Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 16



Vào buổi tối của lễ hội pháo hoa Sumidagawa, tôi đứng đợi cô ta ngay cổng vào, tôi thì tính đơn giản, không bao giờ cầu kỳ cả, với lại chỉ đi chung với cô ta thôi mà, mặc một chiếc áo thun trắng, khoác bên ngoài là sơ mi kẻ sọc đỏ hồng và quần bò nâu là được rồi, tôi chắc là cô ta cũng ăn mặc như một quý ông để cố tình cưa đổ mấy đứa con gái hám trai thôi. Nhưng tôi đã sai, tôi ngay lập tức bị hớp hồn đi, bữa nay cô ta quá khác so với mọi ngày, lần đầu tiên tôi thấy cô ta ăn mặc như là một cô gái vậy. Cô ta diện nguyên một bộ Kimono màu xanh nhạt cùng màu với mái tóc của cô ta, đi đứng khép nép, dịu dàng, chứ không sỗ sàng như thường ngày. Càng bất ngờ hơn là khi một đứa đàn ông như cô ta, khi cô ta trang điểm lên, cô ta đẹp như một bông hoa sen vậy, nhẹ nhàng và tinh khiết. Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô ta nữ tính như ngày hôm nay, đây thật sự là một cái ngày hiếm hoi đấy, giờ nhìn kỹ lại mình mà tôi cảm thấy xấu hổ vãi ra, ước gì tôi có thể mặc đẹp hơn một chút xíu nữa. Cô ta bước đến chầm chậm về phía tôi và nở một nụ cười tươi tắn mà khiến cho khuôn mặt tôi đỏ lên không ngừng:

- Senpai ~ Anh đợi em lâu chưa?

- À.. Ờ.. Ừm.. Mới đợi có tí xíu thôi!

Bữa nay trông cô ta hoàn toàn khác một trời một vực so với cô ta của ngày thường quá, nó khiến cho đầu óc của tôi rối bù lên, não trống rỗng không một câu lời thoại nào để giao tiếp với cô ta. Còn cô ta thấy tôi loạn xì ngầu lên như vậy, tưởng mình có vấn đề gì về cách ăn mặc nên cô ta từ tốn hỏi tôi:

- Ano, bộ em mặc cái này không ổn ư? Chỉ là hôm nay em muốn làm cho anh bất ngờ một chút, nên em đã nhờ quản lý của em làm thật đẹp cho em rồi, em rất tin tưởng vào khả năng của chị ấy, vậy mà..

- Không.. Không phải! Chỉ là.. hôm nay mày đẹp dữ quá nên.. tao có hơi bất ngờ một chút thôi!

Tôi cố gắng vắt sạch chất xám của mình ra để cố gắng gỡ gạc lại, thật chứ, trong mọi tình huống nào, cô ta cũng luôn làm cho tôi bối rối bời hết. Thế là không chờ đợi gì nữa, tôi và cô ta cùng bước vào trong lễ hội, chỉ mới từ cổng vào đây là cỡ khoảng ba mươi mét thôi là cô ta đã vòi tôi mua kẹo táo cho cô ta ăn rồi. Khi mua xong, cô ta ngắm nhìn kẹo táo tròn vo và đỏ mộng ấy mà hí hửng như một đứa trẻ được tặng quà, bởi vì chính cái hành động ngây ngô đó của cô ta mà lỡ làm cho trái tim tôi bị trật đi một nhịp, đi trên đường cùng với cô ta mà tim tôi đập thình thịch không thể kiểm soát được, tay tôi vô thức đặt lên ngực và suy nghĩ vu vơ:

- Tim mình bị làm sao mà nó lại đập rộn ràng đến như vậy? Mình bị như thế này là vì cái gì chứ?

Trong đầu tôi có biết bao nhiêu câu hỏi được đặt ra mà không có cách nào biết được câu trả lời, tôi cứ trầm tĩnh suy tư về trái tim bé nhỏ của mình mà quên chú ý đến người đi kế bên tôi, cô ta thì vẫn vô tư lự và không nghĩ ngợi gì, kéo tay tôi đến quầy bắn súng. Đi đến quầy, mắt cô ta liền sáng lên khi thấy các phần thưởng vô cùng dễ thương đang được bày lên kệ, cô ta liền móc tiền túi của mình ra mà mua hết tất cả số viên đạn mà hiện tại quầy đang có.

Cô ta bắt chước những tay bắn tỉa chuyên nghiệp trên TV, nạp đạn một cách nhanh chóng, tạo tư thế ngầu lòi và nhắm mục tiêu vô cùng cẩn thận, nhưng cô ta chỉ giỏi làm màu thôi, có bao nhiêu viên đạn cô ta vừa mới mua được khi đem ra bắn là trật hết. Cô ta nhìn cái thành phẩm của mình mà khóc không ra nước mắt, còn tôi thì đứng đó cạn lời. Thật là, dựa vào cách bắn của cô ta thì chứng tỏ đây là lần đầu tiên cô ta đi đến mấy cái lễ hội này, cô ta bắn nãy giờ mà chả trúng được món đồ nào, tôi đứng ở ngoài mà ngứa hết cả mắt. Thế là tôi mua những viên đạn từ chủ quán, tôi chỉ mua có đúng năm viên đạn thôi, tôi vừa cho đạn vào súng vừa hỏi cô ta:

- Tao có năm lượt bắn! Hãy chọn bất kỳ phần thưởng nào mà mày yêu thích đi!

Nghe câu nói đó, cô ta ngước mặt lên và phấn khích chỉ vào con mèo bông to đùng ở đằng kia, vì kích thước của phần thưởng đó quá khổng lồ nên nếu khi nhắm bắn trực diện nó, chắc chắn là sẽ thua. Tôi đang tìm kiếm nhược điểm của phần thưởng ấy, dù kích thước lớn nhưng nó lại được cố định lại bằng một sợi dây ở trên đầu để nó không khỏi bị ngã bởi gió thổi. Chính là nó, sợi dây ấy chính là nhược điểm của phần thưởng đó, theo kinh nghiệm chơi trò này mười năm, tôi đây rất là có kỹ thuật, chỉ cần một lượt bắn đầu tiên thôi, tôi đã làm đứt sợi dây cố định ấy và làm cho con mèo bông kia ngã xuống sàn. Chủ quán ngạc nhiên như muốn rớt tròng ra và ngậm ngùi đưa con mèo bông ấy cho tôi, thế là tôi đưa nó cho cô ta, cô ta đón nhận phần thưởng ấy từ tay tôi một cách vui vẻ. Một lần nữa, cô ta lại làm cho tôi bối rối và trái tim của tôi lại đập loạn xạ lên nữa rồi.

Cũng gần sắp đến chín giờ rồi, tôi và cô ta cùng nhau bước đi trên một con đường để ra đến khu vực bắn pháo bông. Cô ta cứ tươi cười bận ngắm mấy cây hoa anh đào chạy dọc trên đường, trong khi tôi đây thì bối rối không biết nói chuyện gì, đi cùng nhau mà chả nói chuyện gì với nhau cả nên đâm ra tôi cũng hơi ngại một chút xíu, cố gắng nặn ra một câu chuyện nào đó để kể cho cô ta nghe. Tôi quay lại nhìn ngắm cô ta một lát, bất chợt tôi liền nhớ đến câu chuyện khó hiểu của gia tộc cô ta mà cô ta nói vào sáng nay. À đúng rồi, từ khi quen biết cô ta đến giờ, tôi chưa một lần nào nghe cô ta kể về gia tộc của mình cả, cô ta và Senzou ngày nào cũng luôn miệng nhắc nó, rồi đến cả phong tục tập quán của nó nữa, nhưng tôi chưa bao giờ được biết chi tiết về nó cả. Tôi liền nổi hứng tò mò, tôi khều vai cô ta và hỏi cô ta về gia tộc Homikawa:

- Oy! Mày có thể kể cho tao biết về gia đình mày đi có được không?

Nghe cái câu hỏi đó mà bước chân của cô ta chợt khựng lại, khuôn mặt cô ta bỗng dưng đổi sắc đi, tôi cũng theo đó mà dừng bước lại, cô ta cứ như thế này một hồi thì ngẩng mặt lên, nở một nụ cười tươi tắn nhưng có một chút phần đượm buồn và dịu dàng trả lời:

- Em xin lỗi, Shiraku - senpai! Luật lệ trong gia tộc của em là không được tiết lộ bất cứ chuyện gì về gia tộc Homikawa của mình cả, điều đó là tối kỵ, nên chính vì vậy, em không thể kể cho anh nghe được!

- Vậy sao? Gia tộc mày nghiêm khắc thật đấy!

- Vâng! Nghiêm khắc lắm! Dù em nói em đã không còn là thành viên trong gia tộc đó nữa nhưng cái sợi xích ràng buộc ấy vẫn còn ở trong người em, cuộc đời em.. mãi mãi bắt buộc phụ thuộc vào nó và không bao giờ có thể thoát khỏi nó được!

"Câu nói ấy.. có nghĩa là gì chứ?", đó là câu hỏi mà tôi nói ra trong thâm tâm nhưng lại không thể thốt ra được thành lời, bởi vì khuôn mặt trông như đang kìm nén cái gì đó của cô ta đã ngăn tôi không thốt câu nói đó ra. Tôi không thể nào ngờ được, một người hay cười và luôn tươi tắn như cô ta mà cũng có khuôn mặt như thế này, nhìn khuôn mặt đó mà tôi đây tự khiển trách bản thân, không lẽ vì tôi nhắc đến gia tộc Homikawa nên cô ta mới như vậy sao? Chết rồi, lỡ mồm mợ rồi, đáng ra tôi không nên hỏi như vậy? Giờ đây tôi đang ở trong tình trạng hết sức là căng thẳng, não nổ tung, đầu quay mòng mòng, hai mắt trợn ngược lên, không biết là tôi nên làm cái gì cho hợp lý trong cái tình huống này đây nữa. Trong khi không khí giữa tôi và cô ta đang căng thấy bà thì pháo hoa lập tức được bắn lên trời và nổ cái "Bùm", tôi ngước lên nhìn những ánh sáng lung linh ấy đang tản ra trên không trung mà thích thú. Đúng rồi, tôi có thể lấy cái pháo hoa này để làm cho không khí được giảm bớt căng thẳng hơn, thế là tôi liền nở ra một nụ cười tươi rộ, khều cô ta và chỉ tay lên trời. Cô ta theo hướng chỉ tay ấy của tôi mà bất ngờ khi thấy pháo hoa lung linh trên bầu trời đêm, đúng như tôi nghĩ, cô ta đã thay đổi sắc mặt rồi. Chính vì vậy, tôi cùng với cô ta chìm đắm vào cuộc vui ngắm pháo hoa ấy, tôi thì quá vui vẻ nên quên béng mất cái khuôn mặt đau khổ của cô ta luôn, còn cô ta thì quay mặt nhìn tôi đang vui vẻ ngắm pháo hoa ấy mà cô ta liền mỉm cười nhẹ và suy tư rằng: "Ước gì.. Thời gian như ngừng trôi bất diệt.. để mình và senpai có thể luôn được hạnh phúc mãi mãi bên nhau!".