Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 22: Việt nhãi con bảo vệ vợ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 22: Việt nhãi con bảo vệ vợ

Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt

(Trạng Nguyên -> Thủ khoa)

_____________________

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh (o・3・) ]

Tần Hướng Tiền xem cái video này trước tiên, nhất thời nỗi lòng hỗn loạn.

...... Đây thật sự là con của ông sao?

Tần Chung Việt không biết video mình hầu hạ Tạ Trọng Tinh đã truyền tới chỗ của Tần Hướng Tiền rồi.

Hắn cực kỳ ân cần mà hầu hạ Tạ Trọng Tinh ăn một trái chuối, mấy trái vải, nửa trái lê, mấy miếng xoài đã được cắt xong, thấy dì bưng mì lại đây mới vỗ đùi, nói: "Hỏng rồi, quên mì tôm hùm mất tiêu." Quay đầu nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, hỏi: "Cậu còn ăn nổi không?"

Tạ Trọng Tinh bị Tần Chung Việt hầu hạ đến có chút chết lặng, "Ăn nổi."

Tần Chung Việt nhanh chóng cho người dọn dẹp cái bàn một chút, để dì đặt tô mì ở trước mặt Tạ Trọng Tinh, "Vậy cậu ăn thử đi, dì làm mì sợi rất ngon đó, tôi rất thích ăn á!"

Hắn không ngớt mà nhiệt tình khích lệ khiến dì nấu cơm lộ ra một nụ cười thật hạnh phúc, ánh mắt nhìn Tạ Trọng Tinh cũng tràn ngập ôn hòa cùng chờ mong.

Tạ Trọng Tinh nhìn một tô rực rỡ ánh vàng và thơm ngào ngạt này, mì sợi đầy đặn với thịt tôm hùm núng nính, trong thời gian ngắn có chút không dám hạ đũa.

Tần Chung Việt thấy y không động đậy gì thì chủ động cầm đũa khuấy một xíu cho y, kẹp một đũa lên thổi thổi, đưa đến bên miệng y, "Ăn thử một miếng."

Tạ Trọng Tinh: "...... Tôi tự ăn được rồi."

Tần Chung Việt không cảm giác được Tạ Trọng Tinh đang không tự nhiên, nghe thấy y nói như vậy nên cũng không nghĩ nhiều, "Oce, cậu ăn đi."

Tạ Trọng Tinh nhận lấy đôi đũa trong tay Tần Chung Việt, kẹp đũa mì được nước canh tẩm thành màu vàng óng, ăn một ngụm.

Tần Chung Việt chờ mong hỏi: "Thế nào?"

Tạ Trọng Tinh: "......Ngon lắm."

Đôi mắt hắn giống như sáng lên vậy.

Tần Chung Việt cao hứng: "Thiệt không! Tôi đã nói là cậu sẽ thích mà!"

Đời trước Tạ Trọng Tinh cũng rất thích ăn mì tôm hùm, nhưng mà về sau dì bảo mẫu phải về nhà để chăm cháu nên không tới nấu cơm tiếp, dì phục vụ mời đến tiếp theo cũng không nấu ra được loại khẩu vị mì tôm hùm này.

Tạ Trọng Tinh ăn cơm nhai thật kỹ nuốt thật chậm, cho dù thích ăn mì này nhưng y không hề biểu hiện ra bộ dáng ham ăn gì.

Y ăn chậm, mà Tần Chung Việt cũng cực kỳ có kiên nhẫn, hắn ngồi ở bên cạnh nhìn Tạ Trọng Tinh ăn mì.

Nhìn một tí tẹo tèo teo thì ánh mắt hắn thay đổi, nhịn không được rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú của y, từng cọng lông mi nhỏ dài rõ ràng đang rũ mắt kia, chiếc mũi thanh tú cao thẳng, đôi môi hồng nhuận no đủ...... Có thể gọi là đẹp không góc chết luôn.

Đặc biệt khuôn mặt y còn mang theo một chút mượt mà, không có sắc nhọn từng trải, xinh đẹp và tinh xảo rất nhiều của sau này, lại nhiều thêm vài phần non nớt cùng đáng yêu.

Làn da y cũng rất trắng, trắng đến mức không có một tia tỳ vết nào.

Trước kia Tần Chung Việt không biết y sống không tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, loại trắng nõn này có phải là loại tái nhợt không có chút huyết sắc đúng không?

Tần Chung Việt tưởng tượng, lại đau lòng tiếp, hắn phải tìm bác sĩ qua đây khám thân thể cho y mới được.

Nghĩ là làm liền, hắn cầm lấy điện thoại nhắn một tin qua cho quản gia Lý, nói chú ấy gọi bác sĩ gia đình nhà hắn tới.

Quản gia Lý nhìn thoáng qua tin nhắn, một bên thổn thức, một bên thành thật báo tin lại cho Tần Hướng Tiền, thật ra Tần Hướng Tiền không có cảm xúc gì, ngược lại là lúc trước ông để cho quản gia Lý tra tư liệu của Tạ Trọng Tinh, biết thành tích học tập của y rất tốt, chỉ mỗi cái này thôi cũng đủ làm Tần Hướng Tiền nhìn bằng con mắt khác rồi.

Đặc biệt con trai đi học ở trường mới đột nhiên trở nên tiến bộ, còn mời gia sư đến nữa, làm Tần Hướng Tiền khó mà không thể kết giao với Tạ Trọng Tinh này.

Có thể mang theo con trai cùng nhau nỗ lực tiến tới, tự nhiên Tần Hướng Tiền có thêm hảo cảm với đối phương.

Thật ra ông cũng chướng mắt đám hồ bằng cẩu hữu kia của con trai, tuổi còn nhỏ mà đã chơi tới bến như vậy, chẳng qua là từ nhỏ đều cùng nhau lớn lên, bậc cha chú cũng là thế giao, miễn không đến mức hại người, làm bạn chơi thì có thể.

Ông cũng không lo lắng con trai sẽ đi theo học cái xấu ———— muốn hư thì đã sớm hư rồi.

Nhưng nếu có thể kết bạn với người vừa học giỏi vừa có nhân phẩm, được vậy ông cũng vui mừng.

Tần Hướng Tiền ném xuống một câu để quản gia Lý tiếp tục quan sát, có thể báo cáo bất cứ lúc nào rồi vội vàng đi làm việc.

Rất nhanh, bác sĩ gia đình Tần Chung Việt đã tới đây, người đó làm một lần kiểm tra thân thể toàn diện cho Tạ Trọng Tinh, cuối cùng cho ra kết luận, Tạ Trọng Tinh bị thiếu máu và suy dinh dưỡng mức độ trung bình.

Tần Chung Việt rất khó tưởng tượng trong xã hội hiện tại này còn có người bị suy dinh dưỡng, nhất là Tạ Trọng Tinh vừa thiếu máu vừa suy dinh dưỡng, hắn kinh hãi rất nhiều, đau lòng và trìu mến giống như sóng ngầm trào lên trong lòng hắn.

Giọng nói cũng nhịn không được ôn nhu hơn vài phần, "Đêm nay để dì nấu món ngon cho cậu ăn nha, cậu phải ăn nhiều một chút."

Tạ Trọng Tinh một bên mặc quần áo, một bên hỏi: "Chắc là tôi không có bệnh gì đúng không?"

Tần Chung Việt: "...... Có chút bệnh vặt thôi, nhưng mà không cần lo, cậu ở đây với tôi mấy tháng, bảo đảm không thuốc mà khỏi."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy là có bệnh gì?"

"...... Bác sĩ nói cậu thiếu máu, còn bị suy dinh dưỡng nữa." Vẻ mặt Tần Chung Việt đau lòng mà nói.

Tạ Trọng Tinh không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là nhìn biểu tình nho nhỏ như vậy của Tần Chung Việt thì trong lòng lặng yên dâng lên một dòng nước ấm, trên mặt bình tĩnh nói: "Đúng là bệnh vặt mà."

Tần Chung Việt nhìn y mặc đồng phục đã có chút dơ, nhịn không được hỏi: "Muốn đi tắm một chút không?"

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Có tiện không?"

Đã đủ làm phiền hắn rồi.

Tần Chung Việt ra vẻ tức giận: "Đương nhiên là tiện! Cậu mà còn nói mấy lời kiểu này nữa thì tôi giận đó!"

Tần Chung Việt lôi kéo y vào phòng tắm.

Tạ Trọng Tinh nhìn bồn tắm hình tròn to lớn trước mặt, bên cạnh còn bày đầy chai lọ vại bình, trong thời gian ngắn nghi ngờ mình đã vào phòng tắm của nữ giới.

Tần Chung Việt ân cần mở nước ấm cho y rồi lấy ra một viên cầu muối tắm tạo hình con cá mập nhỏ từ trong ngăn tủ, cho vào bên trong nước ấm, chẳng mấy chốc, viên cầu muối tắm hòa tan, một tầng nước màu đỏ sôi trào như nước sôi bốc lên bọt khí, hiện trường có thể nói là huyết tinh.

Tần Chung Việt giải thích với Tạ Trọng Tinh: "Đây không phải là máu, đây là muối tắm rượu vang đỏ đó, tốt cho da với giúp ngủ ngon nữa!"

Tạ Trọng Tinh: "...... Tôi biết."

Không đến mức cho rằng nó là máu chứ.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh(o・3・) ]

Tần Chung Việt nói xong, lại lấy đèn xông tinh dầu từ trong tủ ra, bật lên, đặt qua một bên, rồi ra ra vào vào lấy đồ uống và điểm tâm ngọt tới để trên mặt bàn rộng mở kia của bồn tắm cho Tạ Trọng Tinh, làm xong mấy việc này mới bỗng nhiên nhìn Tạ Trọng Tinh một cái, nói: "Sao cậu còn không đi vào tắm nữa? Nước sắp lạnh kìa."

(Thường có trong các clip khoe của, thư giãn của dân Tây với Trung)

Tạ Trọng Tinh: "Tôi chờ cậu đi ra ngoài mới......"

Tần Chung Việt đánh gãy y, hưng phấn nói: "Nếu không hai tụi mình tắm cùng nhau ha? Tôi có thể chà lưng cho cậu nữa."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Y cực kỳ uyển chuyển mà đáp: "Tôi có thể tự mình chà lưng được."

Tần Chung Việt: "Vậy cậu giúp tôi chà lưng đi."

Tạ Trọng Tinh nghe xong, từ chối nữa cũng không tốt, đành đồng ý.

Tần Chung Việt vừa nghe y đồng ý đã bắt đầu cởi quần áo, Tạ Trọng Tinh không biết vì sao mà có chút khẩn trương, nhanh chóng quay lưng lại cởi quần áo.

Tần Chung Việt dường như không có cảm giác gì, một chân tiến vào bồn tắm, thoải mái mà than một tiếng, "Nhiệt độ nước này vừa phải quá, cậu vào mau lên đi."

Tạ Trọng Tinh còn chưa cởi xong, để lại một cái quần đùi y mới vào bồn tắm, trượt toàn bộ thân thể vào trong làn nước màu đỏ.

Ánh mắt Tần Chung Việt sáng ngời hữu thần mà nhìn y, nói: "Cậu có thể nếm thử nước này, có vị rượu vang đỏ đó, uống cũng được."

Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu uống rồi hả?"

Tần Chung Việt đáp: "Tôi chỉ nếm một ngụm nhỏ thôi, mà đúng là hương vị rượu vang đỏ, vị rất không tồi, chẳng trách một viên muối tắm lại dám bán đắt như vậy."

Tạ Trọng Tinh tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Tần Chung Việt nói: "5000 tệ một viên."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Giá cả cao như vầy làm Tạ Trọng Tinh thiếu chút nữa cũng muốn uống một ngụm nước tắm rồi, nhưng may mắn lý trí vẫn còn, y nhịn xuống.

Bồn tắm rất lớn, đủ chứa hai nam giới thành niên, thậm chí Tần Chung Việt còn có thể duỗi thân với tứ chi bơi bơi, hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú bị hơi nước bốc lên nhiễm một màu hồng nhạt kia của Tạ Trọng Tinh mà nhịn không được lại gần.

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, không nói gì, quả nhiên Tần Chung Việt mở miệng trước, hắn lẩm bẩm nói: "Cậu thật là đẹp mắt."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn thẳng hắn, châm chước trong chốc lát, mới nói: "Cậu cũng đẹp."

Giọng điệu Tần Chung Việt ôn nhu: "Cậu càng đẹp mắt hơn."

Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu đẹp trai nhất."

Tần Chung Việt không nói nữa.

Hai người trầm mặc như vậy trong chốc lát, âm thanh tràn đầy sức sống của Tần Chung Việt lại vang lên, "Cậu giúp tôi chà lưng đi!"

Tạ Trọng Tinh lên tiếng, cầm lấy khăn tắm, nói với Tần Chung Việt: "Cậu xoay qua đi."

Tần Chung Việt nhanh chóng đưa lưng về phía y.

Tạ Trọng Tinh nhúng khăn tắm vào nước ấm, bắt đầu chà lưng cho Tần Chung Việt.

Nhìn thân thể Tần Chung Việt theo cách này, Tạ Trọng Tinh càng có cảm giác trực tiếp hơn, ngón tay y cách khăn lông chạm vào tấm lưng hắn.

Tấm lưng Tần Chung Việt được bao phủ một tầng cơ bắp hơi mỏng, có chút cứng nhưng tràn ngập co dãn, rất bóng loáng, cũng tràn ngập mỹ cảm sức mạnh, khiến Tạ Trọng Tinh liên tưởng đến tác phẩm điêu khắc trứ danh nào đó —— Michelangelo David.

Tuy Tạ Trọng Tinh chỉ gặp qua bức tượng điêu khắc David ở sách giáo khoa, nhưng vẻ đẹp độc đáo về sự kiêu hãnh của sức mạnh nam giới vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng y.

Người con trai trước mắt này chỉ nhỏ hơn y một tuổi nhưng thân thể cậu ta đã phát triển trưởng thành đến như vậy, điều này không khỏi làm Tạ Trọng Tinh cảm thấy ảm đạm xíu xiu.

Chắc là không có nam sinh nào mà không thích thân thể như vầy đâu ha.

Nhưng Tạ Trọng Tinh không tiếp tục nghĩ quá nhiều nữa, y thiệt nghiêm túc chà kỹ lưng cho Tần Chung Việt, nói với hắn: "Chà xong rồi."

Tần Chung Việt xoay người qua, đôi mắt bị hơi nước ấm hun cho đỏ lên chút xíu, hắn nhìn Tạ Trọng Tinh, hỏi: "Không cần tôi chà lưng cho cậu thật sao?"

Tạ Trọng Tinh uyển chuyển từ chối, "Tôi có thể tự chà, không cần phiền cậu."

Tần Chung Việt đáp: "Oce."

Hắn có chút khẩn trương rời khỏi Tạ Trọng Tinh, còn thường xuyên nhìn chằm chằm mặt nước màu đỏ.

Tạ Trọng Tinh không để ý hắn, bắt đầu chà lau thân thể của mình.

Tần Chung Việt nhịn không được nhìn lén.

Hắn có thể sờ lương tâm của mình để thề, hắn nói tắm chung với Tạ Trọng Tinh, là không có bất cứ tư tâm gì cả.

Nhưng khi thật sự ngồi xuống chung một chỗ, hắn lại không thể tránh né mà bắt đầu nghĩ nhiều.

Thật ra phương diện kia của bọn họ vẫn rất hài hòa, chỉ là hắn hơi ham chơi, so với làm loại chuyện này, nơi phồn hoa càng thêm hấp dẫn hắn, trò chơi ùn ùn không dứt, còn có tụ hội và du ngoạn vận động cực hạn với đám bạn, đều khiến hắn phân tâm.

Đặc biệt Tạ Trọng Tinh còn quy định số lần cùng thời gian nữa, ít nhiều gì đã kích động tâm phản nghịch của hắn.

Sờ lương tâm mà nói, đúng là hắn cũng thích làm loại chuyện đó với Tạ Trọng Tinh, cũng chỉ có thời điểm này, Tạ Trọng Tinh mới không cứng rắn lãnh khốc như trước mà sẽ ôn nhu nói với hắn "Nhẹ xíu" hoặc là "Chậm một chút".

Tuy ở những lúc đó hắn phá lệ phản nghịch, không nghe lời y một chút nào, còn cố ý làm ngược lại nữa, nhưng Tạ Trọng Tinh khẳng định rất thích, dù sao cũng không phát giận với hắn, còn cho hắn thêm tiền......

Tần Chung Việt tưởng tượng đến đây, độ ấm mới vừa thăng lên lập tức giảm xuống.

Không thể, hắn không thể tiếp tục nghĩ nữa, Tạ Trọng Tinh mà làm vợ của hắn thì quá độc, tài!

Nghĩ đến những ngày phải muốn dựa vào chuyện đó để có thêm tiền tiêu vặt, quả thật thảm đến trước không có ai, sau không có kẻ nào như hắn hết, hắn tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ nữa!

Hắn hận không thể bóp chặt cổ mình, ra lệnh cho nó lập tức ngừng nghỉ đi.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh (o・3・)]

Tạ Trọng Tinh tắm xong, cả người thoải mái, có lẽ là nhờ có viên muối tắm 5000 tệ kia mà Tạ Trọng Tinh thật sự cảm giác làn da của mình mềm mại hơn rất nhiều, còn có mùi thơm rất dễ chịu.

Buổi tối ngủ, y mặc áo ngủ mới do Tần Chung Việt chuẩn bị cho y rồi nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, nhưng không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Bình yên hiện tại, là an nhiên ngắn ngủi trước bão táp sao?

Trong lòng Tạ Trọng Tinh vẫn mang một nỗi bất an như cũ.

Y chứng kiến Tần Chung Việt không hề giữ lại mà đối tốt với y, nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu ta hẳn là sẽ giúp mình —— cũng có năng lực giúp mình.

Nhưng ân tình này, y làm sao để đáp lại đây?

Có lẽ là do hoàn cảnh từ nhỏ nên Tạ Trọng Tinh không thể chấp nhận lòng tốt của người khác theo lẽ thường, một khi có người bày tỏ thiện ý với y, điều đầu tiên y nghĩ chính là, mình có thể trả lại phần tình nghĩa này hay không.

Vương Du Học rất tốt với y, giúp y rất nhiều lần, tất cả những gì y có thể làm đó là chăm chỉ học tập, không chút nào buông thả biếng nhác, dùng thành tích tốt báo đáp cô ấy.

Chung Nhất Minh tốt với y, y cũng có thể đáp lại lòng tốt này bằng cách trả lời câu hỏi bài tập cho đối phương.

Nhưng Tần Chung Việt tốt với y, y nên báo đáp lại như thế nào?

Tạ Trọng Tinh tạm thời không nghĩ ra được, y nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm, tương lai còn dài, ít nhất Tần Chung Việt còn chân thành với mình, mình cũng nên thật tâm báo đáp lại mới đúng.

Kết thúc cuối tuần, Tạ Trọng Tinh đến trường học.

Bữa sáng ăn rất phong phú, một ly sữa bò lớn, dì tự tay làm bánh bao nhỏ cùng với sủi cảo tôm thủy tinh, bánh rán da giòn mỏng, vịt nướng cùng hành tây v..v, bày đầy một bàn.

Vừa lên bàn, một lần nữa Tần Chung Việt bắt đầu ân cần hầu hạ Tạ Trọng Tinh dùng bữa sáng.

Hắn dùng bánh rán mỏng cuốn vịt nướng hành tây, xịt chút tương ớt không quá cay đưa đến tay Tạ Trọng Tinh, "Mau ăn cái này đi, vịt nướng cũng do dì làm, chính hãng luôn đó, ba tôi cũng thích ăn lắm."

Tạ Trọng Tinh thật sự không quen được Tần Chung Việt hầu hạ y, vì vậy mở miệng nói: "Tự tôi ăn được rồi, không cần phiền cậu."

Tần Chung Việt không thèm để ý mà đáp: "À không sao mà, tôi có thời gian."

Có phải cậu ta quá mức nhiệt tình rồi không?

Tạ Trọng Tinh nhận bánh rán đã cuốn xong của hắn, hỏi: "Cậu cũng như vậy với người khác hả?"

Tần Chung Việt sửng sốt một chút, "Chỉ mỗi cậu thôi á, tôi làm gì phải cuốn bánh rán cho người khác, bộ người kia không có tay hay sao?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt cảm giác được lời nói của mình có nghĩa khác, nhanh chóng cứu trận: "Không phải tôi nói cậu không có tay, ý tôi là, tôi không đành lòng nhìn cậu ra tay."

Lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên một câu, hắn không chút nghĩ ngợi lập tức khoe khoang nói ra, "Bởi vì là đàn ông, nhất định phải được cưng chiều!"

Tạ Trọng Tinh trầm mặc.

Làm sao cũng có cảm giác những lời đó của cậu ta có chỗ kỳ quái.

Tần Chung Việt còn nghĩ bản thân nói rất tốt, giống như nhân tài kinh thế, không khỏi đắc chí, "Đàn ông mà không biết thương người, thì không phải là đàn ông tốt."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tuy nói như vậy nhưng Tạ Trọng Tinh cũng học Tần Chung Việt, cuốn một cái bánh rán cho Tần Chung Việt, đưa tới trước mặt hắn, "Cậu cũng ăn đi."

Tần Chung Việt cảm động: "Cậu thật tốt với tôi!"

Tạ Trọng Tinh thấy lạ đối với phản ứng khoa trương như vầy của hắn, chẳng qua là y cũng làm tương tự như hắn mà thôi.

Cọ tới cọ lui ăn xong cơm sáng, Tạ Trọng Tinh thay đồng phục của mình.

Trường học khác không rõ lắm, nhưng trường Nam Dương thứ Hai mỗi tuần là có lễ chào cờ, cho nên thứ Hai mỗi tuần nhất định phải mặc đồng phục, nếu không có đồng phục sẽ bị trừ điểm lớp, bị phạt quét phòng học.

May mắn trong nhà Tần Chung Việt có máy giặt và máy sấy, nên đồng phục vốn đang có chút dơ bẩn lúc này rất sạch sẽ, giống y như mới vậy.

Tạ Trọng Tinh ngồi xe củaTần Chung Việt đến trường học, Tần Chung Việt vừa lên xe đã chủ động thắt đai an toàn cho y, Tạ Trọng Tinh dựa trên chỗ ngồi, nhìn ngũ quan thâm thúy trước mắt của Tần Chung Việt, thấp giọng nói: "Tôi tự thắt được."

Tần Chung Việt đáp: "Không có việc gì, tôi đã thắt xong cho cậu rồi."

Nói xong, nâng mắt nhìn Tạ Trọng Tinh rồi cái mũi bỗng nhiên hít hít, trong giọng nói nhiễm vài phần cao hứng, "Hương thơm trên người của cậu giống với hương thơm trên người tôi á."

Tạ Trọng Tinh chớp đôi mắt một chút, nói: "Là mùi của viên cầu muối tắm kia."

Tần Chung Việt đáp: "Đúng vậy, viên muối tắm kia có tác dụng lưu hương khá lâu, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, tôi rất thích."

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận nhìn Tạ Trọng Tinh một cái, hỏi: "Chắc cậu không thích uống rượu đúng không?"

Tạ Trọng Tinh gật đầu, "Không thích."

Tựa như chú ý tới ánh mắt của Tần Chung Việt, y hơi cong lên khóe môi, khẳng định lời Tần Chung Việt nói: "Nhưng mà đúng là mùi hương này rất dễ chịu."

Sau cùng thì nó cũng là mùi tiền mà.

Tần Chung Việt lập tức nở nụ cười, "Vậy cậu cứ ở chỗ tôi đi, như vậy mỗi ngày có thể vừa ngâm vừa tắm luôn!"

Tạ Trọng Tinh mơ hồ đáp: "Nói sau đi."

Tần Chung Việt coi như y đã đồng ý rồi, tâm tình không khỏi cực kỳ tốt.

Tới trường, Tạ Trọng Tinh mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Vương Du Học tới tìm y.

Tạ Trọng Tinh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Vương Du Học nói với y: "Ngày hôm qua ba em gọi cho cô, nói là buổi tối em không về nhà, em đã đi đâu vậy?"

Tạ Trọng Tinh có thể nói sự nghi ngờ của mình cho Tần Chung Việt, nhưng không thể nói với Vương Du Học được, loại chuyện này, cũng chỉ có Tần Chung Việt tin tưởng y.

Y rũ mắt xuống, nhìn mũi chân bản thân, trầm mặc trong chốc lát mới trả lời: "Em đến nhà Tần Chung Việt ngủ qua đêm."

Vương Du Học nói: "Như vậy à, em cãi nhau ba mẹ em sao?"

Tạ Trọng Tinh nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt tràn ngập quan tâm của Vương Du Học, trong lòng y hơi ấm áp, trả lời: "Dạ không."

Vương Du Học nói: "Cô cũng không có con, đã sớm coi các con như con mình rồi, nếu có khó khăn thì nhất định phải nói với cô, cho dù là kinh tế hay sinh hoạt, đều có thể nói cho cô, giúp được khẳng định cô sẽ giúp."

Cô thấy mình đã nói thật rõ ràng, nhưng nhìn Tạ Trọng Tinh không có phản ứng gì, cô không nhịn được tiếp tục nói: "...... Em không cần nghĩ nhiều, nếu nhà em không cho em học đại học, nhưng cô có tiền, bọn họ không để em vào đại học, cô sẽ giúp em học."

Nói rồi cô mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì giấy đưa cho Tạ Trọng Tinh, "Số tiền này cô luôn muốn cho em, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội, bây giờ chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, chuyện khác em không cần nghĩ nhiều, chỉ cần chuyên tâm với mục tiêu là đủ rồi."

Tạ Trọng Tinh có chút kinh ngạc, y nói: "Không cần đâu cô, em có tiền mà."

Vương Du Học: "Cô biết em có tiền, nhưng đây là một phần tâm ý của cô, nếu em có thể thi đậu Thanh Bắc, vậy thì cô cực kỳ hãnh diệ, rất có mặt mũi, đi ra ngoài gặp người là có thể nói năm nay lớp tôi có học sinh thi đậu Thanh Bắc đó, người khác vừa thấy thì nghĩ, ây da lớp cô kia có người thi đậu Thanh Bắc kìa, vậy người làm cô giáo như cô chẳng phải rất ưu tú đúng không nào, con của cô nhất định phải học càng ngày càng cao. Em xem, danh tiếng của cô không phải sẽ có ngay hay sao? Đều là công lao của em hết, số tiền này coi như phí tuyên truyền đi, đến lúc đó cô bắt em đi ra ngoài khoác lác, em cũng đừng có giận à."

Cô nói một hồi, ngay cả mình cũng nở nụ cười.

Tạ Trọng Tinh cũng cười, theo đó mà vui đùa, "Nếu em không thi đậu thì làm sao bây giờ?"

Vương Du Học đáp: "Không có khả năng đó đâu, thành tích hiện tại của em là rất ổn với Thanh Bắc rồi, nói không chừng còn có thể lấy giải Trạng Nguyên tỉnh nữa, giải tỉnh Trạng Nguyên này, em biết thành phố, trường học sẽ phát cho em bao nhiêu tiền thưởng không? Cô đi hỏi rồi, thành phố thưởng cho em 15 vạn, trường chúng ta có tiền, hiệu trưởng nhả ra, đáp ứng cho em 50 vạn, cộng vào cũng tầm 65 vạn, đủ mua phòng rồi chứ?"

Khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Trọng Tinh nháy mắt nổi lên gợn sóng, "Nhiều như vậy sao?"

Vương Du Học nở nụ cười, "Đúng vậy, cho nên em nhất định phải thi cho thiệt tốt, không cần nghĩ chuyện khác, nếu em cãi nhau với người trong nhà, để cô nói với ba mẹ em cho em đến nhà cô ở, vừa lúc nhà cô chỉ có một mình cô, còn dạy thêm được cho em nữa."

Tạ Trọng Tinh nghe Vương Du Học nói những lời này, trong lòng cuối cùng cũng có chút hy vọng, y vẫn luôn biết thi được hạng nhất sẽ có tiền thưởng, lại không ngờ giải Trạng Nguyên tỉnh có thể được nhiều tiền như vậy.

Chỉ cần có tiền, vậy toàn bộ vấn đề của y chắc chắn sẽ không còn là vấn đề nữa.

Trong lòng Tạ Trọng Tinh dâng lên niềm hy vọng vô hạn, y không nhận tiền của Vương Du Học, nhưng biểu tình mười phần nghiêm túc mà nói: "Em sẽ thi đậu."

Từ năm lớp 10 lúc ấy Vương Du Học đã biết Tạ Trọng Tinh quật cường bao nhiêu, nên cũng không miễn cưỡng y lấy tiền, biểu tình cô đồng dạng nghiêm túc nói với y: "Cô là giáo viên của em, có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha, dù cho xảy ra chuyện gì cô đều đứng bên em, cho nên nếu có việc, em nhất định phải thảo luận với cô nhiều chút."

Tạ Trọng Tinh chớp mắt, trịnh trọng đáp: "Em biết rồi."

Đi ra văn phòng, Tạ Trọng Tinh rũ mắt, chậm rãi nở nụ cười.

Tần Chung Việt canh giữ trên hành lang, bị nụ cười này của y đánh thẳng vào tâm, trái tim như ngừng đập.

Đầu hơi váng mắt hơi hoa mà nghĩ ——

Toang rồi, vợ hắn cười rộ lên thiệt là đẹp mắt á.

Tạ Trọng Tinh nâng mắt lên thì thấy Tần Chung Việt, khóe môi cong lên chậm rãi trở về như cũ, tuy không tiếp tục cười nhưng biểu cảm y rõ ràng trở nên nhẹ nhàng hơn, y nhìn Tần Chung Việt, hỏi: "Cậu làm gì ở chỗ này?"

Tần Chung Việt khàn khàn cổ họng đáp: "Tôi đang đợi cậu đó."

Tạ Trọng Tinh nói: "Đi thôi."

Tần Chung Việt nhịn không được hỏi: "Vừa rồi cậu đang cười cái gì?"

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Tôi có cười hả?"

Tần Chung Việt nói: "Có cười á! Cười lên thiệt xinh đẹp! Cậu nên cười nhiều hơn."

Tạ Trọng Tinh: "Tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, sẽ không dễ cười nữa đâu."

Tần Chung Việt: "......Huấn luyện chuyên nghiệp gì?"

Tạ Trọng Tinh: "Huấn luyện đặc công đó?"

"......" Tần Chung Việt nói: "Cậu không cần giỡn cái này với tôi nữa nha, tôi đã sớm nhìn thấu cậu nói dối rồi, tôi sẽ không mắc mưu nữa đâu!"

Tạ Trọng Tinh nói: "Ồ, sẽ không mắc mưu 'nữa'."

Tần Chung Việt: "......"

Khóe môi Tạ Trọng Tinh cong lên, nở nụ cười.

Đường cong cặp mắt kia của y rõ ràng lại mượt mà, một khi cười rộ lên sẽ cong thành một đôi trăng non, phá lệ xinh đẹp, khuôn mặt vốn tuấn tú mà trầm ổn, bình tĩnh dường như được nụ cười tươi này chiếu sáng lên, trở nên thần thái quyến rũ.

Tần Chung Việt trước nay không nghĩ tới bản thân còn có thể nhìn được nụ cười rõ ràng như vậy của y, chốc lát trong lòng dâng lên một cảm giác kích động và hạnh phúc không thể giải thích được, hắn lẩm bẩm: "Cậu cười rộ lên thật sự rất đẹp."

Tạ Trọng Tinh thấy bộ dáng hắn đang nhìn mình đến ngây người, không biết vì sao có chút ngượng ngùng kỳ lạ nên chậm rãi thu hồi nụ cười lại, lườm Tần Chung Việt một cái, nói: "Về phòng học đi."

Tần Chung Việt lên tiếng, còn có tí tẹo tèo teo mất hồn mất vía đây nè, kết quả một âm thanh thô bạo nhanh chóng đá hắn từ trên thiên đường xuống nhân gian.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh (o・3・) ]

"Tạ Trọng Tinh! Mày để tao tìm mày cực quá!" Tạ Quốc Húc đột ngột xuất hiện ở đầu cầu thang, ông ta nhìn chằm chằm Tạ Trọng Tinh, tức giận đầy trên mặt.

Tần Chung Việt theo bản năng che Tạ Trọng Tinh trước mặt, giọng điệu không tốt hỏi: "Ông là ai!?"

Tạ Quốc Húc trừng mắt liếc hắn một cái, "Tao là ai? Tao là cha nó!"

Giọng ông ta to lớn, lập tức hấp dẫn tới rất nhiều ánh mắt của học sinh.

Tần Chung Việt vừa nghe vậy càng che Tạ Trọng Tinh thêm kín kẽ, "Là thì là, ông làm gì lớn tiếng như vậy, hù dọa ai hử?"

Tạ Quốc Húc không để ý tới Tần Chung Việt, ông ta bước tới muốn kéo Tạ Trọng Tinh, "Mày về nhà với tao! Nhanh lên!"

Tần Chung Việt ngăn ông ta lại, "Ông làm gì đó! Đừng kéo bậy!"

Tạ Quốc Húc cả giận nói: "Mày cút ngay cho tao! Tao nói chuyện với con tao, không cần mày chen miệng vào!"

Tần Chung Việt Húc còn cao hơn Tạ Quốc không ít, thân thể lại chắc nịch, muốn bảo vệ một người như Tạ Trọng Tinh vẫn rất nhẹ nhàng, bởi vậy Tạ Quốc Húc làm như thế nào cũng không bắt được góc áo của Tạ Trọng Tinh.

Lời này của Tạ Quốc Húc làm Tần Chung Việt không thích nghe, náo loạn lên với ông ta, "Tôi chen miệng vào thì làm sao? Lát nữa là lên lớp rồi, ông kêu cậu ấy về nhà là có ý gì? Ấy đừng kéo, tôi nói cho ông biết ông đừng nghĩ đến việc đánh cậu ấy nha, nếu dám bạo lực gia đình tôi lập tức báo cảnh sát đó!"

Lúc này Lưu Tú thở hồng hộc mà bò lên, oán trách: "Ở đâu thì không tốt, cố tình ở lầu 5, mệt chết tôi!"

Bà ta còn chưa thở ra hơi đã thấy Tạ Trọng Tinh được người che chở, không chịu ló ra, không khỏi kêu lên, "Tinh Tinh ơi, con mau lại đây, về nhà với chúng ta một chuyến, bà ngoại con sinh bệnh, mẹ với con qua thăm bà ấy."

Tạ Quốc Húc ngừng tay, thô lỗ nói: "Đúng vậy, bà ngoại mày bị bệnh, lẹ làng thu dọn một chút, đi với mẹ mày qua thăm bà ngoại đi."

Tạ Trọng Tinh túm tay áo Tần Chung Việt, lộ ra nửa khuôn mặt từ bên người hắn, y lẳng lặng nhìn Tạ Quốc Húc và Lưu Tú, nói: "Tôi không đi."

Lưu Tú tức giận: "Từ nhỏ bà ngoại đã thương mày, giờ bị bệnh mày cũng không đi thăm, trái tim mày vô tâm vậy hả?"

Hai vợ chồng này làm náo loạn, học sinh trên hành lang càng ngày càng nhiều, ánh mắt nhìn bọn họ cũng tràn đầy tò mò cùng với tìm tòi nghiên cứu.

Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi đi rồi còn trở về được không?"

"Lời này của mày là có ý gì? Chỉ là kêu mày đi thăm bà ngoại thôi, làm sao thành không thể trở lại rồi?"

Tạ Trọng Tinh còn chưa trả lời, Tần Chung Việt đã kích động mà mở miệng nói liên tục: "Có thể trở về hay không trong lòng các người tự rõ, chính các người muốn bán cậu ấy đi! Hiện tại là thế kỷ 21 rồi, vậy mà còn có cha mẹ muốn bán con của chính mình, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt mà!"

"Các người dám làm thì dám thừa nhận chứ, xem bệnh mà nói dối thì có ý nghĩa gì nữa? Lừa người về sau đó trói lại, nhốt cậu ấy rồi bán đi, có phải hay không? Cậu ấy là một người còn sống sờ sờ, các người nói bán là bán sao?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Y ngẩng đầu, nhìn tấm lưng rộng lớn của Tần Chung Việt che ở trước mặt y, hắn nói tin y, thật sự là hoàn toàn tin luôn sao?

Lời này vừa nói ra, tất cả học sinh hững hờ ở đây đều ngây ngẩn cả người, khe khẽ nói nhỏ, "Không thể nào? Bán con hả? Tạ Trọng Tinh đã lớn như vậy rồi, còn bán được à?"

"Cái này là trọng điểm sao? Trọng điểm là Tạ Trọng Tinh có thành tích tốt như vậy, ba mẹ cậu ấy còn muốn bán cậu ấy? Nhìn sao cũng là vụ mua bán thâm hụt mới đúng."

"Chắc là hiểu lầm thôi, đầu năm nay ai mà bán con chứ, cũng không phải là gà vịt cá gì đó tùy tiện là có thể bán."

......

Tiếng nghị luận chung quanh làm mặt Tạ Quốc Húc đỏ lên, ông ta luôn luôn trọng mặt mũi, không thích nhất chính là việc xấu trong nhà bị lôi ra ngoài, hiện tại thằng nhóc này lớn tiếng ồn ào để cho người qua đường đều biết, khiến ông ta tăng cơn giận dữ, "Mày đánh rắm, nó là con tao, sao tao có thể bán nó!"

Lưu Tú cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, chúng ta không có khả năng bán con nha, bạn học nhỏ này con đừng nói bậy chứ!"

Vẻ mặt Tần Chung Việt oán giận: "Tôi nói bậy hả? Tôi nói chính là sự thật!"

Bộ dáng hắn đỏ mặt tía tai như vậy, cũng rất có độ đáng tin, nhất thời làm tất cả mọi người không khỏi tin tưởng.

Vào ngay lúc này, Vương Du Học với mấy giáo viên cùng khối xuất hiện, nhìn thấy cảnh này, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tần Chung Việt lập tức trả lời: "Báo cáo giáo viên, nhà Tạ Trọng Tinh muốn bán Tạ Trọng Tinh đi!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Y mặt chôn ở trên lưng Tần Chung Việt, đã không muốn ngẩng mặt lên nữa rồi.

Vương Du Học cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía Tạ Quốc Húc, "Thực sự có chuyện này?"

Tạ Quốc Húc thô thanh thô khí lớn tiếng nói: "Nó nói bậy! Sao tôi có thể bán con chứ!"

Lưu Tú nói: "Đúng vậy! Nó là một miếng thịt rơi xuống từ trên người tôi, sao tôi có thể bán nó, hơn nữa lừa bán dân cư là phạm pháp đó, chúng tôi cũng không dám làm loại chuyện phạm pháp này!"

Vương Du Học cũng cảm thấy hai vợ chồng Tạ Quốc Húc không có khả năng phát rồ đến trình độ này, "Có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Tần Chung Việt trấn định nói: "Không hiểu lầm đâu cô! Nếu không phải ngày hôm qua Tạ Trọng Tinh gọi điện thoại cầu cứu em, hôm qua cậu ấy đã bị bán đi rồi!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Vương Du Học với các giáo viên khác tức khắc cùng nhìn thẳng Tạ Quốc Húc và Lưu Tú, "Thực sự có chuyện này?"

Vương Du Học một bên nói, một bên cầm lấy điện thoại, tính báo cảnh sát.

Tạ Quốc Húc cả giận: "Nói bậy! Đều là chuyện không có thật! Làm sao mà thằng nhóc này miệng đầy nói dối như vậy chứ! Tôi là ba của nó, chẳng lẽ tôi sẽ hại nó hay sao!"

Tần Chung Việt: "Vậy thì nói không chừng lỡ không phải ba cậu ấy thì sao, hai người các người lại không giống nhau."

Lời kia vừa thốt ra, Tạ Quốc Húc càng thêm tức giận, ông ta quay đầu kêu Tạ Trọng Tinh, "Tạ Trọng Tinh, mày về nhà cho tao! Nếu mày không về nhà, về sau mày cũng đừng có về nữa!"

Tần Chung Việt vui vẻ, "Vậy càng tốt, sau này cậu ấy ở với tôi!"

Tạ Quốc Húc: "......Rốt cuộc mày là ai? Tao nói chuyện với con tao, mày lắm miệng cái gì, mày cho tao tránh ra!"

Nói xong lập tức tiến tới kéo Tần Chung Việt, Tần Chung Việt từ nhỏ đã thích vận động nên thân thể rắn chắc, còn đúng thời điểm tuổi trẻ có sức sống nhất, bởi vậy Tạ Quốc Húc đã già không đấu lại hắn, trong thời gian ngắn không thể lôi kéo nổi, còn bị Tần Chung Việt phá động tác, "Ông cẩn thận một chút nha, áo khoác này của tôi là bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có 50 cái thôi! Một áo tới mười mấy vạn, kéo hỏng rồi tôi đi chỗ nào mua lại đây?"

Lực chú ý của quần chúng đang vây xem náo nhiệt nháy mắt dời đi, "Áo khoác này tới mười mấy vạn lận? Không phải đó chứ? Nói dóc hả trời?"

"Nói dóc cái gì, người khác nói thì còn có khả năng là khoác lác, nhưng đây là cậu ta, cậu biết là ai không? Tùy tay tặng đồng hồ 300 vạn cho người ta, mỗi ngày đi học bằng các loại siêu xe xa xỉ khác nhau, học sinh mới chuyển trường – Tần Chung Việt đó nha!"

"Oa, là cậu ta hả, vậy thì không có việc gì rồi, áo khoác mười mấy vạn chỉ là mưa bụi thôi."

Có người hiểu chuyện, cố ý đề cao âm lượng, nói với Tạ Quốc Húc: "Chú gì ơi, chú đừng kéo hư áo khoác của người ta nha, mười mấy vạn chú bồi thường không nổi đâu."

Tạ Quốc Húc nghe vào trong tai, tuy không biết thật hay giả, nhưng đúng thật là sợ phải bồi thường tiền nên không đụng vào Tần Chung Việt nữa, giọng điệu cũng theo đó mà tốt hơn một chút, "Vị bạn học này, cậu thông cảm một chút đi, bà ngoại nó bị bệnh thật mà, tôi phải dẫn nó đi thăm bà ngoại, thăm xong rồi để nó trở về tiếp tục học, tôi không biết nó nói cái gì với cậu, nhưng tôi là ba nó, nuôi nó đến 18 tuổi, tôi có thể bán nó được sao? Đây không phải là nói giỡn à? Nó lớn như vậy, dù tôi muốn bán, người ta cũng không chịu mà, hiện tại là xã hội có luật pháp rồi, tôi không thể làm mấy chuyện phạm pháp này đâu."

Lời này cũng có lý, nhưng Tần Chung Việt không dám đánh cuộc một chút khả năng nào, bởi vì đời trước Tạ Trọng Tinh đã tuyệt giao với cha mẹ, Tần Hướng Tiền lại nói như vầy, vậy khả năng cha mẹ Tạ Trọng Tinh thật sự làm chuyện này có thể cao tới 80%, càng quan trọng hơn chính là Tạ Trọng Tinh đã nói như vậy rồi, nên sẽ không giả được.

Tuy chỉ là suy đoán —— nhưng suy đoán cùng trực giác của Tạ Trọng Tinh vô cùng chuẩn à nha, đời trước không biết dựa vào thứ này kiếm lời bao nhiêu tiền cho Tần gia đó!

Không sai!

Tạ Quốc Húc là người không có văn hóa, ngôn ngữ cũng thô tục, nhưng vóc dáng cao lớn, cho dù tới độ trung niên rồi nhưng nhìn gương mặt kia không có trở ngại gì, bởi vậy nói chuyện từ tốn vẫn có lực thuyết phục rất nhiều. Tạ Trọng Tinh nghe đến đó, trong lòng còn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã nghe được âm thanh chém đinh chặt sắt của Tần Chung Việt, "Không được! Cậu ấy không thể về đó với ông!"

Lưu Tú nóng nảy, "Ấy ông nói coi người này tại sao lại như vậy chứ! Nó là con tôi, tôi không thể đưa nó về nhà được hả?!"

Tần Chung Việt nói: "Muốn đi thì tôi cùng về với các người."

Tạ Quốc Húc thiếu kiên nhẫn, ông ta nhìn về phía Vương Du Học, lớn tiếng nói: "Cô Vương, là như thế này, hiện tại tình huống nhà chúng tôi thật sự không ổn lắm, nó còn một em trai, chúng tôi không cho nó đi học nổi nữa rồi, cho nên tôi muốn cho con tôi nghỉ học."

Lời này vừa thốt ra, Lưu Tú đã nhanh chóng đẩy ông ta một phen, "Ông nói bậy gì đó!"

Lời này sao có thể nói ra trước công chúng như vậy được?

Học sinh xem náo nhiệt cũng sợ ngây người, ngay thời điểm mấu chốt lớp 12 này mà nghỉ học??? Đây là chuyện mà người làm cha mẹ có thể làm hay sao?

Vương Du Học cùng các giáo viên khác đều sợ ngây người, "Hiện tại cho nghỉ học?? Ông nói thật chứ?"

Tạ Quốc Húc nói: "Thật, điều kiện trong nhà thật sự rất kém, có thể cho nó học tới cấp 3 là đã không tồi rồi, dưới nó còn em trai, chúng tôi không đủ sức nuôi hai đứa nhỏ cùng đi học đâu."

Vương Du Học có chút tức giận, cô biết Tạ Quốc Húc cơ bản không cho Tạ Trọng Tinh phí sinh hoạt, Tạ Trọng Tinh đều dựa vào phí trợ cấp của trường mà sống sót vượt qua hai năm cấp 3 này.

Hiện tại cha mẹ em ấy làm sao dám nói lời vô sỉ như vầy chứ, giống như trả giá rất nhiều vì Tạ Trọng Tinh vậy.

Vương Du Học cứng rắn mà nói: "Một năm cuối cấp 3 này rất quan trọng, chỉ còn hai tháng nữa là phải thi đại học rồi, tôi kiến nghị các người nghĩ lại thật tốt một chút, thành tích học tập của con trai hai vị rất tốt, dù sao cũng có thể thi đậu một đại học không tệ lắm."

Lời này vừa dứt, có học sinh bắt đầu bất mãn, "Cái gì gọi là trường không tệ lắm chứ côVương, Tạ Trọng Tinh có thành tích hạng nhất toàn trường, tuyệt đối có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại đó nha!"

"Đúng vậy, cậu tôi từ văn phòng Gíao dục chính trị* nói rằng nửa năm là có danh sách cử đi học Thanh Hoa, vốn dĩ phải cho Tạ Trọng Tinh một chỗ, nhưng lại nói Tạ Trọng Tinh có thể thi được hạng nhất tỉnh giúp trường chúng ta có mặt mũi nên mới chưa thể cho cậu ấy vị trí này. Người cùng người chênh lệch chính là lớn như vậy đó, người ta á thì quá ưu tú mới không thể cử đi học, còn chúng ta căn bản là không đủ tư cách."

(*)政教处: Phòng giáo dục chính trị là tổ chức có chức năng thực hiện mục tiêu giáo dục đạo đức cho học sinh nhà trường, dưới sự lãnh đạo của đồng chí bí thư lãnh đạo giáo viên chủ nhiệm hoàn thành các nhiệm vụ giáo dục đạo đức của nhà trường. Nó xây dựng các kế hoạch hoạt động để giáo dục lòng yêu nước của học sinh, v.v.

Vào ngày 1 tháng 12 năm 2017, "Tiêu chuẩn về dịch và viết tiếng Anh trong lĩnh vực công vụ" chính thức được triển khai, quy định tên tiếng Anh tiêu chuẩn của Văn phòng Chính trị và Giáo dục là Moral Education Office.

"Chu choa, tin tức này thật đó hả?"

"Đương nhiên là thật, hạng nhất toàn trường ba năm, thi đầu vào của thành phố cũng xếp hạng nhất, đúng là có khả năng thi hạng nhất tỉnh mà."

"Đã như vậy rồi cha mẹ cậu ấy còn muốn cho cậu ấy thôi học? Không phải đâu không phải đâu, thật sự có loại cha mẹ nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu này sao?"

Những lời này cũng không biết là cố ý hay vô tình, tóm lại là truyền tới trong tai hai người Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú cực kỳ rõ ràng, sắc mặt bọn họ càng ngày càng khó coi, muốn nhìn Tạ Trọng Tinh nhưng Tạ Trọng Tinh được Tần Chung Việt che chắn đến vững chắc, căn bản ngay cả mặt cũng nhìn không thấy.

Tạ Trọng Tinh vậy mà lừa bọn họ lâu như vậy!

Nếu không phải con trai tới trường học một chuyến, chỉ sợ đến bây giờ bọn họ bị người lừa chẳng hay biết gì!!

Tạ Trọng Tinh ưu tú thì có ích lợi gì chứ! Cũng không phải con của ông ta! Nó có ưu tú đi nữa, ông ta cũng chỉ nuôi con của người khác mà thôi!

Ưu tú như vậy, một chút ông ta cũng không muốn!

Tạ Quốc Húc bốc lửa trong lòng, giọng điệu thật nặng nề nói: "Cô Vương, hiện tại trong nhà thật sự không gánh được, bà ngoại nó bị bệnh, tôi tính để nó đi chăm sóc bà ngoại nó trước, nếu không trong nhà không ai kiếm tiền được thì cho nghỉ học cũng đúng mà, cho nó tạm nghỉ học, như vậy nó có một năm ôn tập, sang năm rồi chuẩn bị thi đại học cũng giống nhau thôi."

Vương Du Học còn chưa nói chuyện, Tần Chung Việt đã hậu tri hậu giác kêu lên, "Chời móa! Tôi không nghe lầm đó chớ? Hạng nhất toàn trường??"

Hắn xoay người, quay đầu lại nhìn Tạ Trọng Tinh, kinh ngạc đầy mặt, "Cậu là hạng nhất toàn trường??"

Tạ Trọng Tinh: "?"

Y hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Chung Việt nói năng lộn xộn, "Cậu vậy mà là học bá á? Học thần á? Còn thiếu chút là được cử đi học Thanh Hoa Bắc Đại luôn???"

Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu làm gì kích động dữ vậy?"

Trong mắt Tần Chung Việt chứa lệ nóng: "Tôi đã nghĩ thành tích cậu chẳng ra gì! Chắc cũng chỉ tốt hơn tôi một chút thôi, không nghĩ tới cậu vậy mà là một học bá!"

Tạ Trọng Tinh: "...... Cho nên?"

Thì ra vợ hắn từ nhỏ đã ưu tú rồi, khó trách, khó trách ba hắn coi trọng em ấy như vậy.

Đều có lý do cả.

Tưởng tượng như thía thì ủy khuất bị áp chế lâu nay giống như bay mất đi vài phần, vợ hắn là người ưu tú như vầy, nếu không tác oai tác oái ở trên đầu hắn, chẳng lẽ còn mặc học tra chẳng qua chỉ 400 điểm toàn khối là hắn xâu xé hả?

Nháy mắt có một cảm giác yên bình ngay lập tức.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh (o・3・)]

Tần Chung Việt ngẩng đầu, nghẹn nước mắt về rồi chân thành mà nói: "Cho nên cậu nhất định phải đi học! Thanh Hoa Bắc Đại, thật tốt á nha! Cậu phải học lên cao mới được!"

Nói xong, lập tức móc điện thoại ra gọi một cuộc, sau khi nối được điện thoại thì nói với bên kia trước mặt mọi người: "Alo anh Khải Kỳ, hiện tại anh còn ở đài truyền hình không? Chỗ này của em có tin tức lớn cho anh nè, tiêu đề em cũng nghĩ kỹ rồi, ghê lắm nha! Có một Thủ khoa dự bị bị buộc bỏ học để làm công, hay có cái khác ghê hơn nè! Học sinh hạt giống của Thanh Bắc bị cha mẹ cưỡng bức bỏ học đi làm công, đến tột cùng là đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính bị vặn vẹo!"

Tất cả mọi người bị chiêu ấy của hắn làm cho kinh sợ.

Lưu Tú hét lên, "Mày làm gì đó! Mày gọi điện thoại cho ai?! Gọi điện thoại cho ai hả!"

Tần Chung Việt nói địa chỉ xong thì cúp điện thoại, cười tủm tỉm với Lưu Tú: "Bà không phải nghe thấy rồi sao? Tôi nói chuyện với đài truyền hình đó, tôi quen với Giám đốc đài truyền hình của thành phố A, là một người anh của tôi, tôi nói anh ta tới phỏng vấn các người, thế nào, cái này sẽ giúp các người nổi danh, không chỉ tên của các người sẽ có trên báo chí, trong TV cũng sẽ xuất hiện hình của hai người! Chúc mừng hai người, xuất đạo trước cả nước rồi!"

Lưu Tú cùng Tạ Quốc Húc không biết xuất đạo là có ý gì, nhưng kết hợp với tình huống này, nghĩ thế nào cũng biết không phải chuyện tốt gì, bà ta hét lên, nắm quần áo hắn mà đánh, "Sao mày có thể như vậy! Đây là chuyện của nhà tao! Một người ngoài như mày xem náo nhiệt cái gì! Mày gọi điện thoại nhanh lên, nói anh ta đừng tới đây! Nếu không tao kiện mày giờ!"

Tần Chung Việt đau lòng: "Bản giới hạn đó! Bà kéo nhẹ thôi! Dù ra giá cũng không có người bán đâu!! Mua không được nữa!"

Tạ Quốc Húc chạy lên giữ chặt bà ta, giọng điệu mềm đi rất nhiều, "Bạn học nhỏ này, cậu gọi điện lại lần nữa đi, chúng ta không cho thôi học, không cho thôi học đâu, cậu nói anh ta đừng tới phỏng vấn, chúng ta trở về liền, trở về liền ha."

Nói xong, nói với Tạ Trọng Tinh phía sau Tần Chung Việt: "Chúng ta về đây, chúng ta không có ý gì khác, chỉ là muốn con chiếu cố bà ngoại chút thôi, cũng không ép con, con nghĩ kỹ lại đi, muốn về thì cứ về."

Nói xong, lôi Lưu Tú không quay đầu lại đi một mạch.

Trò khôi hài này coi như hạ màn che xuống, Tạ Trọng Tinh nhận được rất nhiều ánh mắt đồng tình nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Vương Du Học nhìn Tạ Trọng Tinh, thở dài một hơi, nói với Tạ Trọng Tinh: "Chuông đã reo rồi, trở về học đi."

Tần Chung Việt kéo Tạ Trọng Tinh đi phòng học, nói với Tạ Trọng Tinh: "Cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không thể ức hiếp cậu được, thành tích cậu tốt như vậy, đầu óc bọn họ lại như bã đậu, còn muốn cho cậu thôi học nữa chứ."

Nói tiếp: "Nếu cậu sinh ra ở nhà của chúng tôi, ba tôi còn không sủng cậu lên trời thì thôi á, cậu biết không? Lão Tần gia chúng tôi chưa từng có học bá, đừng nhìn ba tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, thành tích ông ấy thi đại học cũng chưa quá 500 điểm đâu!"

Tạ Trọng Tinh nhìn bộ dáng lải nhải hắn, bỗng nhiên nói: "Tôi cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt đẹp trai."

Tần Chung Việt dừng lại, đột nhiên nhìn Tạ Trọng Tinh, miệng mở lớn, "Thật, thật vậy hả?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Ừ, thật."

Một màu đỏ ửng lặng yên bò lên trên gương mặt Tần Chung Việt, làn da của hắn rất trắng, nên một khi có gì nổi bật sẽ có vẻ phá lệ thấy rõ, hắn kiềm chế hưng phấn và tự đắc, ra vẻ khiêm tốn: "Tàm tạm thôi, mẹ tôi lớn lên cực kỳ xinh đẹp, tôi lớn lên giống mẹ á mà."

Tạ Trọng Tinh nghiêm túc nhìn mặt hắn, gật đầu, "Đã nhìn ra, bác gái nhất định là khuynh quốc khuynh thành."

Đây còn không phải tương đương với khen hắn đẹp trai đến cử thế vô song sao!

Tần Chung Việt ngượng ngùng xoay mặt đi, không bao lâu lại có chút mới lạ mà nhìn y, "Cậu cũng biết khen người à, tôi cho rằng cậu sẽ không bao giờ khen người chớ."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vì sao cảm thấy tôi không khen được?"

Tần Chung Việt trầm ngâm một lát, "Bởi vì cậu là một đặc công lãnh khốc."

Tạ Trọng Tinh nở nụ cười nhẹ nhàng, đáy mắt giống như có sao sáng rơi xuống, chớp động lại sáng rọi nhàn nhạt.

Tên thật của Khải Kỳ là họ Trần, đầy đủ gọi là Trần Hữu Lợi, xuất thân của anh ta cũng không bình thường, anh ta không nương theo tài nguyên của bản thân để tiến vào chính vòng hoặc thương vòng*, không có ý muốn kiếm tiền gì, ngược lại một lòng muốn làm nên sự nghiệp to lớn, cho nên chui đầu vào đài truyền hình làm Giám đốc, kéo ratings kiếm tiền.

(*) chính vòng: vòng chính đạo, tức về chí.nh ph.ủ, chính trị; còn thương vòng: vòng thương nghiệp, liên quan đến kinh doanh kinh tế

Đầu năm nay mỗi nhà mỗi hộ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tiền lại nhàn rỗi, cơ bản TV dần dần phổ biến tới thành phố các cỡ lớn – vừa – nhỏ, thậm chí thị trấn, anh ta thấy nơi này vẫn có sức tăng trưởng nên mới sáng lập vài chuyên mục, kênh tin tức, kênh phim truyền hình, kênh điện ảnh, bất cứ là tin tức nào, dù là tin ngắn, anh đều làm.

Lúc Tần Chung Việt gọi điện thoại cho anh ta, anh ta còn đang lo không có tin tức gì để làm, nghe xong tiêu đề có chiều sâu của Tần Chung Việt, trong lòng anh ta mừng rỡ, đây không phải là buồn ngủ có gối đầu đưa tới sao, còn tới quá kịp thời nữa chứ!

Buông điện thoại, lập tức tìm hai phóng viên anh ta coi trọng nhất, chịu được khổ nhọc nhất thẳng đến trường cấp 3 Nam Dương——— vừa lúc anh ta cũng ở thành phố A.

Đương nhiên hai phóng viên này uổng công, không gặp được cha mẹ chính chủ, nhưng vẫn chộp được học sinh.

Tần Chung Việt giúp Tạ Trọng Tinh nhận phỏng vấn, nhưng còn có không ít học sinh nhí nha nhí nhố muốn lên ống kính, đành phải thay đổi điểm thanh tịnh hơn.

Tần Chung Việt vẫn luôn ở bên Tạ Trọng Tinh, Tạ Trọng Tinh cũng không do dự, y nói hết từ đầu chí cuối câu chuyện cho phóng viên, bao gồm trong nhà có hai người khách đến vào cuối tuần.

Một phóng viên trong đó hỏi: "Vậy là cậu không có chứng cứ phải không?"

Tần Chung Việt nói: "Đúng là không có chứng cứ, nhưng cha mẹ cậu ấy muốn cho cậu ấy thôi học là sự thật."

Phóng viên kia gật gật đầu, nói: "Tôi đã biết, như vậy xin hỏi, cậu có xác định đây là cha mẹ ruột của cậu không?"

Tạ Trọng Tinh có chút chần chờ, "Tôi có tướng mạo đặc thù tương tự khá giống ba tôi, làn da mẹ tôi thì trắng, phơi cũng không đen, tôi cũng vậy."

Phóng viên nói: "Được, phỏng vấn đến đây là kết thúc, cảm ơn cậu đã phối hợp, chúng ta sẽ tiếp tục phỏng vấn những người khác, tận lực trả về chân tướng của sự thật."

Phóng viên nói xong rồi đi phỏng vấn bạn học khác.

Tạ Trọng Tinh không đi xem, Tần Chung Việt ở bên tai y nói: "Là cha mẹ ruột thiệt hả? Sao tôi thấy không giống gì vậy?"

Tạ Trọng Tinh nhìn về phía hắn, "Chỗ nào không giống?"

Tần Chung Việt nói: "Khí chất không giống, hoặc là nói khí tràng á? Thật ra khí tràng người một nhà sẽ tương tự, cậu với bọn họ rất không giống, hơn nữa về diện mạo, tôi cảm thấy cũng không giống lắm."

Tần Chung Việt cẩn thận nhìn mặt của Tạ Trọng Tinh, nghiêm túc nói: "Cậu lớn lên rất dễ nhìn, nhưng mi mắt ba cậu thô to, trong mắt không sạch sẽ, nhìn cũng biết là già rồi, ngũ quan thì có chút tương tự, nhưng tổng thể thì giống hình dáng lại không giống thần thái, chậc."

Tạ Trọng Tinh rũ mắt, nói: "Ngược lại tôi cũng hy vọng bọn họ không phải cha mẹ tôi."

Như vậy y còn có thể nghĩ, nếu là cha mẹ ruột của mình, hẳn là sẽ không khắt khe với mình như vầy.

Tần Chung Việt nói: "Thôi, mặc kệ chuyện này đi, tôi chào hỏi với anh Khải Kỳ cái đã, nói anh ta làm cho hai bọn họ nổi tiếng luôn, cậu không phải sợ, dù trời có sập xuống thì vẫn còn tôi chống cho cậu mà, nhất định sẽ để cho cậu bỏ học, yên tâm đi!"

Bước chân Tạ Trọng Tinh bỗng nhiên dừng lại, "Cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi phải làm sao để cảm ơn cậu?"

Y không muốn bị vấn đề này gây bối rối, cho nên nói thẳng ra.

Tần Chung Việt buột miệng thốt ra: "Vậy hôn tôi một cái đi!"

Tạ Trọng Tinh: "?"

Đầu óc Tần Chung Việt 'ong' một chút, lập tức sửa miệng: "Là tôi hôn cậu đó!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt bưng kín mặt, "Không đúng, ý tôi là không cần cảm ơn, quá khách sáo rồi."

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh (o・3・)]

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Không phải là lời trong lòng không phải là lời trong lòng vợ ui không cần tin QAQ

(đoạn trên người nào tâm lý hơi yếu sẽ dễ bị tẩy não mà đồng ý cho Tạ Trọng Tinh đi theo lắm, may Tần Chung Việt có niềm tin từ đời trước rồi nên không tin đâu)

P.s: OvO chương này 10k chữ đó các bồ ơi, ủng hộ sĩ khí cho tui đi bà con ~ (-‸ლ)