Cô Nàng Nóng Nảy Và Chàng Trai Đáng Ghét

Chương 2



Dịch: HTN | Beta: Nhược Ảnh

Bố mẹ hai bên gặp nhau ở bệnh viện, khi đó Lâm Miên Miên với cái đầu quấn đầy băng gạc đang khịa Hứa Triều Khởi bị gãy chân. Hứa Triều Khởi nâng đôi chân bó bột nặng trịch lên, muốn đập vào đầu cô.

Cũng may người lớn ngăn lại, không thì cậu thực sự mang cái tên Hứa gãy chân vĩnh viễn rồi.

Về sau hai người dần lớn lên, tính tình chẳng còn cục súc, nóng giận như hồi còn nhỏ nữa.

Giai đoạn ấy nhận thức về giới tính từ từ được hình thành, nam nữ chia làm hai nhóm chơi riêng, đám học sinh thường lén lút bàn luận về người khác giới mà mình để ý.

Điều khiến Lâm Miên Miên ngạc nhiên chính là hóa ra vẫn có người thích Hứa Triều Khởi.

“Cậu ấy thì có gì mà thích chứ. Cái đồ phiền phức.”

Giọng cô không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ để các bạn nam đứng gần đó tình cờ nghe thấy.

Hứa Triều Khởi liếc nhìn Lâm Miên Miên, khịt mũi rồi “hừ” một tiếng đầy khinh thường.

“Còn hơn người đã không có ai thích mà còn đáng ghét.”

Ai nấy trong lớp đều biết Lâm Miên Miên và Hứa Triều Khởi ghét cay ghét đắng nhau.

Mà cũng trong năm đó, Lâm Miên Miên bất ngờ nhận được một món quà.

Đó là sợi dây buộc tóc nơ bướm màu hồng được gói trong giấy bóng kính và giấu ở nơi sâu nhất trong hộp đựng bút của cô.

Trên tờ giấy có in những bông hoa, ngoài ra còn mấy từ tiếng Anh mà cô đọc không hiểu.

Thế là cô đi tra từ điển, hóa ra nghĩa của nó là chúc mừng sinh nhật.

Thật ngạc nhiên, hôm đó đúng là sinh nhật của Lâm Miên Miên.

Cơ mà rất ít người trong lớp biết ngày sinh nhật của cô.

Lâm Miên Miên đi hỏi từng bạn học nhưng họ đều nói không phải, cô nghi ngờ có người nào đó gửi nhầm, song lúc ấy cũng chẳng có manh mối gì.

Vì thế sợi dây buộc tóc đó bị cô cất đi, cũng chưa từng được lấy ra dùng lần nào.

Khi lên trung học cơ sở, hai người có điểm thi thấp nhất lại được xếp vào một lớp.

Mái tóc đen đã dài đến vai của Lâm Miên Miên được buộc gọn sau gáy, lúc cô gặp Hứa Triều Khởi, dây buộc tóc thiếu chút nữa là đứt rồi!

Hai người chẳng ưa gì nhau nhưng may mắn là không lao vào đánh đấm như hồi tiểu học, cả hai cùng nở nụ cười cứng đờ và đồng thành nói: “Trùng hợp quá.”

Có lẽ đây cũng chính là câu nói duy nhất giữa hai người họ trong suốt quãng thời gian học trung học cơ sở.