[Cổ Long X Gintama] Ginko Và Keiko Võ Hiệp Truyền Kỳ

Chương 5: Trên đời thể nào cũng gặp được nhiều người có hình thù kỳ quái!



Lưu ý:

*Tui edit theo bản gốc nên sẽ có phần khác với bản dịch

* Phần in nghiêng là phần tác giả ghi theo bản gốc (Tui cop từ bản dịch)

————————

Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Gintoki theo bản năng quay đầy nhìn, rồi bị dọa một trận mồ hôi lạnh. Bởi vì người gõ của không biết đã vào trong từ lúc nào. Hơn nữa mặt người này trông thật đáng sợ.

Bên mặt trái hắn bị lột một nửa, miệng vết thương hiện tại đã khô quắt lại khiến cho con mắt cùng cái mũi bị lệch xuống, mũi không ra mũi, chỉ còn nửa cái, mắt cũng không phải một đôi, chỉ còn một con. Mắt phải hắn giờ chỉ là một cái lỗ vừa đen lại sâu hoắm, bên thái dương lại bị người ta rạch thành chữ "Thập"(十), hai cổ tay bị chặt. Trên cổ tay phải gắn cái móc sắt lóng lánh, bên còn lại là một quả cầu sắt còn to hơn đầu người.

Gintoki liều mạng run rẩy, một bộ muốn khóc. Nội tâm lặp đi lặp lại một câu: 'thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ...'

Thấy hắn, Thiết Diện Phán Quan cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Gã còn chưa phát hiện người này vào bằng cách nào. Câu Hồn Thủ lui về sau hai bước, cất tiếng hỏi: "Liễu Dự Hận?"

Cổ họng hắn phát ra tiếng cười như đao cạo vào gỉ sắt, nói: "Không ngờ rằng trên đời này còn có người nhận ra ta. Hay lắm, hay lắm."

Thiết Diện Phán Quan sợ xanh mặt hỏi: "Người chính là 'Ngọc Diện Lang Quân' Liễu Dư Hận?"

"Cái gì? Ngọc Diện Lang Quân?" Người nói không phải Gintoki mà là Katsura.

Katsura khó tin nói: "Người nơi này cũng thật rộng lượng!"

"Không đúng không đúng!" Gintoki tóm lấy cổ áo y, "Để ý nhầm chỗ rồi, tại sao lại liên quan đến vấn đề nhân phẩm?"

Katsura vẻ mặt đứng đắn nói: "Từ xưa đến nay, con người luôn là loại sinh vật trông mặt bắt hình dong! Cho dù là AK●48 hay là Morning●sume(1), cho dù giọng hát chẳng ra gì nhưng mà chỉ cần khuôn mặt trông dễ thương thì tất cả chỉ là phù du. Cho dù Matsumura(2) tài hoa cỡ nào nhưng chỉ vì trông mặt giống con ngựa mà bị mọi người lên án, đây không phải chuyện cực kỳ đáng buồn sao?"

1. AKB48 và Morning Musume là 2 nhóm nhạc nữ bên Nhật.

2. Matsumura là ca sĩ kiêm diễn viên trong nhóm SixTONES của Nhật.

"Đáng buồn là cái đầu của cậu đó Zura!" Gintoki phẫn hận phun tào.

Từ trước đến giờ chưa có ai nói với Liễu Dư Hận như thế này, nhất thời ngẩn người không biết nói thế nào. Thật lâu sau đó mới nói được một câu: "Ngọc Diện Lang Quân đã chết từ lâu, bây giờ chỉ có Liễu Dư Hạn còn sống..."

Katsura vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Không sao, chỉ cần còn sống thì vẫn còn một phần hi vọng! Một ngày nào đó nhan sắc không trọn vẹn của ngươi nhất định sẽ được mọi người chấp nhận!"

Liễu Dư Hận kích động nhìn nữ nhân xin đẹp trước mặt, là người đầu tiên cổ vũ hắn từ lúc hắn biến thành cái dạng này đây, cho dù soi chính mình trong gương vẫn không nỡ nhìn thẳng mà nữ nhân này vậy mà không chút khúc mắc, không chút chán ghét, đồng tình hay là sợ hãi, chỉ thuần túy nhìn thẳng vào người tên là 'Liễu Dư Hận'. Thời khắc này, Liễu Dư Hận cảm thấy mình vẫn còn sống thực sự quá tốt.

Liễu Dư Hận ôm quyền, khom lưng 90 độ hướng Katsura hỏi: "Cho hỏi tên húy của cô nương?"

"Không phải tên húy, là Keiko!"

"Keiko cô nương!" Liễu Dư Hận nói, "Liễu mỗ thề, chỉ cần trên người tại hạ có gì dùng được, xin cứ mở miệng, cho dù vượt núi đao biển lửa, tại hạ sẽ vì ngài cống hiến sức lực!"

Ánh hoàng hôn chiếu lên người Liễu Dư Hận cùng Katsura, mọi thứ trở nên thần thánh hóa, đám người trong phòng đều bị màn này thuyết phục, chỉ có Gintoki dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua bọn họ. Trong lòng yên lặng phun tào:

(Leng keng, chúc mừng điểm hữu hảo đã lên đến 1000, nhặt được đạo cụ: Liễu Dư Hận. Công dụng: Nửa đêm dọa người, người quỷ đều chạy.)

Về phần Lục Tiểu Phụng cùng với hai người được Thanh Y Lâu sai đến, tất cả đều hóa đá sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, tâm tình tương đối phức tạp.

Nhưng vẫn chưa kịp tiêu hóa màn vừa rồi, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Người gõ cửa đang ở ngoài, cũng không mở cửa mà bất thình lình đã ở bên trong.

Ván gỗ dày đóng cửa trước mặt y lại như biến thành một tờ giấy.

Không thấy y dùng cái gì, cũng không dùng chân đá, tùy tùy tiện tiện tiến lên, cánh cửa đột nhiên nát bấy.

Gintoki lại càng hoảng sợ, tới khi hắn nhìn thấy mặt người kia, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Ai, may mắn, lần này là người bình thường. Tuy việc y làm không bình thường nhưng ít ra trông mặt cũng bình thường.

Bởi vì vẻ mặt Gintoki quá mức rõ rệt, người tới nhịn không được mở miệng: "Vị cô nương này, thỉnh nàng dừng dùng loại ánh mắt bao dung toàn bộ thế giới nhìn tại hạ được không? Cảm thất thật thất lễ..."

Đúng vậy, tuy hành động rất ngang ngược nhưng trên mặt y một phần ngang ngược cũng không có, lại giống như một thư sinh văn nhược, thanh tú, nhã nhặn, khuôn mặt trắng trẻo luôn mang theo ý cười.

Hiện tại, y mỉm cười nói: "Ta cũng là người, ta gõ cửa."

Thiết Diện Phán Quan chợt phát hiện, ngay cả khi đang cười, trong mắt y lại đầy sát khí sắc bén như lưỡi đao.

Gã không khỏi nổi da gà hỏi: "Chẳng lẽ là Đoạn Trường (đứt ruột) kiếm khách Tiêu Thu Vũ?"

Người nọ mỉm cười: "Hảo, các hạ quả nhiên có kiến thức, có nhãn lực."

"Cái gì? Đứt ruột tiện(3) khách?" Gintoki hô lớn, "Bởi vì quá bị coi thường cho nên mới cắt ruột sao?"

3. 'Tiện'(hèn hạ, ti tiện) với 'Kiếm' đồng âm.

Nụ cười trên môi Tiêu Thu Vũ bắt đầu giữ không được. Y nén xuống sát khí, nhìn chằm chằm vào Gintoki giải thích: "Vị cô nương này, cái gọi là 'Đoạn trường' ý chỉ phát sầu mà 'kiếm' trong đao kiếm chứ không phải thấp hèn. Bởi vì 'Thu phong, thu vũ sầu sát nhân', cho nên mỗi khi giết người, ta không khỏi buồn tủi. Vậy mới được gọi như thế."

Gintoki nghe xong, một bên ngoái tai khinh bỉ: "Đã vậy thì gọi là 'Phát sầu tiện khách đi' không hơn sao? Đoạn với chả trường! Ra vẻ cao thâm chứ thực ra phẩm vị kém chết được. À, là vậy đi, bởi vì biết bản thân không có gì để người ta nhớ kỹ cho nên kiếm cái tên như vậy để được nổi tiếng gì đó đi? Không được, thế chỉ làm người khác cho rằng ngươi là Zombie tiện khách dùng để đối phó đám cây cỏ mà thôi!"

Tiêu Thu Vũ trầm mặc, nụ cười cứng ngắc, mặt đầy sát khí. Mà Katsura đột nhiên xen vào, kiêu ngạo nói: "Plants vs Zombie à? Cái này tớ biết này, tớ chơi đến level 6 rồi đó!"

Gintoki trực tiếp kệ y, chuyển hướng về phía cửa: "Rồi, mời người tiếp theo."

Mọi người nhìn lại, thật đúng là có ai đang đứng ở cửa sổ, đen sẫm gầy teo, trông vừa bé nhỏ vừa lùn, mặt đỏ như lửa, trong tay là hai cái móc bạc.

Gintoki: "Thế ngươi là vị nào?"

Nam nhân do dự không biết có nên trả lời hay không, dù gì gã cũng tận mắt chứng kiến hai cái miệng Gintoki với Katsura. Gã không muốn làm người thứ ba bị hại.

Nhưng mà Thiết Diện Phán Quan lại không để gã như ý nguyện. Gã la thất thanh: "'Thiên Lý Độc Hành' Độc Cô Phương?"

Độc Cô Phương nhíu mày, không ngoài dự đoán, Gintoki và Katsura quả nhiên mở miệng.

Gintoki: "Hách? Thiên Lý Cô Hành? Đi một mình ngàn dặm đường? Cô đơn vậy sao?"

Katsura: "Gintoki, bởi vì gã không có bạn thôi! Rõ ràng mong được yêu thương lại ra vẻ chỉ thích ở một mình, thế là hỏng rồi! Ngươi phải thật chủ động, nếu không người ta không biết ngươi muốn gì đâu!"

Gintoki: "Thiệt là, lớn đầu rồi mà vẫn như cái hũ nút(4) thế! Muốn được yêu thương gì đó là chuyện thường tình, ngươi không cần e lệ! Tóm lại, trong thời điểm khó xử chỉ cần một nụ cươi tự tin! Smile— "

Độc Cô phương hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ nhưng Câu Hồn Thủ lại phát hiện ra móc bạc trong tay gã là của mình, hô lớn: "Ngân Câu của ta?!"

Độc Cô Phương mỉm cười, nói: "Ngân Câu ta thay ngươi mang đến, cầm đi!" Nói xong vứt đôi Ngân Câu vào tay cho Câu Hồn Thủ.

Thấy một màn như vậy, Gintoki và Katsura lại bắt đầu xì xào.

Gintoki bật mode nữ sinh trung học kề tai Katsura nói: "Nè nè, Zurako, cậu thấy không, rõ ràng là muốn mượn Ngân Câu cùng đối phương kết bạn nhưng bởi vì e thẹn không dám mở miệng nên mới giả vờ ra vẻ cao cao tại thượng, ngạo kiều chết được."

Katsura gật đầu: "Ai — cứ như thế này không chỉ con đường bây giờ mà ngay cả con đường nửa đời sau cũng chỉ 'Thiên lý cô hành'!"

Độc Cô Hành: "..."

Tình cảnh bây giờ chìm trong trầm mặc. Vốn phải rút kiếm chiến đấu cũng bắt đầu trở nên buồn cười. Lục Tiểu Phụng tuy vẫn còn giả chết trên giường nhưng trong lòng đang cười lớn.

Chàng cười đám cao thủ này bị hai tiểu nha đầu làm cho á khẩu không nói được gì, chàng càng cười từ cái lúc hai tên cao thủ Thanh Y Lâu bị ba tên quái nhân làm cho tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng hiện trường bây giờ không thể tiếp tục giằng co thêm được nữa.

Đúng như chàng sở liệu, Câu Hồn Thủ thở dài, ngay khi gã làm vậy, Thiết Diện Phán Quan đã bay lên không trung xoay người, lấy ra hai cây phán quan bút làm bằng sắt đâm về phía huyệt Nghênh Hương và huyệt Thiên Đột của Liễu Dư Hận.

Nhưng Liễu Dư Hận lại dễ dàng tránh né, hơn nữa quả cầu sắt bên tay trái hắn cũng đánh thật mạnh vào mặt Thiết Diện Phán Quan. Mặt Thiết Diện Phán Quan liền nở hoa.

Nếu là trước kia, hắn nhất định không chút do dự mà nghênh đón. Có thể thấy được Katsura thực sự đã thay đổi hắn.

Thiết Diện Phán Quan một tiếng cũng kêu không ra, ngửa mặt ngã xuống nhưng móc sắt bên cổ tay phải Liễu Dư Hận lại móc lây hắn. Móc sắt giương lên, Thiết Diện Phán Quan đã bay ra ngoài cửa sổ, đi gặp Phán Quan thực sự rồi.

Đúng lúc này, đôi Ngân Câu của Câu Hồn Thủ cũng bay khỏi cửa sổ. Chỉ còn gã ở trong phòng, mặt xám như tro, hai tay rủ xuống, các đốt ngón tay đều chảy máu. Đoản kiếm trong tay Tiêu Thu Vũ cũng đang nhỏ máu. Y mỉm cười nhìn Câu Hồn Thủ, nói: "Xem ra đôi tay ngươi sau này không câu được hồn ai nữa rồi!"

Câu Hồn Thủ cắn răng, hai hàm phát ra tiếng ken két, đột nhiên hét lớn: "Vì cái gì ngươi vẫn không giết ta?"

Tiêu Thu Vũ thảnh nhiên nói: "Bởi vì bây giờ ta không có hứng thú giết ngươi, ngươi trở về nói với đồng bọn là hai tháng này ngoan ngoãn ở trên lầu đừng có xuống, nếu không thì khó mà sống đi lên."

Sắc mặt Câu Hồn Thủ đại biến, không hề nói câu nào quay đầu về phía cửa.

Ai ngờ Độc Cô Phương đột nhiên xuất hiện trước mặt gã lạnh lùng nói: "Ngươi vào bằng cửa sổ thì nên từ cửa sổ đi ra!"

Câu Hồn Thủ hung ác nhìn gã, cuối cùng đậm chân—hai người vào bằng cửa sổ sau đó cũng ra bằng đường đó.

Trong phòng vừa chết người, đánh đến rối tỉnh rối mù, Lục Tiểu Phụng vẫn giả chết mặc kệ, giống như không thấy gì. Nhưng chàng vẫn lén quan sát phản ứng của Gintoki với Katsura. Nữ nhân bình thường thấy cảnh máu me khó tránh khỏi sợ hãi nhưng hai nàng không như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhưng sâu trong mắt lại lộ ra sự chán ghét.

Trong căn phòng tối tăm. Mọi người im lặng đứng trong bóng tối, ai cũng mở miệng nhưng chẳng nói câu gì.



Giữa lúc ấy đột nhiên ngọn gió đêm đưa tiếng nhạc du dương tới. Khúc nhạc vang lừng và rất lọt tay như tiên nhạc.

Độc Cô Phương phấn khởi, trầm giọng nói: "Đến rồi!"

Là ai đàn khúc nhạc mỹ diệu như vậy?

Lục Tiểu Phụng đã nghe, âm thanh này cho dù là ai cũng nhịn không được nghe cho rõ. Chàng chọt phát hiện căn phòng tràn ngập mùi máu tanh vậy mà biến thành hương thơm ngào ngạt. Sau đó trong gian phòng tối đột nhiên sáng lên.

Lục Tiểu Phụng cuối cùng cũng nhịn không được mở mắt, bỗng nhiên phát hiện trong căn phòng này bay đầy hoa tươi. Đủ các loài hoa từ cửa sổ bay vào sau đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Hoa rơi xuống kết thành một tấm thảm kéo thẳng đến cửa.

Một người khoan thai bước đến.

Lục Tiểu Phụng từng gặp qua vô số nữ nhân, xấu có, đẹp có. Nhưng chàng vẫn chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp như người này.

Nàng mặc bộ áo đen bằng tơ mềm kéo đến mặt đất, quét qua tấm thảm hoa. mái tóc đen xõa xuống hai vai, sắc mặt tái nhợt, trên mặt là đôi mắt đen nhánh. Nàng cứ thế đứng yên trên thảm hoa. Tấm thảm được hoa kết thành bỗng trở nên lu mờ. Vẻ đẹp đã không còn thuộc về nhân gian, là vẻ đẹp thoát tục, đẹp đến không thể tả xiết.

Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ, Độc Cô Phương lặng lẽ về phía góc tường. Nét mặt đối với nàng vô cùng cung kính.

Tuy Gintoki và Katsura đều thừa nhân nàng là một mỹ nhân nhưng so với điều đó, tình huống hiện tại khiến hai người cạn lời.

Hoa bay tới chóp mũi Gintoki liền bị hắn hắt hơi thổi mất. Hắn trừng mắt cá chết nhìn màn xuất hiện hoành tráng vừa rồi: "Rốt cuộc là hoa từ đâu mà nhiều thế? Không sợ người ta bị dị ứng phấn hoa sao? Tiền thuốc bọn họ chi à?"

Katsura cũng dùng giọng mẹ già, lắc đầu nói: "Thiệt là, phá hoại môi trường thế mà được sao? Phải biết yêu quý thiên nhiên chứ! Hái nhiều như vậy, hoa nó cũng đau lòng lắm đó!"

Nhưng còn một việc nữa khiến bọn họ để ý, nữ nhân kia trông khá quen mắt, có lẽ từng gặp ở đâu rồi.

Một bên khác, Lục Tiểu Phụng rất nhanh đã ngừng thở. Nhưng chàng vẫn không đứng dậy.

Nàng dừng trước Lục Tiểu Phụng mỉm cười rồi đột nhiên hướng chàng quỳ xuống.

Lục Tiểu Phụng không còn cách nào nằm trên giường nữa. Chàng đột nhiên nhảy dựng lên. Người chàng giống như viên đạn bắn lên 'Đoàng' một cái liền phá vỡ trần nhà rồi biến mất vô tung.

Một tiểu cô nương đứng trên hoa tươi mở đôi mắt to, trông có vẻ biết điều mặc đồ đen ở sau lưng thiếu nữ.

Lục Tiểu Phụng chạy như ma đuổi, tiểu cô nương lại càng hoảng sợ, nhịn không được thấp giọng nói: "Công chúa đối với hắn đa lễ như vậy, hắn vì cái gì mà phải chạy trốn nữa? Hắn sợ cái gì?"

Thiếu nữ áo đen cũng không trực tiếp trả lời. Thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Hắn là người thông mình, tuyệt đỉnh thông minh."

"Ta nhớ rồi! Ngươi là tỷ tỷ trong rừng cây hôm đó!" Katsura đột nhiên hô lớn.

Gintoki cũng nhớ ra: "A, đúng rồi, ta cũng nhớ, người cho ta tiền chính là tỷ tỷ."

Hắc y thiếu nữ quay đâu nhìn hai người, sau đõ cũng cười: "Hóa ra là các ngươi, vậy mà hai người cũng không trở về!"

Tiểu cô nương bên cạnh hỏi: "Công chúa, người biết các nàng?"

"Đúng vậy, trước đó ta có thấy hai nàng bị sơn tặc cướp bóc trong rừng."

"Cho nên công chúa mới cứu hai nàng sao! Thì ra là thế!"

Gintoki và Katsura kinh ngạc nói: "Công chúa?"

Hắc y thiếu nữ nở nụ cười: "Lần trước không thể nói cho hai người biết, lần này bổ sung. Ta tên Thượng Quan Đan Phụng, là công chúa Đại Kim Bằng vương triều."

————————

4. Nguyên văn là "还有什么看不开啊!" (còn có cái gì xem mà không khai mở), tôi không biết nên ghi thế nào nên dịch tạm như vậy.

————————

19/3/2022

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!