Cô Ấy Không Giống Với Mọi Người

Chương 33: Đi hát Karaoke



Từ Triệt lái xe rời khỏi gara, dừng trước mặt Chu Lịch Sâm, Chu Lịch Sâm theo thói quen đi về phía ghế lái phụ, tay vừa đặt lên tay nắm cửa, anh ngừng lại một lúc, thu tay về, đi đến hàng phía sau ngồi.

“Cậu ngồi phía sau làm gì?” Từ Triệt quay đầu nhìn anh, hơi nhíu mày, không hiểu hành động của anh.

Chu Lịch Sâm không giải thích, chỉ điềm đạm nói:“Đi thôi.”

Từ Triệt cười một tiếng, trong ánh mắt có vài phần không vui, xoay người đạp chân ga, chiếc xe màu đen ùn ùn rời đi.

Hạ Ảnh và Tiểu Lâm đứng bên đường đợi xe, hai tay Tiểu Lâm ôm trước ngực, nhớ đến bộ dạng của Tô Mạn Giai lúc nãy trong phòng bao, tâm tình của cô rất không tốt.

“Tô Mạn Giai này, mình thật sự khâm phục da mặt của cô ta, ở trước mắt bao nhiêu người tỏ tình bị từ chối, nếu đổi lại là người khác, thì đã sớm không chịu được rồi, cô ta thì hay rồi, còn có tâm tư gây phiền phức.”

“Còn gì mà nhìn cả giới giải trí này, không ai đủ tư cách đứng bên cạnh Chu Lịch Sâm hơn cô ta, khinh!Cô ta lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy!”

“Này, cậu có phát hiện không, Tô Mạn Giai này rất thích so bì với cậu, khi phát hiện bản thân hơn cậu ở phương diện nào đó, cô ta sẽ đắc ý không thôi.”

Tiểu Lâm rầu rĩ thở dài, “Đúng thật, bây giờ cô ta rất nổi tiếng, nhưng đó đều là dùng tiền để mua, cô ta cũng không tự xem coi mình mấy cân mấy lạng, đợi ngày nào đó phía đầu tư bỏ mặc cô ta, cô ta còn lại gì.”

“Tư bản đồng ý nâng đỡ cô ta, chính là thực lực của cô ta.” Hạ Ảnh cười khổ, giới giải trí bây giờ, có thực lực hay không không quan trọng, fan hâm mộ có thích nhan sắc của bạn hay không mới là vấn đề.

Tiểu Lâm nhún vai, “Được thôi!Mình chỉ có thể nói những tư bản này đều mù hết rồi!Nhiều diễn viên vừa có thực lực vừa có nhan sắc thì lại không nâng đỡ, cứ phải chọn bình hoa để nâng, đầu óc thật sự có vấn đề.”

Hạ Ảnh thấy cô thở dài lắc đầu, nở nụ cười vui đùa nói:“Cẩn thận bị fan của cô ta nghe thấy sẽ bạo lực mạng cậu đó.”

Tiểu Lâm không đồng ý, “Idol của họ có đức tính gì họ không biết sao?”

Hạ Ảnh cười nhẹ, “Chẳng lẽ cậu không biết, fan hâm mộ sẽ lựa chọn việc bị mù sao?”

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu đen dừng trước mặt. Kính xe hạ xuống, Từ Triệt vươn đầu ra, cười nói với họ:“Đang chờ xe sao?Đi, lên xe.”

Hạ Ảnh không muốn ngồi xe của anh, đang suy nghĩ lý do để từ chối, Từ Triệt dường như nhìn ra ý đồ của cô, nhìn người nào đó ngồi phía sau:“Lịch Sâm cũng ở đây, mau lên xe đi.”

Hạ Ảnh hơi ngây người, càng không muốn ngồi xe của anh hơn. Tiểu Lâm lại rất vui vẻ, thấy Hạ Ảnh đứng đó không động đậy, nhìn cô một cái, sau đó đi qua bên phía ghế lái phụ, mở cửa ra bước vào.

Hạ Ảnh đứng yên ở đó, trong lòng thầm mắng vài câu không có nghĩa khí. Từ Triệt thấy cô đứng ở đó không động đậy, hơi nhướng mày, “Đứng đó làm gì?Lên xe đi.”

Hạ Ảnh hít sâu, thở dài một cái, sau đó mở cửa xe ra, Chu Lịch Sâm ngồi bên trong, nửa người dựa vào lưng ghế, hai chân thon dài chồng lên nhau, làm cho người ta cảm thấy ghế sau có chút chật chội.

Hạ Ảnh cười chào hỏi với anh, sau đó căng cứng da đầu bước vào. Cửa xe đóng lại, xe thể thao màu đen lại chầm chậm đi về phía dòng người.

Chiếc xe đang chạy băng băng trên đường, phía ngoài cửa sổ lâu lâu lại truyền đến tiếng bóp còi, Hạ Ảnh ngồi ở hàng ghế phía sau, người hơi cứng đờ, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Trong xe rất yên tĩnh, im lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch.

Anh có uống rượu, trong không gian kín có mùi rượu thoang thoảng, rõ ràng là cô không có say, nhưng bây giờ cứ như đang say vậy, trong đầu mơ mơ hồ hồ.

Rõ ràng anh ngồi ở đó không làm gì cả, nhưng Hạ Ảnh lại cảm giác mình sắp bị anh ép đến điên rồi. Cô không nhịn được nghĩ, là cô kiềm chế quá kém, hay là những cô gái yêu thầm người khác như cô, khi đối mặt với người mình thích, sẽ trở nên đỏ mặt thất thái.

“Đang nghĩ gì vậy?” Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp.

Hạ Ảnh hơi ngây người, quay đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt đen láy của Chu Lịch Sâm, cô rùng mình theo bản năng, dường như có dòng điện chạy khắp thân.

“Không……Không nghĩ gì hết.” Hả Ảnh tránh ánh mắt anh, vô thức vuốt tóc, dùng tóc để che đi sự ngại ngùng của mình.

“Tôi nói lão sư ạ, nếu cậu thích Hạ học muội, thi tỏ tình luôn đi, lề mề trêu chọc người ta thú vị lắm sao?” Lời nói đột ngột của Từ Triết, khiến cho Hạ Ảnh bất ngờ không nói nên lời.

Tên này giỡn gì không giỡn, lại giỡn kiểu này!

Hạ Ảnh có chút phiền não, đỏ mặt nói:“Từ tiên sinh, anh đừng có lấy chuyện này ra đùa giỡn nữa……” Cô nói rồi nhìn Chu Lịch Sâm một cái, nói:“Nói đùa quá nhiều, tôi sẽ tin là thật.”

Từ Triệt nhướng mày, “Em tưởng anh nói đùa sao?Đoàn phim nhiều nữ diễn viên như vậy, em thấy anh nói đùa kiểu này với người khác sao?”

Ờ……

Hạ Ảnh hơi ngây người, nghĩ kĩ lại, ngoại trừ cô, hình như anh không hề nói đùa với những nữ diễn viên khác về chuyện này, nhưng sao anh cứ giỡn chuyện này với cô?Vả lại lần nào cũng nói trước mặt cô, mà Chu Lịch Sâm không hề có sự bài xích nào.

Chẳng lẽ Chu Lịch Sâm thật sự thích cô?

Hạ Ảnh băn khoăn một lúc, bình thường giống với lời nói đùa như vậy, giỡn xong thì đương sự sẽ thanh minh vài lần, mà cô cũng từng nửa thật nửa giả mà thanh minh vài lần, nhưng Chu Lịch Sâm từ đầu đến cuối cũng không hề phủ nhận qua, có lúc sẽ cố ý nói ngược lại lời của cô.

Nếu là người khác, cô sẽ không hề do dự mà cho người ta hai chữ “Tra nam”, nhưng anh là Chu Lịch Sâm, là người mà cô đã thích từ năm cấp ba, trong tiềm thức của cô, cô không muốn gắn anh và tra nam ở chung một chỗ.

Cô theo ý thức nhìn Chu Lịch Sâm, đối phương nhắm mắt tựa đầu lên cửa sổ, hơi thở bình ổn, cũng không biết những lời nói đùa của Từ Triệt, anh có nghe hay không.

Hạ Ảnh lộ ra sự phiền muộn, rất muốn cãi lại Từ Triệt một câu, có thể đừng nói đùa bậy bạ nữa hay không, những lời mà anh tưởng là nói đùa căn bản là không hề vui vẻ gì!

“Đúng rồi.” Từ Triệt thông qua kính chiếu hậu nhìn Chu Lịch Sâm một cái, thấy đối phương nhắm mắt dựa trên cửa sổ, anh cười một tiếng, cố ý cao giọng nói, “Lão Chu, tôi đã giúp cậu đến thế rồi, sao cậu không biểu hiện gì cả vậy?”

Chu Lịch Sâm mở mắt ra, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo, “Lái xe của cậu đi.”

Từ Triệt cảm thấy vô vị, không nói gì nữa, trong lòng cảm vô cùng cảm khái, tên này thuộc loại hành sự nhanh chóng, sao đụng vào vấn đề tình cảm lại lề mề như vậy?

Là sợ bị từ chối, hay là đang đợi con gái người ta tỏ tình trước?

Anh thở dài, quen biết Chu Lịch Sâm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy tên này làm chuyện lề mề.

Tiểu Lâm luôn vảnh tai lên để nghe, sau đó nhìn kính chiếu hậu phía trước quan sát Chu Lịch Sâm, đối với phản ứng của Chu Lịch Sâm, cô có chút không nắm bắt được.

Theo cô thấy, Chu Lịch Sâm có hảo cảm với Hạ Ảnh nhà cô, nếu không thì không thể để cho Từ Triệt tùy ý nói đùa, vậy tại sao phản ứng lúc nãy của anh có chút không nhẫn nại?

Hạ Ảnh ngồi kế bên anh, có thể cảm nhận rõ ràng sự không vui trong câu nói của anh, trong lòng dường như bị tạt cho một gáo nước lạnh, tuy rằng ban đầu cô không hề hoang tưởng đến chuyện đó, nhưng anh đột nhiên từ chối khiến cô rất khó chịu.

Trong lòng như bị chặn lại, giống như trong đó có một cục đá rất lớn, khiến cho cô không thở nổi.

Cô hít mũi vài cái, rất nhanh đã ném sự thất vọng này ra phía sau, nửa giả nửa thật mà nói với Từ Triệt:“Từ tiên sinh, sau này đừng nói đùa vậy nữa, anh xem, Chu lão sư đã tức giận rồi.”

Từ Triệt nhướng mày, nhún vai, lại một lần nữa than thở rằng tên này sao lại đột nhiên nhát như vậy!

Tiểu Lâm vô cùng cảm thán mà thở dài, xem ra sau này không nên nhắc đến Chu Lịch Sâm trước mặt Hạ Ảnh, tuy không nguyện tin tưởng Chu Lịch Sâm chính là tra nam trong truyền thuyết, nhưng mà anh bây giờ có khác gì tra nam không?

Tiểu Lâm khắc trong lòng mình vài ký tự về anh, “Không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm”. Sau khi quay về cô phải khuyên Hạ Ảnh, kêu cô ấy tránh xa loại đạo đức giả này ra.

Xe dừng lại trước quán karaoke, Hạ Ảnh mở cửa xuống xe, gió lạnh vừa thổi, cô lập tức tỉnh táo, hít sâu mà xoay người, đang định chuẩn bị nói với Chu Lịch Sâm “Không khỏe, muốn về nghỉ ngơi sớm”, Chu Lịch Sâm đã mở miệng sớm hơn cô một bước.

“Anh không tức giận, chỉ là cảm thấy cậu ta quá ồn ào.” Hai tay anh đặt trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, âm thanh trầm thấp, mang theo một mị lực khiến người ta mềm nhũn.

Hạ Ảnh ngây người một lúc, há hốc miệng ngơ ngác nhìn anh, sự vận động trong não bộ bất chợt dừng lại.

Cho nên vừa nãy ở trong xe, anh không vui là vì chê Từ Triệt nói quá nhiều, không phải……Trái tim bình lặng lại bắt đầu trở nên rối bời.

Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, Chu Lịch Sâm nở nụ cười, đưa tay vén những sợi tóc trên gương mặt của cô ra sau tai, âm thanh ôn hoà như gió đêm, ma sát nhè nhẹ bên tai cô, “Đi vào đi. Có gì muốn hỏi anh, quay về rồi hỏi, ở đây có nhiều người, không tiện nói với em.”

Hạ Ảnh chợt bừng tỉnh, cảm nhận được động tác của anh, cô theo bản năng lùi về sau hai bước, gương mặt đỏ lên như con tôm luộc. Thấy anh phì cười nhìn mình, cô mới hoảng loạn né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhéo ngón tay, trong đầu vô cùng rối bời.

Chu Lịch Sâm cười nhẹ, cũng không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn toà nhà cao tầng phía trước, âm thanh trêu ghẹo, cười nói với cô:“Phía sau còn có người, em chắc chắn muốn đứng mãi ở đây?”

Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, anh đã quay người bước đi, hai tay để trong túi, nét đẹp của đôi chân lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, hít thở sâu vài cái, sau đó vỗ nhẹ vào má mình, lại rầu rĩ thở ra một hơi dài, dọn dẹp tâm tư đang bị anh làm náo loạn, mới đi theo qua đó.

Từ Triệt lái xe đến hầm gửi, vừa tắt máy xe, Tiểu Lâm đã không đợi được mà tháo dây an toàn, quay đầu liếc Từ Triệt, “Sao anh lại không cô tôi xuống xe ở trước cửa?”

Ban nãy ở trước của KTV, cô muốn xuống xe. Khi đang tháo dây an toàn ra, Từ Triệt dùng cánh tay đụng cô một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, đối phương ngước đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, khoé miệng có một nụ cười không rõ ràng.

*KTV là quán Karaoke ở TQ

Cô còn chưa phản ứng kịp, tên này đã đạp chân ga, cửa xe bị anh ta khoá chặt, đẩy làm sao cũng không đẩy ra được. Đợi khi cô nhận thức được ý đồ của đối phương, thì xe đã được lái xuống hầm rồi, cô rất không hiểu, tên này đang tạo cơ hội cho Chu Lịch Sâm và Hạ Ảnh ở cùng nhau!

Chu Lịch Sâm căn bản không hề có ý gì với Hạ Ảnh nhà cô, anh ta làm vậy cũng như không thôi?

Từ Triệt đưa qua một ánh mắt “Cô ngốc sao”, nói:“Chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?, hai người họ có lời muốn nói.”

Tiểu Lâm trợn mắt nhìn anh, “Có gì để mà nói chứ?”

Từ Triệt nhướng mày cười nói:“Chuyện giữa người yêu với nhau, sao cô biết được.”

“Thôi dẹp đi!” Tiểu Lâm không vui nói, “Chu ảnh đế nhà anh không thích Hạ Ảnh của tôi, anh đừng hao tổn tâm sức nữa, nếu không Tô Mạn Giai đó lại gây phiền phức cho cậu ấy.”

Từ Triệt cười nhẹ, “Yên tâm, nếu Hạ học muội thật sự bị ức hiếp, Lịch Sâm sẽ không mặc kệ. Chẳng lẽ cô không phát hiện, lịch trình của Tô Mạn Giai dạo gần đây bị cắt rất nhiều sao.”

Tiểu Lâm nhăn mày, nhìn Từ Triệt đánh giá anh từ trên xuống dưới, lắc đầu, “Không phát hiện.” Lúc nãy khi ăn cơm, vẫn không phải kiếm chuyện với Hạ Ảnh sao!

Từ Triệt cười, “Lúc trước khi Tô Mạn Giai ở trên Weibo nói Hạ học muội mắc bệnh ngôi sao, chuyện đó cô còn nhớ không?”

“Nhớ chứ, làm sao?” Tiểu Lâm gật đầu, không hiểu mà nhìn anh. Nhắc đến chuyện này cô liền tức giận, rõ ràng là Tô Mạn Giai giở chứng ăn hiếp người khác, kết quả ngậm máu phun người đổ tội cho Hạ Ảnh, may thay có một người qua đường đăng tin thanh minh, nếu không Hạ Ảnh sẽ bị fan não tàn của Tô Mạn Giai mắng chết.

“Biết đoạn video đó là ai đăng lên không?” Từ Triệt nhìn cô, nở một nụ cười thần bí.

Tiểu Lâm ngây người, có chút không thể tin được mà nhìn anh, chập chờn nói:“Không phải là anh đó chứ?”

Từ Triệt rất thoải mái mà thừa nhận, “Không sai, là tôi.”

Tiểu Lâm ngây người, cô luôn nghĩ là fan hâm mộ nào đó đăng, không ngờ lại là Từ Triệt. Lúc đó, Hạ Ảnh vào đoàn phim chưa bao lâu, giữa họ không hề quen biết, sao anh lại tốt như vậy?

Chẳng kẽ từ đầu Từ Triệt đã không thuận mắt với Tô Mạn Giai?Cũng chẳng trách, Tô Mạn Giai này, ỷ mình có chỗ dựa, khí thế cao ngạo, hận không thể khí thế mà bước đi trong đoàn phim, Từ Triệt không thuận mắt với cô ta cũng dễ hiểu.

Tử Triệt thấy đối phương nhăn mày nhìn mình, giống như không tin lắm, anh ho một tiếng, chầm chậm nói thêm một câu, “Lịch Sâm gợi ý.”

“Cái gì?” Tiểu Lâm càng hoang mang hơn, lúc đó mới vào đoàn phim có mấy ngày, Chu Lịch Sâm đã thích Hạ Ảnh từ lúc đó rồi sao?

“Cô không tin?” Từ Triệt nở nụ cười.

Tiểu Lâm gật đầu, cô thật sự không tin, cũng không dám tin, Chu Lịch Sâm là người thế nào?Đó là ảnh đế nhận qua vô số giải thưởng trong giới phim ảnh, mà Hạ Ảnh nhà cô chỉ là một ngôi sao tuyến ba, Chu Lịch Sâm sao có thể chú ý đến Hạ Ảnh nhà cô.

Tùy rằng cô thích la hét, nhưng ít nhiều gì cũng biết thất thời.

Từ Triệt nhún vai, “Tôi biết cô không tin, nhưng đoạn video đó đúng thật là do Lịch Sâm kêu tôi đăng lên mạng.”

Tiểu Lâm ngơ luôn rồi, trong đầu đột nhiên nãy ra một ý nghĩ, Từ Triệt bình thường luôn thích “Nói đùa” với Tô Mạn Giai, không phải cũng là nhận chỉ thị của Chu Lịch Sâm đó chứ?

Trong lòng đang nghĩ cái gì, cô trực tiếp nói ra, “Vậy bình thường anh nói đùa với Tô Mạn Giai cũng là chủ ý của Chu Lịch Sâm?”

“Ừm” Từ Triệt nhìn cô với biểu cảm “Xem ra cô cũng không ngốc”, “Nếu không tôi ăn no rưỡn mỡ chắc, cứ xích mích với một cô gái.”

“Ờ……” Tiểu Lâm cười, lúc trước cô đúng thật rất khó chịu, tại sao mỗi khi Từ Triệt thấy Tô Mạn Giai, luôn thích xỉa cô ta vài câu.

Cô tưởng Từ Triệt chỉ đơn giản là nhìn Tô Mạn Giai không thuận mắt, tuy mỗi lần thấy anh làm cho Tô Mạn Giai cọc cằn, cô đều rất vui, nhưng lâu lâu cũng sẽ cảm thấy “Tội” Tô Mạn Giai, cảm thấy con người này không có phong độ, cho dù nhìn Tô Mạn Giai không thuận mắt, cũng không nên lần nào gặp cũng xỉa xói người ra.

Không ngờ mọi thứ đều là do Chu Lịch Sâm chỉ thị!

Chỉ là……Tiểu Lâm lại nhướng mày, cô nghĩ không thông, nếu lời Từ Triệt nói là thật, Chu Lịch Sâm có ý với Hạ Ảnh nhà cô, vậy lúc nãy trong xe, đối mặt với lời nói đùa của Từ Triệt, sao anh lại không phủ nhận cũng không thừa nhận?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Từ Triệt ho hai tiếng, nói:“Con người của Lịch Sâm, hơi ngốc trong chuyện tình cảm, ở trước mặt Hạ Ảnh, cũng hơi nhát”

“……” Tiểu Lâm đen mặt, loại lý do này cũng có thể nói ra để che mắt cô sao, cô không phải con nít ba tuổi!

Trong phòng bao đã đến đủ người rồi, phó đạo diễn vài Đỗ Mính thâm tình hát cùng nhau, nhìn thấy Từ Triệt bước vào, đạo diễn Lưu đã vẫy tay, “Nào nào nào, bài tiếp theo là của cậu”

Từ Triệt từ chối, “Tôi?Tôi không được đâu, trời sinh đã hát không hay.”

Trong phòng bao, ánh đèn có chút tối tăm, Hạ Ảnh ngồi ở phía ngoài, trong lòng đang mơ hồi mà nhìn màn hình trước mắt, trong đầu rất loạn, toàn là âm thanh của Chu Lịch Sâm. Tiểu Lâm thấy cô thất thần, đi đến bên cạnh, vỗ cô một cái, ngồi đến kế bên cô, “Đang nghĩ gì đó?”

Hạ Ảnh nhìn cô, lắc đầu không nói gì. Tiểu Lâm thấy cô có tâm sự, cố gắng im miệng không nói chuyện

Phó đạo diễn và Đỗ Mính hát xong, trong phòng bao là tiếng vỗ tay nồng nhiệt, phó đạo diễn nhìn về phía mọi người, hỏi:“Bài tiếp theo «Tình Yêu Trong Tim» ai hát?”

Từ Triệt là người đầu tiên lắc đầu, “Đừng nhìn tôi, tôi hát dở tệ lắm.”

Không biết ai hô hào, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Chu Lịch Sâm, “Chu lão sư còn chưa hát đó, bài này để anh ấy hát đi.”

Những người khác phụ hoạ nhiệt tình, “Đúng đúng đúng, để Chu lão sư hát, chúng ta chưa nghe qua anh ấy hát đó.”

Phó đạo diễn kêu các diễn viên nữ, cười nói:“Mọi người thích nghe Chu ảnh đế hát vậy sao?”

Các nữ diễn viên đồng thanh, trong đó có người dẫn đầu nói:“Đúng đó, chúng tôi muốn nghe Chu lão sư hát, đặc biệt là hát tình ca.” Nói xong, các nữ diễn viên đều hô hào cười lớn.

Phó đạo diễn khó xử mà nhìn Chu Lịch sâm, nói:“Chu lão sư, cậu nghe không, họ muốn nghe cậu hát, đặc biệt là hát tình ca.” Phó đạo diễn nhấn mạnh hai chữ “Tình ca”, “Nào nào nào, hát cho mọi người nghe một bài.”

Nói xong thì micro đưa đến trước mặt Chu Lịch Sâm, Chu Lịch Sâm không từ chối, đưa tay nhận lấy. Trong phòng bao đầy tiếng hô hào, Đỗ Mính cầm micro nói,:“Giọng nữ ai hát?”

Cô còn chưa nói xong, đã thấy Tô Mạn Giai đứng lên, lấy micro trong tay cô, đầy tự tin nói:“Để tôi.”

Khi cô cầm chiếc micro, Đỗ Mính cảm thấy nụ cười trên gương mặt của các nữ đồng bào liền sậm lại, nhỏ tiếng thảo luận.

Tô Mạn Giai mặc kệ lời nghị luận của bọn họ, xoay người nhìn về phía Chu Lịch Sâm, trên mặt mang theo một nụ cười kiêu ngạo, “Chu lão sư, bài hát này tôi có thể hát cùng anh không?”

Trong phòng bao trở nên yên tĩnh, các nam nghệ sĩ đặt hai tay trước ngực, gác hai chân lên nhau xem kịch hay, các nữ nghệ sĩ thì trợn mắt nhìn về phía Chu Lịch Sâm, đợi anh trả lời.

Hạ Ảnh cũng nhìn Chu Lịch Sâm, trong tim đập thình thịch, nhìn thấy Chu Lịch Sâm không nói gì, cô bắt đầu hoảng loạn.

Lời editor: Chương sau là tới lượt Hạ Ảnh biết chuyện ròi nha mụi người =))) là sắp có tin dui gòi đóoo

Editor: Yao