Cô Chủ Hào Môn Không Muốn HOT

Chương 37



Đầu giờ sáng ngày hôm sau, nhân viên của Tập đoàn họ Tần vừa mới đi làm đã bàn tán về tin tức mà họ xem được lúc trên đường đến công ty.

Sáng nay rất nhiều trang tin tức giải trí đều đang đẩy tin "Tần Lệ đi cùng một người đàn ông thần bí", trong phần nội dung chính còn đính kèm thêm một tấm ảnh chụp, là hai người đứng ở thang máy. Ảnh chụp hơi mờ, cửa thang máy đang đóng, dù vậy cách ăn mặc và khí chất của Tần Lễ quá dễ nhận diện, vừa nhìn đã biết chính là cô, người đàn ông đi cùng cô thì chỉ chụp được nửa người, mặc cả bộ màu đen, còn không chụp được mặt, nên hoàn toàn không nhận ra được đó là ai.

Ở trên mạng đều đang bàn tán có phải là yêu đương hay không.

"Mọi người nói xem, liệu có phải là người đàn ông mà tối qua đón tổng giám đốc Lệ lúc tan làm hay không."

"Tôi cảm thấy rất có khả năng đấy! Nhìn quần áo của tổng giám đốc Lệ, chính là bộ tối qua."

"Không biết là ai nhỉ."

"Là ai thì cũng không kỳ lạ, tổng giám đốc Lệ của chúng ta ưu tú như vậy mà!"

Trên tầng, Đới Quận và Hi Hi cũng đang bàn luận người trong ảnh chụp là ai.

Hi Hi nói: "Chị Lệ bảo tôi đặt bàn nhà hàng chắc là để tối qua đi ăn tối cùng ngưòi đàn ông này."

Đới Quận dường như bị một vị trinh thám nổi tiếng bám vào người: "Tôi đã đem tất cả nam giới mà tổng giám đôc Lệ quen biết đối chiếu một lần, bao gồm cả Tịch Gia Nam đều ở trong đó, nhưng không ai trong số họ là giống cả. Sẽ là người nào đây?" Cậu vuốt cằm.

Sau khi Hi Hi nghe cậu ta phân tích kịch liệt một hồi, nghĩ nghĩ, nói: "Anh Đới, anh còn sót mất một người."

"Ai?" Đới Quận cảm thấy chính mình không có khả năng để sót mất ai.

"Giang Thịnh Ngự đó." Hi Hi nhìn chằm chằm vào ảnh chụp nói, "Có thể là anh ấy không nhỉ?"

"Không thể nào. Nghe nói người này tối hôm qua còn tới đón tổng giám đốc Lệ. Giang Thịnh Ngự rất bận, hơn nữa vì sao anh ấy muốn đi ăn riêng cùng với tổng giám độc Lệ," Đới Quận rất chắc chắn, "Hoàn toàn không thể nào."

"Cái gì mà hoàn toàn không thể nào?" Tần Lệ vừa đến thì nghe được câu cuối cùng của Đới Quận.

Hi Hi tò mò hỏi: "Chị Lệ, người đàn ông bị chụp ảnh cùng với chị là ai thế?"

"Bị chụp ảnh?"

Hi Hi đưa cho cô xem tin tức, đều đã lên hot search.

Quả nhiên vẫn bị chụp lại rồi. Tần Lệ nhe như không mà nói: "Giang Thịnh Ngự."

Hi Hi: "Oh wow, quả đúng là như thế, đoán trúng rồi."

"Cái gì cơ??" Đới Quận rất kinh ngạc khi bị vả mặt.

Tần Lệ cho cậu ta một cái nhìn lạnh lùng: "Thì làm sao, tôi không xứng cùng thần tượng của cậu xuất hiện trong một tấm ảnh à?"

"Tất nhiên không phải!" Đới Quận ngay lập tức phủ nhận, tràn đầy khát vọng sinh tồn, "Tôi chỉ là tò mò về việc hai ngưòi cùng nhau đi ăn mà thôi."

Tần Lệ đủ loại phong tình mà hất tóc: "Bởi vì bà đây rất xinh đẹp nha."

Hi Hi: "Đúng!" Chị Lệ dễ thương như vậy, nói cái gì cũng đúng.

Đới Quận: "......"

Cậu ta đã rất quen với sự tự luyến của bà cô này.

Lát sau, Tần Lệ nhận được cuộc gọi đến của Đỗ Huyên, cũng là hỏi về việc này.

"Tổng giám đốc Lệ, chuyện lên hot search......" Là người đại diện nên cô ấy cần phải biết một vài thông tin, "Nếu cô yêu đương ——"

"Là Giang Thịnh Ngự, không phải là yêu đương." Tần Lệ nói.

Đỗ Huyên với tư cách là một trong số những người ăn dưa xem buổi phát sóng trực tiếp trong nhóm tối qua của đàn chị Đằng Tịnh, cũng đoán được Giang Thịnh Ngự rất có thể chính là người trong bức ảnh.

Nửa ngày vẫn chưa ai lên tiếng.

"Tổng giám đốc Lệ muốn xử lý việc này thế nào? Có cần phải phản hồi lại gì không?" Suy đoán nhiều nhất ở trên mạng vẫn là chuyện tình cảm.

Tần Lệ nghĩ nghĩ nói: "Lát nữa tôi bảo Đới Quận gỡ hot search là được." Dù sao Giang Thịnh Ngự không bị nhận ra, đối với anh cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, còn với thì cô thế nào cũng được.

Đỗ Huyên: "...... Được." Trước giờ chưa từng phụ trách nghệ sĩ nào bớt lo như vậy.

"À nhân tiện, tổng giám đốc Lệ, tối thứ bảy tuần sau là trận chung kết của Kim Vi trước khi ra mắt, cô có muốn tham dự không?"

Xếp hạng ban đầu của Kim Vi là B, trong suốt chặng đường tiếp theo đều rất nỗ lực, những lúc ở trước ống kính cũng rất có điểm sáng, đã thu hút được rất nhiều fan hâm mộ, hơn nữa có Tần Lệ chống lưng như thế, nên cạnh tranh với các nhà khác cũng không hề sợ hãi, độ nổi tiếng thẳng tắp bay lên, vài lần công bố kết quả sau đó đều nằm trong thứ hạng có thể ra mắt, hơn nữa đều là xoay quanh vị trí thứ nhất thứ hai, không chịu thua kém một chút nào.

Tỷ lệ có thể ra mắt với vị trí trung tâm là rất cao.

"Đi chứ." Tần Lệ đương nhiên muốn đi để còn cổ vũ cho cô ấy.

Vừa hay bộ phim của Phạm Khê cũng quay xong rồi, sẽ nghỉ ngơi cho đến sang năm mới lại tham gia tiếp, đến lúc đó đưa Phạm Khê đi xem cùng.

**

Hai ngày nữa, là đến sinh nhật của Vinh Hải.

Mỗi ngày Vinh Hải phải chủ trì đủ các cuộc họp lớn bé, triển khai kế hoạch của cô, lúc trước lựa chọn ủng hộ cô ở cái thời điểm mà những người khác đều hoài nghi cô, còn giúp cô gạt bỏ tất cả các ý kiến đối lập.

Tần Lệ tiếp quản công ty nửa năm nay, nếu không có Vinh Hải, khẳng định sẽ không được nhẹ nhàng như bây giờ, có thể nói là Vinh Hải làm phần lớn mọi việc.

Hắn giống như một cỗ máy làm việc hoàn hảo không có cảm xúc.

Tần Lệ vẫn luôn không biết nên cảm ơn hắn thế nào mới tốt, quyết định tổ chức sinh nhật cho chiếc máy cốt cán này.

Gần lúc tan làm, Vinh Hải nhận được cuộc gọi của Tần Lệ, nói là tài liệu có chút vấn đề, bảo hắn đến để xem một lát.

Vinh Hải đi vào văn phòng của Tần Lệ, phát hiện Tần Lệ không có mặt, ngay cả hai trợ lý cũng không ở đây.

Hắn đang muốn gọi điện thoại cho Tần Lệ, thì bỗng nhiên tất cả đèn trong văn phòng đều tắt, nhu là cầu dao bị đứt.

Thời gian này ngoài trời đều đã tối sầm, trong nhà cũng hơi tối.

Lúc này, cửa văn phòng bị từ ngoài đẩy ra, ánh sáng chiếu vào.

Chỉ thấy Tần Lệ ở dưới ánh nến, tay cầm một chiếc bánh kem, ánh lửa của ngọn nến sáng rực trên gương mặt cô, đôi mắt ngập tràn ý cười hân thành, mái tóc dài của cô như được ánh sáng dát lên một tầng màu vàng, vô cùng xinh đẹp.

Phía sau cô là Đới Quận và Hi Hi, các thành viên của nhóm "Khua chiêng gõ trống" tạo không khí.

Ánh mắt của Vinh Hải dừng ở trên người Tần Lệ, trong mắt hiện lên ánh sáng duy nhất phát ra từ phía cô.

Tần Lệ đi đến trước mặt hắn: "Sinh nhật vui vẻ, cỗ máy làm việc."

Vinh Hải bật cười.

Đới Quận và Hi Hi: "Chúc tổng giám đốc Vinh sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn."

"Thổi nến hứa nguyện đi." Tần Lệ nói.

Vinh Hải nhìn cô, nhắm mắt lại, như thể muốn thu dáng vẻ của cô vào trong mắt.

Lúc sau Đới Quận đem cầu dao gạt trở lại, văn phòng sáng lên.

Vinh Hải đón bánh kem trong tay Tần Lệ.

Tần Lệ hỏi: "Tối nay đã có kế hoạch gì chưa?"

"Về nhà."

Quả nhiên là cỗ móc làm việc chỉ biết làm việc.

Tần Lệ: "Như thế sao được. Tổng giám đốc Vinh lần này cần phải cắt máu, mời chúng ta một bữa."

"Chỉ cần tổng giám đốc Lệ cho tôi vinh hạnh này."

"Tôi sẽ không khách khí đâu."

Càng nhiều ngưòi càng náo nhiệt, Tần Lệ bảo Đới Quận đi gọi nhân viên ở văn phòng của Vinh Hải, nhớ tới Mễ Nghiên ở nhà, lại gọi thêm cả Mễ Nghiên. Một đám người do Tần Lệ dẫn đầu, hung hăng mà làm Vinh Hải tốn kém một lần.

"Cũng chỉ có tổng giám đốc Lệ dám cắt thịt tổng giám đốc Vinh như vậy."

"Chúng ta đều là dính phúc của tổng giám đốc Lệ."

Tần Lệ hỏi mấy người trợ lý của Vinh Hải: "Các cô cậu nói xem, hắn là một cỗ máy móc chỉ biết làm việc không có cảm xúc đúng không?"

Vinh Hải bị Tần Lệ chuốc không ít rượu, trên mặt mang theo men say, ôn hòa mà cười nói: "Là như vậy à?"

Mấy trợ lý gật đầu.

Mấy người bọn họ mấy đi theo tổng giám đốc Vinh cũng từ đã lâu, hiếm khi nhìn thấy tổng giám đốc Vinh vui vẻ như thế.

Lúc Đới Quận đi gọi trợ lý của Vinh Hải, đúng lúc gặp được Lý Hàm, nên cũng gọi hắn ta đi cùng luôn.

Tối nay Đới Quận uống cũng không ít, có chút hưng phấn, chủ động bắt chuyện với Lý Hàm.

Lý Hàm đẩy tay cậu ta ra, cậu ta lại lần nữa giơ tay khoác lên vai Lý Hàm, khiến hắn ta có chút mất kiên nhẫn.

Đới Quận cảm thấy được, càng muốn khoác vai hắn ta, còn vỗ vỗ vai hắn ta: "Có biết cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo không."

Lý Hàm: "...... Lúc không có việc gì thì đừng có mà cả ngày nói lời tục tĩu."

Đới Quận: "Tôi nói lời tục tĩu lúc nào??"

Trước kia Lý Hàm là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, rất là nở mày nở mặt, hiện tại đã gần như trở thành nhân vật râu ria của công ty. Mà cậu ta, từ khi được tổng giám đốc Lệ lựa chọn đã không còn là người mà không có ai không biết đến, giờ ai nhìn thấy cậu ta chả phải hô một tiếng "anh Đới"?

"Chủ tịch sẽ tỉnh lại." Lý Hàm nói. Đến lúc đó thì hắn ta vẫn sẽ là trợ lý đặc biệt của chủ tịch.

Đới Quận nghĩ thầm, chủ tịch có thể tỉnh lại hay không còn khó mà biết được.

Cho dù chủ tịch có tỉnh, cậu ta cũng sẽ không đi đâu. Lúc sống làm một người cấp dưới của tổng giám đốc Lệ, thì lúc chết đi cũng sẽ làm linh hồn cấp dưới cho tổng giám đốc Lệ.

Ăn uống xong, Tần Lệ và Mễ Nghiên cùng nhau trở về.

Tần Lệ cảm thấy mấy ngày nay Mễ Nghiên có hơi khác lạ, ngày nào cũng ở nhà không hề ra ngoài, cô là sợ cô ấy bị nghẹn chết, nên tối nay mới chủ động gọi cô ấy đến.

Thấy Tần Lệ đang nhìn chính mình, Mễ Nghiên mờ mịt hỏi: "Lệ Lệ, cậu xem tôi làm cái gì?"

"Mấy ngày nay sao cậu ngoan thế, không thấy đi ra ngoài chơi."

Mễ Nghiên nói: "Lần trước đi chơi chán rồi, tôi quyết định tạm thời vẫn cứ dưỡng sinh là tốt nhất, nên cũng không vội."

Thật là xưa nay chưa từng thấy.

Cũng không biết có thể kiên trì được mấy ngày.

"Tối mai tôi sẽ tham dự một cái tiệc rượu cho giới kinh doanh, có muốn đến tham gia cùng không? So với những cái tụ hội cậu hay đi, cái này lành mạnh hơn nhiều."

Mấy ngày nay ở nhà mãi Mễ Nghiên cũng cảm thấy chán. Nghĩ rằng loại tiệc rượu cho giới kinh doanh như vậy chắc hẳn sẽ không gặp phải thằng nhóc nhà họ Tạ kia, cô nói: "Được đấy. Người bạn gái đi kèm là tôi đây nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, để tổng giám đốc Lệ không bị mất mặt."

**

Tối hôm sau, Tần Lệ cùng với Mễ Nghiện chọn trang phục lộng lẫy để tham gia tiệc rượu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Mễ Nghiên tham gia kiểu tiệc rượu cho giới kinh doanh thế này, mới đến được một lúc là đã cảm thấy rất nhàm chán.

"Thật sự một nửa trong số họ đều là ông già, trời ơi Lệ Lệ, vòng giao thiệp hiện tại của cậu thật làm người ta lo lắng đó." Cô nhỏ giọng nói.

"Bà đây xinh đẹp như vậy mà cứ phải ngày ngày giao tiếp với một đám lão già." Tần Lệ thở dài, "Cũng không có cách nào, đều là sức ép từ cuộc sống."

Lúc đang nói chuyện, cô nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi, là gương mặt mới. "Nhưng mà cũng không phải tất cả đều là lão già."

Mễ Nghiên nhìn theo tầm mắt của cô.

Thanh niên trẻ tuổi kia tiến về phía các cô, chủ động chào hỏi với Tần Lệ: "Cô chủ Tần."

Tần Lệ ôm hai cánh tay, nhướng mày: "Cậu biết tôi?"

"Hiện tại có ai là không biết đến cô chủ Tần." Người thanh niên tự giới thiệu, "Tạ Trạch Minh."

Tần Lệ bắt tay với cậu ta, cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

Họ Tạ...... Hình như là thằng nhóc đó nhà họ Tạ. Mấy năm nay thay đổi cũng nhiều quá.

Vậy đây chẳng phải là người có khả năng sẽ đính hôn với Mễ Nghiên? Không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.

"Cô Mễ." Tạ Trạch Minh lại vươn tay về phía Mễ Nghiên.

Mễ Nghiên vội vàng bắt tay cậu ta, nói câu "Chào cậu", sau đó kéo tay Tần Lệ nói: "Lệ Lệ, cậu đi cùng tôi kiếm chút gì ăn đi."

Tần Lệ cảm thấy Mễ Nghiên có chút kì quái.

Sau khi đi xa, cô hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Mễ Nghiên ho nhẹ một tiếng: "Không có gì, chỉ là không muốn nhìn thấy cậu ta. Nếu không phải vì cậu ta, tôi cũng không cần bỏ nhà trốn đi."

Tần Lệ gật đầu.

Đúng thật là như thế.

Giữa buổi, Mễ Nghiên đi vệ sinh một chuyến. Tần Lệ chào hỏi mấy ngưòi quen, sau đó gặp được Tịch Gia Nam. Anh ta được mấy người vây quanh, nhìn qua tinh thần phấn khởi, mặt người dạ thú.

Trái đất thật sự quá nhỏ, trong những sự kiện như thế này tỷ lệ gặp phải anh ta là rất lớn.

"Lệ Lệ." Tịch Gia Nam bước về phía cô, "Trông cô có vẻ rất nhàm chán."

Tần Lệ không muốn tiếp chuyện với anh ta.

Tịch Gia Nam cũng không thèm để ý đến sự thờ ơ của cô, nụ cười trên mặt ngược lại càng sâu: "Lệ Lệ, bây giờ tôi nhìn đến cô là sẽ nghĩ ngay đến dáng vẻ cô buộc hai cái đuôi ngựa, thật đáng yêu."

Tần lệ: "...... Câm mồm."

Cái thứ chết tiệt này lúc nào cũng có thể chuẩn xác mà dẫm lên điểm tức giận của cô, sau đó liên tục nhảy đi nhảy lại.

"Tổng giám đốc Lệ." Có người đi qua chào hỏi với cô.

Tần Lệ ngay lập tức biến sắc mặt, đáp lại bằng một nụ cười tươi nhã nhặn, lúc đám người đi rồi cô hỏi Tịch Gia Nam: "Anh không sợ Quý Tùng Nguyên biết được chúng ta thân thiết như liền sẽ không hài lòng với anh à?"

Cô nghe nói gần đây anh ta ở Tập đoàn họ Quý rất được Quý Tùng Nguyên coi trọng.

"Sẽ không, hiện giờ chú tôi rất tin tưởng tôi."

Vậy ư? Cô mới không tin đâu.

Tần Lệ dẫm lên chỗ đau của anh ta: "Nhưng đến cuối cùng vị trí có phải của anh hay không thì còn chưa biết được đâu."

Tịch Gia Nam nhướng mày: "Lệ Lệ cô cũng chỉ là CEO tạm thời còn gì?"

Hừ, việc này sao có thể giống nhau??

Tần Lệ khinh miệt mỉm cười, hơi nâng cằm lên, cao ngạo và tự tin nhảy Disco ở chỗ đau của anh ta: "Ít nhất đó là cha đẻ của tôi, mà Quý Tùng Nguyên chỉ là chú của anh mà thôi."

Ai gần ai xa, nhìn qua là đã biết.

Mễ Nghiên sao đi vệ sinh lâu thế, mãi vẫn chưa thấy quay lại.

**

Lúc Mễ Nghiên đi nhà vệ sinh ra thì thấy Tạ Trạch Minh, cả trái tim đều hơi căng thẳng.

Cô gật đầu với cậu ta, đang định đi qua, thì bị cậu ta ngăn lại, suýt chút nữa thì đụng vào người cậu ta.

"Buổi sáng ngày hôm đó chị Nghiên rời đi thật là dứt khoát."

Quả nhiên vẫn là không tránh được nói về chuyện đêm đó.

Mễ Nghiên không định thừa nhận: "Tôi không nghe hiểu cậu đang nói cái gì. Buổi tối ngày hôm đó tôi uống say quá, cái gì cũng không nhớ."

"Vậy sao?" Giọng nói của Tạ Trạch Minh trở nên hơi nguy hiểm, lại rất mờ ám, "Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau đi hồi tưởng lại một chút?"

Cậu ta nói xong liền muốn ôm lấy cô.

Mễ Nghiên hoảng sợ, lập tức lùi lại phía sau: "Không cần, cậu đừng có qua đây!"

Cô nhìn trước nhìn sau. Chỗ này có thể sẽ có người đến bất cứ lúc nào.

Tạ Trạch Minh cười: "Xem ra chị Nghiên đã nhớ lại được hết rồi. Còn nếu chị Nghiên có chỗ nào chưa nhớ rõ lắm, thì tôi cũng không ngại hỗ trợ."

Mễ Nghiên: "......"

Ngủ cũng đã ngủ rồi, thế mà vẫn cứ một câu "chị Nghiên", sao lại biến thái thế chứ!

Cô nhớ rõ đêm hôm đó là gọi thẳng tên.

Nghĩ đến đêm đó, cô liền không nhịn được mà nhớ đến giọng nói trầm thấp của cậu ta.

"Đêm đó chúng ta đều uống say quá, coi như là tình một đêm đi." Trên thực tế, ngoại trừ bạn trai, cô còn chưa từng tùy tiện cùng người nào khác phát sinh quan hệ.

Tạ Trạch Minh nheo lại đôi mắt: "Coi như là tình một đêm?"

Mễ Nghiên cảm thấy được cậu ta tức giận.

Lúc này, giọng nói của Tần Lệ truyền đến: "Nghiên Nghiên?"

Đầu tiên Mễ Nghiên là hoảng sợ, sau đó lại như là gặp được cứu tinh: "Ở đây."

"Đi không? Chuẩn bị trở về." Tần Lệ hỏi.

"Vậy đi thôi." Hiện tại cô ước gì có thể đi ngay.

Ngồi trên xe, Mễ Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lệ đột nhiên nói: "Tôi đã nghe thấy hết."

Trái tim Mễ Nghiên lại căng thẳng: "Cậu nghe thấy cái gì?"

Tần Lệ lặp lại: "Đêm đó chúng ta đều uống say quá, coi như ——"

Mễ Nghiên lập tức che miệng cô lại, tài xế còn đang ở phía trước.

Tần Lệ không có tiếp tục nói.

"Thế sao lúc đó cậu tỏ ra như thể cái gì cũng không biết vậy." Mễ Nghiên hỏi.

"Vốn dĩ tôi cũng không định xuất hiện." Cũng rất xấu hổ khi gặp phải loại chuyện này, "Nhưng thấy được cậu cần người cứu trận."

Mễ Nghiên ôm chặt Tần Lệ: "Bảo bối Lệ Lệ tôi yêu cậu quá đi mất! Cậu thật quá là tinh ý."

Sau khi trở về, Mễ Nghiên kể lại hết mọi chuyện.

Tần Lệ nghe xong một lúc sau cũng không biết nên nói cái gì.

"Cậu ta đến là muốn cậu chịu trách nhiệm?"

"Chắc là thế?" Mễ Nghiên nói, "Cậu ta là một thằng đàn ông, tôi cần gì phải chịu trách nhiệm! Tôi còn chưa tìm cậu ta đòi chịu trách nhiệm đâu!"

"Nếu là cậu đòi cậu ta chịu trách nhiệm, vậy sau đó vừa hay hai người các cậu có thể đính hôn kết hôn luôn."

"......" Mễ Nghiên không còn lời nào để nói. Hình như đúng là như vậy.

"Vậy nên cậu nghĩ thế nào? Lại nói tiếp thì Tạ Trạch Minh vẫn đẹp trai hơn bạn trai cũ Thôi Tuân của cậu." Tần Lệ cảm thấy với một con người ham mê sắc đẹp như cô thì hẳn phải rất thích mới đúng.

Mễ Nghiên bị hỏi đến không biết nói gì, im lặng một lát rồi nói: "Tôi cũng không biết. Có thể là chuyện đính hôn này quá đột ngột, hơn nữa trước kia Tạ Trạch Minh ở trong ấn tượng của tôi chính là một thiếu niên trắng nõn sạch sẽ."

Trên thực tế cũng chỉ lớn hơn nhau 4 tuổi mà thôi.

Tần Lệ lại hỏi: "Mấy ngày nay cậu không ra khỏi nhà chính là vì muốn trốn cậu ta?"

Mễ Nghiên gật đầu: "Ừ. Nhưng không ngờ vẫn gặp phải. Đã trốn đến thế rồi mà vẫn còn gặp được, tôi quyết định sẽ không trốn nữa! Mấy ngày nay chán đến chết."

**

Tần Lệ dành thời gian cuối cùng cũng chỉnh sửa xong bản đánh giá điện ảnh thứ năm với 2000 từ.

Gần như cùng lúc cô hoàn thành nhiệm vụ, Giang Thịnh Ngự cũng nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành trên app《Con Đường Ảnh Hậu》.

【 Chúc mừng cô chủ nhỏ đã hoàn thành đánh giá điện ảnh, thật là gian nan.】

【 So sánh những diễn viên được đào tạo bài bản, nền tảng lý thuyết của cô chủ nhỏ còn hơi yếu, xin mời chọn tiếp cho cô chủ nhỏ xem có cần học thêm nữa hay không. 】

Giang Thịnh Ngự suy nghĩ cẩn thận, lựa chọn "Có".

Nhiệm vụ về nền tảng lý thuyết sẽ đơn giản hơn một chút. Cô ấy cũng thực sự cần phải luyện tốt các kiến thức cơ bản.

Hơn nữa anh nhớ rõ cô có nói là muốn đợi sang đến đầu năm thì mới sắp xếp công việc.

【 Xin mời tuyên bố nhiệm vụ nền tảng lý thuyết cho cô chủ nhỏ. 】

【 Cô chủ nhỏ cần phải tìm hiểu / nhớ kĩ / thuộc làu làu (), tìm hiểu / nhớ kĩ / thuộc làu làu (), tìm hiểu / nhớ kĩ / thuộc làu làu (), có thể chọn 1~3 mục. 】

Nếu là trước kia, Giang Thịnh Ngự có lẽ sẽ tùy ý điền một vài nội dung, sau đó chọn "Thuộc làu làu", nhưng hiện tại đã khác.

Sau hơn mười phút cân nhắc kĩ lưỡng, anh mới điền nội dung vào ().

Sau đấy, Tần Lệ nhận được lời nhắc nhở.

【 Nhiệm vụ mới đã đến. 】

Tần Lệ uy hiếp: 【 Nghĩ cho kĩ rồi hẵng đến. 】

Hệ thống: 【...... Được rồi. 】

【 Hãy tìm hiểu lịch sử của phim Trung Quốc và phim nước ngoài, tìm hiểu đại cương giới thiệu về nghệ thuật. Bởi vì ngươi vẫn còn nợ một nhiệm vụ, nên lần này hoàn thành nhiệm vụ xong cũng không có phần thưởng nha. 】

Thế nhưng chỉ cần tìm hiểu. Tần Lệ rất là bất ngờ.

Đây có lẽ là lần làm nhiệm vụ đơn giản nhất, nhẹ nhàng nhất.

Cho rằng làm thế là có thể bổ cứu à?

Giang Thịnh Ngự đang nhìn chằm chằm vào màn hình chờ xem phản ứng, thì nhìn thấy trên đầu cô chủ nhỏ thả ra một dòng chữ mới: Cho rằng làm thế là có thể bổ cứu à?

Giang Thịnh Ngự chọc chọc cô chủ nhỏ.

Bây giờ phải làm sao đây, thật đúng là không dễ dỗ.

Trên điện thoại nhảy ra thông báo mới, là WeChat Tiểu Tưởng gửi.

Tiểu Tưởng: Anh Ngự, sao ảnh bìa vòng bạn bè của anh đã thay đổi rồi??

Hôm nay Tiểu Tưởng trong lúc vô tình mở vòng bạn bè của anh Ngự ra, thì thấy ảnh bìa là nhân vật chibi nhỏ dễ thương, không chút nào phù hợp với cái ảnh đại diện màu đen và vòng bạn bè ngắn gọn, quá là trái ngược rồi.

Đang bình thường sao lại muốn đổi ảnh bìa vòng bạn bè thành mấy mẩu chân vừa ngắn vừa bé như thế? Còn không biết là đã thay đổi được bao lâu rồi!

Giang Thịnh Ngự: Làm sao?

Giang Thịnh Ngự: Không đáng yêu hả?

Nhìn đến giọng điệu này, Tiểu Tưởng không dám nói không.

**

Chưa đầy một tuần trôi qua kể từ khi lên hot search cùng với người đàn ông thần bí, Tần Lệ lại tiếp tục bất ngờ leo lên hot search.

Lý do là hình ảnh mọi người đi ăn với nhau vào hôm sinh nhật của Vinh Hải đã bị chụp lại.

Ban đầu chỉ là bức ảnh của một cư dân mạng nói rằng tình cờ gặp Tần Lệ, sau đó mọi người thấy được Đới Quận, Hi Hi, và còn cả Vinh Hải trong ảnh. Một người họ đều được fan hâm mộ biết đến rõ nhờ《 Một Ngày Của Cô Ấy 》.

Sau đó có người tiết lộ ra là hôm đó Tần Lệ tổ chức sinh nhật cho Vinh Hải.

"Nghe nói còn chuẩn bị cả bất ngờ nữa."

"Oh wow, người phụ nữ xấu xa cũng ấm áp vậy à?"

"Tôi cảm thấy tôi đã đoán trúng rồi!"

Hấp dẫn được một đám fan hâm mộ đang âm thầm chèo thuyền Hải Lệ cp từ lúc xem xong 《 Một Ngày Của Cô Ấy 》.

Đề tài càng ngày càng nóng bởi vì lúc này có người tung tin là lúc Tần Lệ quay《 I love you 》, Vinh Hải từng đến phim trường thăm cô.

Cư dân mạng ẩn danh: Tôi nhớ lúc đó cảnh quay là diễn ở dưới nước, Tần Lệ vừa mới từ đi lên, liền đã đến khoác khăn cho cô, quả thực là siêu ngọt ngào! Siêu ấm áp! Bản thân Vinh Hải rất đẹp trai, rất có khí chất, hai người đều là siêu xứng đôi.

"A a a chèo được rồi rồi!"

"Thì ra người đàn ông thần bí mấy ngày trước chính là Vinh Hải!"

"!!!Càng nghĩ càng thấy đúng!"

"Thật sự là đang yêu nhau à?"

Vì thế, # Tần Lệ Vinh Hải # liền leo lên hot search.

Tiểu Tưởng, người thường xuyên nằm vùng ở bảng hot search, sau khi nhìn đến hot search này đã lập tức gửi cho anh Ngự của cậu.

Tiểu Tưởng: Anh Ngự, mau xem này!!!!

Rất nhiều dấu chấm than thể hiện chuyện này cực kì cấp bách.

Trên thực tế, trước đấy cậu ấy đã đi hỏi thăm anh trai nhỏ Đới Quận của cậu.

Đới Quận trả lời: Tin vịt thôi.

Tiểu Tưởng chỉ là muốn cho anh Ngự của cậu có chút cảm giác nguy cơ.

Còn mê muội cái người trong game làm cái gì, còn đổi ảnh bìa vòng bạn bè gì nữa, đợi đến lúc Tần Lệ người ta thật sự công khai chuyện tình cảm thì ở đó mà hối hận!

Lúc tin nhắn của Tiểu Tưởng đến, Giang Thịnh Ngự đã nhìn thấy hot search.

Anh có đăng ký một tài khoản phụ, trong đó chỉ theo dõi một người.

Lướt xuống nội dung của hot search, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, không nhìn thấy cảm xúc.

**

Sau khi Tần Lệ kết thúc buổi học, vừa mới bảo tài xế chở cô giáo Tăng về xong thì thấy được tin nhắn của Giang Thịnh Ngự.

Giang Thịnh Ngự: Có thời gian đi uống một ly không?

Không ngờ là hẹn cô đi uống rượu.

Trên thực tế Tần Lệ học xong cũng đang hơi đói. Mễ Nghiên đã ra ngoài chơi, trong nhà cũng chỉ có một mình cô.

Tần Lệ: Tôi hơi đói. Nếu không Giang sư huynh mời tôi đi ăn đêm đi.

Giang Thịnh Ngự: Được, tôi đến đón cô.

Địa điểm ăn khuya là do Giang Thịnh Ngự chọn, là một quán ăn đêm.

Trước khi xuống xe, Tần Lệ đội mũ và đeo khăn quàng cổ. Trải qua chuyện lần trước, cô đã có kinh nghiệm, lần này che bản thân kín mít.

"Như thế này sẽ không bị phát hiện đúng không?" Cô xác nhận lại với Giang Thịnh Ngự.

Cô che toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng long lanh, bởi vì đang quay về phía anh để xác nhận, mở ra tròn tròn.

Hình ảnh này khiến Giang Thịnh Ngự nhớ tới dáng vẻ nhân vật của cô trong trò chơi, rất đáng yêu.

"Làm thế này thì cô sẽ càng gây chú ý cho người khác." Nói xong, anh giơ tay giúp cô bỏ khăn quàng cổ ra.

Ở không gian kín trong xe, anh vừa mới nghiêng tới, hơi thở độc đáo đầy nam tính đầy mát lạnh đã từ người anh bao lấy Tần Lệ.

Từng vòng khăn được cởi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, chỉ mới một lúc, mà đã quàng đến cả người hơi ửng đỏ.

Sau khi xuống xe, Giang Thịnh Ngự dẫn Tần Lệ vào.

Cửa hàng rất nhỏ, lúc này không có khách. Chủ quán là một người đàn ông hơn 50 tuổi, hình như có quen biết với Giang Thịnh Ngự, sau khi chào hỏi, ông ta chỉ liếc mắt một cái nhìn Tần Lệ ở phía sau, rồi dẫn họ vào phòng riêng duy nhất của quán ăn.

Tần Lệ mỉm cười với chủ quán.

Giang Thịnh Ngự gọi chút thịt nướng. Tần Lệ nếm thử, hương vị khá ngon.

Hai người cách một cái bàn, ngồi đối diện nhau.

Bởi vì đang ở hot search, điện thoại của Tần Lệ liên tục kêu, cô vừa ăn, vừa trả lời tin nhắn.

Chủ yếu là Vinh Hải, việc này đã gây phiền phức cho hắn.

Cảm thấy được tầm mắt của Giang Thịnh Ngự dừng ở trên mặt mình, Tần Lệ ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của anh, trong mắt hiện lên nghi vấn.

Giang Thịnh Ngự mở miệng: "Tôi đã nhìn thấy hot search, cô với Vinh Hải, là đúng vậy à?"

"Chỉ là bạn bè thôi." Tần Lệ giải thích.

"Giang sư huynh cố ý hẹn tôi ra đây, lẽ nào chính là để hỏi việc này?" Trong mắt cô có chút trêu đùa, "Không phải là Giang sư huynh thích tôi đấy chứ?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Lệ nói đùa như vậy với Giang Thịnh Ngự.

Dù sao Giang Thịnh Ngự là một người rất nghiêm túc, lại còn lúc nào cũng được Đới Quận tung hô như thần.

"Nếu anh nói là đúng vậy thì sao?"