Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 39: Dù thế giới này bị hủy diệt, tôi cũng không thích cậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 39: Dù thế giới này bị hủy diệt, tôi cũng không thích cậu

Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt

_____________________

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh, hãy theo dõi fanpage của nhóm để biết được những thay đổi lịch trình nhen ]

Thi đại học một ngày nối một ngày càng tới gần, Tạ Trọng Tinh quản Tần Chung Việt cũng càng ngày càng nghiêm, một lần nữa thành tích thi thử đã có kết quả, Tần Chung Việt đã có thể thi được 600 điểm.

Tiến bộ như vậy, đối với Tần Chung Việt trước kia có thể nói là thiên phương dạ đàm.

Nhưng với số điểm như vầy thì khoảng cách đến Thanh Bắc vẫn rất khó khăn.

Chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa, trong thời gian ngắn ngủn này nhìn như làm thế nào cũng không thể nâng thêm 70 điểm.

Chung Nhất Minh nói rất đúng, khoảng cách của việc kém nền tảng tăng lên càng lớn, càng lên cao thì càng khó.

Chính Tần Chung Việt cũng có chút lo lắng, nhưng Tạ Trọng Tinh lại hoàn toàn không khẩn trương, còn trấn an hắn: "Cho dù không đuổi kịp trong khoảng thời gian ngắn này nhưng chúng ta cũng có thể đầu cơ trục lợi."

Tần Chung Việt hỏi: "Là sao?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Đoán đề, nếu đoán chuẩn, vậy 600 điểm thi đại học ban đầu thi được rồi cũng có thể thêm được mấy chục điểm nữa."

Tần Chung Việt thấy y không khẩn trương mà chỉ có bản thân mình khẩn trương như vậy thì không khỏi có chút buồn bực.

Từ khi nào mình đã coi chuyện thi đậu Thanh Bắc trở thành chuyện nhất định phải hoàn thành rồi?

Ây dà, vì Tạ Trọng Tinh, thế nào hắn cũng phải đua một phen này.

Buổi tối Tần Hướng Tiền gọi điện thoại cho hắn, sau khi hỏi Tạ Trọng Tinh rồi hắn mới nhận.

Tần Hướng Tiền vốn dĩ cũng không lo lắng không khẩn trương chuyện con trai thi đại học, dù sao cũng chỉ như vậy thôi, không có gì để lo lắng nhiều cả, nhưng con trai nói muốn thi Thanh Bắc, còn khắc khổ như này nữa thì ngược lại Tần Hướng Tiền bắt đầu để ý.

Ông quan tâm một chút tình huống sinh hoạt của Tần Chung Việt trước tiên, nghe thấy mỗi ngày hắn chỉ có thể ngủ sáu tiếng đồng hồ mới nở nụ cười, nói: "Đây chẳng phải là không tệ lắm sao, tuổi trẻ mà, ngủ ít đi một xíu cũng không sao, ba mày mới cần một ngày ngủ tám giờ đây nè."

Tần Chung Việt nghĩ tới việc rụng tóc của ông thì nửa uyển chuyển nửa cảnh báo nói: "Ba, sau này ba ít thức đêm lại đi, thức đêm là rụng tóc đó."

Tần Hướng Tiền thờ ơ, hiện tại ông vẫn là một người đàn ông trung niên phong hoa anh tuấn, hoàn toàn không sợ nỗi niềm rụng tóc, "Đừng có rủa ba mày à."

Tần Chung Việt càng nghĩ càng không biết nói cái gì với Tần Hướng Tiền nữa, hiện tại hắn nói nhiều trong điện thoại xíu thôi cũng thấy hoảng hốt, cảm thấy lãng phí thời gian rồi.

Tần Hướng Tiền nói: "Con cố gắng phấn đấu, nếu thi đậu được Thanh Bắc thì ba sẽ mua một hòn đảo cho con, đến lúc đó con mang bạn học của con qua đó chơi."

Thật ra Tần Chung Việt nhưng không để ý lắm với cái này, cho dù hắn không thi đậu Thanh Bắc thì quà sinh nhật 18 tuổi của hắn cũng là một hòn đảo nhỏ cây xanh ngập tràn, cái hắn để ý là một việc khác kìa, hắn ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Ba, ba đừng nói ra chuyện con muốn thi Thanh Bắc trước nha, nếu không không thi đậu thì mất mặt lắm."

Tần Hướng Tiền cũng hạ giọng, lén lút nói: "Yên tâm, ba biết mày nằm mơ nên đã không nói ngay từ đầu."

Tần Chung Việt: "......"

Không tin tưởng con mình đến mức vậy luôn hả?

Tần Chung Việt nhịn không được nói: "Thật ra vẫn có thể nói một xíu xiu mà, ba nói với chú bác bọn họ là thành tích hiện tại của con được 600 rồi, dù sao dựa vào chính con thi đậu đại học hàng đầu cũng không có vấn đề gì."

Tần Hướng Tiền trả lời: "Không cần phiền toái như vậy, nếu con trực tiếp thi đậu, vậy không phải là làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt luôn sao?"

Cha con hai người đồng thời ảo tưởng ra một vài hình ảnh những thân thích đó lau mắt mà nhìn với bọn họ, trên mặt đều treo lên tươi cười thỏa mãn.

Ảo tưởng kết thúc, Tần Hướng Tiền ho khan vài tiếng rồi nói: "Ây da, tóm lại con phải cố lên, không thi đậu thì đừng quá áp lực, con phải biết rằng vốn dĩ con cũng chỉ có thể học mấy cái trường tuyến ba thôi đó, hiện tại có thể đậu được tuyến một, con biết chênh lệch này lớn bao nhiêu không? Cho dù có thi đậu hay không thì ba cũng phải cảm ơn bạn học kia của con."

Tần Chung Việt nói: "Đưa tiền cho cậu ấy đi, con cho cậu ấy tiền nhưng cậu ấy không cần, đến lúc đó ba đưa nha."

Hắn nghĩ nghĩ, "Đưa một ngàn vạn đi ba!"

Tần Hướng Tiền theo bản năng mà đáp: "...... Cái này có phải quá nhiều rồi không?"

Tần Chung Việt vội la lên: "Sao mà nhiều ba, cậu ấy nên được đó chớ! Hai tháng này cậu ấy vất vả lắm rồi! Thức khuya dậy sớm ngậm đắng nuốt cay, một ngàn vạn thôi à, ba sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu ha?"

Tần Hướng Tiền: "......"

Ông đành phải giải thích: "Đây là quá nhiều rồi, tính tình người bạn học kia của con rất mạnh mẽ nên sẽ không chịu nhận nhiều như vậy đâu, nếu ít đi một xíu là trưởng bối đưa cho, mà cho thì phải nhận, con rõ chưa?"

Tần Chung Việt: "Dạ? Cho nhiều thì không nhận sao?"

Tần Hướng Tiền nghe lời này của thằng con lại cảm thấy có chút đau đầu, "Dù con muốn đưa tiền thì cũng phải nhìn xem cậu ấy có tính cách gì chứ, nếu cậu bạn đó thích tiền, cho nhiều cậu ấy sẽ vui mừng, vậy thì không sao cả, đương nhiên khẳng định không có người nào không thích tiền, nhưng rõ ràng bạn học con có lòng tự trọng, giới hạn rõ ràng, nếu con cho quá nhiều thì có thể cậu ấy sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích."

Tần Chung Việt: "......"

Đời trước chính Tạ Trọng Tinh mới là người không chút lưu tình nào tịch thu toàn bộ tài sản hắn mà.

Trong lòng Tần Chung Việt mê mang, hỏi: "Nếu cậu ấy kết hôn với con, tịch thu toàn bộ tiền của con, đó là sao á ba?"

Tần Hướng Tiền: "?"

Tần Hướng Tiền: "...... Con muốn kết hôn với cậu ấy?"

Tần Chung Việt phản ứng lại mới lập tức che giấu, "Con chỉ nói giả thiết thôi!"

Tần Hướng Tiền nói: "À, giả thiết, nếu chỉ nói vậy thì ngược lại nói lên giữa các con không có giới hạn, gắn bó giống hai ta vầy nè."

Tần Chung Việt: "......"

Tần Chung Việt hoảng hốt hỏi: "Như vậy là gắn bó với con sao?"

Tần Hướng Tiền nói: "Nhìn người khác thử đi, nếu bạn học kia của con, nếu cậu ấy với con...... Ờm, kết hôn với con, còn tịch thu toàn bộ tiền của con thì ngược lại là một tín hiệu rất tốt, cậu ấy xem con là người thân nên mới lẫn lộn giới tuyến tình cảm này đó."

Tần Chung Việt nói: "...... Như vậy á."

Tần Hướng Tiền uyển chuyển hỏi: "Không phải là con muốn yêu sớm đó chứ?"

Tần Chung Việt lập tức phủ nhận: "Không có à nha, ba không nên nói bậy, con không thích cậu ấy!"

Tần Hướng Tiền nói: "Con khẩn trương như vậy làm gì, ba cũng đâu phải phụ huynh bảo thủ gì đâu."

Lại nói tiếp: "Con nói đến vụ tịch thu tài sản này làm ba nhớ đến lúc trước ba và mẹ con kết hôn, ba cũng nộp toàn bộ tiền lương và thẻ ngân hàng lên."

Tần Chung Việt chưa từng nghe Tần Hướng Tiền nói những cái này nên hắn nhanh chóng hỏi: "Vậy mẹ cho ba bao nhiêu tiền phí sinh hoạt á ba?"

Tần Hướng Tiền nói: "Mỗi tháng có mấy vạn hoặc mười mấy vạn gì đó."

Tần Chung Việt: "......"

Chúng ta không giống nhau, dị hen ba.

Cúp điện thoại, Tần Chung Việt cân nhắc những lời mà Tần Hướng Tiền nói, không hiểu sao lòng có chút ngứa ngáy.

Thì ra đời trước Tạ Trọng Tinh tịch thu tiền của hắn, là gần gũi với hắn à?

Có phải em ấy thích mình không ta?

Hiện tại Tần Chung Việt cũng không cách nào biết được đáp án, sớm biết vậy thì mình nên mạnh mẽ hơn một chút, ép hỏi em ấy xem em ấy đối với mình rốt cuộc là có ý gì.

Tần Chung Việt khó hiểu có chút uể oải, hắn trở lại chỗ ngồi, thấy gò má xinh đẹp kia của Tạ Trọng Tinh thì không khỏi ngắm đến ngây người.

Tạ Trọng Tinh ở tuổi này vẫn còn cảm giác thiếu niên rất nhiều, gương mặt hơi mượt mà, vì được ăn ngon ở nhà hắn mà làn da trắng nõn cũng lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, môi cũng càng thêm hồng nhuận đầy đủ giống như thạch lựu vậy, khiến người ta muốn cắn một ngụm......

Tạ Trọng Tinh chú ý tới hắn đang nhìn mình nên nâng mắt lên, hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"

Tần Chung Việt theo bản năng đáp: "Tôi đang nhìn cậu á."

Tạ Trọng Tinh: "...... Nhìn tôi làm gì?"

Tần Chung Việt lẩm bẩm: "Nhìn vì cậu đẹp."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt không cảm thấy bản thân đã nói một câu ghê gớm gì đó, trong mắt hắn cũng chỉ là mình tùy tâm cảm thán mà thôi.

Hắn ngồi xuống, nhưng thật ra lúc này mắt tinh mà thấy được cổ tay áo của Tạ Trọng Tinh có một lỗ thủng, hắn trầm mặc trong chốc lát mới đột nhiên nói: "Có thể cho tôi thêm một chút thời gian nữa được không?"

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu muốn làm gì à?"

Tần Chung Việt nói: "Tôi muốn mua quần áo."

Tạ Trọng Tinh nhíu mày, "Hiện tại cậu mua quần áo gì?"

Tần Chung Việt từng bị Tạ Trọng Tinh từ chối nên cũng không dám nói là mua giúp y, đành ậm ừ nói: "Tôi muốn mua."

Tạ Trọng Tinh nói: "Không được, thi đại học xong rồi mua cũng được mà."

Tần Chung Việt thấy thái độ kiên quyết của y như vậy thì lấy cớ nói muốn đi WC, rất tự giác mà cầm lấy đồng hồ bấm giây đang để trên bàn ấn rồi xuống một cách quen thuộc, sau đó chạy ra khỏi phòng gọi quản gia Lý tới, nói chú ấy đi mua quần áo giúp Tạ Trọng Tinh.

Hắn được Tần Hướng Tiền chỉ dạy, còn cố ý dặn dò nói: "Để lấy lòng đó, quẹt thẻ của ba con nha, sau khi mua xong thì cắt hết tất cả các nhãn đi, đừng để cho Tinh Tinh thấy."

Quản gia Lý thấy hắn suy xét đến chu đáo như vậy thì nhịn không được có chút cảm khái, trên mặt tự nhiên là đáp ứng thiệt tốt rồi.

Tần Chung Việt trở lại phòng rồi ngồi xuống tiếp tục cày đề.

Viết được vài câu lại không nhịn được mà nhìn Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh chịu không nổi tầm mắt của hắn nhưng cũng không ngẩng đầu, hỏi: "Cậu làm gì đó? Rảnh lắm à?"

Tần Chung Việt do do dự dự mở miệng: "Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu có thể trả lời đúng sự thật được không?"

Tuy giọng điệu hắn rất trịnh trọng nhưng Tạ Trọng Tinh đã quen với phong cách của Tần Chung Việt rồi nên không quá để ý, y cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Cậu nói đi."

Tần Chung Việt tổ chức ngôn ngữ một chút: "Cậu sẽ để bạn đời của cậu nộp hết tiền lương với thẻ ngân hàng lên cho cậu sao?"

Bút Tạ Trọng Tinh đang viết dừng một xíu, nâng mặt lên, "Cậu muốn hỏi cái này à?"

Tần Chung Việt có chút khẩn trương mà nói: "Đúng vậy, cậu mau trả lời tôi đi."

Tạ Trọng Tinh đáp: "Phải là tôi đưa tiền lương cho đối phương mới đúng chứ?"

Tần Chung Việt: "......"

Hắn không dám nghĩ đến hình ảnh Tạ Trọng Tinh nộp tiền lương cho hắn.

Tạ Trọng Tinh nói: "Dù sao con gái cũng là để yêu thương mà."

Tần Chung Việt: "...... Hả?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Không phải nói đàn ông nên đưa tiền lương cho vợ sao, vì giao tiền lương cho vợ rồi, cũng cho thấy người đàn ông đó đã tham gia vào quan hệ hôn nhân này, người đó muốn kinh doanh cuộc hôn nhân này."

Lần nữa nhìn về phía Tần Chung Việt, ánh mắt hơi hơi lập loè, nhẹ giọng nói: "Sao cậu luôn hỏi vấn đề này vậy? Cậu muốn yêu đương sao?"

Tần Chung Việt phản ứng lại, "Từ từ, cậu nói là con gái? Cậu thích con gái á?"

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, hỏi: "Làm sao vậy? Tôi không thể thích à?"

Y nói xong mới nhớ tới cái gì, giọng nhàn nhạt mà nói: "Dùng lời của cậu mà nói thì tôi cũng là thẳng nam, đương nhiên sau này muốn kết hôn với con gái rồi."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn nhỏ giọng thì thầm: "Tôi không tin."

Đôi mắt xinh đẹp kia của Tạ Trọng Tinh lưu động sáng rọi nhàn nhạt, "Cậu không tin cái gì?"

Tần Chung Việt không dám nói lời nào.

Tạ Trọng Tinh nói: "Tiếp tục làm đề thi đi."

Tần Chung Việt cầm lấy bút nhưng không viết được mấy chữ, tâm phiền ý loạn mà ngừng lại, lại thì thào nói: "Cậu thích con gái thật à?"

Tạ Trọng Tinh: "Ừ."

Tần Chung Việt: "...... Cậu có hiểu lầm gì đó với bản thân mình không á?"

Hắn dùng giọng điệu nặng nề như người lớn nói: "Không cần đè nén chính mình, tôi không kỳ thị cậu đâu mà."

Tạ Trọng Tinh thấy hắn rất giống một đứa ngốc, y chậm rãi chớp đôi mắt một chút, giọng rất mềm nhẹ hỏi: "Cậu muốn nói là tôi thích con trai sao?"

Tần Chung Việt không dám nói tiếp nữa.

Tạ Trọng Tinh nói: "Lúc trước ở trước mặt Chung Nhất Minh tôi chỉ đứng lên ủng hộ cậu thôi, tôi không thích con trai, cũng không phải gay."

Y nghĩ nghĩ, giọng thật ôn nhu mà nói lần nữa: "Dù tôi có phải thì cậu cứ yên tâm, cho dù thế giới này bị hủy diệt chỉ còn hai đứa con trai chúng ta, tôi cũng sẽ không thích cậu đâu, nên cậu rất an toàn."

Tần Chung Việt: "......"

Bản mặt của hắn lập tức suy sụp ỉu xìu.

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh: Tâm tình sung sướng.jpg

Việt nhãi con: Mặt ủ dột n lần.jpg

Editor: Lấy tiền của ba mua đồ cho trai (bà xã tương lai) kiểu

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh, hãy theo dõi fanpage của nhóm để biết được những thay đổi lịch trình nhen ]

__hết chương 39__