Cô Gái À, Em Rơi Vào Tay Sói Rồi

Chương 30: Tự luyến là bệnh?



Cơ thể chợt căng cứng, hai mắt mở to thoáng tia cả kinh. Cậy mở hàm răng một cách điêu luyện sau đó không nhanh không chậm cắn mút lấy đầu lưỡi cô nhâm nhi từng chút một, tựa như đang thưởng thức một thức mồi ngon.

Da đầu giật lên từng hồi tê dại, cánh tay không biết nên làm thế nào rồi theo tự nhiên vòng lên cổ anh mà đáp lại.

Sự uyển chuyển trên cơ thể cô cùng động tác thân mật này, ngay tức khắc khơi dậy con thú dữ trong người anh. Bàn tay liền cởi bỏ chiếc váy bên ngoài của cô, sau đó tự do luồn vào trong chiếc áo màu trắng thỏa thích mà xoa nắn từng tấc da thịt mịn màng. . Truyện Đô Thị

Mạc Tuyết bị anh làm cho thần hồn điên đảo vô thức bật ra tiếng rên khẽ. Ngay khi còn chưa chịu được sự kích tình anh mang lại thì một giây sau anh đã ngang nhiên cởi phăng chiếc áo cô ra để lộ chiếc áo ngực đen quyến rũ đang phủ lấp hai đồi tuyết trắng.

- tôi không ngờ em lại biết dụ hoặc như thế.

Giọng nói trầm ấm mang âm thanh dụ hoặc và tà mị như vậy khiến cho Mạc Tuyết cả mặt vì thế mà đỏ ửng. Cô thật không biết từ khi nào mà khi bên cạnh người đàn ông này cô luôn đỏ mặt tía tai, có khi lại khó xử đến chỉ muốn tìm lỗ mà chui.

Đôi mắt nóng bỏng tựa như ngọn lửa thiêu đốt trên người cô nhìn một lượt, anh thầm mắng một câu " chết tiệt " rồi cúi xuống ngậm lấy nhụy hoa hồng sớm đã dựng đứng.

Mạc Tuyết hoảng loạn lắc đầu cô cắn chặt răng lại để ngăn bản thân không bật ra âm thanh kiều mị.

- đừng...

Thân hình rắn rỏi áp chặt xuống người cô biểu lộ từng đường cong trên cơ thể. Sau đó dần tìm đến môi cô mà hôn lấy.

- tiểu nha đầu...tôi thật sự rất nhớ hương vị của em.

Hai má cô đỏ ửng dưới nền da trông dễ thương vô cùng. Ánh mắt cũng không thể nhìn thẳng vào anh vội né sang.

Cắn nhẹ vành tai cô một cách lưu luyến, sóng mũi cao vuốt cọ vào bên má cô.

Cô hiểu rõ sự khát khao của anh, dưới lớp vải mỏng kia vật nam tính sớm đã ngóc đầu dậy ma sát vào giữa hai chân cô đòi hỏi. Cô không biết nên làm thế nào! Đối với tình cảnh bây giờ quả thật là cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được mình một lần nữa cùng người đàn ông này lăn lộn thân mật trên giường.

Nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh phì cười sau đó hôn lên trán cô một cách dịu dàng.

- đừng sợ...không sao đâu! Để tôi có được em một lần nữa được không?

Nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn kia tựa như bị ma xui quỷ khiến cô gật đầu một cái.

Nhận được sự đồng ý của cô Tưởng Phong như hổ mọc thêm cánh anh ngang tàn chiếm lấy môi cô một lần nữa. Sự gấp gáp đến mức xé rách chiếc quần lót còn vướng víu lại, sau đó không chút do dự xuyên qua người cô.

- aaa...

Tưởng Phong tựa như một con thú cuồng dã lâu ngày chưa nếm qua mùi thịt nên càng táo bạo hơn, anh hôn lên bắp đùi nuột nà của cô từng chút từng chút cảm nhận hương thơm trên người cô không sót một chút gì.

Mạc Tuyết những tưởng như sẽ ngất đi do anh quá mạnh mẽ nào ngờ dần về sau lại theo tiết tấu của anh mà phản ứng theo.

- ưm...ư...

Bàn tay không an phận xoa nắn hai ngọn đồi tuyết cao ngút. Bên dưới vẫn chuyển động luân hồi, cảm giác vui sướng cùng khoái cảm xen lẫn trên gương mặt anh đã rất lâu rồi anh chưa tìm lại cảm giác đó. Anh thật sự sắp bị bứt chết đến nơi!

Sự bá đạo này của anh khiến cô không còn gì để nói còn chưa kịp ổn định lại thì anh tiếp tục nhấn người.

Chẳng biết là đã qua bao lâu đến khi trên trán cô lấm tấm mồ hôi mà anh cũng gầm lên một tiếng nhẹ rồi cúi người ôm lấy thân thể cô khi đó cô mới nhận ra đã kết thúc rồi! Bất giác hai mắt ngắm nghiền lại rồi ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau khi Mạc Tuyết tỉnh dậy thì Tưởng Phong vẫn còn đang ngủ rất say sưa mà không giống như lần trước ăn sạch sẽ cô rồi phủi mông bỏ đi chỉ để lại di thư.

Mạc Tuyết chưa nào có cơ hội ngắm nhìn người đàn ông trước mặt một cách thật chăm chú như lần này, cô có đủ cơ hội để ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của anh, anh quả thật rất phong hoa lãng tử, khí thế bất phàm so với những người đàn ông mà cô từng gặp thì anh mang lại cảm giác khiến người khác chỉ có thể nhìn mà không thể chạm đến được, vẻ đẹp người đàn ông mà khiến cho cô gái như cô cũng phải ghen tỵ, trời sinh cô nhan sắc cũng không thua bất kì ai có thể nói là quốc sắc thiên hương nhưng so với nhan sắc nửa lạnh lung nửa tà mị này của anh phải nói là như được điêu khắc từng đường nét khiến người nhìn một lần mãi mãi không thể quên, cô chính là muốn nhan sắc như vậy nhưng đáng tiếc người do trời tạo ra, cô muốn chọn cũng không thể.

Mãi ngắm nhìn anh mà cô không hề để ý rằng anh đã tỉnh giấc và đang nhìn cô, cũng bởi chính ánh mắt háo sắc này của cô khiến cho Tưởng Phong cũng bị nó thu hút, bất giác trong đầu lại hiện lên mưu đồ khác.

- em nhìn đủ chưa? Chẳng phải chính em cũng không thừa nhận vẻ đẹp của tôi sao, sao giờ lại nhìn nó chăm chú như vậy, đến mức tôi mở mắt nhìn em mà em cũng không biết. Có phải là em bị vẻ đẹp này của tôi mê hoặc rồi đúng không hả?

Anh có thể bớt tự luyến lại được không? Biết anh đẹp rồi, nhan sắc khiến ai cũng muốn có được nhưng cũng không cần nói ra thẳng như vậy chứ, chị nhà em cũng biết ngại đó.

- anh…thật không ngờ anh lại mắc nhiều bệnh như vậy, mất liêm sỉ đã là căn bệnh không nhặt lại được rồi, giờ thì ngay cả bệnh tự luyến cũng mắc phải, anh nói xem anh còn mắc phải căn bệnh khó trị nào nữa hay không để tôi biết mà an toàn rút lui.

Liêm sỉ mà cũng là bệnh ư? Vậy chị sẽ nhanh chóng mắc bệnh cùng với anh nhà thôi.

Tự cổ chí kim giờ mới biết tự luyến cũng được liệt kê vào bệnh đấy, lại còn là bệnh khó trị, đúng là định lý chỉ mỗi chị hiểu nổi.

- còn…đó là bệnh yêu em, yêu em đến chỉ muốn mỗi ngày đều có em bên cạnh, nếu em không ngại có thể giúp tôi chữa bệnh này không?

Hết chương 30