Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 5: Chuyện không may



Tần Tuyên Tuyên về đến nhà thì vẫn còn sớm, lúc này ba mẹ cô đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.

"Ba, mẹ, con về rồi. Có việc gì mà nhìn sắc mặt hai người kỳ lạ vậy?" Tần Tuyên Tuyên tò mò hỏi.

Tần Quốc Đống còn chưa mở miệng thì Đường Vi đã nói trước: " Có đoàn làm phim làm về phim cổ trang, muốn mời ba con làm cố vấn."

Tần Tuyên Tuyên đang muốn trở về phòng, nghe mẹ cô nói vậy liền thấy hứng thú quay lại, " Thật vậy hả ba? Ba đồng ý chưa? Nếu ba làm cô vấn đoàn làm phim không phải con có thể đi đến đó " tham quan" sao? Nói không chừng còn gặp được nhiều người nổi tiếng đó nha!"

Đường Vi một bên lôi kéo Tần Tuyên Tuyên, cười nói: « Cũng không phải còn nhỏ, gặp vẫn kích động la to như vậy. Ba con vẫn còn đang cân nhắc có nên đồng ý hay không. »

Tần Tuyên Tuyên có chút giật mình, « Ba, chuyện tốt như vậy sao ba lại không nhận lời? »

Trên mặt Tấn Quốc Đống mang theo chút hoài nghi, « Giáo sư lịch sử nhiều như vậy, không biết vì sao đối phương chỉ tìm ba. Hơn nữa, ba trước giờ chưa làm cố vấn phim cổ trang, tùy tiện nhận lời người ta thật không ổn. »

« Là vậy sao. » Tần Tuyên Tuyên gật gật đầu, « Ba, ba lợi hại như vậy, có người mắt tinh tường thấy được nhân tài như ba không phải là chuyên rất bình thường sao? Nhưng dù sao, đây cũng là việc của ba, ba hãy tự mình quyết định, con sẽ không xen vào. »

Đường Vi cười nói: « Cái con nhỏ này, vừa rồi không phải rất kích động sao? Làm sao lại biến thành đứa con gái hiểu lòng người như vậy? »

« Mẹ, không phải trước giờ con vẫn là đứa con gái ngoan, am hiểu lòng người sao? » Tần Tuyên Tuyên giả vờ trợn mắt hỏi ngược lại.

« Ôi con nhỏ này! Tự mình nói vậy mà không xấu hổ à! » Đường Vi cười cười vỗ nhẹ cánh tay Tần Tuyên Tuyên, « Đúng rồi, hôm nay đi chơi với Tống Kỳ có vui không? »

« Dạ rất vui. » Tần Tuyên Tuyên cười nói. Ở cùng ba mẹ, việc quen bạn trai tất nhiên sẽ không giấu được, nên Tần Tuyên Tuyên đã sớm nói hết với ba mẹ. Tần Tuyên Tuyên đã tốt ngiệp, nên Tần Quốc Đống và Đường Vi cũng không cấm cô chuyện tình cảm, cũng để tự cô chọn bạn trai, nếu thấy được thì dắt về nhà giới thiệu.

« Chuyện tình cảm của con gái bà đừng cứ đi theo hỏi mãi như vậy, sẽ làm con bé xấu hổ đó » Tần Quốc Đống nhìn Đường Vi liếc mắt một cái.

« Được, được, được, tôi không hỏi nữa. » Đường Vi gật đầu, quay lại nói vời Tần Tuyên Tuyên, « Tuyên Tuyên, mẹ có hầm canh gà, lát con xuống lấy uống nha. »

« Dạ con biết rồi. » Tần Tuyên Tuyên vừa dạ vừa đi về phòng mình.

Lên mạng được một lát, Tần Tuyên Tuyên nhận được tin nhắn của Tống Kỳ, nói cho cô biết anh đã về tới nhà và chúc cô ngủ ngon. Tần Tuyên Tuyên cười ngọt ngào, trả lời tin nhắn lại bấm bấm đi dộng, vô tình thấy thông báo cuộc gọi lúc mới tan sở. Nhớ đến anh ta vì sợ mình lo lắng mà cố ý gọi điện thông báo, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy ai làm cấp dưới của Đỗ Mộ Ngôn thì thật hạnh phúc, đúng là ông chủ tốt.

Sau đó cô bắt đầu mong tới ngày mai được đi xem bộ phim hôm nay vẫn chưa được xem. Công việc của Tống Kỳ thật ra rất bận rộn, nhưng anh vẫn luôn dành thời gian cho cô, thời gian nghĩ trưa cũng thường tới công ty cùng cô đi ăn cơm. Sau khi cùng nhau ăn bên ngoài vài lần, Tống Kỳ nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ lại không dinh dưỡng nên cuối cùng lại tự làm cơm đem đến cùng Tần Tuyên Tuyên ăn chung. Trước cao ốc Thiên Vũ có một khu vực dành để nghỉ ngơi, Tần Tuyên Tuyên với Tống Kỳ vẫn tới đó ăn cơm, cảnh đó có bao nhiêu nhiêu ngọt ngào, không cần người khác nói cũng biết. Giữa trưa hôm qua, lúc tạm biệt Tống Kỳ, cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên đi mua ly cà phê, vậy nên mới có chuyện đụng phải vị Lý trợ lý kia.

Nhớ tới bộ quần áo bị dính cà phê, Tần Tuyên Tuyên la một tiếng nhảy dựng lên, vội vã đi xử lý.

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ Tần Tuyên Tuyên đón xe buýt đi làm, thời điểm này trên xe rất đông người, cô nhường chỗ của mình cho một bà cụ, chưa kịp đứng vững thì tài xế đã đạp mạnh chân ga chạy đi, khiến cô mất thăng bằng ngã về phía sau, đụng phải một thân thể rắn chắc.

Còn chưa thấy rõ người nọ cô đã rối rít mở miệng, « Thật xin lỗi! »

« Tần tiểu thư? » Đáp lại lời cô là một giọng nói mang theo sự kinh hỉ.

Vừa cảm thấy giọng nói này cò vẻ quen quen, tài xế lại thắng gấp một cái khiến Tần Tuyên Tuyên bị ngã mạnh về phía trước, nhưng lại có một cánh tay kéo cô lại khiến cô ngã vào một bờ ngực cường tráng.

« Tần tiểu thư, cô không sao chứ? » Trên đầu truyền đến một giọng nói thân thiết.

Tần Tuyên Tuyên đang muốn giãy dụa thoát ra, đối phương cũng đã biết ý thả cô ra, cô vội vàng nắm lấy tay vịn để không phải lại ngã tiếp.

Sau đó cô mới nhìn tới người đàn ông đứng gần mình, mới giật mình nói: " Đỗ tiên sinh?"

Đứng trước mặt Tần Tuyên Tuyên đúng là Đỗ Mộ Ngôn, một thân âu phục cao cấp sang trọng, cả người tản ra khí thế khác biệt không giống với bất cứ ai, tuy trên đầu đang quấn một tầng băng gạc thì cũng không chút nào ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh. Anh ta như vậy mà lại giống như những nhân viên bình thường đi xe buýt thì thật quái lạ.

"Đỗ tiên sinh, sao anh lại ở đây?" Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc cực độ, có nghĩ nát cả óc cô cũng sẽ không nghĩ ra được vị Đỗ tổng này sẽ xuất hiện trên xe buýt như thế này.

« Nói ra thì dài lắm. » Đỗ Mộ Ngôn nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt thương cảm, « Hôm nay hình là ngay xui xẻo của tôi. »

« Làm sao vậy? »Tần Tuyên Tuyên theo bản năng hỏi lại.

« Sáng vừa ra khỏi nhà thì xe bị hỏng. Lúc đang gọi điện thoại thì bị người ta đụng trúng, điện thoại rớt xuống hư luôn. Sau đó tôi nghĩ nên bắt taxi đến công ty thì phát hiện ví tiền đã bị người đụng khi nãy trộm mất. Vừa lúc trước mặt có xe buýt ngừng, trong túi lại còn vài xu tiền lẻ, tôi liền lên luôn. » Đỗ Mộ Ngôn dùng giọng ôn nhu chậm rãi mà kể lại toàn bộ sự việc « không may » sáng nay, vì để Tần Tuyên Tuyên tin lời, hắn còn lấy ra cái điện thoại ban nãy đã bị hắn dùng một cước đạp nát màn hình.

"Chuyện này...cũng quá xui đi."Tần Tuyên Tuyên sợ hãi than một câu, chuyện Đỗ Mộ Ngôn gặp được thật có thể đem viết tiểu thuyết, nếu đưa lên mạng internet, phía dưới nhất định sẽ không ngừng có đội hâm mộ tặng hoa tới tấp...

Tần Tuyên Tuyên không nghĩ tới đường đường là tổng giàm đốc tập đoàn Minh Khai lại làm những việc như vậy để lừa cô, căn bản là không có động cơ.

"Cũng không phải tất cả đều là xui xẻo."Đỗ Mộ Ngôn câu môi cười cười, " Nếu không gặp chuyện sáng nay, tôi cũng không gặp được Tần tiểu thư. Nói ra thì, cũng thật là khéo."

"Quả thật rất khéo."Tần Tuyên Tuyên có chút không tự nhiên cười cười. Nếu không phải bản thân hiểu đây chỉ là trùng hợp, thêm việc ngày hôm qua có lẽ cô quả thực cho rằng Đỗ Mộ Ngôn là cô ý dàn dựng tất cả.

"Sáng nào Tần tiểu thư cũng ngồi xe buyết đi làm sao?" Đỗ Mộ Ngôn hòa nhã nói.

"Đúng vậy." Tẩn Tuyên Tuyên đáp.

Đỗ mộ Ngôn cười cười, "Trước kia khi còn chưa thành lập Minh Khải, đi đâu tôi cũng đi bằng xe buýt. Khi đó xe buýt không được thoải mái hiện đại như bây giờ đâu.

"Mọi thứ đều dần dần thay đổi mà."Tần Tuyên Tuyên kéo kéo khóe miệng trả lời cho có lệ. Đối với việc Đỗ Mộ Ngôn xây dựng sự ngiệp từ hai bàn tay trắng, Tần Tuyên Tuyên đương nhiên là cảm thấy rất hứng thú, những việc mà nhân vật truyền kỳ này trải qua, ai mà không muốn biết? Nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng và cô cũng không muốn cùng Đỗ Mộ Ngôn tiếp xúc nhiều.

Nhìn ra Tần Tuyên Tuyên cũng không hứng thú bắt chuyện, Đỗ Mộ Ngôn cũng cố nén không mở miệng nữa.

Lúc Tần Tuyên Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt hắn lại nhìn nghiêng khuôn mặt cô. Chính nhờ đây là xe buýt, hắn mới có thể tới gần cô mà không bị cô chán ghét, bị cô nghĩ là hắn lợi dụng. Hắn thật muốn ngày ngày được cùng cô ngồi xe buýt đi làm, nhưng cái cớ này chỉ dùng được một lần, được cùng cô ngồi xe buýt cũng chỉ có lần này mà thôi.

Gặp lúc Tần Tuyên Tuyên chỉ chú ý ngoài cửa sổ, Đỗ Mộ Ngôn ngắm nhìn dáng người nghiêng nghiêng của cô, thừa dịp xe xóc nảy, hắn càng cố ý tiến lại gần cô, chỉ cần cúi đầu là hắn có thể ngửi được mùi hương tuyệt vời trên người cô. Cô luôn không dùng nước hoa, trên người chỉ có mùi thơm của sữa tắm, hắn cố ý chọn cùng loại sữa tắm với cô, mỗi lúc tắm rửa, hắn tưởng như có hơi thở của cô quay quanh, giống như cô đang ở bên cạnh hắn. Chỉ cần nhắm mắt tưởng tượng tới dáng người thướt tha uyển chuyển của cô là hắn dễ dàng đạt tới đỉnh. Lúc sự thoải mái cực hạn đó qua đi chính là vô hạn hư không, mở mắt ra, hắn chỉ thấy toàn bộ là sự trống vắng, không có bóng dáng của người con gái mà hắn nhớ thương.

Nơi nào đó ở bụng dưới đang dần dần thức tỉnh, Đỗ Mộ Ngôn phải cách cô một chút, bình phục lại cảm xúc để không hù dọa Tuyên Tuyên của hắn.

Nửa tiếng đống hồ đi xe này, bởi vì sự xuất hiện của Đỗ Mộ Ngôn, đối với Tần Tuyên Tuyên mà nói là cực kì khó khăn. Thật vất vả cũng đến nơi, Tần Tuyên Tuyên khách khí chào tạm biệt Đỗ Mộ Ngôn, nhắm thẳng cao ốc Thiên Vũ mà đi.

Hôm nay quản lý bộ phận Lý Tuyết kêu Tần Tuyên Tuyên để sắp xếp công việc mới, cô liền bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, mấy chuyện không quan trong đều bị cô ném ra đằng sau. Giờ nghỉ trưa vì Tống Kỳ công việc quá bận không đến được, Tần Tuyên Tuyên cùng đồng nghiệp đi ăn cơm trưa, sau khi trở về nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục công việc.

Buổi chiều lúc gần tan sở, Tả An Lôi người không có việc gì sẽ không đến phòng thiết kế bỗng nhiên xuất hiện, vỗ vỗ bả vai Tần Tuyên và Phương Phán Phán, "Buổi tối có khách hàng mời ăn cơm, hai người đi cùng tôi."

"Chịu trách nhiệm tiếp khách không phải đều là người của phòng tiêu thụ sao?"Phương Phán Phán giật mình nói.

"Phòng tiêu thụ hôm nay có hai người nghỉ phép, những người khác thì nhìn không thích hợp lắm, mà sao vậy, gọi mấy người đi ăn cơm, không phải trả tiền còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"Tả An Lôi liếc xéo Phương Phán Phán một cái.

"Hừ, nói làm như ở đây cần lắm vậy..." Biết mình là nhân viên thực tập căn bản lời nói không có trọng lượng, Tần Tuyên Tuyên kéo kéo Phương Phán Phán ngăn không cho cô ấy nói tiếp, lại hướng Tả An Lôi cười nói: " Trợ lý Tả, chúng tôi biết rồi, nhất định sẽ không quên."

Tả An Lôi hừ một tiếng, " Vẫn là Tần Tuyên Tuyên cô biết chuyện, có mấy người thật là bị đại học làm hư, không biết trời cao đất rộng. Mà mấy trường đại học bây giờ cũng không biết đào tạo ra loại người gì không biết."

Tả An Lôi chỉ tốt nghiệp trung cấp, nên đối với những người có bằng cấp cao hơn mình cô ta luôn khinh khỉnh xem thường miệng luôn lộ vẻ "Học cao thì có ích gì " "Sinh viên đại học thì sao, không phải vẫn làm việc theo lệnh người tốt nghiệp trung cấp như cô ta à"...

Thấy Phương Phán Phán muốn cùng Tả An Lôi ầm ỹ, Tần Tuyên Tuyên liền kéo cô lại, chờ Tả An Lôi đi rồi mới buông Phương Phán Phán ra.

" Cô ta ngay cả đại học cũng thi không đậu nổi, dựa vào cái gì lại khinh thường chúng ta?"Phương Phán Phán tức giận nói. Cô cũng giống Tần Tuyên Tuyên, đều là sinh viên tốt nghiệp ngành thiết kế, tuy nói hiện tại sinh viên ở đâu cũng có, sinh viên không phải là gì để kiêu ngạo, nhưng thái độ đó của Tả An Lôi thật khiến cô muốn đánh người.

" Được rồi, cậu cứ xem như cô ta tự ti đi."Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng trấn an bạn. Tống Quốc Đống và Đường Vi đều là những người ôn hòa, nên Tần Tuyên Tuyên cũng được dạy dỗ như vậy, không thích cùng người khác tranh cãi, ngay cả những lời thô lỗ cũng không biết nói.

"Hừ, ngày nào đó nếu ta muốn bỏ công việc này, thì nhất định phải tát vào mồm cô ta vài cái rồi mới đi!" Phương Phán Phán nói.

Tần Tuyên Tuyên cười nói: "Được được, đến lúc đó tớ nhất định trông chừng giúp cậu. "

Phương Phán Phán còn nói thêm vài câu mới chịu tập trung làm việc.

Biết buổi tối về trễ nên Tần Tuyên Tuyên gọi điện báo cho ba mẹ, rồi nhắn tin cho Tống Kỳ nói hôm nay không đi xem phim được, không nghĩ tới cô vừa bấm ha chữ thì thấy Tống Kỳ điện thoại tới.

"Tuyên Tuyên, không biết làm sao mà rạp chiếu phim ở thành phố N không chiếu bộ phim Happy Ending nữa."Đầu bên kia, giọng cũa Tống Kỳ nghe thật ảo não.

Happy Ending là tên bộ phim mà Tần Tuyên Tuyên mong đợi lâu nay, nghe tống Kỳ nói như vậy, cô có chút kinh ngạc, "Bị cấm chiếu rồi sao?" Chẳng lẽ bên trong có cảnh bị cấm.

"Không phải đâu, anh thấy mấy thành phố khác có chiếu mà, chỉ có thành phố mình thôi, anh gọi điện đến viện điện ảnh, người ta cũng nói qua loa chứ không nói nguyên nhân cụ thể là gì. Tuyên Tuyên, em nói xem có phải chúng ta không có duyên với bộ phim này hay không?"

Tần Tuyên Tuyên phì cười, vội nói: " Rạp không chiếu phim thì chúng ta cũng không có cách nào, lần sau muốn đi xem phim em sẽ nói với anh, chúng ta cùng đi xem. Đúng rồi, nói anh biết, hôm nay công ty có buổi hẹn ăn cơm, anh không cần tới đón em đâu."

" Có mấy thằng cha háo sắc đi cùng không?"Tống Kỳ ra vẻ lo lắng hỏi, "Hay là anh đi cùng em thì tốt hơn."

"Em đi cùng công ty, anh tới thì tính là gì?"

"Người nhà."Tống Kỳ nghiêm trang trả lời.

Tần Tuyên Tuyên đang muốn phản bác, cách đó không xa Lưu Chí Cương cố ý khụ một tiếng, nhắc nhở cô ồn ào làm phiền anh ta, cô đành thấp giọng nói: "Ăn cơm xong em sẽ tự mình đón xe về, anh đừng lo, bên đây còn có việc, không nói chuyện với anh nữa nha."

"Vậy được rồi, về nhà nhớ điện thoại cho anh"

"Em biết rồi" Tần Tuyên Tuyên sẳng giọng.