Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 43



Editor: Trần Thu Lệ

Lúc sáng sớm, Lộ Phi Nhi dậy hơi muộn, trong nhà có xe, nhưng Lộ Phi Nhi lại không muốn bởi vì kết hôn mà thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, cô vẫn thích bản thân mình đi làm bình thường. Vội vàng đón xe đến cục.

Lái xe taxi một người tài xế kỳ cựu, hơn năm mươi tuổi, có hơi béo, nghe nói Lộ Phi Nhi đi làm ở cục cảnh sát, cũng rất thích ý bắt chuyện với cô.

Trong xe thường xuyên truyền đến âm thanh của bộ đàm.

“Nếu cô cảm thấy ồn ào thì tôi có thể tắt đi.” Ông chú lái xe rất hòa ái.

“Ha ha, không có vấn đề gì. Nghe bọn họ nói chuyện cảm thấy chú có quan hệ rất tốt với bọn họ đấy!”

Lộ Phi Nhi rất thích tình nghĩa đích thực như vậy của bọn họ, rất cảm động.

“Đó là đương nhiên! Đều là một số anh em, cùng nhau thành lập một đội xe taxi, tất cả mọi xe taxi của công ty đều có. Có vấn đề gì có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Ông chú lái xe nói không chút khiêm tốn nào.

“Công việc của bọn chú rất vất vả phải không ạ? Chú lái ca ngày sao?” Lộ Phi Nhi biết, tài xế taxi có cả ca ngày và ca đêm.

“Tuần này tôi làm ca đêm, chín giờ là phải giao xe rồi.” Ông chú lái xe nhìn qua quả thật có chút mệt mỏi.

“Làm ca đêm có nhiều khách không chú?”

“Đương nhiên, gặp phải những chuyện cũng có hứng thú, đôi khi cũng gặp phải những con ma men. Lần trước tôi gặp phải một người, tôi đang ở ven đường chờ khách, một người đàn ông đi tới đẩy cửa xe, tôi nhìn thấy anh ta uống rất nhiều, nên để cho anh ta đi xe, đợi cho đến khi tới nơi mới phát hiện phía sau cũng có một chiếc taxi đi theo, người đó đưa tiền xe cho tôi rồi muốn đi, nhưng người lái taxi phía sau lại xuất hiện, nói sao cũng không chịu để cho anh ta đi, thế nào cũng phải đòi tiền xe, vậy là con ma men ấy tranh cãi ầm ĩ hét lớn hỏi: “Vì sao không cho tôi đi? Tôi cũng đâu có ngồi xe của anh, dựa vào cái gì phải đưa tiền xe cho anh?” Ông chú lái xe vừa nói vừa cười.

“Đúng vậy! Vừa không có ngồi xe của anh ta, coi như bắt đầu muốn ngồi mà nói, cuối cùng không thể không ngồi sao? Chẳng lẽ là đoạt mối làm ăn sao?” Lộ Phi Nhi cũng rất khó hiểu, người tài xế kia có phải quá ngang ngược rồi không?

“Ha ha... người tài xế ấy nói, ‘Cậu không có ngồi xe của tôi, nhưng mà xe đạp của cậu lại ngồi xe của tôi, xe đạp của cậu còn đang đặt trong cốp xe của tôi đấy!' Tôi mới vừa lên xe, cậu ta đã bỏ chạy đến xe của anh rồi, tôi ở phía sau dùng sức kêu gọi, cậu ta cũng không nghe, tôi nhấn còi, các người cũng không nghe thấy.’”

“Ha ha... Cười chết tôi rồi. Người này cũng quá vô lý rồi.” Lộ Phi Nhi thật sự không ngờ là như thế này đấy!

“Cái này cũng chưa tính là vô lý nhất đâu! Người không cẩn thận rất nhiều! Tôi lái xe lâu như vậy, thường xuyên đụng phải người như thế, mua đồ vật này nọ, kết quả lại làm rơi đồ đạc trên xe, đưa trẻ con đến trường, kết quả làm rơi túi xách trên xe. Tôi có một người anh em, cũng là bạn bè trong đội lái xe, điều kỳ lạ nhất đó chính là có một lần chở một người phụ nữ mang theo lqd một đứa bé, lúc xuống xe người anh em kia cũng không để ý liền lái xe đi, sau khi đi được hơn mười phút, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động, khiến người anh em ấy hoảng sợ nhìn lại, thì ra là đứa bé chưa đầy một tuổi đấy! Người bạn ấy của tôi cũng đang làm cha, thấy có người vậy mà lại bỏ quên con của mình trên xe thì vừa gấp lại vừa tức giận! Muốn trở lại để tìm nhưng biết tìm ở đâu chứ? Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đưa đứa bé lên đài phát thanh giao thông thôi.”

“Đài phát thanh giao thông?” Lộ Phi Nhi thật sự rất khiếp sợ, còn có người mẹ như vậy sao?

“Đúng vậy! Phát thanh cũng là viên lần đầu tiên thấy tình huống như vậy, còn liên tiếp hỏi người anh em của tôi, có phải anh lừa bán trẻ con không? Tuy tính tình của người anh em ấy nóng nảy nhưng bản chất bên trong lại mềm lòng, chịu không được kiểu cha mẹ không có trách nhiệm như thế làm cậu ta tức muốn điên lên, bỗng nhiên gầm thét với anh phát thanh viên kia, nói với cậu ta là có một người mẹ vô lương tâm đã đánh mất con của mình, mau chóng thông báo trên đài phát thanh, để cho bà mẹ ấy đi tìm.” Bởi vì chỉ có ở đài phát thanh giao thông thì tất cả lái xe taxi mới có thể nghe được.

“Thật sự là thế giới rộng lớn không thiếu những cái lạ mà!” Lộ Phi Nhi cũng đã từng nghe nói qua, có một số bà mẹ bị uất ức sau khi sinh sẽ gặp phải tình trạng như thế.

“Còn có một lần, có một cô gái đi đến trong tay còn bưng bánh ga tô, nói muốn đến bờ sông, tôi liền đưa cô ấy đi, nhưng tôi phát hiện trên đường đi cô gái ấy cứ khóc lóc suốt! Tôi hỏi cô ấy, cô làm sao vậy? Cô ấy nói, đi tổ chức sinh nhật cho bạn trai nhưng bai trai của cô ấy nhất định muốn chia tay với cô ấy, lúc này tôi cũng không có khách nên ngồi trên xe nói chuyện phiếm với cô ấy, khuyên nhủ suốt hai tiếng đồng hồ mới đưa cô ấy về nhà.”

“Chú thật là tốt bụng! Thật sự rất khó có được người nào tốt như chú.”

“Đổi lại là ai cũng không thể nhìn cô ấy suy nghĩ không đúng không phải sao?” Ông chú lái xe đến là giản dị, nhưng Lộ Phi Nhi vẫn cảm thấy rất cảm động, nhìn chứng minh thư của ông chú lái xe để trước chỗ ngồi của mình, phía trên là hình của ông, tên ông ấy là Tương Hoa.

Lộ Phi Nhi thật không ngờ một lần nữa gặp lại Tương Hoa lại chính là thi thể của ông. Có người báo án, ở khu vực ngoại thành, một chiếc taxi lao xuống sườn núi, chuông báo động trên xe vẫn không ngừng vang lên, xe taxi chạy ra khỏi làn đường, hoàn toàn bị biến dạng, cảnh sát và nhân viên cứu hộ cùng nhau đến hiện trường, lúc ấy đã quá muộn. Thi thể của Tương Hoa đang hướng xuống dưới, nằm sấp ở giữa ghế ngồi của tài xế và khách. Lúc đầu tưởng rằng đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng mà sau khi pháp y đến hiện trường mới phát hiện có mấy chỗ thương tích rõ ràng bị một loại công cụ sắc bén đâm bị thương, điều này cũng có nghĩa là trước khi xe taxi bị tông cháy, nhất định đã xảy ra chuyện không bình thường. Rất có khả năng xe taxi đâm cháy là do tội phạm cưỡng chế gây ra. Hoặc có thể nói sau khi hung thủ giết chết Tương Hoa rồi mới thiết kế ra sự cố này. Cảnh sát ở hiện trường nhanh chóng báo cho pháp y và nhân viên kỹ thuật.

Lộ Phi Nhi tới hiện trường, cô ngạc nhiên phát hiện, nạn nhân này vậy mà lại chính là Tương Hoa, người cô đã gặp mấy ngày trước, cô có ấn tượng rất sâu sắc với ông chú lái xe taxi tốt bụng này.

“Cô quen biết ông ta?” Thôi Phong hỏi cô, bởi vì anh nhìn thấy Lộ Phi Nhi chỉ ngây ngốc, nửa ngày vẫn chưa bắt đầu làm việc.

“Đúng vậy! Phi Nhi, cô đang làm gì vậy?” Trì Ba cũng bước đến, rõ ràng đã nhìn ra sự khác thường của cô.

“Còn nhỡ những câu chuyện cười mà tôi đã kể với mọi người không? Ông ấy chính là ông chú lái xe đã kể những chuyện này cho tôi nghe, vì một cô gái muốn đi tìm cái chết mà không nỡ để lại để đi kiếm tiền.” Lộ Phi Nhi lqd cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, đây là lần đầu tiên cô quen biết một người đang sống sờ sờ bỗng chốc lại trở thành thi thể mảy may không một tiếng động, mắt thấy thi thể Tương Hoa được nâng ra khỏi xe taxi, Lộ Phi Nhi ổn định lại tinh thần, trước mắt không có gì quan trọng và ý nghĩa hơn là làm việc.

Nếu như sau khi quần áo được giặt giũ thường xuyên, những đoạn cuối của sợi vải sẽ trở nên thô ráp, vì vậy tại hiện trường vụ án có thể tìm được sợi vải của kẻ tình và nạn nhân, đối với việc phá án có ý nghĩa rất quan trọng, bởi vì dựa vào mỗi lần duy chuyển của thân thể, nhất định sẽ có một số sợi vải thật nhỏ lưu lại trong xe.

Nếu sợi vải đến từ hung thủ hoặc là nạn nhân, như thế thì bọn họ đang ở vị trí nào, góc độ cơ thể, phạm vi hoạt động, và dấu vết hoạt động tranh chấp, dựa vào sợi vải đều có thể khôi phục lại từng việc như cũ, nhưng đây là một vụ án thiết kế vô cùng cẩn thận, mức độ vặt vãnh, không thua gì làm mảnh ghép khó nhất trên thế giới.

Tương Hoa không những là một người vô cùng tốt bụng, mà còn là một bạn rất có nghĩa khí, sau khi tin tức ông bị sát hại được truyền ra, Lộ Phi Nhi thấy người nhà đến nhận thi thể, vợ ông vô cùng đau khổ, có hai đứa con nghẹn ngào khóc lóc, còn có rất nhiều bạn bè trong hội taxi vây quanh ở bên ngoài, im lặng giúp đỡ cho người nhà ông. Mỗi ngày đều có rất nhiều người gọi điện thoại đến, hỏi tình hình tiến triển của vụ án này, thỉnh thoảng Lộ Phi Nhi đón xe cũng có thể nghe tất cả tài xế xe taxi đều đang đàm luận.

Mấy người Vân Tùng bị áp lực rất lớn, bởi vì tiền bạc của nạn nhân không còn, bọn anh phỏng đoán sơ khởi đây là vụ án giết người cướp của. Trong đội cảnh sát hình sự lại bận rộn tối mặt tối mày rồi. Điều tra trong phạm vi toàn thành phố, mỗi ngày đều thu được rất nhiều manh mối, Vân Tùng và Chu Kiến phụ trách điều tra những thứ này, sốt ruột hi vọng có thể tìm ra được manh mối có tác dụng.