Cơ Khát

Chương 7-1



Thật ra ngươi, không phải là người đẹp nhất.

Ta từng có được rất nhiều rất nhiều món đồ chơi xinh đẹp hơn ngươi gấp trăm ngàn lần, dù là nam hay nữ.

Nhưng chỉ có ngươi, cũng chỉ có ngươi, làm cho bản tâm lãnh ngạo cuồng dã của ta tựa hồ lạc hạ một hình bóng không cách nào phai nhạt.

Ta không thể dễ dàng tha thứ người khác thương tổn ngươi, cũng không thể chịu được một ngày không thấy ngươi, ta bắt đầu mang ngươi theo bên người cùng ta đi đi về về. Sai lầm hai năm trước làm cho lưng ngươi hằn vô số vết thương, ta dùng hết thảy tâm lực khiến chúng biến mất không còn dấu vết, nhưng ta biết, vết sẹo trong lòng ngươi vẫn còn đó.

Đáng lý ra ta không nên để ý, bởi vì ta vốn là một kẻ làm việc tùy hứng, nhưng không ngờ, ta lại bắt đầu để tâm đến cảm giác của ngươi, suy nghĩ của ngươi, hết thảy hết thảy mọi thứ thuộc về ngươi, ta đều muốn giữ lấy. Hình bóng của ngươi, gương mặt của ngươi, không hiểu sao luôn hiện diện trong tâm trí của ta thứ cảm tình chưa từng có đấy, làm ta đứng ngồi không yên, cảm giác ê ẩm chua xót ấy, không quá đau nhưng lại khiến người ta nhớ mãi muốn phá hủy ngươi, lại luyến tiếc ngươi, những ý nghĩ đó cứ luôn chực chờ giằng xé trong lòng ta.

Tuần nha Tuần, ngươi cũng biết ngươi là người thứ nhất, là người duy nhất động thủ đánh ta mà vẫn còn sống không thể giải thích được lý do vì sao, ta chỉ biết chính mình không muốn thương tổn ngươi. Từ trước đến nay, ta luôn đắc ý cho rằng, trên đời này tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì, không có bất cứ ai, có thể nhiễu loạn suy nghĩ của ta, thay đổi quyết định của ta, cho dù có, ta cũng có thể hủy diệt chúng trước khi xuất hiện sai lầm.

Nhưng ta lại không xuống tay được với ngươi.

Không hiểu được, không biết vì sao, ta phá lệ nổi lên ý niệm muốn lưu lại ngươi trong đầu.

Ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian ở bên Thương Minh Tương đã sang năm thứ ba.

Lâu Thế Tuần che miệng ngáp dài, cuộn mình trong chăn. Tháng tám ở Tokyo vô cùng oi bức, hắn chỉ nằm trong chốc lát liền ngồi dậy.

Kimono trễ xuống, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, cần cổ thon dài, xương quai xanh như ẩn như hiện, nhẹ nhàng đem tóc dài vuốt sang một bên vai, toàn thân Tuần toát lên vẻ đẹp đầy mị hoặc.

Nếu nhìn kỹ, trên tấm lưng trắng kia kỳ thật vẫn còn chút vết sẹo chưa mờ hẳn, dài và mảnh, trải rộng toàn thân, chẳng qua so với trước đó, cũng coi như đã mờ đi rất nhiều.

Không có người hầu đi theo, hắn một mình một người mặc kimono, cầm lấy lược gỗ trước gương chải mái tóc dài gần tới thắt lưng. Chỉ những lúc thế này, hắn mới có thể nhớ tới “Tuyết”, không có cách gì, đối với mái tóc dài này, hắn chỉ biết buộc thẳng, cái khác đều không biết làm.

Một năm trước, dưới sự ngầm đồng ý của Thương Minh Tương cùng sự hỗ trợ của Thường Trủng Tinh, từ hắn làm chủ gả Tuyết ra ngoài.

Nàng là cô gái đáng yêu chất phác, nếu tiếp tục ở lại đây, sẽ khiến nàng bị vấy bẩn huống chi hắn phải đưa nàng ra khỏi nơi này trước khi Thương Minh Tương nghĩ ra cách xử trí nàng, miễn cho Thương Minh đại gia nhất thời hứng khởi lại lấy nàng khai đao.

Tuần hơi ho nhẹ, lại liên tục đánh mấy cái hắt xì, nhu nhu cái mũi đỏ lên, hắn vội vàng uống nước, ngăn cơn ho dâng lên.

Hai năm trước sau khi chịu thương tổn, cơ thể hắn càng ngày càng kém, trải qua thời gian dài điều dưỡng, tuy có khá lên nhưng vào ngày nóng bức hắn vẫn sẽ bị cảm mạo, té xỉu, thuốc thang uống vào hoàn toàn không có một chút công hiệu, cứ tới mùa hè, hắn thường thường do tay chân lạnh lẽo quá độ mà nửa đêm tỉnh giấc.

Năm nay, hắn hai mươi ba tuổi, Thương Minh Tương cũng đã ba mươi sáu, hai người ở chung khác biệt rất nhiều so với trước đây, y đối hắn, cơ hồ có thể xem như là yêu thương.

Thương Minh Tương không chút nào cố kỵ, thản nhiên biểu hiện sự quan tâm của y đối với hắn những lúc rời nhà đi mấy tháng, cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu đưa hắn đi cùng.

Sức khỏe hắn không thích ứng với việc đi xa, nếu giao dịch chỉ có mấy ngày, hắn vẫn ở tại Tokyo, nếu lâu đến một tháng, thì trong đống hành lý của Thương Minh Tương nhất định sẽ có quần áo của hắn, thậm chí còn có hẳn một valy là thuốc hắn chuyên dùng.

Y đối hắn rất tốt phải không? Tuần vô thức khẽ nhếch khóe miệng.

Nếu nói không có cảm giác gì thì đúng là gạt người, trái tim của hắn cũng sẽ vì những hành động ân cần của Thương Minh Tương mà rung động, ôn nhu của y thực hiếm thấy, chỉ cần sa vào một lần, sẽ ngọt ngào đến độ khiến người ta trầm mê không dứt.

Tuần thừa nhận, hắn đối Thương Minh Tương có lẽ là có tình. Nhưng trừ bỏ tình ra, hắn đối y, còn có nghi ngờ, còn có tổn thương.

Quên không được y từng như thế nào thương tổn hắn, Tuần vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện hắn thà rằng cứ vậy làm như không phát hiện sự quan tâm của y mà sống, cũng không để…Thương Minh Tương có cơ hội thương tổn hắn lần nữa.

Thương Minh Tương phải đi Quan Tây mấy ngày, không cần ở bên y khiến Tuần thở dài nhẹ nhõm, cuộc sống cũng trở nên bình thản hơn nhiều, nhưng đáy lòng lại cảm giác mệt mỏi, nhàm chán đến cực điểm.

Tuần rửa mặt chải đầu xong, nếm qua bữa sáng, lại nhàm chán đọc sách. Không khí oi bức, không gian nhỏ bé yên tĩnh đến độ khiến người phiền não, lúc này, làm cho hắn thật nhớ tiếng líu ríu của Tuyết. Buổi chiều, hắn buồn chán lôi kéo Quỳ tới Tây uyển uống trà cùng. Cha con bọn họ vẫn xa lạ như trước, không gặp mặt nhau cũng không cùng xuất hiện Quỳ vẫn bị nhốt ở trong phòng không được ra ngoài, còn Thương Minh Tư lại dần tản ra hơi thở cường hãn giống cha, duy độc đối Quỳ cẩn thận che chở.

Kỳ thật, đó cũng là chuyện của ba người bọn họ, hắn không muốn nhúng tay vào, nguyện vọng của hắn thực bình thường, chỉ mong có thể yên ổn sống nốt quãng đời còn lại.

Ban đêm, không gian vẫn lặng yên như thế, tay hắn đặt trong chăn cũng lạnh lẽo khó chịu. Tuần lăn qua lộn lại không ngủ nổi, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.

Ngủ không được lại không có việc gì để làm, Tuần đột nhiên nổi hứng tò mò đứng dậy đi đến nơi phát ra tiếng vang.

Cửa “Sinh môn” đang mở ra, ngoại trừ Thương Minh Tương mới từ Quan Tây trở về cùng với vợ chồng Thường Trủng Thần, còn có một cái thiếu niên bị áp quỳ dưới sàn.

“Ngài thật sự muốn làm như vậy?” Thường Trủng Thần ngày thường tao nhã hiện giờ lại có vẻ chần chừ.

“Ta dùng tiền mua hắn, muốn đối hắn như thế nào đều có thể đi!” Thương Minh Tương ngồi xếp bằng, trên gương mặt tục tằng anh tuấn là vẻ hưng phấn khi có món đồ chơi mới.

“Ngoan ngoãn, tuyển người khai bao cho ngươi, hay là muốn tất cả cùng lên, chính ngươi chọn một đi.” Thương Minh Tương tà ác cười, bỏ lại hai đường chết cho thiếu niên chọn lựa.

“Chẳng lẽ ngài muốn hắn trở thành nam sủng tiếp khách?” Thường Trùng Tinh cũng đồng dạng không nhẫn tâm, nhưng tiên sinh lại luôn như thế, luôn nắm chặt nhược điểm của kẻ khác trong tay, bắt người ta phải làm những chuyện còn đáng sợ hơn so với chết. Có nam nhân bình thường nào lại nguyện ý để nam nhân khác ôm ấp? Nhưng nếu đi theo Thương Minh Tương, trừ bỏ con đường này ra, cũng chỉ còn con đường chết.

“Là chính hắn khóc lóc xin tiền không phải sao, ta chỉ hoàn thành tâm nguyện của hắn thôi, mà hắn cũng đáp ứng tùy ta xử trí, ta cũng đâu có bắt buộc hắn chứ!” Thương Minh Tương cười thực cuồng vọng, giống như chúa tể nắm giữ tất thảy, y muốn người sống thì được sống, muốn người chết thì phải chết.

Thương Minh Tương đứng dậy đi tới, các nam nhân áp chế thiếu niên lui ra hai bên, y túm lấy tóc thiếu niên, lực đạo to lớn khiến thiếu niên buộc phải quỳ thẳng người.

“Ta…không cần cùng…một đám nam nhân…” Thiếu niên khô khốc mở miệng, lựa chọn này cũng không phải con đường tốt đẹp gì.

“Như vậy liền tùy ngươi chọn một người.” Thương Minh Tương tùy ý chỉ một nam tử trong số người đang đứng bên, nam nhân vâng lệnh tiến tới gần, thân hình thiếu niên cũng theo từng bước đi của nam nhân mà run rẩy.

“Hảo hài tử, ngươi run không ngừng như vậy sẽ làm hắn thật sảng khoái mà.” Thương Minh Tương bỏ ra thiếu niên, dùng chân đè mạnh đầu hắn, một bên ý bảo nam nhân động thủ.

Đột nhiên từng sợi tóc dài phiêu động, Thương Minh Tương chưa hoàn hồn, đôi tay nhỏ bé đã giữ chặt chân đang đè thiếu niên của y.

“Đánh thức ngươi?” Y không lùi chân về, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống thân hình nhỏ bé ngồi xổm bên chân.

Buông hắn ra. Đôi tay yếu ớt dùng hết thảy sức lực muốn đẩy ra chân y.

“Ngươi muốn ta thả nó?” Không hiểu sao, y lại vẫn luôn đọc được ý nghĩ trong mắt Tuần. “Ngươi dựa vào cái gì muốn ta thả nó? Đừng cho là ta sủng ngươi, là có thể cưỡi trên đầu ta, đừng tự cho là có khả năng thay đổi quyết định của ta.”

Cặp mắt đầy lửa không chớp mắt nhìn thẳng Thương Minh Tương, sự kiên quyết ấy, khiến y hứng thú nở nụ cười.

“Như thế nào, cảm thấy được tình huống này giống như đã từng gặp qua?”

Đúng vậy, đã từng trải qua.

Năm đó, hắn cũng là như thế, ở dưới thân ác ma đau khổ cầu xin, đổi lại cũng chỉ là tàn nhẫn đối đãi. Bất lực, thống khổ khuất nhục đó, cả đời hắn cũng không quên được! Hắn sao có thể trơ mắt nhìn thấy đứa nhỏ này đi con đường giống như hắn? Cuối con đường ấy chỉ có vô tận nhục nhã, vô tận thống khổ a!

“Tuần, ngươi tựa hồ vĩnh viễn đều không học được, ta nghĩ đến không còn có bất cứ việc gì hay người nào có thể lay động ngươi. Ngươi không phải đem tâm của mình bảo hộ quá chặt, sợ hãi biểu lộ thực tâm chỉ đổi lấy sự tàn bạo của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ?”

Sao có thể không sợ? Tuần vẫn thực sợ y, hai năm qua luôn giả bộ như không biết, cũng chỉ vì sợ hãi Thương Minh Tương sủng nịch hắn lại là một hồi tàn khốc chơi đùa.

Hắn đem trái tim khóa quá chặt chẽ, không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng đó chỉ là một đứa nhỏ thôi a, giống như hắn trước kia phải khổ sở kiếm sống, hắn sao có thể làm ngơ nhìn nó đi con đường giống hắn sống không bằng chết?

“Là ta giúp nó thoát khỏi cảnh sống bần cùng, chỉ cần nó ngoan ngoãn làm nam nhân thích, nó có thể hưởng những ngày sung sướng! Ta cho nó một con đường sống, ta thật nghĩ nó hẳn nên cảm tạ ta!”

Thương Minh Tương không để ý đôi tay ngăn cản y, dùng sức thải đầu thiếu niên, thiếu niên đau đớn rơi lệ.

“Hảo hài tử, nói ngươi thật cao hứng nha, đây không phải nguyện vọng của ngươi sao? Chỉ cần ngươi mở chân hầu hạ nam nhân, còn có những ngày rất sung sướng đang chờ ngươi đâu!”

Ba một tiếng, bàn tay tế gầy làm hằn năm vết trên gương mặt cuồng dã, tất thảy mọi người trong phòng đều mở to mắt không dám tin.

Không hề phòng bị nên bị đánh nghiêng đầu sang một bên, y chậm rãi quay lại, biểu tình vốn cuồng vọng đến cực điểm hiện thời thay thế bằng ngoan lệ tàn nhẫn, y nheo mắt, thân hình cương lại, hơi thở lạnh băng cường hãn tản ra.

Tuần mở to mắt, cắn môi dưới, kiên cường nhìn lại y, không biết chân hắn đã bắt đầu sợ hãi run lên.

Nhưng mà hắn không thể nhận thua!

Mọi người kinh sợ rụt lui vài bước, Thương Minh Tương thoạt nhìn như một con cuồng sư bị chọc tức, chính xoa tay đánh giá con mồi trước mặt. Thật không ngờ, cư nhiên còn có người dám động thủ đánh kẻ hô phong hoán vũ, oai phong một cõi như y!

Thương Minh Tương không nói gì, dùng tay túm lấy tóc hắn kéo đi, sức lực không chống lại được Tuần chỉ có thể để cho Thương Minh Tương kéo lê trên hành lang gấp khúc.

Y càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, đến cuối cùng, Tuần theo không kịp nên té ngã, nhưng lực lôi đi vẫn không giảm bớt, thân hình vốn đã gầy yếu hiện tại càng giống như một thứ hàng hóa bị người kéo lê trên mặt đất, da đầu đau đớn làm Tuần thở nặng nhọc, nhưng vẫn mạnh cắn môi dưới không cho mình rên ra tiếng.

Nhìn thân ảnh cao lớn khuất vào Bắc uyển, vợ chồng Thường Trủng Thần nhìn nhau, đáy lòng đồng thời vang lên dự cảm không tốt.