Cô Chủ Hào Môn Không Muốn HOT

Chương 1



Một chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn vô cùng phong cách dừng trước cửa bệnh viện Thụy Đức.

Bệnh viện Thụy Đức là bệnh viện tư nhân tốt nhất toàn thành phố, thậm chí là cả nước, hơn nữa còn có tính bảo mật cao. Ở đây thường xuyên có thể nhìn thấy một ít người giàu có ra vào nhưng dường như chiến trận của hôm nay cực kỳ lớn.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống xe, dáng người cô cao gầy tinh tế, mái tóc xoăn màu đen dài xõa xuống, ngũ quanh xinh đẹp, khóe mắt và đuôi lông mày đều là phong tình động lòng người.

Tần Lệ vốn đang nghi phép tại Perth, sau khi nhận được thông báo thì vội vàng về nước, máy bay vừa hạ cánh đã chạy tới bệnh viện.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác ở bệnh viện, cô đi vào khu phòng bệnh VIP, mở cửa phòng đi vào, lập tức nhìn thấy mấy người đang ngồi trò chuyện trên ghế sofa trong khu tiếp khách.

Trong phòng giám hộ được ngăn cách bằng lớp kính trong suốt ở đối diện sofa có một người đàn ông đang nằm, trên người ông cắm đầy ống – Đó là chủ tịch tập đoàn Tần thị, Tần Hoành.

Một giọng nói lười nhác vang lên: "Tôi đoán đúng rồi, người đến cuối cùng chắc chắn là Tần Lệ."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Tần Lệ thờ ơ nhìn qua: "Thời điểm thế này, người chột dạ sẽ càng hăng hái."

"Chị có ý gì?" Trong đôi mắt cười của người đàn ông chất chứa một chút ý lạnh.

Người đàn ông vừa nói chuyện tên là Tần Thăng Dương, là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Lệ.

Tần Lệ có tổng cộng bốn anh chị em, cô xếp hàng thứ hai, trừ em gái là Tần Đào ra thì hai người khác đều là cùng cha khác mẹ với cô. Bốn anh chị em bọn họ là do ba người mẹ sinh ra.

Tần Thăng Dương vừa mới lên tiếng đã bắt đầu quái gở, âm thầm chỉ trích Tần Lệ đến trễ nhất.

Tần Lệ nói một cách vô cùng sâu xa: "Tôi nghe nói mấy ngày trước khi ba trúng gió còn bị cậu chọc tức không nhẹ."

Ý của cô chính là nghi ngờ ba bị cậu ta chọc tức nên mới đổ bệnh.

Tần Thăng Dương: "Chị!"

Cao tầng của Tần thị cũng có mặt, một người trong đó khẽ ho khan một tiếng, ngắt lời bọn họ: "Sau khi tin tức chủ tịch hôn mê bị truyền ra, hai ngày nay giá cổ phiếu của công ty hạ rất nhanh, bác sĩ cũng không xác định được khi nào chủ tịch sẽ tỉnh lại, nếu tiếp tục như thế thì công ty sẽ lâm vào khủng hoảng."

Bốn chữ "lâm vào khủng hoảng" này khiến cho mọi người cảm thấy trở nên chân thật rất nhiều.

Dù sao người nhà họ Tần ở đây đều có cổ phần của Tần thị, ai cũng dựa vào mấy cổ phần này mà yên tâm thoải mái làm phế vật trong hào môn.

Em gái Tần Đào ôm tay Tần Lệ, nhỏ giọng thầm thì: "Em định mua một cái du thuyền, tính ngày nghỉ ra biển chơi với bạn bè đó..."

Tần Lệ cũng nhỏ giọng nói: "Chị vừa mới chuẩn bị đặt trước xe thể thao."

Chị em hai người ưu sầu, khó có thể tưởng tượng được khoảng thời gian không mua nổi du thuyền và xe thể thao bản giới hạn, thậm chí Tần Đào còn có sức tưởng tượng phong phú hơn, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh mình ngủ đầu đường.

Đáng sợ quá! Sao cô nàng lại đáng thương vậy chứ!

Cao tầng của công ty yên lặng thở dài trong lòng, bọn họ cảm thấy mấy công tử ca và tiểu thư này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Bọn họ nói tiếp: "Cần phải nhanh chóng công bố người tạm thời quản lý công ty thay chủ tịch. Chủ tịch lo trước tính sau, ngài ấy đã lập ra kế hoạch ứng phó với nguy cơ từ sớm, xác định ra ứng cử viên. Bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, chúng tôi muốn tuyên bố ứng cử viên do chủ tịch chỉ định."

Từ trong lời ông ta cũng có thể nghe ra được người tạm thời quản lý công ty ở ngay trong đám bọn họ, bây giờ là quản lý tạm thời, có lẽ sau này chính là người thừa kế.

Bạn nhỏ nhà bên cũng thèm muốn khóc rồi.

Tần Lệ nhìn thấy trong mắt chú hai lóe lên tia sáng, chị dâu cả của cô cũng có bộ dạng nhất định phải có được, ngay cả trên mặt của Tần Thăng Dương cà lơ phất phơ cũng tràn đầy chờ mong.

"Chủ tịch bổ nhiệm cô chủ Tần Lệ thay mặt quản lý công ty."

Lời tuyên bố vừa hạ xuống, vẻ mặt của người nhà họ Tần đều khiếp sợ.

Chú hai: "Cái gì? Tần Lệ?"

Tần Thăng Dương: "Tại sao lại là Tần Lệ? Mỗi ngày chị ta chỉ biết truyền tai tiếng với đám tiểu thịt tươi trong ngành giải trí mà thôi."

Ngay cả Tần Lệ cũng rất bất ngờ nhưng điều này cũng không cản trở cô dỗi lại Tần Thăng Dương: "Không phải cậu cũng truyền ra tai tiếng với tiểu thịt tươi à?"

"Cút! Lời của account marketing bất lương nói mà chị cũng tin à? Mẹ nó, tôi còn thẳng hơn cả cột điện đấy!"

Tần Đào nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt bày tỏ sự hoài nghi sâu sắc.

Tần Thăng Dương sắp tức chết rồi.

Chị dâu cả Liễu Du không kiềm chế được mà nói: "Tần Lệ có hiểu gì về công ty đâu? Mấy năm nay đều là Thần Vũ đi theo bên cạnh ba, giúp ba quản lý công ty cả mà."

Vừa rồi Tần Lệ cũng cảm thấy rất có thể là người anh cả Tần Thần Vũ của cô, dù sao anh ta cũng hiểu công ty nhất, không ngờ ông già lại chọn cô.

Tần Thần Vũ – "ứng cử viên hàng đầu" cất giọng nói trầm ổn: "Tôi tôn trọng quyết định của ba."

Tần Lệ kinh ngạc nhìn anh ta.

Thế mà anh ta không tranh à?

Tần Lệ phát hiện cao tầng của công ty đều đang nhìn mình, giống như đang chờ mong cô tỏ thái độ, vì vậy cô hỏi: "Các người xác định đây là quyết định mà ba tôi đưa ra lúc ông ấy còn tỉnh táo à?"

"Đúng vậy cô chủ."

Tần Thăng Dương chua chua nói: "Tần Lệ, chị được lợi còn muốn khoe mẽ đấy à? Nếu chị không muốn thì có thể đổi cho tôi."

Cao tầng của công ty nói: "Chủ tịch bổ nhiệm không phải trò đùa, cô chủ yên tâm, chúng tôi sẽ dốc toàn lực trợ giúp cho cô."

Đúng là Tần Lệ không muốn lắm, mỗi ngày vui chơi giải trí không ngon hơn à? Tại sao lại phải làm trâu làm ngựa chứ?

Nhưng bây giờ đúng là cần đẩy người ra ổn định dư luận, mặc dù cô không quan tâm đến công ty của Tần Hoành nhưng nếu Tần thị thật sự không ổn, cuối cùng cô cũng không thể tùy tiện mua xe thể thao, ra ngoài ngồi máy bay tư nhân nữa.

Tần Lệ dùng ngón tay cuộn một lọn tóc, dưới cái nhìn chăm chú đầy ghen tị của những người khác, cô bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi."

"Cô chủ, cô cần hiểu rõ một vài tình huống liên quan tới công ty trước, chúng ta vào trong nói."

Tần Đào động viên Tần Lệ: "Chị, du thuyền của em đều dựa vào chị hết đó, cố lên nha!"

...

Tần Lệ đi theo ba vị cao tầng của công ty vào trong một phòng khác, đóng cửa lại.

Cô yêu cầu một ly cà phê, chậm rãi ung dung uống một hớp nghe bọn họ báo cáo.

Lúc nghe thấy mượn hơn hai mươi tỉ, cô hỏi: "Là chúng ta nợ người ta hay là người ta nợ chúng ta? Nếu như là đòi nợ thì tôi có thể..."

"Là chúng ta nợ." Người đàn ông nói chuyện tên là Vinh Hải, ba mươi ba tuổi, ôn hòa nho nhã, là COO* của tập đoàn Tần thị, đứng đầu bộ phận vận chuyển kinh doanh.

*COO là giám đốc điều hành, nguyên tác để COO nên mình để theo nhé. Sau này từ này vẫn còn xuất hiện, nếu các bạn cảm thấy dễ quên thì cmt xuống để sau mình chuyển hết thành giám đốc điều hành nha.

Tần Lệ: "..."

Vinh Hải nói tiếp: "Nếu như giá cổ phiếu của công ty tiếp tục hạ xuống, đối phương sẽ yêu cầu chúng ta trả lại tiền đã mượn sớm. Tình trạng tài chính năm nay của công ty cũng không tốt lắm, trả nợ sớm thì có hơi khó khăn, kết quả xấu nhất là đứng trước bờ vực phá sản."

Phá sản...

Ánh mắt Tần Lệ tối sầm lại, suýt chút ngất đi.

"Tôi đã nói mà, làm sao mà Tần đầu to cam tâm để tôi quản lý công ty được, quả nhiên anh ta không hề có ý tốt!" Cô tức dận đến mức dùng bộ dạng ưu nhã mắng ra một câu thô tục.

Ba vị cao tầng hơi sửng sốt một chút mới hiểu ra "Tần đầu to" này là đang nói tới Tần Thần Vũ, Tiểu Tần tổng của bọn họ.

Bọn họ làm như chưa hề nghe thấy gì.

"Tôi từ bỏ, đổi người khác tới quản lý đi."

Thứ cô tiếp nhận hoàn toàn không phải là bánh trái thơm ngon gì mà là một củ khoai lang nóng bỏng tay! Ai thích thì tới đi, Tần Lệ không muốn nhảy vào cái hố to này đâu.

Giọng điệu của Vinh Hải ôn hòa: "Cô chủ, chủ tịch chọn cô chắc chắn là có lý do, cô phải tin tưởng vào chính cô."

Tần Lệ nhíu mày: "Đương nhiên là tôi tin tưởng tôi rồi."

Nhà họ Tần không có ai là không tự luyến.

Vinh Hải: "Nếu như Tần thị thật sự lâm vào khủng hoảng thì cô cũng không thể chỉ lo cho thân mình."

Thế à.

Tần Lệ trầm mặc một chút rồi nói: "Để tôi yên tĩnh một mình trước đã."

...

Sau khi ba vị cao tầng rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Tần Lệ đứng trước cửa sổ sát đất, màn đêm dần buông xuống, ánh đèn xa xa sáng lên, lớp kính sạch sẽ trống rỗng phản chiếu bóng người cô, cảnh đêm phồn hoa làm tôn lên sự kiêu sa của cô.

Cô lại mắt Tần Thần Vũ thêm lần nữa.

Đột nhiên bên tai cô vang lên một âm thanh kỳ lạ.

"Hệ thống đang load."

"Hệ thống đã tải hoàn tất, chào mừng sử dụng hệ thống "Mạnh nhất vũ trụ - Không có ta là không giải quyết được khó khăn"."

Tần Lệ xác định bên tai mình có âm thanh, thứ gì thế?

"Hệ thống mạnh nhất vũ trụ, giúp cô giải quyết hết tất cả muộn phiền. Cô hoàn thành các kiểu nhiệm vụ được rút ra, hệ thống sẽ giải quyết nguy cơ công ty giúp cô."

Sau đó, một bàn quay lớn nửa trong suốt xuất hiện trước mắt Tần Lệ.

Trên bàn quay kia bị chia thành rất nhiều mảnh, trên mỗi mảnh viết một nội dung khác nhau, có đồ ăn ngon, có mưu sinh hoang dã, học tập, ngành giải trí, xây dựng cơ sở,...

Tần Lệ còn chưa xem hết, bàn quay đã bắt đầu quay vòng.

Hệ thống: "Chỉ cần nói dừng ở trong lòng là được rồi."

Tần Lệ kinh ngạc nhìn bàn quay ngày càng quay nhanh, sau khi xác nhận đây không phải là ảo giác, cô thử kêu "dừng" trong lòng.

Không ngờ bàn quay thật sự bắt đầu giảm tốc, chữ bên trên cũng dần trở nên rõ ràng. Cuối cùng, kim đồng hồ dừng trên ba chữ "ngành giải trí".

Không giống ảo giác, là thật.

"Chúc mừng rút được nhiệm vụ ngành giải trí, chờ mở ra con đường diễn xuất của cô nhé."

Sau khi kinh ngạc xong, Tần Lệ lấy lại tinh thần.

Thật sự là hệ thống? Nhiệm vụ ngành giải trí là sao? Muốn cô đi đóng phim à?

Cô không có chút cơ sở nào, trông loại đồ ăn ngon khá đơn giản, cô muốn rút lại.

"Chỉ có một cơ hội rút mà thôi."

Bàn quay biến mất trước mặt Tần Lệ.

Thật sự không cho rút lại đúng không?

"Không thể rút lại."

Dường như mọi chuyện hôm nay không suôn sẻ cho lắm, vì thế, cô chủ Tần quyết định không xem.

Không cho rút lại thì không thèm nữa, bà đây không cần hệ thống gì đó.

Hệ thống:??

...

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe thương vụ đang chạy, một người con trai lỡ tay bấm vào hình ảnh quảng cáo vừa hiện ra trên website. Chỉ vài giây sau, download cài đặt phần mềm đã hoàn tất, không cần bất kỳ thao tác thừa thải nào.

Màn hình điện thoại phát ra tia sáng lạnh phác họa hình dạng ngũ quan của người con trai, lông mày nhướng lên, mũi cao thẳng, đường cằm rõ ràng. Chàng trai mặc một thân tây trang màu đen, tướng mạo anh tuấn, bộ dạng cúi đầu xem điện thoại vừa lạnh nhạt lại cao quý.

Trên giao diện điện thoại ngắn gọn có thêm một ô icon, trên đó viết bốn chữ "Con đường ảnh hậu" bản Q.

Giữa đầu lông mày của Giang Thịnh Ngự hiện ra một ít nếp nhăn, anh muốn gỡ bỏ cái app này, ngón tay khớp xương rõ ràng ấn lên màn hình nhưng không nhìn thấy gợi ý gỡ bỏ nào, thử mấy lần cũng vậy.

Anh hơi mất kiên nhẫn, dứt khoát bấm vào ô icon kia.

App mở ra, không hề có hình ảnh game 3D chất lượng kém và nhân vật ngực to mặc ít như trong dự kiến của Giang Thịnh Ngự mà là kiểu game độ phân giải 2D rất cổ điển, hình như bối cảnh là một căn biệt thự rất tráng lệ.

Giữa màn hình có một nhân vật đứng chống nạnh, đây cũng là kiểu phân giải bản Q. Nhân vật để mái tóc đen xoăn dài, mặc một cái váy đỏ, đôi mắt là hai chấm đen. Hai chấm đen biến thành một đường ngang rất ngắn, đó là đang chớp mắt.

Trên đầu cô hiện ra một bong bóng văn bản: Bà đây xinh đẹp nhất thế giới.

Kết hợp với gương mặt tròn trịa tỉ lệ 1:1 so với thân người, không hiểu sao trông rất đáng yêu.

Giang Thịnh Ngự nhìn thấy có dấu chấm than bên cạnh, ấn mở.

Nhiệm vụ chính tuyến: Con đường ảnh hậu.

Nhiệm vụ mở đầu: Người chơi cần thông qua tuyên bố nhiệm vụ, giúp cô chủ hoàn thành mục tiêu trở thành ảnh hậu.

Giang Thịnh Ngự còn chưa kịp nhìn xuống tiếp thì trợ lý ngồi sau lưng đã nhắc nhở: "Anh Ngự, sắp tới rồi."

Bên ngoài cửa sổ xe đã có thể nhìn thấy fan hâm mộ tụ tập, tối nay tổ chức một hoạt động sân khấu, các sao tụ họp. Không ít người nhận ra người ngồi trong xe là Giang Thịnh Ngự, kích động gọi tên anh.

Nếu như đưa ra hai từ "ảnh đế" và "hệ cấm dục" thì người đầu tiên mọi người nghĩ đến chắc chắn là Giang Thịnh Ngự. Anh chưa tới ba mươi tuổi đã cầm trong tay ba giải thưởng lớn, tác phong ngày thường khiêm tốn, trên người có khí chất cấm dục, không chỉ đẹp trai mà ấn tượng cũng vô cùng tốt.

Giang Thịnh Ngự thoát khỏi trò chơi, cất điện thoại.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, một đôi chân được lớp quần tây dài màu đen bao bọc bước xuống, đám fan hâm mộ ở hiện trường hét ầm lên, fan hâm mộ xem live stream cũng mlem mlem spam liên tục.

Hết cách rồi, ai bảo lúc Giang Thịnh Ngự không quay phim giống như là bốc hơi khỏi thế gian, trừ thời kỳ tuyên truyền thì ngay cả hoạt động cũng rất ít tham gia. Muốn nhìn thấy anh ở đâu đó ngoài màn ảnh là điều vô cùng khó!