Cô Ấy Không Giống Với Mọi Người

Chương 39: Nếu muốn, thì cứ việc!



Chu Lịch Sâm nở nụ cười nhìn cô, hào phóng mà thừa nhận, “Có thể nói là như vậy, yêu thầm em rất lâu rồi.” Khi anh nói ra câu này không hề ngại ngùng chút nào.

Trong lòng Hạ Ảnh vô cùng ngọt ngào, bĩu môi nhìn anh nói:“Nếu không có gì, em về trước đây.”

“Đừng đi!” Anh nắm chặt cô tay cô, kéo cô đến bên giường, anh ngồi xuống, nhìn cô bằng đôi mắt nóng bỏng, “Ngủ cùng anh một lát.”

“Hả?” Hạ Ảnh kinh ngạc trợn tròn mắt, hoài nghi mình có nghe nhầm không.

Anh thở dài, vừa dùng lực trên tay một chút, Hạ Ảnh vừa hay không để ý, ngồi thẳng vào lòng anh, mặt cô như lửa đốt, hai tay đặt trước ngực anh, muốn tránh khỏi vòng tay anh. Chu Lịch Sâm nắm chặt eo cô, không cho cô động đậy, “Đừng nháo.”

Ngữ khi của anh nghe trông rất mệt, “Anh rất mệt, nghỉ ngơi với anh một lát.”

Hạ Ảnh:“……” Mệt mà không nghỉ ngơi cho tốt, tối muộn như vậy còn kêu cô đến đây, cô có thể nói đây là do anh tự chuốc lấy không?

Cô nhỏ tiếng nói, “Mệt mà còn không nghỉ ngơi cho khoẻ, kêu em đến đây làm gì?”

Chu Lịch Sâm ôm cô nằm trên giường, “Muốn gặp em, một khắc cũng không đợi được.” Ánh đèn mờ ảo, anh nhắm mắt lại, lời mà giọng nói trầm thấp phát ra khiến người ta rung động.

Hạ Ảnh bị anh kéo qua bên giường nằm trong ngực anh, trong lòng như có một con nai đang nhảy nhót, cô cứng đờ người không dám động đậy, cứ như vậy mà bị anh ôm chặt, tâm tình như xe đi qua núi, lúc thì vui vể không thôi lúc thì rất khó chịu.

Biết cô căng thẳng, giọng nói âm trầm của Chu Lịch Sâm truyền đến, “Yên tâm, sẽ không động tay động chân với em.” Giọng điệu êm dịu, giống như một vòi rượu đã được đậy kín trong nhiều năm.

Trong lòng Hạ Ảnh như có hàng trăm bàn tay đang chọc ghẹo vào lòng cô, cô biết anh không có ý khác, nhưng câu nói này không dễ dàng với cô như vậy có được không?

Tuy có những lúc cô sẽ không nhịn được mà suy nghĩ đến cái gì đó đó đó, nhưng khi thật sự đối mặt với anh, cô lại rất nhát. Trong xương máu của cô là tính truyền thống, có yêu đối phương thế nào đi nữa, trong lòng vẫn sẽ giữ lại một chút tỉnh táo, đồng thời cô cũng có chút sợ, sợ những thứ này không chân thật, đến cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng của cô.

Cô nằm trong lòng anh không dám động đậy, rất nhanh, hô hấp trầm ổn của anh đã truyền đến bên tai, anh đã ngủ say rồi, Hạ Ảnh mới thở phào

Cô nâng mắt nhìn ánh đèn mờ ảo, không hề buồn ngủ chút nào, trong đầu như thước phim đang chiếu lại những khoảnh khắc từ lúc gặp gỡ anh đến nay, cô giống như một đứa ngốc nép vào lòng anh nở nụ cười.

Người đàn ông phía sau đột nhiên cử động, Hạ Ảnh bị doạ mà nhắm mắt giả vờ ngủ. Đôi mắt của người đàn ông hơi hé mở, một lúc sau trong đáy mắt lộ ra một nụ cười đắc thắng, nhắm mắt lại.

Mở mắt ra lần nữa, thì trời đã sáng rồi, mà cô cũng không phải hôm qua đã nằm trên giường như vậy, mà là bị người ta ôm lên giường, đắp chăn cho cô.

Trong đầu ù một tiếng, cô nhanh chóng kéo chăn ra, theo bản năng mà nhìn xung quanh phòng vài cái, trong phòng không có người, cô thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút thất vọng.

Anh đã đi rồi……

Đi từ khi nào vậy!

Cô cắn môi, có chút khó chịu, ngơ ngác ngồi ở đó vài giây, kéo chăn ra bước xuống giường. Đột nhiên, phía nhà vệ sinh truyền đến tiếng mở cửa, cô ngồi ở mép giường, động tác mang giày dừng lại.

Chu Lịch Sâm bước ra từ nhà tắm, anh mặc một chiếc sơ mi màu xám, là chiếc mà cô tặng anh. Thấy cô ngồi bên mép giường ngơ ngác nhìn mình, Chu Lịch Sâm cười nhẹ, cố ý đi đến trước mặt cô, lượn lờ hai vòng, hỏi:“Sao hả?”

“Rất đẹp!” Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, thấy chiếc áo mà cô mua mặc trên người anh, trong lòng cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.

“Hôm nay có dự định gì không?” Anh cười mà hỏi cô.

Hạ Ảnh đặt hai tay bên giường, nhìn anh lắc đầu, cô đã xin nghỉ hai ngày rồi.

“Đi, dẫn em đến nơi này” Anh cố tình tỏ ra thần bí.

“Đi đâu?” Cô có chút hiếu kỳ.

“Đi rồi em sẽ biết.” Anh cố ý nói, hối cô đi rửa mặt.

Xe đang chạy trên đường cao tốc, Hạ Ảnh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, các toà nhà cao từng di chuyển nhanh chóng ở phía sau. Cô nhếch mép cười, quay đầu nhìn về phía anh.

Anh mím chặt môi, hai cánh tay đặt trên tay lái, nhìn về phía trước. Hạ Ảnh hít sâu, chỉ cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ. Lúc trước ước mơ của cô rất đơn giản, chỉ là đóng một bộ phim với anh, đóng vai tình nhân một lần.

Nhưng hôm nay……Ước mơ của cô không chỉ thực hiện được, mà còn tiến triển trong thực tế……

Nếu là trước đây, cô không dám nghĩ đến.

“Đang nghĩ gì vậy?” Chu Lịch Sâm thấy cô cười mà nhìn mình, nhịn không được mà nhìn cô một cái, ánh mắt vô cùng ôn nhu, đem theo sự cưng chiều vô đối.

“Đang nghĩ……Liệu đây có phải là một giấc mơ không.” Hạ Ảnh hít sâu, cười mà trả lời.

“Sao lại nghĩ thế?” Chu Lịch Sâm cười hỏi.

“Đến quá đột ngột, có chút không chân thật.” Cô thu nụ cười lại, nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, trong mắt hiện ra sự buồn bã, anh giống như một giấc mơ, rõ ràng là ngoài tầm với nhưng cô lại có thể bắt lấy nó, đợi đến khi tỉnh mộng, anh vẫn là người không phải cô có thể chạm vào.

Chu Lịch Sâm cười, “Em đây là đang lo được lo mất sao?Có phải cần cho em một thân phận, em mới tin những thứ này đều là thật?”

Hạ Ảnh ngây người quay đầu nhìn anh “Thân phận gì?” Trong tim dường như bị cái gì đó đè vào, khiến cho cô có chút thất thường.

“Em nói xem?” Chu Lịch Sâm nhìn về phía trước, nói lớn.

“Không nói thì thôi, em cũng không muốn biết.” Cô giận dỗi quay đầu qua chỗ khác, mặc kệ anh, dường như có hàng trăm ngón tay chạm vào trái tim cô, khiến cho nó vô cùng ngứa ngáy.

Anh chính là như vậy, nói đại câu nào đó cũng khiến cô suy nghĩ lung tung, trêu chọc cô đến nổi đỏ mặt tía tai sau đó bỏ mặc cô, sao lúc trước cô lại không thấy anh xấu xa như vậy! Hạ Ảnh đã chắc chắn sẽ mặc kệ anh.

Xe chạy xuống đường cao tốc, dừng lại ở bên đường. Quang cảnh hai bên có chút quen thuộc, cô suy nghĩ một lúc, đây không phải là con đường ở phía sau trường học sao?

Anh dẫn cô đến đây làm gì?Ghé lại chỗ cũ, ôn lại chuyện xưa sao?

Hai bên đường trồng toàn cây sung, khi mùa thu đến, dưới đất đều là quả sung, gió vừa thổi, những chiếc lông nhỏ bay loạn xạ, làm cho người ta không mở mắt ra được.

Lúc cô còn đi học, đúng thật là vừa yêu vừa hận con đường này, xuân hạ khi tan trường đều ghé qua cổng sau, giẫm lên những đốm ánh sáng mà đi về nhà, khi đến mùa thu, cô tránh con đường này còn không kịp. 

Sân chơi học tập ở kế bên con đường này, khi đến mùa sung rụng khắp đất, thì không học nổi tiết thể dục. Lúc đó mỗi khi đến tiếc thể dục, Hạ Ảnh chịu ngồi trong phòng học làm bài cũng không muốn ra đó.

Nhớ lại những năm học cấp ba, mọi thứ dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Cổng trường đang đóng lại, chú bảo vệ ở xa xa nhìn thấy hai người, đã bước ra nâng cao giọng hỏi hai người đang làm gì?

Chu Lịch Sâm vốn muốn đưa cô vào đó đi một vòng, kết quả khi lái xe xa xôi đến đây, bác bảo vệ đến cửa cũng không cho vào, anh có chút thất vọng.

Quay vào trong xe, Chu Lịch Sâm có lỗi mà nhìn cô, “Xin lỗi, vốn định đưa em vào đi một vòng, ai biết được……”

“Không sao” Hạ Ảnh ngắt lời anh, “Anh có thể đưa em đến đây, em đã rất vui rồi, vào hay không không quan trọng”

Tuy không thể vào trường nhưng Hạ Ảnh không cảm thấy đáng tiếc, lúc quay về, tâm tình của cô rất tốt.

Chu Lịch Sâm đưa cô về đến trước tiểu khu, Hạ Ảnh có chút không nỡ mà nói tiếng tạm biệt với anh, trong lòng có chút buồn, lần sau gặp anh không biết là khi nào.

Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Chu Lịch Sâm cười chọc ghẹo cô, “Không nỡ sao?”

Hạ Ảnh nhìn anh, có chút ngại ngùng mà gật đầu.

“Rất nhanh chúng ta sẽ có thể ngày ngày gặp mặt.” Anh cười mà an ủi cô.

“Anh muốn làm gì?” Cô kinh ngạc nhìn anh, trong lòng dường như có chút mong chờ, chẳng lẽ anh muốn……Vậy thì không được!

“Anh đừng làm gì ngu ngốc.” Cô không đồng ý, chỉ cần anh tuyên bố mình có người yêu, fan của anh sẽ rất đau lòng, công ty của anh cũng không cho phép, mà cô cũng không muốn fan biết sớm.

“Yên tâm, anh có dự tính.” Anh an ủi cô, đem sự gấp gáp của cô để vào trong mắt, anh nhịn không được mà cười ta tiếng.

Về đến nhà, Hạ Ảnh sạc pin điện thoại, vừa mở nguồn, đã có vài tin nhắn hiện lên, Tiểu Lâm gọi cho cô mấy cuộc điện thoại liền.

Có chuyện gì mà tìm cô gấp như vậy?Cô thì thầm trong lòng, mở Wechat ra nhắn tin cho Tiểu Lâm.

Tin nhắn vừa gửi đi, Tiểu Lâm đã gọi cho cô. Hạ Ảnh đang thay đồ, bất chợt truyền đến chuông điện thoại, cô bị doạ một phen, cầm lên xem, thấy Tiểu Lâm gọi đến, cô có chút cạn lời mà trợn mắt.

Vừa nhấc máy, âm thanh của Tiểu Lâm đã truyền đến, nói như máy chạy vậy, “Cậu đi đâu?Sao lại tắt máy?”

“Điện thoại hết pin, đang sạc pin.” Hạ Ảnh đợi cô nói xong, mới trả lời, “Tìm mình có chuyện gì?”

“Đổng tỷ kêu cậu đến công ty một chuyến.” Tiểu Lâm trả lời, âm thanh vô cùng gấp gáp.

Ờ……

Hạ Ảnh hơi ngây người, thăm dò hỏi:“Đổng tỷ có nói……Tìm mình có gì không?” Cô vẫn còn trong ngày nghỉ, nếu không có gì, Đổng tỷ sẽ không kêu cô đến công ty, trong lòng cô có chút bất an.

“Chị ấy không nói, chỉ kêu cậu đến công ty một chuyến.” Tiểu Lâm nói.

Ờ……Được thôi!

Pin sạc được một nửa, Hạ Ảnh rút dây sạc ra, cầm túi đi ra ngoài.

Rời khỏi tiểu khu của Hạ Ảnh, Chu Lịch Sâm vốn định đến công ty, nhưng nửa đường lại có một số lạ gọi đến, là Tô Mạn Giai. Tô Mạn Giai hẹn gặp anh, nói có đồ muốn cho anh xem.

Anh vốn định mặc kệ cô ta, nhưng Tô Mạn Giai nói có liên quan đến Hạ Ảnh. Anh hơi do dự, nhưng vẫn đến đó.

Đến điểm hẹn, Tô Mạn Giai đã đến trước, nhìn thấy anh bước qua, cô cười mà vẫy tay với anh.

“Tìm tôi có việc gì?” Chu Lịch Sâm kéo ghế ngồi xuống, lãnh đạm nhìn cô, ngữ khi rất xa cách.

Tô Mạn Giai kêu cho anh một ly cà phê, cười mà đánh giá anh, nâng cằm, “Chu lão sư đối với ai cũng……xa cách vậy sao?”

“Tô tiểu thư có gì cứ nói, tôi còn có việc.” Chu Lịch Sâm lạnh lùng, vốn không muốn nhiều lời với cô

Nụ cười của Tô Mạn Giai hơi cứng đờ, nhưng vẫn nở nụ cười, “Chu Lão sư không muốn gặp tôi như vậy sao?” Cô cười mà nhìn anh, cầm ly nước uống một ngụm, sau đó để lại về chỗ cũ, “Tôi còn muốn nói vài lời với Chu lão sư đó.”

Chu Lịch Sâm mặc kệ cô, nhăn mày nhìn cô, Tô Mạn Giai thấy gương mặt lạnh lùng này của anh, hừ nột tiếng, lấy vài tấm ảnh từ trong túi để trước mắt anh, nói:“Chu lão sư thấy những tấm ảnh nay quen mắt không?”

Chu Lịch Sâm nhìn sơ qua, biểu cảm không có thay đổi gì, anh cười như không cười nhìn cô, “Tô tiểu thư kêu tôi đến đây, là để xem cái này?”

“Ừm” Cô hơi nâng giọng, tâm tình vui vẻ mà nhìn Chu Lịch Sâm, “Chắc Chu lão sư biết, chỉ cần đăng những tấm ảnh này lên mạng, anh và Hạ Ảnh sẽ đối mặt với cái gì”

Chu Lịch Sâm cười lạnh, không nhẫn nại mà lật những tấm ảnh trước mặt, nói:“Nói đi, Tô tiểu thư có điều kiện gì?”

Tô Mạn Giai vui vẻ trong lòng, nghĩ rằng uy hiếp của mình có tác dụng, cô nâng mắt, tư thế cao ngạo, “Nói chuyện với Chu lão sư chính là dễ chịu.”

Cô hơi dừng lại, nói tiếp:“Chu lão sư và Hạ Ảnh bắt đầu từ khi nào?” Câu hỏi này luôn nằm trong lòng cô, lúc đó Chu Lịch Sâm cũng không có biểu hiện đặc biệt gì với Hạ Ảnh, hai người họ rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

Sao Chu Lịch Sâm lại thích Hạ Ảnh?Hạ Ảnh đó có chỗ nào tốt hơn cô?Muốn danh tiếng không có danh tiếng, muốn bối cảnh không có bối cảnh, cô có chỗ nào không bằng cô ta?

“Xin lỗi, đó là chuyện riêng của tôi, không tiện tiết lộ.” Nếu đối phương đã biết, Chu Lịch Sâm cũng không định dấu, phóng khoáng mà thừa nhận.

Bộ dạng cách xa mọi người hàng ngàn cây số của anh, khiến cô rất khó chịu, chẳng qua là không thể hiện ra mặt, cô nhẹ nhàng khoáy ly cà phê, ngữ khí lạnh lùng, “Tôi muốn anh chia tay với cô ra!”

Chu Lịch Sâm dựa trên ghế, duỗi hay chân ra, lười nhác mà nhìn cô, “Sau đó ở bên cô sao?” Anh cười lạnh.

Bị anh đoán trúng, Tô Mạn Giai cứng đờ người, trực tiếp nói:“Tôi không cảm thấy mình thua kém cô ta ở chỗ nào!”

Chu Lịch Sâm không nói gì, tiếp tục lạnh lùng mà nhìn cô, ý kêu cô nói tiếp. Tô Mạn Giai thở dài, không phục nói:“So với cô ta, tôi có tư cách đứng bên cạnh anh hơn, tôi có thể đem tài nguyên đến cho anh, còn cô ta thì sao?Trừ việc bôi đen cho anh, đem lại được gì?”

“Đó chỉ lả cô cảm thấy.” Chu Lịch Sâm cười mà ngắt lời cô, xoè tay ra, “Tôi vốn không thiếu tài nguyên, những tài nguyên đó của Tô tiểu thư đối với tôi mà nói, không xem là tài nguyên tốt gì.”

“Còn nữa, fan của tôi rất kén chọn, tuy cô rất nổi, nhưng không phải kiểu mà họ thích.” Chu Lịch Sâm cười lạnh mà nhìn cô, bên ngoài thì như là đang cho cô mặt mũi, nhưng thật ra là đang chế nhạo cô, “Tôi sợ Tô tiểu thư đứng bên tôi, fan chả tôi sẽ không chấp nhận.”

Tô Mạn Giai như bị người ta tát một bạt tai, khắp mặt đều đỏ lên, khí chất cao ngạo lúc nãy liền tan biết, cô nghiến răng mà nhìn anh “Vậy Hạ Ảnh thì sao?Anh chắc chắn fan anh sẽ chấp nhận cô ta?”

Cô nói xong liền giơ tấm ảnh trên tay lên, “Anh không sợ tôi đăng những tấm ảnh này lên mạng?”

Chu Lịch Sâm đã hết kiên nhẫn, anh kéo ghế đứng lên, hai tay đặt trong túi, trịnh trọng mà nhìn cô, “Tô tiểu thư muốn đăng, thì cứ đăng, tôi đang rầu vì không biết khi nào công khai mới phải. Nếu Tô tiểu thư thật sự muốn đăng lên mạng, vậy đúng thật là giúp tôi một việc lớn đó.”

Nói xong, cũng không thèm nhìn phản ứng của Tô Mạn Giai, tự nhiên mà rời khỏi quán cà phê.

Tô Mạn Giai tức giận đứng lên, hét ở phía sau lưng anh:“Chẳng lẽ anh không quan tâm đến danh tiếng của mình chút nào sao?”

Chu Lịch Sâm dừng lại quay người nhìn cô, “Câu nói này của Tô tiểu thư có chút nực cười, tôi cũng đâu có phạm sai trái gì?Sao lại có câu không để tâm đến danh tiếng chứ?” Anh dừng lại một lúc, “Tô tiểu thư nếu đã muốn vạch trần, thì cứ việc!”

Hốc mắt của Tô Mạn Giai ửng đỏ, khó chịu thành phẫn nộ mà nhìn bóng lưng của anh, trong lòng như bị khoét một mảng, vô cùng khó chịu, anh quan tâm đến người đó như vậy sao?

Ánh mắt dời về phía những tầm ảnh trên bàn, ánh mắt của cô tàn độc, cô không tin, những tấm ảnh này bị đăng lên mạng, anh sẽ không để tâm gì cả!Một khi fan của anh biết được, anh và một diễn viên nhỏ bé ở bên nhau, sẽ thoát fan hàng loạt, đến lúc đó……Công ty của anh sẽ bất mãn!

Trong mắt của Tô Mạn Giai hiện lên nụ cười lạnh lùng, nắm chặt những tấm ảnh đó mà rời đi.

Hạ Ảnh đến công ty, vừa bước ra từ thang máy, đã thấy Tiểu Lâm chạy qua, “Sao giờ cậu mới đến?Đổng tỷ sắp nổi điên rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Ảnh lộ ra vẻ hoài nghi, đi nhanh đến văn phòng của quản lý.

“Không biết” Tiểu Lâm lắc đầu, “Mới sáng sớm Đổng tỷ đã gọi cho mình, hỏi cậu ở đâu. Gọi cho cậu thì không được……” Tiểu Lâm nói, rồi lại nói nhỏ bên tai cô:“Đổng tỷ tức giận không nhẹ, một lát cậu phải chú ý.”

Hạ Ảnh ồ một tiếng, trong lòng có chút loạn, suy đoán nguyên nhân Đổng tỷ gọi cô đến.

Cô mở cửa phòng làm việc ra, Đổng tỷ đang nói chuyện điện thoại, Hạ Ảnh ngồi trên sofa, cầm cốc trà lên uống, buồn chán mà ngồi đó.

Khi nhìn thấy trang bìa tạp chí, cô hơi cứng đờ, trên bìa là ảnh chụp nửa người của anh, anh mặc một bộ tây trang, trên mặt hiện lên một nụ cười, cho người khác một cảm giác rất trầm ổn.

Khoé miệng cô hơi nhếch lên, trong lòng không chịu nổi mà có chút kích động, ngón tay theo ý thức mà rờ lên lông mày anh, quên mất kế bên còn có một quản lý đang ở đây.

Đổng Tinh gọi điện thoại xong, quay đầu thấy Hạ Ảnh ngồi trên sofa, nhìn cuốn tạp chí mà nở nụ cười. Cô đi qua đó, khoanh hai tay trước ngực, Hạ Ảnh chìm đắm trong niềm vui của mình, vốn không biết được Đổng Tinh đang đứng trước mặt cô.

Đổng Tinh đứng trươc mặt cô bốn phút, thấy cô vẫn không thấy mình, Đổng Tinh nặng nề mà ho một cái, lấy cuốn tạp chí trên tay cô, “Nhập tâm như vậy, tối qua nhìn không đủ?”

Hạ Ảnh đỏ mặt, “Chị nói cái gì?Sao em nghe không hiểu?” Cô theo bản năng giả hồ đồ, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, sao Đổng tỷ lại biết tối qua Chu Lịch Sâm ở bên cô?

“Còn giả vờ với chị!” Đổng Tinh lạnh mặt nhìn cô, “Em và Chu Lịch Sâm là thế nào?”

Hạ Ảnh đơ người một lúc, giống như bị sét đánh ngang tai, ghiêng đầu nhìn cô, trong đầu hiện lên hai chữ, toi rồi!

Đổng tỷ đã biết rồi!

Sao chị ấy lại biết?Ai nói với chị ấy?

“Nhìn chị làm gì?” Cơn tức của Đổng Tinh hơi tiêu hoá một tí, khẽ nhăn mày, ngữ khí lãnh đạm, “Nói đi, hai người bắt đầu từ khi nào?”

“Cái gì cái gì mà bắt đầu từ khi nào.” Hạ Ảnh ngại ngùng tránh ánh mắt của cô, tiếp tục giả hồ đồ, “Đông tỷ, chị đang nói gì vậy?”

“Diễn tiếp đi!” Đổng Tinh không có biểu cảm nào mà nhìn cô, “Đừng tưởng chị không biết gì hết.” Đổng Tinh nói xong đưa vài tấm hình đến trước mặt cô, “Trong đây là em đúng chứ?”

Editor: Yao