Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 39: Hành trình tìm lại ánh sáng - Vẫn không bỏ cuộc (3)



Vì hiện tại Lâm Quân Nhi vẫn chưa được tháo băng gạc nên cô vẫn phải có sự chăm sóc từ Cảnh Vân Trạch và Diệp Vấn. Dù sao thì cuộc sống của cô hơn hai mươi năm cũng đã như vậy rồi, thêm mấy tháng nữa cũng chẳng sao.

Chỉ là hiện tại phía Long Nhuệ bang của anh ở Italy đang có việc gấp, anh không thể không sang đó xử lý, nhưng lần này Cảnh Vân Trạch đã để lại Phụng Quy cùng Kha Nguyệt, hai cô là nữ, hơn nữa sự hợp tác nhuần nhuyễn của họ sẽ có thể bảo vệ được Lâm Quân Nhi an toàn, mà anh cũng yên tâm hơn.

Lần này đến Italy dự kiến là một tuần, nên anh sẽ cố gắng xử lý hết công việc rồi quay về Ung Thành trong thời gian sớm nhất.

Nhưng Cảnh Vân Trạch và Tước Xạ vừa lên máy bay đến Italy thì trụ sở bang Kim Thần đã nhận được tin tức. Đám người bang Kim Thần liền bẩm báo lại cho Kim Trấm, vì chuyện lần trước âm mưu thất bại nên Dương Dung Nhuệ đã cực kỳ tức giận.

Cô ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc đâu, hại một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, cho dù có phải trả giá như thế nào thì cô ta cũng muốn đem Lâm Quân Nhi bồi táng cho mình!

- Dung Nhuệ, em có ý kiến gì không?

- Có, em đang nghĩ đến một kế hoạch hoàn mỹ.

Kim Trấm cũng hỏi lại về kế hoạch mà cô ta đang nói. Dương Dung Nhuệ cảnh giác liền ngồi sát bên cạnh lão ta, nói:

- Hiện tại điểm yếu duy nhất của Cảnh Vân Trạch chính là Lâm Quân Nhi, chúng ta hãy tìm thời cơ bắt cóc cô ta, ép Cảnh Vân Trạch quỳ xuống dưới chân anh. Kim Trấm, tới đó anh phải ly hôn với bà vợ của anh, rồi cho em một danh phận đàng hoàng đó!

Kim Trấm là đàn ông, làm sao cưỡng lại được sức quyến rũ này, lão ta liền nâng cằm của Dương Dung Nhuệ, nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô ta, nói:

- Nhuệ Nhuệ đúng là thông minh, xinh đẹp. Chắc chắn rồi, chỉ cần có thể tận diệt Long Nhuệ bang, thì em chính là phu nhân của Kim Thần bang.

- Anh yên tâm, với một tên đàn ông như Cảnh Vân Trạch, thì chỉ cần nắm giữ điểm yếu của anh ta, thì anh sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống chân mình thôi.

Nghĩ đến viễn cảnh kia, Dương Dung Nhuệ và Kim Trấm không nhịn được mà cười lớn. Đôi tra nam tiện nữ đó cũng quấn quýt lấy nhau ở trên giường, nhưng họ đâu biết bên cạnh họ có một nội gián của Cảnh Vân Trạch gài đến. Nghe thấy thông tin này thì cậu ta cũng cố gắng tìm cách liên lạc với anh.

Nhưng hiện tại Cảnh Vân Trạch đang ở trên máy bay nên cũng không có sóng điện thoại, vì thế cậu ta phải chờ thêm một lúc nữa.

[...]

Còn Lâm Quân Nhi sau khi xuất viện về nhà thì được Phụng Quy và Diệp Vấn chăm sóc rất tận tình. Tuy nhiên, ngày hôm nay là một ngày đẹp trời, Lâm Quân Nhi đã đưa theo Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh ra ngoài hít thở không khí, có lẽ đây là lần đầu tiên họ ngồi lại ở một quán ăn theo hướng phương Tây. Điều này khiến cho Phụng Quy cảm thấy kì lạ rồi, vì tính cách và khẩu vị của Lâm Quân Nhi không phải khẩu vị phương Tây mà? Đột nhiên sao cô lại có nhã hứng đến đây chứ?

Triệu Thiếu Hà nhìn cô đang nhàn nhã uống một tách trà, nhàn nhã ngồi đó giống như là đang đợi ai đó vậy, không nhịn được, Triệu Thiếu Hà liền hỏi:

- Chị dâu, chị chờ ai vậy? Sao chị lại đưa tụi em đến đây.

- Đúng đó thiếu phu nhân của tôi. Bình thường em đâu có thích mấy món này? Sao hôm nay lại đưa mọi người đến vậy?

Cả Phụng Quy và Triệu Thiếu Hà đều đã lên tiếng, chỉ có Cảnh Vân Tranh là luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nhưng cho dù họ có hỏi thế nào thì Lâm Quân Nhi vẫn chọn cách im lặng.

Trong khi cả hai người kia đang xoắn não lên vì không hiểu cái gì thì ở bên ngoài lại có tiếng ồn ào đi đến, các nhân viên ở đây giống như là chào đón được một minh tinh điện ảnh đang bước tới. Phụng Quy nhìn sang, liền bị giật mình, cô ấy chính là tiểu thư thế gia nhà họ Vương, là Vương Ngữ Yên - vợ của Kim Trấm.

- Thiếu phu nhân, em đang chờ Kim phu nhân sao?

- Đến rồi à? Vậy thì Vấn Vấn đâu rồi? Đến giờ chúng ta diễn một vở kịch rồi.

Diệp Vấn liền nhanh chóng đứng dậy, cũng thuận tay quẹt qua gương mặt xinh đẹp của cô, từ một khuôn mặt xinh đẹp nay lại lấm lem như một con chuột chết đang lang thang giữa đường. Diệp Vấn cũng nhanh chóng nhập vai, cô ấy liền đỡ lấy Lâm Quân Nhi, vừa đi vừa khóc. Tiếng khóc non nớt đầy đau thương đã thu hút sự chú ý của Vương Ngữ Yên, cô ta vốn dĩ là một người có tấm lòng lương thiện, nên đã đi đến, hỏi:

- Cô gái gì ơi... Cô có sao không? Tại sao cô lại khóc vậy?

- Không... Không có gì cả... Hức... Hức...

Nói xong, Diệp Vấn liền đỡ lấy Lâm Quân Nhi rời đi, nhưng đi chưa được hai bước thì cô đã lăn đùng ra, rên la đau đớn, trên băng gạc mắt còn chảy ra máu nữa. Vương Ngữ Yên bị dọa cho đứng hình, liền nhanh chóng gọi bác sĩ, nhưng Diệp Vấn đã ngăn lại, cô ấy liền khẩn trương nói:

- Đừng... Đừng gọi bác sĩ... Nếu như... Nếu như để Dương tiểu thư biết chúng tôi gọi bác sĩ, thì cô ấy... Cô ấy sẽ nhờ kim chủ của cô ấy giết chúng tôi mất... Đừng... Đừng gọi bác sĩ, tiểu thư nhà chúng tôi không sao đâu... Đợi vài ngày sẽ hết thôi.

Vương Ngữ Yên nghe thấy ba chữ "Dương Dung Nhuệ" liền nhíu mày, thật ra dạo gần đây chồng của cô ấy có qua lại với người phụ nữ này. Vốn dĩ cô ấy không muốn quan tâm, nhưng có lẽ bây giờ đã liên lụy đến chồng của cô ấy rồi, không quan tâm, không được!

- Dương Dung Nhuệ, đã làm gì tiểu thư nhà cô vậy?

- Thật ra tiểu thư nhà tôi là vợ mới cưới Cảnh Vân Trạch, nhưng số tiểu thư nhà chúng tôi mệnh khổ, gả đi nhưng chồng không yêu, gia đình không thương... Nhưng Cảnh Vân Trạch và Dương Dung Nhuệ tiểu thư lại là chỗ người yêu cũ... Cô ấy... Cô ấy bây giờ dựa vào kim chủ Kim Thần bang nên hà hiếp tiểu thư nhà chúng tôi... Hôm qua... Hôm qua tiểu thư nhà chúng tôi đã bị Dương Dung Nhuệ tiểu thư hại cho mù hai mắt... Số của tiểu thư nhà tôi khổ quá mà...

Vương Ngữ Yên liền kinh hãi, sau đó liền đưa Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn vào một phòng riêng, cũng đã nhờ một số bác sĩ riêng đến khám cho cô, họ đã quả quyết thị lực của Lâm Quân Nhi đã mất rồi. Chứng cứ xác thực đã có, Vương Ngữ Yên liền nắm lấy tay của Lâm Quân Nhi, nói:

- Nhìn em thì chắc còn nhỏ tuổi nhỉ?

- Vâng...

- Em gái nè, chị thấy trên báo vợ chồng em hòa thuận lắm mà... Sao lại chồng không yêu, gia đình không thương?

Quả thật giải Oscar nợ Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn mỗi người một giải.

Vừa nghe Vương Ngữ Yên hỏi thì Lâm Quân Nhi đã đau lòng, đáp:

- Yêu sao? Anh ta chỉ đang lợi dụng em mà thôi... Mục đích của anh ta là để em sinh một đứa cháu đích tôn nối dõi Cảnh gia, sau đó liền hắt hủi em... Làm gì có yêu thương ở đây chứ.

Vương Ngữ Yên cũng chỉ biết thở dài, sau đó cô ấy liền vỗ lên tay của cô, nói:

- Thôi không sao. Thật ra Kim Trấm là chồng chị, có gì chị sẽ bảo anh ấy bồi thường lại cho em, chắc là con ả tiện nhân Dương Dung Nhuệ kia cay cú vì bị Cảnh Vân Trạch đá, nên mới nhờ Kim Thần bang ra tay với em. Vừa hay gặp em ở đây cũng là duyên, chị là Vương Ngữ Yên, năm nay ba mươi hai tuổi.

- Em... Em là Lâm Quân Nhi, em hai mươi tư tuổi.

Sau một hồi nói chuyện thì Vương Ngữ Yên đã vô tình nghe thấy một thông tin động trời, chính là Dương Dung Nhuệ đang qua lại với Kim Trấm, vì vậy nên lão ta mới làm kim chủ bảo kê cô ả. Cứ nghĩ Vương Ngữ Yên sẽ tức giận nổi trận lôi đình, nhưng cô ấy chỉ cười nhạt, nói:

- Chị nói em nghe, sau này mà Cảnh Vân Trạch có hắt hủi em thì em đừng đánh ghen. Phụ nữ hiện đại chỉ đánh phấn, đánh son, chứ đừng đánh ghen. Vì sao à? Vì mấy con ả đó không có cửa nói chuyện với chúng ta, chúng ta là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, chứ đâu phải mấy con ả lẳng lơ chanh chua kia, phải tử tế lên em à.

Lâm Quân Nhi nghe đến đây cũng bật cười, xem ra tính cách của Vương Ngữ Yên khá hợp với cô đấy chứ. Nhưng Lâm Quân Nhi vẫn không hiểu sao một cô gái tốt như vậy lại gả cho một tên như Kim Trấm nhỉ? Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu mà, thật sự không hiểu nổi đấy.

Nói chuyện thêm một lúc thì Lâm Quân Nhi cũng đã được Vương Ngữ Yên chỉnh trang, sau đó là tiễn về.

Khi hội bạn ba người nhìn thấy cô thì kinh hãi, Phụng Quy liền nói:

- Quân Quân, em làm gì với Vương Ngữ Yên rồi? Sao lại...

- Không có gì, chỉ là em muốn chính thất dạy dỗ tiểu thiếp một chút. Nếu như chính thất không dạy được, thì em sẽ dạy chính thất cách dạy dỗ tiểu thiếp!

Phụng Quy và Triệu Thiếu Hà nuốt một ngụm khí lạnh, nữ nhân vốn đã nham hiểm, nay còn là một người con gái đẹp, độ nham hiểm tăng thêm ba cấp!

Còn Diệp Vấn thì nhìn tiểu thư bằng cặp mắt hâm mộ, ném đá giấu tay đâu phải chỉ có cô tiểu thư Dương Dung Nhuệ biết, đối với mấy chuyện này thì Lâm Quân Nhi tiểu thư đã biết từ khi lên mười rồi!

Còn Dương Dung Nhuệ vẫn còn non và xanh lắm!

- Chị dâu, em nể chị thật đó. Trả thù người yêu cũ của chồng, bằng cách dùng vợ của lão kim chủ, đỉnh đấy!

- Không chỉ vậy thôi đâu, hiện tại tiểu thư và Vương tiểu thư đã là bạn bè của nhau rồi đó. Vương tiểu thư còn hẹn ngày mai sẽ đưa tiểu thư về Kim gia, cho Kim Trấm đích thân xin lỗi và bồi thường!

Triệu Thiếu Hà, Cảnh Vân Tranh và Phụng Quy liền há hốc, đồng loạt đưa ngón cái lên biểu thị cảm xúc hiện tại.

- Tuyệt vời!