Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 18



Sau cái tai nạn "đầy thương tâm" đó, tôi đã không thấy cô ta qua lớp tôi nữa, không lẽ là cô ta ngại ngùng quá đến nỗi tránh mặt tôi luôn rồi sao? Nghĩ tới đó mà tôi vội liền xua tay đi và nói:

- Méo phải đâu! Cái thứ nghiệt đó mà biết xấu hổ là thế giới này đi đến hồi diệt vong rồi! Mà thôi, việc gì phải nghĩ nhiều về cái con khỉ ngu ngốc đó chứ!

Tôi liền đá bay cô ta ra khỏi đầu của tôi và ung dung tự tại bước bộ về nhà. Về đến nhà, tôi liền quẳng cặp ra một góc phòng và thả người tự do trên giường, tính đánh một giấc cho đã để tối ra ngoài rủ Handa đi ăn thì điện thoại của tôi reo lên. Tôi nhăn mặt và lười biếng ra khỏi giường, lục cái cặp đang nằm trong góc và lôi ra điện thoại đang rung trên tay tôi. Tôi nhìn vào số điện thoại của người gọi cho tôi mà bất ngờ dữ dội, từ hồi tôi từ Osaka lên Tokyo để học trung học phổ thông đến giờ thì cũng đã được gần hai năm rồi, từ khi sống ở đây, má tôi chưa một lần nào gọi điện thăm hỏi tôi cả, thế mà giờ đây lại gọi điện cho tôi, chắc là nhớ cái đứa con trai cưng này rồi. Tôi đưa ngón cái của mình bấm vào phím gọi và nhẹ nhàng nói:

- Moshi moshi ~ Hiếm khi má yêu gọi cho đứa con trai cưng này đấy!

- SHI - KUN (1), LÀ CON CÓ PHẢI KHÔNG?

Má tôi liền xổ một tràng vào tai tôi đến nỗi mà long cả não ra ngoài luôn, tôi nhăn nhó ngoáy cái lỗ tai của mình và sau đó thì quát lại:

- LÂU RỒI KHÔNG GẶP CON MÀ MÁ LÀM GÌ HÉT VÀO TAI CON NHƯ ĐÚNG RỒI VẬY?

- À, cho má xin lỗi! Bởi vì hôm nay, má gọi cho con mấy cuộc mà con có chịu bắt máy đâu nên má lo lắng cho con quá trời luôn, sợ con gặp chuyện gì đó ấy mà!

Tôi nghe má tôi nói như vậy mà bấm bấm cái điện thoại để kiểm tra. Ờ, đúng thiệt là tôi đã lỡ rất nhiều cuộc gọi của má tôi, nhưng má tôi cũng thiệt, giờ đó là giờ tôi đang học mà, quy định của trường tôi là không được xài điện thoại trong lớp nên tôi sợ điện thoại của tôi có tin nhắn hay cuộc gọi từ tổng đài nào đó mà tít tít lên thì ăn cám sú luôn, nên tôi phải để nó ở chế độ im lặng. Tôi cũng đổ mồ hôi hột với má tôi, cái tính của má tôi cũng y chang như tôi vậy, hở tí là la ầm ĩ. Thế là tôi tiếp tục nói chuyện với má tôi:

- Má, má nhớ con hay sao mà bữa nay má quyết tâm gọi cho con nhiều cuộc dữ thế?

- Con không nhớ má thì thôi, mắc gì má đây phải nhớ con!

Á đù, má tôi phũ cỡ đó đấy, thật là, lúc nào cũng vậy, tính cách má tôi cũng có một phần tsundere (2) chút xíu, dù phũ với tôi như vậy chứ nhưng trong gia đình có hai chị em thì má tôi là thương tôi nhất. Tôi nghe má tôi trả lời như vậy mà không nhịn cười được mà bật tung ra luôn, còn má tôi thì ngại ngùng quở trách:

- Đừng cười nữa, Shi - kun! Không thì má giận con đấy!

Tôi cố gắng chống chế lại cái cơn buồn cười ấy và cố gắng tịnh tâm, đúng là người mà tôi yêu thương nhất trên đời. Má tôi là vậy đấy, má tôi biết cách làm cho tôi hạnh phúc và.. má tôi cũng rất rất rất là biết cách làm cho tôi tuyệt vọng rơi vào hố sâu tử thần vậy, bởi vì mục đích của má tôi gọi điện cho tôi có phải là hỏi thăm sức khỏe cái đứa con trai cưng của bà ấy đâu:

- Shi - kun, má có hai tin thông báo cho con! Một tin buồn và một tin vui, con muốn nghe tin nào trước?

Gì đây? Mỗi khi má tôi thốt lên cái câu đó là y như rằng có điều gì chẳng lành đang chuẩn bị sắp sửa xảy ra với tôi và đúng như tôi dự đoán, tôi đã chọn nghe tin buồn trước, má tôi liền nói cho tôi một câu mà cảm giác như cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt tôi vậy:

- Shi - kun, vì mùa thu hoạch rau củ năm nay của gia đình chúng ta đã bị lỗ vốn khá nặng nên má không thể nào gửi tiền sinh hoạt cho con trong vòng một năm tới được nữa, nên con cố gắng tự xoay sở phí sinh hoạt nhé!

Nghe như sét đánh ngang tai, tôi như chết lặng trong chốc lát, giương đôi mắt vô cảm của tôi về phía trời xa xăm và tự hỏi lại bản thân rằng: "Tao đã làm gì sai mà thế giới này lại nhẫn tâm đối xử với tao như vậy?". Vẫn còn tin vui nữa mà, tôi đã tin rằng tin vui ấy sẽ vực lại tôi ra khỏi cái hố sâu tuyệt vọng đó, nhưng tôi đã sai, tin đó còn làm tôi dìm xuống sâu hơn nữa:

- Chị hai của con sinh em bé rồi đấy! Chúc mừng con đã lên chức làm cậu rồi nha! Con có vui không?

- VUI CÁI BEEP! BIẾT ĐƯỢC NÓ RỒI THÌ SAO CHỨ? MÁ NGHĨ CON LÊN CHỨC LÀM CẬU RỒI THÌ CON ĐÂY SẼ THOÁT KHỎI CÁI CẢNH NGHÈO ĐÓI TRONG VÒNG MỘT NĂM TỚI À?

Nước mắt tôi vô thức chảy dài ra, ngậm cay nuốt đắng tràn trề tận họng, cay nghiến tay không ngừng cào nát mặt bàn học của tôi, tin vui cái gì, đối với tôi thì tin nào cũng đáng buồn hết, còn má tôi thì cố gắng an ủi và động viên tôi:

- Thôi mà, Shi - kun! Má cũng không muốn đẩy con vào tình cảnh này đâu, do năm này gia đình mình xui quá thôi! Cố gắng mà sống tốt nha con, má tin con, ba tin con, chị tin con và họ hàng tin con! Shi - kun, mạnh mẽ lên, má yêu con rất nhiều!

Đúng như mẹ tôi nói, năm nay gia đình tôi xui thật đấy! Mùa thu hoạch của gia đình thì bị lỗ vốn, tôi thì không có tiền sinh hoạt trong một năm tới và đặc biệt là cuộc đời khốn nạn này đã cho tôi gặp cái con ngáo nhà Homikawa ấy nữa. Ngẫm nghĩ lại thời gian trôi qua như địa ngục trần gian mà tôi tự hỏi với bản thân rằng: "Năm đó, mình đòi lên học ở Tokyo là đúng hay sai?".

(1) Shi - kun: Đó là biệt danh của tôi, là một cách gọi thân thiết, thường thì đa số gia đình gọi chúng ta bằng biệt danh rất nhiều.

(2) Tsundere: Chỉ người ngoài lạnh trong nóng, nói cách khác, bên ngoài lạnh lùng hoặc kiêu ngạo, hung dữ nhưng bên trong lại rất hay xấu hổ và ngại ngùng.