ bé, không có danh tiếng, Chu lão sư sao có thể thích tôi.”

Chu Lịch Sâm nghe xong liền nhăn mày, dường như có chút khó chịu. Từ Triệt sắc sảo nhận ra điểm này, không khỏi nhướng mày một cái. Cười hỏi Tô Mạn Giai: “Vậy Tô tiểu thư thấy cô gái thế nào mới xứng với Lịch Sâm?”

Tô Mạn Giai nín họng rồi, có chút đỏ mặt, nhìn Chu Lịch Sâm, lắp bắp nói: “Ít nhất cũng phải có thân phận và địa vị phù hợp với Chu lão sư.”

Từ Triệt cười nhẹ, “Chẳng hạn…… Giống như tiểu hoa đỉnh lưu nổi tiếng như Tô tiểu thư sao?”

“……” Tô Mạn Giai đỏ mặt, theo ý thức nhìn Chu Lịch Sâm, anh vẫn giữ tư thế như vậy, lười nhát mà dựa vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô, khoé môi giương lên một nụ cười lạnh nhạt, tim của Tô Mạn Giai đập rất nhanh, trong lòng bất giác hiện lên những hoang tưởng không nên có, anh đang thâm tình nhìn mình, có phải là có ý với mình hay không?

Vừa nghĩ thế, Tô Mạn Giai liền bớt giận hơn nhiều, cô dùng gương mặt ngại ngùng nhìn Chu Lịch Sâm, rồi nâng cằm liếc Hạ Ảnh một cái, tư thế vô cùng cao ngạo, “So với Hạ Ảnh, tôi cảm thấy mình có tư cách đứng bên cạnh Chu lão sư hơn.”

Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh, Từ Triệt khát nước đang uống nước, sau khi nghe thấy lời tỏ tình ghê gớm của Tô Mạn Giai, liền phun ngụm nước trong miệng ra, may là anh phản ứng kịp thời phun qua nơi khác, nếu không thì thức ăn trên bàn này phải hy sinh rồi.

Trong phòng bao lại lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn Từ Triệt, một bộ dạng không thể không cười. Mà Tô Mạn Giai tức đến nỗi mặt đỏ ửng, cọc cằn mà liếc Từ Triệt, tên này rõ ràng là đang chuyển sự chú ý!

Cô rất khó chịu, rốt cuộc mình đắc tội anh ta ở đâu, sao cái tên này cứ gây khó dễ cho cô?

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Thấy mình tạo ra âm thanh qua lớn, Từ Triệt vừa xin lỗi, vừa lấy giấy lau người. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang căm phẫn nhìn mình của Tô Mạn Giai, thái độ xin lỗi rất không thành khẩn, “Xin lỗi nhé, Tô tiểu thư, nhất thời nhịn không được……”

Tô Mạn Giai lên cơn thịnh nộ, nâng cằm nheo mắt nhìn anh, “Sao hả, anh thấy tôi nói không đúng?”

Từ Triệt ho hai tiếng, “Địa vị và danh tiếng của Tô tiểu thư trong giới giải trí mọi người đều biết rõ, chỉ là……” Từ Triệt nói một nửa cố ý nhướng mày, đánh giá cô một lúc.

“Chỉ là cái gì?” Tô Mạn Giai quát, “Anh có thể nói chuyện nhanh lẹ chút không?”

Từ Triệt cười nhẹ, không khách khí mà đả kích cô, “Tôi sợ nói quá nhanh, sẽ đả kích đến sự tự tin của Tô tiểu thư.”

“Anh có ý gì?” Tô Mạn Giai bị anh chọc tức đến nỗi gương mặt trắng bệch.

“Không có ý gì cả, nói đùa thôi, Tô tiểu thư đừng để tâm.” Mắt nhìn Tô Mạn Giai lên cơn điên, Từ Triệt tự mình im lặng, nhìn Chu Lịch Sâm một cái, thấy anh chậm rãi không nhẹ nhàng mà ăn đồ, Từ Triệt cảm thấy mình như con chó rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Nói đùa nói đùa, lại là nói đùa, sao anh ta thích nói đùa vậy chứ!

Tô Mạn Giai tức giận, quay đầu nhìn Chu Lịch Sâm, thấy anh không nói gì, cô cũng không thể nói gì thêm, phải nén ngọn lửa giận xuống, sau đó đỏ mặt mà căm hận liếc Từ Triệt.

Từ Triệt nhẹ nhàng nhún vai, biểu cảm vô tội, chẳng qua anh chỉ là nhịn không được thôi, phun ngụm nước tạo ra chút tiếng động, anh cũng đâu phải cố ý, ai kêu cô ta nói chuyện gây sốc như vậy.

Người không thuận mắt Tô Mạn Giai trong đoàn phim rất nhiều, lời nói lúc nãy của Tô Mạn Giai những một đòn sấm sét, đánh bọ họ không nhẹ, người nào người nấy cũng cười trộm trong lòng, Tô Mạn Giai này, cũng quá tự tin rồi.

Chu Lịch Sâm là ai? Đó là đại lão từng lấy vô số giải thưởng trong giới diễn viên, mà Tô Mạn Giai, chẳng qua chỉ là một tiểu hoa diễn xuất dở tệ mà nhà đầu tư ném ra, cô ta lấy đâu ra tự tin mà nghĩ mình sẽ xứng với Chu Lịch Sâm?

“Tô tiểu thư đang tỏ tình với Chu lão sư sao?” Người buôn chuyện không chịu buông tha cho Tô Mạn Giai, cười hỏi Chu Lịch Sâm.

Tô Mạn Giai đỏ mặt, nhìn về phía Chu Lịch Sâm, sau đó thoải mái mà thừa nhận, “Chẳng lẽ mọi người không biết sao? Tôi thích Chu lão sư rất lâu rồi.”

Nói xong, nở nụ cười nhìn Chu Lịch Sâm.

Chu Lịch Sâm không hết nhìn cô, ánh mắt có ý vô ý nhìn về phía Hạ Ảnh, Hạ Ảnh cúi đầu uống nước, giả vờ như mình không tồn tại, nhưng đôi tai cứ dựng thẳng lên, trong tim đập thình thịch liên hồi, phân không rõ đây là căng thẳng hay là cảm giác bị xáo trộn.

“Sao Chu lão sư lại không nói gì?” Có người nói, “Tiểu hoa đỉnh lưu của chúng ta đang tỏ tình với anh đó? Anh cũng nên trả lời chút chứ.”

Chu Lịch Sâm uống ngụm nước, lãnh đạm nhìn về phía Tô Mạn Giai, Tô Mạn Giai căng thẳng nắm chặt hai tay, nụ cười trên gương mặt không hề mất đi, mang theo sự cao ngạo mà cô có, phóng khoáng không hề giả tạo.

Từ Triệt thấy liền muốn vỗ tay khen ngợi, ai nói Tô tiểu hoa không biết diễn xuất, ở hiện trường tỏ tình này, thực lực vô cùng rõ ràng, sự tự tin này, khí thế này, tính cách phóng khoáng này, ai dám đấu với cô ta.

Trước sự hô hào của mọi người, Chu Lịch Sâm lãnh đạm nói hai chữ, “Xin lỗi.”

Biểu cảm của Tô Mạn Giai như bị đông cứng, thẳng thừng mà nhìn Chu Lịch Sâm, nụ cười trên mặt có chút không giữ nỗi, khi cô đang chuẩn bị chuẩn bị tìm đường lui cho mình, Chu Lịch Sâm lại mở miệng, “Tuổi tác của tôi và Tô tiểu thư không phù hợp, tôi sợ bị fan của Tô tiểu thư mắng tôi trâu già gặm cỏ non.”

Vừa dứt lời, trong phòng bao lại trở nên náo nhiệt, Tô Mạn Giai ngồi ở đó, sắc mặt trở nên trắng bệch, gương mặt nhiệt tình bị anh tát thẳng một gáo nước lạnh.

Lời này của đối phương chính là đang từ chối cô, cô không phục, tiếp tục làm ra một bộ dạng rộng rãi, nói: “Sao Chu lão sư lại nói vậy chứ, trâu già gặm cỏ non thì sao chứ? Giới giải trí có nhiều lắm? Với lại, ai mà không có vài fan não tàn, chính là Chu Lịch Sâm anh, sợ là cũng có một lượng fan vợ hùng hậu.”

Từ Triệt đứng một bên vỗ ngực, “Lịch Sâm đúng là có một lượng fan vợ lớn, cho nên cậu ấy mới không dám tiếp nhận lời tỏ tình của Tô tiểu thư.”

“Tại sao?” Tô Mạn Giai nghĩ cũng không nghĩ đã hỏi lại.

Từ Triệt nhún vai, có lòng tốt giải thích nói:“Thứ nhất, là sợ bị fan bạo lực mạng, thứ hai thì sợ Tô tiểu thư bị bạo lực mạng.”

Tô Mạn Giai không phục, phản bác nói: “Dù cho Chu lão sư ở bên ai đi nữa, chỉ cần tuyên bố có người yêu, nhất định sẽ có một số fan bất mãn.”

Hạ Ảnh luôn dựng tai lên nghe, nghe Tô Mạn Giai nói như vậy, trong lòng cô liền thở dài, đúng thật, chỉ cần Chu Lịch Sâm tuyên bố có người yêu, nhất định sẽ có một lượng fan lớn thoát fan, đến cả một đỉnh lưu như Tô Mạn Giai cũng không có tư cách đứng bên anh, vậy thì cô càng không có hy vọng.

Cô thất vọng mà nhìn bàn ăn trước mắt, rất nhanh đã tự hiểu ra, cô vốn không khát vọng những thứ này, thất vọng cái gì chứ!Tầm thường!

Khi Hạ Ảnh đang tự an ủi mình, Từ Triệt lại nói, “Nói thì nói vậy, nhưng số lượng người thoát fan có ít có nhiều, cái này cũng phải khoanh vùng đã.”

Tô Mạn Giai không hề cảm thấy mình không xứng với Chu Lịch Sâm, cũng có thể nói để tất cả các nữ nghệ sĩ vào mắt, cô vẫn cảm thấy mình hợp với Chu Lịch Sâm nhất, cô là đỉnh lưu, có ngàn vạn người hâm mộ, trông xinh đẹp trẻ trung.

Chỉ cần Chu Lịch Sâm ở bên cô, fan của cô sẽ chuyển qua yêu mến anh, vả lại công ty của cô cũng rất có tiếng trong giới, cô có thể cho Chu Lịch Sâm ngàn vạn fan hâm mộ và rất nhiều tài nguyên.

Thử hỏi xem, cô không xứng với Chu Lịch Sâm ở chỗ nào, tại sao Từ Triệt cứ phủ định cô?

Tô Mạn Giai càng nghĩ càng không phục, căm hận mà liếc Hạ Ảnh, trực tiếp kéo Hạ Ảnh ra đỡ đạn, “Ý của anh là, nếu Chu lão sư ở bên Hạ Ảnh, sẽ không bị bạo lực mạng?”

Hạ Ảnh không hiểu nỗi, cô có làm gì đâu chứ, những người này không thể tha cho cô sao?

“Tô tiểu thư đừng đem tôi ra làm trò đùa.” Cô cười nói, “Tôi không có ý đó với Chu lão sư.”

“Coi như cô biết điều.” Tô Mạn Giai nghe xong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Chu Lịch Sâm khẽ nhíu mày, nhìn Hạ Ảnh, Hạ Ảnh tránh ánh mắt của anh, trong lòng có chút chột dạ, cũng không biết có phải là cảm giác sai lệch của cô hay không, lúc nãy cô thấy anh có vài phần không vui.

Dẹp dẹp dẹp, nhất định là do cô hoa mắt!

Từ Triệt ho một tiếng, nhịn cười không làm ồn nữa, “Cho qua chủ đề này đi, chúng ta nói cái khác đi, Hạ học muội, anh thấy lúc em bước vào, trong tay cầm một túi đồ, có phải là quà chuẩn bị cho Lịch Sâm không?Nào nào nào, mau đem ra xem.”

Hạ Ảnh vốn định đợi khi buổi tiệc kết thúc mới tặng anh, ai ngờ một câu nói của Từ Triệt, cô trả thành người đầu tiên tặng quà, cô có chút sầu bão mà nhìn Từ Triệt, sau đó cười lấy túi đồ ở sau lưng ra, đưa đến trươc mặt Chu Lịch Sâm, nói:“Chu lão sư, sinh nhật vui vẻ.”

Chu Lịch Sâm giơ hai tay cầm lấy, nói tiếng cảm ơn, không hề mở ra, xoay người để ở phía ghế trống, hành động của anh khiến cho Hạ Ảnh có chút thất vọng. Quả nhiên, tỉ mỉ chọn lựa thì sao chứ, anh nhìn cũng không nhìn.

Rất nhanh, cô lại an ủi bản thân, tặng anh quà là tâm ý của cô, mở hay không là chuyện của anh, mình có tâm ý là được, cần gì phải yêu cầu nhiều như vậy. Tuy fan của cô không nhiều, có nhiều lúc fan tặng quà cho cô, cũng không chắc chắn có bao nhiêu món quà được đưa đến tay cô, nhưng cô cũng không thấy những fan đó không thấy cô nhận quà mà thoát fan.

“Chu lão sư, sinh nhật vui vẻ.” Tô Mạn Giai thấy Chu Lịch Sâm nhận quà của Hạ Anh, thấy anh ném qua một bên, trong lòng rất vui, đắc ý một lúc, lấy món quà mà mình tận tâm chuẩn bị ra, hai tay đưa đến trước mặt anh.

Tuy nhiên, Chu Lịch Sâm vừa từ chối cô, nhưng anh không hề nói anh có thích Hạ Ảnh hay không?Chỉ cần không bị so với Hạ Ảnh, cô liền vui vẻ.

Còn nữa, chỉ cần một ngày Chu Lịch Sâm chưa nói mình có người yêu, thì cô sẽ có cơ hội!Cho dù anh công khai, chỉ cần đối tượng đó không được fan của anh chấp nhận, cô cũng còn cơ hội!

Tô Mạn Giai đưa qua đó một một túi quà hình chữ nhật, Chu Lịch Sâm nói tiếng cảm ơn, cầm qua để ở một cái ghế khác. Nụ cười của Tô Mạn Giai cứng đờ, tiếp tục nói:“Chu lão sư không mở ra xem?”

Cô tặng anh một chiếc đồng hồ Rolex, vì chiếc đồng hồ này, cô đã đi khắp các trung tâm thương mại, cuối cùng cũng chọn cái này, vốn nghĩ khi Chu Lịch Sâm nhận quà của cô sẽ mở ra, ai ngờ anh chẳng thèm nhìn một cái mà ném qua một bên, Tô Mạn Giai lại lần nữa bị đối xử lạnh lùng.

Chu Lịch Sâm lãnh đạm trả lời:“Về mở.”

Tô Mạn Giai nghe xong mới ôn hoà một tí, ánh mắt nhìn qua Hạ Ảnh, cô cúi đầu nhìn về phía bàn ăn, Tô Mạn Giai đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không cần đoán cũng biết, đồ cô tặng nhất định là quý trọng hơn của Hạ Ảnh rồi.

Tô Mạn Giai muốn Hạ Ảnh mất mặt, nhìn về chiếc túi phía sau của Chu Lịch Sâm, cười hỏi Hạ Ảnh, “Hạ tiểu thư tặng cái gì vậy?”

Sao lại chỉa qua cô rồi?

Hạ Ảnh có chút phiền muộn, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạn Giai, lãnh đạm nói:“tôi tặng cái gì, Tô tiểu thư rất hiếu kỳ?”

Tô Mạn Giai cười nhẹ, nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn mình, cô cười nói:“Không chỉ có tôi tò mò, tin chắc mọi người đều tò mò.”

“Tôi không tò mò.” Từ Triệt lại lần nữa cắt lời cô.

Phó đạo diễn phụ hoạ, “Tôi cũng không tò mò.”

Tiểu Lâm nhịn không được nữa, liếc Tô Mạn Giai, nói:“Cũng đâu phải tặng cho cô, cô tò mò cái gì?”

“Cô!” Tô Mạn Giai bị hơi ngưng đọng, vừa định nghĩ cách phản bác, bên tai đã truyền đến một giọng cười, không cần đoán cũng biết là ai, cô quay đầy liếc nhìn Từ Triệt cọc cằn nói:“Anh cười cái gì?”

Từ Triệt trông rất vô tội, “Sao vậy?Tôi cười còn phải đợi Tô tiểu thư đồng ý?Tô tiểu thư có phải quản quá nhiều rồi không?”

Tô Mạn Giai một lần nữa bị khích tai, cô không có quan hệ quá tốt với mọi người trong phim trường, cho dù cô và Từ Triệt có cãi đến nỗi sứt đầu mẻ trán, cũng không ai xen vào, người nào người nấy ngồi ở dưới với bộ dạng xem kịch hay.

Hóc mắt của Tô Mạn Giai ửng đỏ, lúc này, đạo diễn Lưu lên tiếng, “Được rồi, trợ lý Từ, cậu đừng ép người ta nữa, hôm nay Lịch Sâm là nhân vật chính, mọi người không tìm hứng thú uống rượu, lại ở đây lề mề, có gì vui chứ?”

Từ Triệt vô tội mà nhún vai, rõ ràng là Tô Mạn Giai kiếm chuyện, nếu anh không làm khó cô một chút, thì biểu cảm người nào đó sẽ tức điên mất, thật ra thì người kia chính là con sói phúc hắc, hở một tí là trừ lương uy hiếp anh, anh không có cách nào khác có được không.

Ăn cơm xong, mọi người đề nghị đi hát Karaoke, Hạ Ảnh không muốn đi, nơi đó quá ồn ào, mà cô không có hứng thú với ca hát, lần nào cũng chỉ ngồi đó chơi

Khi cô đang suy nghĩ làm sao để nói với Chu Lịch Sâm mình không muốn đi, Chu Lịch Sâm đi đến bên cạnh cô, dùng âm thanh trầm thấp nói:“Ngày mai đạo diễn cho mọi người nghỉ, cùng nhau đi chơi đi.”

“Em…… Em không biết hát.” Hạ Ảnh hơi nhíu mày, vô cùng ngại ngùng.

“Không sao, em ngồi đó chơi cũng được.” Chu Lịch Sâm tiếp tục nhìn cô, dùng ánh mắt thâm sâu mà nhìn vô.

Hạ Ảnh theo bản năng tránh ánh mắt của anh, trong tim đập thình thịch như sét đánh, những hoang tưởng không thực tế lại chui ra, may mà được cô nén xuống kịp thời.

Cô hít sâu, cười mà nhìn vào ánh mắt của Chu Lịch Sâm, nói:“Được.”

Lúc ăn cơm Tô Mạn Giai bị Từ Triệt bắt bẻ vài lần, trong lòng đang nảy lửa, vốn không định đi, nhưng thấy Hạ Ảnh cũng đi, cô không cam tâm, cười mà đi đến bên Chu Lịch Sâm hỏi:“Chu lão sư, em có thể ngồi xe của anh không?” 

Chu Lịch Sâm đứng cùng Từ Triệt, Từ Triệt nghe xong khẽ nhướng mày, tay đặt trước ngực xem kịch hay, lần này anh không xen vào, để Chu Lịch Sâm tự mình xử lý.

Tô Mạn Giai này, cũng đúng thật là đánh mà không chết, ban nãy khi ăn cơm, rõ ràng đã bị Chu Lịch Sâm từ chối hai lần, nhưng người ta không hề quan tâm, vẫn cứ xích lại lần Chu Lịch Sâm, Này! Ngạo mạn của cô đâu rồi?

“Xin lỗi”, Chu Lịch Sâm xin lỗi trả lời, “Mũi tôi bị dị ứng, mùi nước hoa trên người Tô tiểu thư quá nặng, cho nên……”

Tô Mạn Giai vừa nghe, nụ cười trên mặt liền biến mất, tức khắc nắm chặt hai tay, nói:“Vốn định lười biếng ngồi nhờ xe của Chu lão sư, nếu Chu lão sư đã không đồng ý, vậy tôi vẫn nên gọi xe.” 

Cô vốn tưởng Chu Lịch Sâm sẽ giải thích thêm một lần rằng mũi mình bị dị ứng, đồng thời khuyên cô đừng nghĩ nhiều, ai biết được rằng Chu Lịch Sâm chỉ nói hai chữ, “Xin lỗi.”

Tô Mạn Giai rất buồn phiền nhìn về bóng lưng đang xa dần của Chu Lịch Sâm, tức giận mà giậm chân. 

Lời editor: Chương này cũng là tỏ tình nhưng là bà chị kia:)))

Editor: Yao