Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 21: Mật thất



Sau khi tuyên bố thông báo điều chỉnh nhân sự này, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.

Bởi vì mọi người ở đây, đa số không biết Hứa Tuấn Lân. Mãi cho đến khi có người chỉ ra, mới nghe thấy âm thanh của y.

Mọi người đều nhìn vào nhân viên trẻ phòng tài chính. Đúng vậy, y có tư lịch, năng lực, là một người không tồi. Nhưng y mới đến công ty nửa tháng liền thăng chức thành giám đốc bộ phận tài chính?

Ngay cả trong công ty con, người làm nhân viên tài chính làm mười mấy năm vẫn là nhân viên tài chính cũ. Mà thanh niên trước mắt này, chỉ ngây người nửa tháng, đã đạt được việc là người chăm chỉ cày cuốc lâu năm ở đây không đạt được.

Hứa Tuấn Lân vẻ mặt trấn kinh nhìn về phía Vệ Trạch An, người này có khuôn mặt trẻ chung. Giám đốc tài chính của một công ty, nói rằng bổ nhiệm liền bổ nhiệm, đây không phải là một trò đùa sao?

Nhưng trước mặt toàn bộ cán bộ trung cao cấp của tập đoàn, Hứa Tuấn Lân cũng không có khả năng để mình không xuống đài được. Y chỉ có thể chấp nhận thông báo nhân sự của Vệ Trạch An, cười bắt tay Lâm Lập Bản bên cạnh. Mà lời khen ngợi của đối phương, mình lại hoàn toàn không nghe vào.

Hôm nay y có ý định từ chức, nhưng bây giờ lại phát triển thành như thế này.

Sau khi tan họp, Hứa Tuấn Lân không trở về phòng tài vụ mà trực tiếp đến văn phòng Vệ Trạch An.

Vệ Trạch An biết Hứa Tuấn Lân nhất định sẽ tới, ở trong văn phòng cái gì cũng không làm, thậm chí đẩy lùi một cuộc họp trực tuyến, chỉ chờ Hứa Tuấn Lân tới tìm hắn.

Hứa Tuấn Lân vừa vào cửa, Vệ Trạch An liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hì hì cười nói: "Tới rồi sao?"

Trên mặt Hứa Tuấn Lân tràn đầy vẻ băng sương nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Vệ Trạch An đứng dậy, đóng cửa văn phòng lại nói: "Tôi muốn làm gì em còn không biết sao?"

Hứa Tuấn Lân nói: "Tôi không biết, cũng không muốn biết, chuyện mười tám năm trước tôi không muốn tiếp tục nữa, chính là đơn giản như vậy. Ngoài ra, công ty của anh không phải trò đùa. Tôi mới vào công ty nửa tháng, cũng không thể phục chúng. Tôi hy vọng anh tìm một ứng cử viên phù hợp cho vị trí này."

"Em chính là thích hợp nhất." Vệ Trạch An nói: "Người đàn ông của em ở bên ngoài đánh thiên hạ, tiền thì phải giao cho em quản."

Hứa Tuấn Lân thật không biết nên nói với hắn như thế nào, mười tám năm trước, anh cả Vệ Kiêu tìm tới y, nói cho y biết cha Vệ Kiêu bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không còn sống ót được mấy ngày nữa. Nguyện vọng lớn nhất chính là để cho hắn cùng thế gia giao kết với Vệ gia liên hôn. Còn đưa ra đơn xét nghiệm giám định quan hệ cha con Vệ gia, chứng minh Vệ Kiêu là con riêng của Vệ gia bọn họ chứ không phải do chính mẹ Vệ sinh ra. Nếu như hắn ngoan ngoãn cùng con gái thế gia kết hôn, Vệ gia sẽ vẫn nhận đứa con trai này. Nếu không, chẳng những Vệ Kiêu sẽ bị đuổi ra ngoài, ngay cả tiền cấp dưỡng của mẹ đẻ hắn cũng sẽ bị chặt đứt.

Một người cha ung thư phổi giai đoạn cuối, một anh cả mạnh mẽ, thân phận con riêng, cùng với cái kia đối với hắn mà nói không tính là uy hiếp gì.

Hứa Tuấn Lân là một người rất cố chấp, chỉ cần có thể cùng người yêu ở cùng một chỗ, cho dù cả đời chịu khổ chịu nghèo, y không thèm để ý.

Nhưng anh cả Vệ Kiêu lại nói với y một phen: "Hắn từ nhỏ được coi là con ruột của Vệ gia mà nuôi nấng, bởi vì trong rất nhiều đám con riêng của Vệ gia, hắn là người xuất chúng nhất. Có phải cậu rất mê luyến sự tự tin của nó, kiêu ngạo không kiềm chế được không? Đó là ở trong hoàn cảnh ưu việt như Vệ gia nuôi ra, thử hỏi, nếu như nó mất đi thân phận con trai ruột của Vệ gia, trở thành đứa con trai bị Vệ gia vứt bỏ. Sự tự tin yêu thích của cậu đó là kiêu ngạo, sẽ trở thành trò đùa cho nó không?"

Buông tha cho Vệ Kiêu, không phải vì Vệ Kiêu mất đi những đặc điểm đó, y liền không yêu nữa. Mà là bởi vì Vệ Kiêu mất đi những thứ kia, sẽ là Vệ Kiêu nguyên bản sao? Y hy vọng hắn cả đời áo tươi nộ mã, cười kiêu ngạo không kiềm chế được. Đôi khi, một số lời nói dối không phù hợp để vạch trần.

Mình là người qua đường trong cuộc đời hắn, vậy cũng chỉ làm một người qua đường.

Từ trong hồi ức tỉnh ngộ, Hứa Tuấn Lân nhìn thoáng qua Vệ Trạch An nói: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Trong ánh mắt Vệ Trạch An vô cùng kiên định: "Tôi chỉ cần em."

Hứa Tuấn Lân xuyên thấu qua kính gọng vàng nhìn về phía ánh mắt của hắn, muốn tận khả năng cố gắng loại bỏ hết thảy về Vệ gia ra khỏi người hắn. Tuy nhiên, vô ích, y nhắm mắt lại nói: "Được, tôi cho anh, nhưng vẻn vẹn sẽ chỉ là tôi mà thôi."

Vệ Trạch An nhíu mày hỏi: "Em có ý gì?"

Hứa Tuấn Lân trào phúng cười cười nói: "Anh xem xem sẽ là ý gì? Vào công ty nửa tháng liền đề bạt tôi làm giám đốc bộ phận tài chính, ngoại trừ muốn ngủ với tôi, Vệ tổng còn có mục đích khác sao? Vậy mời Vệ tổng..." Nói xong Hứa Tuấn Lân từ trong túi quần của mình lấy ra một chuỗi chìa khóa, tháo ra một cái trong đó nói: "Chìa khóa nhà tôi, lúc Tiểu Bạch không ở nhà, tôi sẽ nhắn tin cho anh."

Nói xong Hứa Tuấn Lân liền rời khỏi phòng làm việc của Vệ Trạch An, cũng săn sóc đóng cửa lại cho hắn.

Cả buổi sáng, trong văn phòng tổng giám đốc cốc bị ném vỡ ba cái, tài liệu bị vút bốn lần, phó tổng giám đốc bị mắng sáu lần.

Buổi sáng hôm nay Hứa Kiêu Bạch lại ghi hình rất thoải mái, bọn họ thông qua điều tra, phát hiện tín hiệu kẻ bắt cóc gọi điện thoại ở Thành phố phía Nam. Thành phố phía Nam là khu vực tất cả các nhà máy bị bỏ hoang, bởi vì có quá nhiều chất thải công nghiệp, cũng như các chất độc độc hại hóa học, thành phố phía Nam đã trong tình trạng hoang vắng.

Cho nên đã có một thời Thành phố phía Nam đều trở thành căn cứ tập trung của người lang thang và ăn mày cùng với phần tử lưu lạc.

Cuối cùng, bằng cách so sánh vị trí, họ đã chọn một nhà máy bỏ hoang ở Thành phố phía Nam.

Nơi này vốn dĩ là nhà máy luyện thép, từ phế tích đồng bộ nhất ứng có thể nhìn ra được, trước kia nơi này là một nơi phồn hoa nhất thời. Và những tàn tích này tượng trưng cho sự sụp đổ của một thời đại.

Hứa Kiêu Bạch cùng mọi người đi xe đến phế tích nhà máy thép, Hàn Tử Phong chửi bới: "Mọi người nói xem nghi phạm X rốt cuộc muốn gì? Hắn vừa không cần tiền, cũng không vì lợi nhuận, chỉ vì muốn cùng chúng ta chơi trò chơi mèo vờn chuột?"

Triệu Nghĩa nói: "Đừng dùng tư duy của người bình thường để đo lường suy nghĩ tên biến thái, những tên tội phạm có chỉ số IQ cao trong truyền thuyết, có bao nhiêu tên có đầu óc bình thường?"

Trì Dương nói: "Tôi nhìn lại cũng không thấy rõ các người làm sao đoán được bọn tội phạm ở Thành phố phía Nam, có bí quyết gì không vậy?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Rất đơn giản, trong sáu manh mối chúng ta thu được, một là giám sát vị trí xuất hiện cuối cùng, chính là vòng ngoài thành phố phía Nam. Khi một kẻ bắt cóc khác gọi, chỗ đó có âm thanh của gió luồn vào ống cống xung quanh. Thành phố H không có núi, khi bọn tội phạm gọi điện thoại, con trai của Tiền Bách Vạn ở bên cạnh. Hắn không thể nào ở gần cống liên quan đến bất kỳ con đường nào, chỉ có thể là âm thanh của một ngôi nhà bỏ hoang. Tôi cũng nghe thấy tiếng động cơ qua điện thoại, thành phố phía Nam gần bến cảng, điều này càng chứng minh suy đoán của tôi. Còn có điểm cuối cùng, trên ảnh chụp đối tượng bắt cóc bị thương do bọn bắt cóc gửi tới, chiếu vào một góc kết cấu thép phế liệu. Từ những chi tiết này có thể thấy nghi phạm ở thành phố Nam, hơn nữa tám chín phần mười là trong nhà máy thép bỏ hoang này."

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch, trong mắt tràn đầy khó tin.

Nhất là Trâu Sĩ Dương, vẻ mặt kính nể nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch nói: "Đệ đệ đúng là quan sát tỉ mỉ mà. Đặc biệt là tiếng gió lùa và tiếng động cơ, làm sao nhóc nghe được vậy?"

Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại di động ra, lại đem bản ghi âm của tên bắt cóc vừa rồi bật lại một lần nữa. Khi đến giây thứ ba mươi chín, cậu ra hiệu cho mọi người lắng nghe: "Ở đây, đoạn này có âm thanh của gió lùa."

Mọi người cẩn thận lắng nghe, quả nhiên là thập phần rõ ràng, tiếng gió thổi gào thét.

Trong 1 phút 06 giây, cậu lại tạm dừng nói: "Tiếng động cơ, lắng nghe âm thanh này, ăn nước nên rất nặng."

Trâu Sĩ Dương gật gật đầu nói: "Đây là thuyền của Lục gia."

Nghe được từ Lục gia, Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh. Tà đạo ghê á, vì sao cậu luôn cảm thấy Lục Thành Nghiễm đang lén lút nhìn chằm chằm mình chứ?

Hứa Kiêu Bạch lại lấy ra bức ảnh bọn bắt cóc gửi tới, chỉ chỉ vào chân trái con tin bị trói trên ghế nói: "Loại kết cấu thép bỏ hoang này đã rất cũ, trải qua nhiều năm phong hóa, không có khả năng là đồ mới xây dựng. Chỉ có thể là phiến nhà máy thép phế liệu này, chỉ có nơi này mới có loại kết cấu thép phế liệu mà ngay cả người thu đồng nát cũng không cần."

Trong xe vang lên một trận vỗ tay, Hàn Tử Phong vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch nói: "Khá lắm cháu trai lớn, không uổng công cậu đây thương cháu vô ích rồi, huyết thống trinh sát hình sự nhà chúng ta không bị thoái mòn rồi."

Hứa Kiêu Bạch biết nghe lời phải nói: "Cậu quá khen rồi."

Mọi người lần lượt xuống xe, vừa xuống xe Hứa Kiêu Bạch rầm một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.

Mỗi ngày hàng ngày, Hứa Kiêu Bạch cứ choáng váng là mọi người liền cười như bệnh xà tinh. Trì Thông chỉ có thể tận tâm tận lực đảm đương Hứa Kiêu Bạch, trải qua một phen giảng giải này, Hứa Kiêu Bạch hoàn toàn xé bỏ thiết lập bé ngốc bạch ngọt trên người. Rất hiển nhiên, mưu sĩ bệnh tật so với Bạch điềm ngốc nghếch trong đoàn đội này càng ăn ngon hơn.

Đỡ Hứa Kiêu Bạch vào nhà máy thép phế liệu, vừa vào nhà máy thép liền nhìn thấy trong sân lớn cỏ dại mọc um tùm của nhà máy thép dựng lên một thứ đồ chơi lớn.

Nhìn giống như một sân khấu cao, phía dưới lại là một căn phòng kín đáo.

Hứa Kiêu Bạch nằm úp sấp trên lưng Trì Diễm, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, vừa ngậm vừa nói: "Không phải là chơi trốn thoát khỏi mật thất đi?"

Trâu Sĩ Dương mặc một chiếc áo lót ba lỗ của nam, một thân bắp thịt gân cân xứng làm cho người ta có cảm giác tứ chi thì phát triển nhưng đầu óc đơn giản. Hắn nghe nói về việc chơi trốn thoát khỏi mật thất liền nói: "Có phải là chúng ta chơi trốn thoát khỏi mật thất ở dưới nước không?

Mọi người nhìn về phía Trâu Sĩ Dương, đồng thanh nói: "Câm miệng!"

Tất cả mọi người ở đây đều không biết bơi, ngoại trừ Trâu Sĩ Dương.

Trâu Sĩ Dương bị mọi người nhắm vào liền yên lặng ngậm miệng lại, lúc này trên khán đài cao cao xuất hiện một NPC khác.

NPC đeo mặt nạ Zorro và sử dụng giọng nói biến âm, đứng trên cao nói với họ: "Ta không nghĩ rằng các ngươi lại đến nhanh như vậy, nhưng đừng vui mừng quá sớm. Tiền Phú Quý có thể sống hay không, còn phải xem bản lĩnh của các ngươi."

Làm thám trưởng, Hàn Tử Phong tiến lên nói: "Nói đi! Mục đích của ngươi là gì? Tiền Phú Quý bây giờ thế nào rồi?"

Đối phương ngông cuồng nở nụ cười, cười xong nói: "Sớm nghe nói nhóm thám tử thứ sáu là thiên hạ đệ nhất không ai sánh bằng, ta lại không tin tà. Chỉ có một trò chơi nhỏ mà thôi, ngươi lo lắng cái gì? Thắng, các ngươi đưa Tiền Phú Quý đi. Thua, Tiền Phú Quý chết, các ngươi cũng đừng hòng từ trong mật thất này đi ra!"

Hứa Kiêu Bạch lòng nói, quả nhiên là trốn thoát khỏi mật thất.

Có điều là chơi mật thất đào thoát, cậu cũng không có sợ, chỉ làphair diễn tốt nhân vật Gia Cát bệnh nhược này, cậu phải tốn chút tâm tư thôi.

Hàn Tử Phong phẫn nộ chỉ vào nghi phạm X, lớn tiếng hô: "Ngươi và bọn ta có thù oán gì cứ việc hướng về phía chúng ta, mau buông tha cho dân chúng vô tội!"

Triệu Nghĩa ở một bên lập tức quỳ liếm: "Oa! Thám trưởng thật sự là đại nghĩa lẫm liệt, lâm nguy không sợ mà!"

Mọi người:... Ha ha ha ha

Hàn Tử Phong cũng nhịn không được cười, đạo diễn mặt đen hét lên: "Nghiêm túc một chút! Một lần nữa OOC sẽ bị trừ tiền lương!"

Hàn Tử Phong quay đầu lại đáng thương nói: "Đừng mà đạo diễn, lại cho cơ hội đi ha."

Đạo diễn táo bón nói: "Còn cho cơ hội gì? Cậu có nghĩ trước đó cậu đã làm rất nghiêm túc không?"

Vì vậy, đạo diễn phá vỡ thiết lập, làm cho một chương trình thám tử nghiêm túc biến thành chương trình hài hước.

Năm người chui vào trong mật thất, đừng nói, mật thất làm ngược lại rất cầu kỳ.

Đây phảng phất như là một phòng tắm, năm người vừa tiến vào mật thất, liền có vẻ bức bách rất nhiều.

Trì Diễm vừa buông Hứa Kiêu Bạch xuống, Trâu Sĩ Dương liền nói: "Không phải là sẽ xả nước xuống đi?"

Mọi người lại đồng thời nhìn về phía Trâu Sĩ Dương: "Câm miệng!"

Trâu Sĩ Dương bị nhắm vào vẻ mặt vô tội, một giây sau, mọi người nghe được tiếng xả nước.

Mọi người:... Trâu Sĩ Dương đún là miệng quạ.

Lúc này, giọng nói của nghi phạm X truyền đến: "Như các ngươi thấy, phòng tắm hoàn toàn khép kín, các ngươi có khoảng mười lăm phút để chạy thoát. Trước khi nước trong phòng tắm đầy, nếu các ngươi không thể thoát khỏi mật thất, năm người chắc chắn sẽ bị chết đuối bên trong. Thế nào? Có vui không? Trò chơi này đơn giản và rất thú vị. Nhóm thám tử số 6, ta hy vọng các người... Đừng làm ta thất vọng đấy."

Ngay sau đó là một trận tiếng sóng điện, sau tiếng sóng điện, đi theo là tiếng Tiền Phú Quý cầu cứu kêu cứu. Đứt quãng, nghe có vẻ thê thảm lại nhỏ yếu.

Hứa Kiêu Bạch cắn kẹo mút, nhíu mày nói: "Đạo diễn đủ biến thái! Ông ấy muốn nấu 5 chúng ta vào một cái nồi sao?"

Trâu Sĩ Dương nói: "Không sao, tôi có thể dạy các cậu phương pháp đổi khí, chúng ta có thể chống đỡ thêm một chút."

Triệu Nghĩa nói: "Chờ chúng ta học cách đổi khí, mười lăm phút cũng trôi qua, không bằng thừa dịp này, tìm manh mối còn hơn."

Hứa Kiêu Bạch gật đầu, rộp rộp nhai kẹo mút, cúi đầu nhìn, nước đã không còn dừng ở trên mặt chân nữa rồi.

Hàn Tử Phong nói: "Thôi nào, chúng ta chia nhau tìm manh mối, như thế nào một chút gợi ý cũng không có? Đạo diễn, độ khó của ông lại cao hơn một chút rồi đúng không?"

Mọi người mò mẫm tìm kiếm nửa ngày, sự thật chứng minh đạo diễn quả thật là một tên biến thái, manh mối không dễ dàng tìm được như vậy. Một nửa thời gian trôi qua, nước cũng không đến đùi bọn họ nữa rồi.

Cây kẹo mút cuối cùng của Hứa Kiêu Bạch dính nước, cậu bất đắc dĩ ném xuống nước nói: "Thường thường thứ bị chúng ta xem nhẹ, cũng là quan trọng nhất. Tất cả các nơi ở đây chúng ta đã tìm kiếm, có phải vẫn còn một nơi khác bị chúng ta bỏ qua không?"

Mọi người nhìn về phía cậu, Hứa Kiêu Bạch chỉ chỉ sàn nhà.

Nước sắp sâu đến thắt lưng, đương nhiên không có khả năng có người đi tìm sàn nhà nữa. Vì thế mọi người lại nhìn về phía Trâu Sĩ Dương, Trâu Sĩ Dương vừa nhìn thấy rốt cục cũng có cơ hội thể hiện, lập tức nói: "Để tôi để tôi, cậu nói tìm như thế nào đi đặc vụ Bạch?"

Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Sờ một chút có thứ gì giống cơ quan hay không."

Trâu Sĩ Dương gật đầu, lấy kính lặn mang theo bên người từ trong túi ra, cúi đầu đâm vào trong nước.

Mọi người: Không hổ danh là vận động viên bơi lội, đi đâu cũng mang theo kính bơi...

Năm phút sau, chỉ nghe một tiếng rầm rầm, nước từ dưới chân trong nháy mắt rò rỉ ra ngoài. Mọi người còn đang suy nghĩ xem làm sao lại bỏ sót nhanh như vậy? Liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng không trọng lượng, một nhóm năm người từ trong mật thất bị rớt ra ngoài.

Mọi người bị ngã trời đất quay cuồng, Hứa Kiêu Bạch lại càng ghê tởm.