Có Một Người Tôi Yêu

Chương 20: Chấm dứt



- Alo, Khánh Nhi hả? gọi tớ có việc gì không? - Nhật Khang nói từ đầu dây bên kia

- Bọn mình có thể gặp nhau một lát được không?

- Được chứ sao không. 1 giờ nữa gặp ở quán cafe bọn mình hay ngồi nha - Nhật Khang hí hửng nghĩ rằng mình đã thành công trong việc cưa đổ Nhi 'chắc cậu ta nhớ mình'

- Vậy cũng được, mình đợi cậu ở đó - Nói xong Nhi cúp máy

- ------1 giờ sau-----

Khánh Nhi lựa chọn một chiếc bàn ở góc nhưng gần cửa kính, có thể ngồi đó ngắm đường phố. Gọi một ly cafe rồi ra bàn ngồi đợi. Nhật Khang đẩy cửa kính đi vào, ngó quanh thì thấy Nhi ngồi ở trong góc đang mải mê nhìn ra ngoài cửa. Cậu đặt một ly cafe và tiến đến.

- Cậu đợi mình lâu chưa? - Nhật Khang ngồi xuống ghế đối diện

- Tớ mới đến thôi, xin lỗi vì đã hẹn cậu đột ngột như vậy.

- Không sao đâu, cậu hẹn lúc nào thì mình cũng đều có mặt hết. Mà cậu có việc gì mà lại hẹn mình ra đây? Nhớ mình chăng *Cười khoái chí*

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu.... Chúng ta từ nay không nên gặp nhau nữa - Nhi lấy một hơi và nói thẳng

Nụ cười trên gương mặt Nhật Khang liền biến mất, khuôn mặt liền trở lên cau có.

- Cậu nói cái gì? Tại sao? Tại sao lại không thể gặp? - Nhật Khang giọng nói tức giận

- Mình không muốn làm người mình yêu buồn

- Người cậu yêu, cái chị kia phải không?. Tại sao hả? một người con gái có thể làm cho cậu hạnh phúc được sao? thật buồn cười. Tớ yêu cậu, tớ sẽ cho cậu hạnh phúc, cho cậu những thứ mà người kia không thể - Nhật Khang bắt lấy bàn tay Nhi nắm thật chặt

- Tại sao một người con gái lại không thể làm tớ hạnh phúc? tớ từ trước đến nay trong lòng chỉ có chị ấy, không có một ai khác. Tớ đối với cậu cũng chỉ là bạn bè không hề hơn, cậu sẽ tìm được một người con gái khác tốt hơn tớ. Vậy đi từ nay đừng liên lạc với tớ nữa - Nhi thu tay về và đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ còn một mình Nhật Khang ngồi đó, trong lòng tức giận đến đỉnh điểm. Đập mạnh tay xuống bàn khiến mọi người xung quanh chú ý. 'Sau mọi chuyện mình làm vì cậu ấy thì cuối cùng mình cũng chẳng là gì của người ta. Khốn Khiếp'.

Khánh Nhi sau khi ra khỏi quán, hít một hơi thật dài 'như vậy thì không còn cái gì cản trở hạnh phúc hai người nữa'

- --------------

- Tiểu Du em về rồi đây - Nhi vui mừng chạy vào nhà.

- Tiểu Du... Tiểu Du.... Chị đi đâu rồi - gọi mãi không thấy ai trả lời.

Cùng lúc đó Thiên Du từ ngoài cửa đi vào.

- Tiểu Du chị đi đâu vậy - Nhi thắc mắc

- Nãy chị hơi nhức đầu nên đi ra ngoài mua thuốc. Em đã nói rõ với cậu ta chưa?

- Chị có làm sao không? - Nhi lo lắng

- Không sao đâu em đừng lo, em trả lời câu hỏi của chị đã.

- Em nói rõ với cậu ta rồi. Bọn em không gặp nhau nữa đâu, chị đừng lo. - Nhi nói

- Vậy là tốt rồi. Em ngồi đây, tối nay chị sẽ làm món em thích - Thiên Du vừa nói vừa kéo nhi ngồi xuống ghế

- Chị đang mệt, chị nghỉ ngơi đi em sẽ đi nấu bữa tối - Nhi kéo tay của Thiên Du

- Chị không sao, em cứ ngồi đấy đợi chị

Khánh Nhi biết là không thể bắt ép được con người này đành cười khổ mà đồng ý.