Cỏ Dại Trong Gió

Chương 29



Kể từ khi Đình Dương và Yến Nhi hẹn hò. Mỗi ngày trôi qua đều là một ngày tuyệt vời. Tình yêu quả là phép màu kỳ diệu.

Buổi sáng thường ngày Đình Dương đều qua đợi Yến Nhi cùng đi học. Tuy học khác khối thi nhưng đều học phụ đạo thêm môn Toán và Anh. Những ngày tháng cuối năm lớp mười hai, bài vở chất đầy như núi. Một người lười biếng, ham chơi như Yến Nhi cũng phải đầu hàng trước số phận làm một con ong chăm chỉ. Ngày ngày lên trường, tối lại đi học thêm. Về đến nhà cũng chỉ dành quỹ thời gian ít ỏi cho việc cá nhân, sau đó ngồi lên bàn học giải đề tới tận khuya mới đi ngủ.

*Kính coong*

- Con chào cô! - Đình Dương lễ phép chào mẹ Yến Nhi.

- Nay không phải chủ nhật sao con?

- Hôm nay trường tổ chức định hướng trường đại học ạ.

- Ra thế! À con bé vẫn chưa dậy. Con lên gọi giúp cô. - Hà Phương Nguyên gật đầu cười hiền.

Chuyện hai đứa một trai một gái mến nhau ba mẹ Yến Nhi không có gì là lạ hay cấm đoán. Mặc dù Yến Nhi không nói nhưng qua con mắt của người lớn cũng có thể hiểu. Tuổi học trò khó tránh khỏi những cảm xúc đầu đời. Cậu trai này là một người tuấn tú, thành tích học tập xuất sắc lại rất lễ phép. Tính cách trưởng thành trước tuổi, Yến Nhi có thể học hỏi người ta cũng là việc tốt. Có điều tất cả đều trong phạm vi có thể kiểm soát.

Đình Dương đứng trước cửa phòng Yến Nhi gõ cửa một hồi vẫn không thấy phản ứng gì. Cậu mạnh dạn đẩy cửa. Đây là lần đầu tiên Đình Dương bước vào phòng con gái nên có chút ngại ngùng. Với tính cách năng động của Yến Nhi cậu không nghĩ căn phòng có thể yên bình và hài hòa như vậy.

Bên cạnh cửa sổ kê một tủ sách gắn liền với bàn học. Ngoài sách vở học ra còn có vô số những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, trinh thám và cả truyện tranh. Trên nóc tủ đa dạng hình thù gấu bông được xếp ngay ngắn. Chiếc giường nhỏ nhắn được đặt cạnh bức tường 3D. Khung cảnh thiên nhiên mở ra trước mắt, hồ nước trong vắt, phẳng lặng được bao quanh bởi đồng cỏ xanh mướt. Đình Dương ngẩn ngơ nhìn bức tường sau đó tầm mắt rơi vào xấp tài liệu Toán, Anh trên mặt bàn. Cậu khẽ thở dài đi đến bên cạnh Yến Nhi đang say giấc nồng.

"Yến Nhi ngốc! Dù sao cũng phải giữ gìn sức khoẻ chứ."

Đến cạnh giường cậu tùy tiện quỳ dưới sàn chăm chú nhìn gương mặt đáng yêu kia. Có vẻ như Yến Nhi đang mơ một giấc mơ thật đẹp, chốc chốc khoé môi khẽ cong lên.

- Yến Nhi! Dậy thôi! - Đình Dương vỗ nhẹ vào má.

- Cái gì vậy? Cho con ngủ thêm xíu đi!

Bộ dạng mơ màng này thật khiến người ta muốn bắt nạt. Cậu khẽ nhếch môi cười ma mị, ánh mắt loé sáng ghé sát vào tai Yến Nhi thì thầm.

- Em muốn tự dậy.. hay để anh bế em dậy.

- Phì! Anh đừng làm bừa! - Yến Nhi lẩm bẩm trong vô thức.

"Mà khoan đã, có gì đó sai sai."

Yến Nhi chớp chớp mắt, đúng là không nghe nhầm. Cô nhìn người đối diện một cách khó tin. Cố mở mắt ra to hơn nhìn cho kỹ. Sau khi xác định được không phải mình vẫn đang ngủ mớ. Cô ú ớ hỏi.

- Sao anh lại ở đây?

- Em quên nay trường tổ chức buổi hướng nghiệp sao?

Lúc này Yến Nhi mới ngẩn người nhớ ra: - À!

Lười biếng xỏ đôi dép đi xuống dưới lầu. Cũng may buổi hướng nghiệp diễn ra khá muộn.

Trường tổ chức nghe hướng hiệp chỉ mang tính chất hình thức. Quyết định thi trường nào có lẽ mục tiêu đã được xác định từ rất lâu rồi. Sau khi kết thúc hai tiếng đồng hồ nghe hướng nghiệp. Trên sân trường hiện giờ chỉ còn lác đác vài người.

Yến Nhi đưa mắt về phía lớp 12A1, Đình Dương và một vài người khác đang đứng nói chuyện với thầy giáo. Cô uể oải rút điện thoại gõ tin nhắn.

"Em qua thư viện một chút. Bao giờ xong gọi em."

Thư viện của trường rất rộng, được xây theo phong cách cổ kính. Tách biệt với các dãy học, khá là yên tĩnh. Yến Nhi đi qua vườn hoa toan bước lên bậc cầu thang đột nhiên lồng ngực đau nhói, hô hấp có phần gấp gáp. Cô ngồi hẳn xuống đưa tay lên xoa lồng ngực mới dịu bớt đi phần nào.

Ngồi một lúc cảm thấy ổn, Yến Nhi đứng dậy đi về phía thư viện. Vừa lúc ngẩng lên thì đụng phải ai đó rẽ ngang.

- Cậu không sao chứ?

- Tôi không sao.

Yến Nhi thoáng có chút bất ngờ. Người cô đụng phải là Vương Quân. Trước kia vẫn thường hay gặp cậu ta ở cậu lạc bộ vẽ. Có điều từ khi lên lớp mười hai Yến Nhi không còn tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào nữa. Tất cả tập trung cho ôn thi đại học.

Vương Quân nhìn Yến Nhi, tâm tình vốn chất chứa trong lòng đều được cậu cất giấu thật kỹ. Nhưng khi đứng trước người con gái này tất cả đều trở nên vô ích.

- Gần đây cậu vẫn tốt chứ?

- Ừ. Vẫn rất tốt. Lớp mười hai có chút bận rộn. - Yến Nhi nở nụ cười tỏa nắng.

- Đối với thời học sinh mà nói. Ngoài ôn thi và thi cử ra còn cái gì quan trọng hơn. Cố gắng một chút cũng đáng.

- Đúng vậy! Không biết là đến lúc thi có thể gặp cậu không. Nên là.. thi tốt nhé!

- Cậu cũng vậy.

Vương Quân nhìn Yến Nhi như muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi. Người con gái này, đang ở rất gần cậu nhưng trái tim lại không dành cho cậu. Có chút hụt hẫng, chua xót.

Yến Nhi tạm biệt Vương Quân rồi bước về khu Toán Học. Ở đây có đủ tất cả các tài liệu từ lớp mười đến lớp mười hai. Hơn nữa tổng hợp rất nhiều bộ đề thi thử của từng năm. Cô chăm chú nhìn từng kệ sách, cuối cùng cũng phát hiện ra.

"Kia rồi! Cơ mà cao quá."

Yến Nhi loay hoay nhướn người cố lấy cuốn sách. Nhưng vẫn phải đầu hàng số phận bởi chiều cao khiêm tốn. Tính đảo mắt qua kiếm cái thang thì có một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Em muốn lấy cuốn này sao?

Yến Nhi mắt lấp lánh như tìm được vị cứu tinh. Vội vàng gật đầu lia lịa.

Đình Dương đưa tay lên cầm cuốn sách nhìn xuống Yến Nhi, xoa đầu cười dịu dàng.

- Không phải anh còn thảo luận với thầy sao?

- Anh xong rồi. Qua đây đợi em.

Yến Nhi khẽ rùng mình nhìn trân trân vào người đối diện nhận ra thực tế có hơi phũ phàng.

- Em muốn lấy cuốn này sao?

Trên người Đình Dương tỏa ra một loại tà khí, khiến đối phương nhất thời bất động. Mây đen từ đâu vây tới quấn lấy Yến Nhi. Dự có chuyện chẳng lành.

Đình Dương đưa tay chạm vào cuốn sách. Cậu nhướn người đặt cuốn sách lên tận nóc tủ. Sau đó khoanh tay nhìn Yến Nhi không chớp mắt.

Yến Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, lén đưa mắt nhìn gương mặt lạnh tanh kia có chút bất mãn.

- Anh chơi gì kì vậy. Không giúp thì thôi lại còn đặt lên cao hơn. - Cô bĩu môi.

Đình Dương đã kết thúc thảo luận với thầy giáo từ lâu. Sau khi đọc được tin nhắn cậu vội vàng chạy qua thư viện. Vô tình nhìn thấy cảnh cô đứng cười thân mật với Vương Quân. Nhất thời trong lòng cảm thấy không vui. Chỉ có Yến Nhi ngốc mới không nhận ra Vương Quân vẫn còn tình cảm với cô. Không những vậy lại khờ khạo đi ban phát nụ cười bừa bãi.

- Hmmm.. em với nói chuyện có vẻ vui?

- Cũng không có gì, chỉ là lâu ngày không gặp hỏi thăm đôi chút. Sao em có cảm giác anh có vẻ không vui. - Yến Nhi nhịn cười nhìn khuôn mặt đang dỗi hờn kia.

Đình Dương hít một hơi thật sâu, cố khắng đè nén sự ấu trĩ ngay đến cậu cũng chán ghét này.

- Không có gì không vui cả.

*Phì*

Yến Nhi nhìn bộ dạng Đình Dương lúc này liền bật cười. Bình thường Đình Dương luôn nói cô trẻ con. Nhưng hiện giờ không biết ai trẻ con nữa.

- Em cười gì hả?

- Đâu có. Em chỉ thấy anh đôi khi rất đáng yêu thôi.

Đình Dương quay mặt đi hướng khác. Đưa tay lên lấy cuốn sách đưa cho Yến Nhi. Cả hai cùng về.

Ra đến khu để xe Yến Nhi nhăn mặt khó chịu vội bám vào khuỷu tay Đình Dương. Cô choáng váng suýt ngã.

- Em sao vậy? - Đình Dương lo lắng hỏi.

- Em không sao. Có lẽ tại cơ thể hơi mệt.

- Ừm. Còn một tuần nữa là thi rồi. Em nhớ giữ gìn sức khoẻ. Đừng cố sức quá.

Đình Dương nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Yến Nhi. Khẽ gạt lọn tóc rối trước mặt cô mỉm cười.

"Gặp được em thật tốt, hình như mỗi ngày anh đều thích em hơn trước rồi."