Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 26: Quan lớn! Lũ lụt rồi!



Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Chiêm đế băng, trưởng nam là Thế tử Chế Chí tạm thời lên nắm quyền.

Tiên đế qua đời quá đột ngột, Hoàng cung nhất thời rối loạn vô cùng. Chế Chí sau vài ngày tiếp nhận và thích nghi với công việc, cuối cùng cũng có buổi thượng triều đầu tiên.

Ngồi trên đài cao, hắn nghiêm nghị cất lời: "Vụ việc lần này là sự sỉ nhục vô cùng lớn với Hoàng tộc Chiêm Thành. Ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng. Các khanh hãy thoải mái bày tỏ nghi vấn trong lòng mình."

Nói rồi, hắn hướng về phía một trong bốn vị đại quan đứng hàng đầu tiên, hỏi: "Ý khanh thế nào?"

"Điện hạ, thần mạo muội cho rằng: trong chuyện này, Vương hậu có điểm đáng nghi. Tại sao Vương hậu đáng lẽ cũng bị đánh thuốc mê trong ngôi chùa ấy, lại được phát hiện ngất ở bìa rừng?"

Vị quan đứng bên cạnh ông ta đột ngột phản đối: "Thần không nghĩ như vậy. Từ ngày đến đây, Vương hậu luôn hành xử rất đúng mực, xứng đáng là bậc mẫu nghi thiên hạ. Người không chỉ quanh quẩn trong cung cấm mà luôn tích cực chịu khó ra ngoài tìm hiểu đời sống của nhân dân, còn thẳng thắn bày tỏ những khuyết điểm của tầng lớp quan lại. Những ý kiến người đưa ra vô cùng sáng suốt, đã khắc phục phần lớn nhược điểm của chúng ta."

Một vị quan khác xen vào: "Ngài không cảm thấy Vương hậu là người Đại Việt, lại can dự quá nhiều vào công việc triều chính của Chiêm Thành ư? Mà xưa nay Đại Việt đối với người Chiêm ta, có lẽ cũng không được mấy phần thiện ý."

Vị võ quan ngoài bốn mươi tuổi nghe thế, bất mãn lên tiếng: "Ngài nói gì vậy? Nhớ năm xưa khi Hốt Tất Liệt với hơn năm mươi vạn quân Mông Cổ tấn công Chiêm Thành, Tiên đế khi đó vẫn còn là Thái tử được cử ra chỉ huy quân đội kháng chiến. Người chỉ có hai vạn quân Chiêm, may mắn được Đại Việt kết đồng minh, yểm trợ ta ngăn chặn quân Nguyên tấn công bằng đường bộ. Kháng chiến ròng rã năm này qua năm khác, cuối cùng cũng đợi được ngày thắng lợi. Tiên đế theo đó lên ngôi rồi trở thành anh hùng dân tộc. Những ngày tháng hào hùng đó, ngài sao lại chóng quên như vậy?"

"Ta là người Chiêm, ta chỉ suy nghĩ thế nào mới tốt nhất cho đất nước mình. Chẳng giống những kẻ khác, nói không chừng còn mang tâm địa phản nghịch."

"Ngài...!!!!"

"Đủ rồi!"

Chế Chí cau mày ngắt lời quần thần phía dưới. Hắn rời khỏi ngai vàng, chắp hai tay sau lưng, bước lên phía trước: "Thay vì ngồi đây chỉ trích lẫn nhau, các ngươi nên trở về suy nghĩ thật kĩ phương hướng giải quyết thì hơn. Ngày mai, mỗi người đều buộc phải đưa ra một đối sách. Bãi triều!"

***

"Thế tử! Vương hậu lâm bệnh nặng, hiện không muốn gặp bất cứ ai! Xin ngài đừng làm khó chúng nô tì! Thế tử! Thế tử!"

Trưởng cung nữ cùng đám cung nữ hốt hoảng chạy theo sau, liên tục khuyên can, nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân Chế Chí. Cửa điện bật mở, bên trong tối om, mắt hắn phải mất một lúc mới thích nghi được, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn thấy người đang ngồi trên giường.

Suối tóc đen mượt óng ả của nàng vắt qua xương quai xanh trắng ngần tựa ngọc, lộ vẻ yếu đuối mỏng manh. Gương mặt điểm nét tang thương, nhưng chẳng giấu nổi sự diễm lệ yêu kiều khảm trong cốt tủy. Nàng ngồi đó, mắt hạnh đen láy ẩn trong màn đêm, tựa như một đầm nước sâu không thấy đáy.

Chế Chí tiến lên vài bước, ngang ngược ra lệnh: "Đi theo ta."

Huyền Trân tựa như chẳng nghe thấy, im lìm bất động. Chế Chí mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay nàng cao giọng quát: "Đứng dậy!"

Huyền Trân không phản kháng, để mặc Chế Chí lôi nàng đi. Qua vô vàn hành lang, muôn trùng lối rẽ, cuối cùng dừng lại.

Tòa điện này đã lâu không có người tới quét dọn, bụi phủ thành tầng, mạng nhện chằng chịt. Chế Chí đưa nàng tới căn phòng cuối dãy trên gác, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng này không ngờ rất sạch sẽ. Ánh nến cháy bập bùng, tỏa ra hương thơm dễ chịu. Trên giường, có một người phụ nữ trạc ngoài ba mươi đang nằm ngủ, tóc tai tán loạn, áo quần xộc xệch, còn dính rất nhiều vết bẩn khó coi.

Chế Chí bước tới bên giường, cẩn thận lay tỉnh người phụ nữ này. Hắn không ngại bẩn ôm bà ta vào lòng, đem cơm canh nóng hổi trên bàn dỗ dành bà ta ăn. Hai người trò chuyện bằng ngôn ngữ ngoại quốc nào đó.

Đột nhiên, người phụ nữ kia trông thấy Huyền Trân, hai mắt bà ta trợn trừng lên, gấp gáp túm chặt lấy cánh tay Chế Chí, vừa gào khóc vừa lắc đầu lia lịa, môi liên tục mấp máy run rẩy. Chế Chí vội quay lưng chặn tầm nhìn của bà ta lại, nhẹ nhàng an ủi, lại nói với lính canh bên ngoài: "Người đâu, đưa Vương hậu sang phòng bên!"

Ầm ĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng an tĩnh lại. Huyền Trân ngồi thêm một lát thì Chế Chí mở cửa bước vào.

Hắn đứng trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Thác Bạt Tư, Công chúa người Chà Và (*), mười bốn tuổi gả sang Chiêm Thành. Một năm sau, hạ sinh trưởng nam, được phong làm Vương hậu. Vì đầu độc chết con trai một vị phi tần của vua mà bị tước phong hiệu, đày vào lãnh cung vĩnh viễn. Cuối cùng, trở nên điên dại. Người khi nãy chính là nàng, là mẹ ruột của ta. Chẳng hay Vương hậu đã nghe qua chưa?"

(*) Vương hậu Tapasi người Java, vì ghen tuông đã đầu độc con trai của một tiểu thiếp, sau đó bị phế bỏ. Vị trí này được nhường cho Công chúa Huyền Trân. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Huyền Trân mấy ngày liền không nói chuyện, lúc mở miệng mới phát hiện âm thanh khàn đi rất nhiều: "Bà ta giết người, đáng bị trừng phạt."

Chế Chí đột nhiên bật cười. Hắn đi lại trong phòng, lắc đầu phủ nhận:

"Cô thì hiểu cái gì? Bà ấy chỉ vì quá thương ta mà thôi! Hồi nhỏ, ta bị một ả phi tần trong cung hạ độc tới nỗi suýt mất mạng. Nhưng mẹ ta không tài nào tìm được bằng chứng kết tội, chỉ có thể ở bên ta vừa khóc vừa sát sao chăm lo. Sau này, chính tay ta đã giết chết ả phi tần đó. Còn cha? Hừ, khi đó ông ta luôn viện cớ bận rộn, ghé qua một lần rồi cũng vội vàng rời đi. Ta không oán trách nửa lời, nghĩ ông ta là vị quân vương vì giang sơn xã tắc, chỉ một lòng quan tâm triều chính."

Hắn ngưng một lát, đôi mắt xoáy sâu vào nàng:

"Nhưng từ khi cô xuất hiện, ta mới hiểu, hóa ra ông ta vốn không hề yêu mẹ! Mẹ đơn độc nỗ lực tranh đấu để sinh tồn, vì bảo vệ con trai mà nhất thời hồ đồ, có gì sai chứ!"

Huyền Trân không buồn nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Vị phi tần bị mẹ ngươi hại thì có gì sai? Nàng mất con trai, đau buồn rồi sinh bệnh mà chết. Nàng sai ở đâu?"

Chế Chí nhếch miệng cười châm biếm: "Lẽ sinh tồn trong chốn này là vậy, ngươi phải chết thì ta mới có thể yên ổn mà sống. Ả phi tần đó chưa chết, một ngày nào đó không chừng mẹ ta sẽ phải chết. Nếu luận về đáng tiếc, chỉ tiếc nàng ta quá yếu đuối, đến con trai ruột cũng không bảo vệ nổi!"

"Đúng là lí lẽ của kẻ khốn nạn!" Huyền Trân không nhịn được nữa, cau mày mắng.

Căn phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng. Bên ngoài, trời đã chập chờn sáng. Chế Chí lẳng lặng ngồi xuống ghế, rất lâu sau mới lên tiếng: "Cô có biết, tại sao ta lại chưa vội giết cô không? Bởi vì ta còn có thể trở nên khốn nạn hơn nhiều. Khiến triều thần nghi kị cô âm mưu ám sát đế vương, đó mới chỉ là bước đầu tiên thôi."

Chế Chí nói rồi đứng dậy rời đi. Ra khỏi lãnh cung, vị quân sư vẫn luôn theo gót hắn mới thấp thỏm tiến lên hỏi nhỏ: "Thế tử, người muốn làm trái giao ước với phía bên kia?"

"Chỉ là một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, phải ra tay trước khi bị đối phương lật đổ."

***

Tin tức về cái chết của Chế Mân bị Chế Chí tận lực phong tỏa, cấm công khai lan truyền ra khỏi cung, vậy nên thậm chí đến cả người dân trong thành Đồ Bàn cũng chưa hề biết gì.

Trần Thuyên hiển nhiên là ngoại lệ, chàng thuộc hàng nhân vật ở tầm cỡ nào chứ? Là Hoàng đế Đại Việt, đồng thời cũng là người anh trai cưng chiều em gái nhất trên đời này.

Tuy nhiên, có một chuyện Trần Thuyên vẫn chưa hay. Không phải chàng không cách nào biết được, mà Huyền Trân cố tình giấu giếm không cho chàng có cơ hội tìm hiểu.

Theo tục lệ của Chiêm Thành, khi đế vương băng hà, thì chính cung cũng sẽ theo lên giàn hỏa thiêu để tuẫn táng bồi người. Huyền Trân không phải chính cung, nhưng Chế Chí trong cuộc họp bí mật lại lấy cớ rằng nàng là Vương hậu mà Tiên đế yêu quý nhất, vậy nên đem chuyện này đổ lên đầu nàng. Tuy nhiên Huyền Trân đang mang thai, bốn vị quan đại thần đều nhất trí rằng không thể để xảy ra chuyện một xác hai mạng, phải chờ sinh con xong mới có thể bắt đầu tổ chức nghi lễ.

Chế Chí thản nhiên tiết lộ chuyện này cho Huyền Trân, khiêu khích nàng có thể chạy được bao xa thì cứ chạy. Huyền Trân không đáp lại, vì đứa bé trong bụng gắng gượng ăn một ít cháo rồi lại nằm xuống thiếp đi.

Thân thể nàng rất mệt, con tim nàng rất đau. Nàng tuyệt vọng ngã xuống rồi, cũng chẳng buồn đứng dậy nữa.

***

"Công chúa, Thượng thư Tả bộc xạ do Quan gia phái đến, xin được yết kiến người."

Một nô bộc lúc bê cháo vào cho Huyền Trân đã nhỏ giọng thì thầm với nàng như vậy. Huyền Trân nằm quay lưng vào tường, lạnh nhạt nói: "Không gặp."

Nô bộc này nghe vậy, hơi hoảng hốt, dáo dác nhìn quanh. Huyền Trân bây giờ là nghi can lớn nhất trong vụ ám sát Chế Mân, chẳng ai dám qua lại dây dưa với nàng nữa, cho nên trong điện rất vắng vẻ. Đồng đội canh gác bên ngoài không thấy báo hiệu khẩn cấp gì, lúc này nô bộc kia mới bối rối nói:

"Công chúa, hay là người gặp Tả bộc xạ một lần đi. Nếu người cứ như vậy, ngài ấy trở về biết ăn nói thế nào với Quan gia?"

Huyền Trân vẫn ngoan cố: "Vậy thì bảo với tên Trần Khắc Chung đó, sớm lo liệu quay về Đại Việt mà quỳ tạ tội với Quan gia."

"Công chúa!"

"Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài đi."

Hắn hết cách, đành chán nản khom lưng rời khỏi.

Lúc nô bộc này đến báo cáo, Trần Khắc Chung giống như là đã dự liệu được trước kết quả, chỉ đưa cho hắn một phong thư, nói là Quan gia gửi cho Công chúa.

Nô bộc này ái ngại nhìn Trần Khắc Chung: "Thượng thư Tả bộc xạ, ngài không sao chứ?"

"Không sao. Dạo này sức khỏe của Công chúa thế nào rồi?"

"Người ăn uống đầy đủ, có lẽ vì lo cho đứa bé trong bụng, nhưng bộ dạng vẫn rất tiều tụy thiếu sức sống."

"Được rồi, ngươi trở về đi. Chăm sóc Công chúa thật cẩn thận, có chuyện gì thì nhớ báo cho ta."

***

Sinh con xong, Thuấn Thần đương nhiên chưa thể trở lại Kinh thành ngay lập tức, cho nên Trần Thuyên vẫn phải đi đi về về giữa Thăng Long và Thuận Hóa.

Ngày đó, cuối cùng Thuấn Thần cũng nhận được tin báo về cái chết của Chế Mân.

Thuấn Thần sửng sốt, nàng hỏi Trần Thuyên mấy câu về Huyền Trân, rồi cũng không nói gì nữa, cả ngày cứ đờ đẫn.

Buổi tối, lúc Trần Thuyên làm việc xong xuôi thì Thuấn Thần đã lên giường đi ngủ từ bao giờ. Chàng như mọi ngày nhẹ nhàng bước tới vén chăn lên chui vào, vừa đặt lưng nằm xuống thì Thuấn Thần đã dịch người qua, quàng tay ôm chàng.

Trần Thuyên hơi nghiêng đầu hôn rồi lại hôn mấy cái lên mặt nàng, nhỏ giọng trò chuyện: "Sao còn chưa ngủ nữa?"

Thuấn Thần lặng yên không đáp. Nàng luồn tay vào bên trong vạt áo ngủ của Trần Thuyên, sờ sờ những vết sẹo mảnh rải rác từ bả vai xuống đến bụng chàng. Trần Thuyên bị nàng mân mê đến ngứa ngáy, lại nghĩ tới Thuấn Thần vừa mới sinh con xong, đang trong thời gian ở cữ, nên chỉ đành giữ tay nàng lại.

Chàng khổ sở kìm nén nói: "Thuấn Thần, trẫm chịu không nổi."

Thuấn Thần ngoan ngoãn dụi đầu nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Trần Thuyên. Chàng đã nhận ra điểm bất thường, nhẹ nhàng hỏi:

"Có chuyện gì à?"

Rất lâu sau, mới có một giọng nói nhỏ bé cất lên, như đang đáp lại lời chàng, cũng như đang tự vấn chính mình:

"Sinh ra làm Hoàng đế, rõ ràng mỗi ngày đều có thể vui vẻ mà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng tại sao, cứ chọn lựa con đường khốc liệt như vậy?"

Thuấn Thần bất giác nhớ lại từng đoạn quá khứ xa xôi, dưới hoàng hôn của ngày xưa cũ ấy, có một người ngồi đối diện với ánh mặt trời, chiếc bóng đổ dài dưới sàn nhà, nhuốm màu tang thương. Khi nàng muốn nghe hắn giãi bày tâm sự, hắn lại chỉ nói rằng đã tự có tính toán của riêng mình.

Chẳng thể nói cùng ai, nói rồi, cũng chẳng ai có thể giải quyết thay được.

"Thuấn Thần, đừng sợ."

Trần Thuyên ôm chặt lấy nàng, cất giọng trầm ấm. Thuấn Thần hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chàng, lại bị chàng cúi xuống hôn, triền miên day dứt.

Trần Thuyên hiểu Thuấn Thần sâu sắc. Chàng biết nàng sợ, sợ chàng gặp phải chuyện giống như Chế Mân. Nàng chẳng dám nói rằng mình vô cùng lo lắng cho chàng, nghĩ chàng biết rồi chỉ càng thêm mệt mỏi.

Khi rời khỏi môi Thuấn Thần, Trần Thuyên đưa tay miết nhẹ gò má nàng, khẽ cười nói: "Khi nào hồi kinh trẫm đưa nàng đi câu cá, có thích không?"

Thuấn Thần cũng cười theo: "Thích."

Bởi vì chàng cho nàng một lời hứa hẹn, nên tương lai thật đáng mong chờ.

Để tin rằng dũng cảm bước đi dưới bão táp phong ba, rồi một mai có thể ngẩng cao đầu đón ánh dương rực rỡ.

***

"Quan lớn! Quan lớn! Lũ lụt rồi! Đê vỡ mất rồi!"

Tiếng bẩm báo gần như là nức nở hét lên của tên lính khiến cả mái đình ầm ĩ tiếng nói cười của các tri phủ, chánh sứ, trở nên im bặt.

Giây tiếp theo, tri phủ mắt vằn tia máu, túm lấy cổ áo tên lính đáng thương nọ, giọng lạc đi: "Ngươi có chắc không? Nếu việc không thật sự nghiêm trọng, ngươi biết mình sẽ phải chịu tội gì chứ?"

Tên lính run lên bần bật: "Con đâu dám, con đâu dám. Nhà cửa đã bị cuốn trôi nhiều lắm rồi. Cây đa trước đình làng cũng bật gốc rồi..."

Tiếng nói của hắn như xa dần, các ông lớn không nghe lọt từ nào nữa, chỉ cuống cuồng tìm nơi cao ráo chắc chắn.

Họ tranh nhau trèo lên chiếc chòi gỗ làm từ gốc lim trăm tuổi mà ngài tri phủ vẫn thường lên để ngắm trăng cùng thê thiếp của mình. Chỉ còn độc tên lính đứng bối rối bên dưới.

Khi ấy, đám lính ướt sũng như chuột đã bắt đầu chạy tán loạn, loáng thoáng tiếng hét thảm thiết: "Lũ quét tới nơi rồi, lũ quét tới nơi rồi!"

Có kẻ bạo gan, giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, cố gắng với lên thang gỗ, muốn trèo lên chòi, ngờ đâu sắp lên tới nơi lại bị quan lớn thẳng chân đạp xuống không thương tiếc, rơi tõm vào dòng nước lũ chảy xiết như quả mít rụng, rồi mất hút không thấy tăm hơi.

***

Đê điều đã vững chắc, trang trại cũng kinh doanh rất tốt. Công chúa nhỏ cũng được ba tháng, ngoan ngoãn ở cùng bảo mẫu. Thuấn Thần trở lại với thân phận Kinh lược sứ, không cần Chu Bộ giả dạng giúp nữa, bay nhảy hết nơi này tới nơi khác lo công vụ.

Trong thời gian bận bịu, nàng đôi lúc nhớ tới quãng thời gian ở gần làng xóm, tuy vẫn mệt, nhưng rất vui.

Mà quan trọng nhất là, cái mặt nạ đồng trên mặt khiến nàng sắp phát điên. Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Chu Bộ rồi. Có lẽ phải mau chóng tìm lúc thích hợp công khai bỏ nó ra thôi.

Thuấn Thần sớm đã giao lại trang trại cho lão Tứ quản lý, người ngoài nhìn vào chỉ biết lão Tứ là một trại chủ, tự mình gây dựng trang trại với cả ngàn nhân công, ăn nên làm ra, chứ không hề biết đằng sau đó có bàn tay của nàng.

Kho lương thực được lấp đầy, dù có nạn đói xảy ra, nếu tiết kiệm một chút hẳn vẫn trụ được trong một thời gian, đủ để tìm kế sách.

Nào ngờ, trong khi nàng tập trung kiểm tra số lượng lương thực tích trữ được thì Chu Bộ hốt hoảng lao tới, giọng nói gấp gáp: "Xảy ra chuyện lớn rồi! Đê Đam Đam vỡ, trấn Vọng Giang xảy ra lũ lụt. Hiện tại có rất nhiều dân ở đó tới trấn chúng ta xin giúp đỡ."

Nhận được tin dữ này, phản ứng đầu tiên của Thuấn Thần là trượt chân ngã bịch trên đất, đầu đâm bùm bụp vào bao gạo bên cạnh, miệng liến thoắng: "Ái ui!!! Đầu đau quá! Ta mất trí nhớ rồi! Ngươi là ai? Ngươi vừa nói gì thế?"

Chu Bộ trừng mắt nhìn một hồi, mãi sau mới kịp định thần lại, nghiến răng định xông lên đá cho kẻ thích đóng kịch này mấy đá. Thuấn Thần lập tức lùi vội về sau, kêu lên:

"Được rồi được rồi, ta biết rồi."

Nàng trở về nghiêm túc: "Đến các cửa thành điều tra số lượng dân chúng ngoại trấn vừa du nhập."

Chu Bộ gật đầu, rút trong tay áo trái ra một quyển sổ ghi chép: "Đã điều tra được."

"Tiếp tục tìm hiểu số lượng người tử vong."

Chu Bộ lại lập tức rút trong tay áo phải ra một quyển sổ ghi chép khác: "Vừa được gửi tới."

"Phía Quan gia..."

Chu Bộ bình tĩnh moi ngực áo: "Mới gửi thư cho ngươi sáng nay."

"..." Thuấn Thần nhìn hắn một hồi rất lâu "Trong kho này có bao nhiêu hạt gạo?"

Chu Bộ: "...Ngươi lại lên cơn gì đấy?"

Thuấn Thần xua xua tay: "Ta chỉ hỏi thử, xem ngươi còn có thể rút thêm cái gì ra hay không thôi."

Chu Bộ: "..." Nhịn! Không được đánh chết nàng ta! Nhịn! Không được đánh chết nàng ta!

Nàng nhận lấy đống sổ, vùi đầu xem, ủ ê lẩm bẩm: "Giá mà có thể giống như trong phim, đập đầu một cái mọi việc chỉ là giấc mơ thì tốt biết mấy."

Tiếc rằng thực tế là thực tế. Nửa tiếng sau Thuấn Thần vẫn phải nhấc mông lên khỏi mặt đất mà đi tra xét tình hình.

Người ăn xin vật vờ bên đường, đông không đếm xuể. Trong khi nàng vẫn ngày ăn ba bữa, có những người một hạt cơm cũng chẳng kiếm được. Cảm giác rã rời khó tả dâng lên trong lồng ngực, ngày càng nặng nề.

Đúng lúc này, tiếng ồn ào phía trước thu hút sự chú ý của Thuấn Thần.

"Ngươi đừng hòng bỏ chạy! Dám quyến rũ vợ của ông đây! Để lại một bàn tay của ngươi rồi đi!"

Xa xa, một người đàn ông to béo vạm vỡ, tay cầm dao phay vung vẩy, trông dáng vẻ có lẽ là một đồ tể.

Kẻ đang bị hắn ta nắm cổ áo, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thư sinh mềm mại trắng trẻo, nếp lông mày nhăn lại, hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Thuấn Thần nhướng mày nghĩ thầm: Hửm? Một bộ phim tình tay ba? Nữ chính đâu nhỉ? Sao không thấy xuất hiện?

Nàng còn đang định tiến lên phân giải, thì khung cảnh trước mắt có biến động. Người đàn ông cao gầy trông có vẻ yếu ớt kia bất thình lình tóm lấy cẳng tay gã bán thịt, xoay hông, quẳng về phía trước một cái.

Gã bán thịt chỉ thấy trời đất đột ngột đảo lộn, rồi cơn đau ê ẩm truyền tới, lúc phản ứng lại, hắn đã nằm thẳn cẳng trên đất, người đàn ông cao gầy vẫn ung dung đứng trên đỉnh đầu hắn, thản nhiên nhìn xuống, chậm rãi mở miệng:

"Vợ của ngươi, có cho ta cũng không cần."

Lúc này Thuấn Thần vẫn đứng sững như trời trồng. Bởi vì nếu nàng không nhầm, động tác người kia vừa thực hiện, dường như là thế ném cơ bản của Nhu đạo. Mà Nhu đạo, rõ ràng là môn võ hiện đại của Nhật Bản.

Chuyện này... phải giải thích sao cho hợp lý đây?

Trong lúc Thuấn Thần đang vô cùng rối rắm, tình hình bên kia đã có chuyển biến. Một tiếng thét dài vang lên. Đám đông như bị đẩy dạt qua hai bên. Tiếng chân nện trên đất ầm ầm. Một người phụ nữ to béo huỳnh huỵch lao đến, húc thẳng vào vị thư sinh còn đang giật mình ngơ ngác kia. Thân mình lớn gấp ba đổ uỵch xuống đầu hắn. Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi:

"Đã sờ mông bà còn dám đánh chồng bà! Cho mày chừa này!"

Đến khi Thuấn Thần định thần lại, mới thấy vị thư sinh kia quờ quạng yếu ớt bất lực bên dưới, dường như sắp tắt thở đến nơi.

Trong trường hợp này phải làm gì? Hình như khá giống khi gặp tình huống có người bị côn đồ bắt nạt.

Xông vào giúp sức? Vớ vẩn! Không cẩn thận bản thân cũng bị ăn đòn.

Gọi cảnh sát, hay ở đây có thể nói là quan binh? Cường độ làm việc của cảnh sát hiện đại cao như vậy, tính thời gian gọi điện thoại đi ô tô còn chưa chắc đã đến kịp nữa là ở cổ đại này. Đợi nàng chạy đi dẫn quan binh đến thì vừa lúc có thể đóng quan tài cho người ta luôn rồi.

Cách tốt nhất là hòa vào dòng người rồi lừa kẻ côn đồ. Sau khi nhận ra bị lừa, chúng có muốn trả thù cũng chẳng tìm nổi. Mặc dù khả năng thành công chỉ có một nửa, nhưng cũng đáng hy vọng.

Nghĩ vậy, Thuấn Thần chen lấn giữa đám đông, đồng thời hét to:

"Mau chạy đi! Quan binh đến bắt người!"

Quả nhiên, cả phiên chợ trở nên náo loạn, người phụ nữ và gã bán thịt cũng vội vàng bật dậy chạy trốn. Chỉ còn lại thư sinh nọ mặt mũi xanh mét nằm thoi thóp trên đường.

Thuấn Thần nhanh chóng lao tới dựng thư sinh kia dậy, mặc hắn sống chết thế nào, một mạch kéo hắn chạy khuất.

Đùa gì chứ! Còn ở lại đó, mấy người kia biết bị lừa, càng nổi điên, tới lúc đó chẳng phải là nàng tốn công vô ích?

Hơn nữa, nàng còn có chuyện muốn hỏi thư sinh này đây.

Tới ngõ nhỏ, Thuấn Thần dừng bước, quay đầu hỏi: "Người anh em này, không sao đấy chứ?"

Chẳng hiểu sao, nàng có cảm giác khuôn mặt vốn xanh mét của vị thư sinh này, khi vừa thấy nàng lập tức chuyển sang sắc đen tím.

Thuấn Thần âm thầm quan sát. Áo quần người trước mặt dù nhàu nhĩ dính bụi bẩn vì bị đè trên đất. Tuy nhiên không khó để nhận ra đây là loại vải gấm trơn mượt quý hiếm. Chẳng qua thuần sắc trắng, nên có vẻ giống một thư sinh.

Mà lướt lên dung nhan, mắt này, mũi này, hình như hơi quen thuộc...

Có chút giống Trần Thuyên?

Đầu nàng tự động xuất hiện suy nghĩ: Liệu Thượng hoàng có ngao du sơn thủy, rồi vô tình để lại hạt giống ở đâu đó mà chẳng hay biết không?

Tuy nhiên lời người trước mắt thốt lên đập tan ảo tưởng của nàng: "Ngươi không nhận ra bản hầu?"

Thuấn Thần đần thối ra một lát: Bản hầu? Hình như quanh khu vực Thuận Hóa, Minh Linh này chỉ có một Mặc hầu duy nhất.

Nàng toát mồ hôi chắp tay cúi đầu vái một cái: "Thần thất lễ. Hy vọng Mặc hầu bỏ qua."

Trong lòng chửi thầm: Chậc! Trí nhớ dạo gần đây ngày càng tệ đi rồi. Cũng tại mình mới nhìn thấy An Dũng Mặc hầu này được vài lần trong mấy buổi lễ, mà còn nhìn từ xa. Phải công nhận mắt hắn tốt thật, có thể nhận ra mình. May mà không gặp phải hắn khi trong lốt nữ nhi. Khoan nghĩ đến lý do một Mặc hầu lại đi sờ mông một phụ nữ trung niên, vấn đề lớn hơn, tại sao hắn biết Nhu đạo? Có khi nào hắn cũng là người hiện đại như mình không? Lại thêm một nạn nhân đáng thương của nhà khoa học điên kia? Kết luận là cái máy đó chẳng được cải tiến chút nào. Chậc! Kém, quá kém!

Tới khi nàng thoát khỏi mớ bòng bong hỗn loạn trong đầu, ngẩng lên đã thấy trước mặt trống không. An Dũng Mặc hầu kia, đã đi mất tự khi nào.

-Hết chương 26-

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ. BÌNH CHỌN VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ ỦNG HỘ CHÚNG MÌNH NHÉ!