Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 20



Cô ta hiên ngang bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ đồ phục vụ nam, tôi đang bưng mấy cái ly mà khách đã uống xong vào trong để rửa, thấy cô ta như vậy thì tôi thiếu điều nữa là làm rớt hết ly trong khay luôn. Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh ngạc, bonus thêm vài giọt mồ hôi lạnh chảy đầy trên mặt nữa:

- Ơ, tại sao mày lại mặc đồ này? Bộ nữ hầu đâu?

- A, bộ nữ hầu á? Váy của nó ngắn lắm, em không thích mặc nó! Với lại em mặc bộ này thì khách sẽ đến đây nhiều hơn!

Tôi quên mất là nói với cô ta bằng lời thì có tác dụng méo gì đâu, nghe cô ta nói như vậy thì tôi mới để ý đến số lượng khách ở đây, hình như là có đông hơn so với lúc mà cô ta chưa vào đây thì phải? Còn Aiko thì nghe qua một loạt quy trình làm việc của tôi từ Handa. Một lát sau, cô ta quay qua tôi và bắt đầu giở giọng chọc ghẹo tôi:

- Ồi dá, senpai! Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc của anh có đúng không? Để em hướng dẫn anh làm việc nhá ~!

- Thôi khỏi, tao cảm ơn! Handa chỉ tao rồi, tao đếu cần mày mượn!

Nghe cái câu nói đầy phũ phàng của tôi mà mặt cô ta từ tươi vui chuyển thành trù ụ một đống ra, mếu máo nắm lấy vạt áo của tôi và giật qua giật lại:

- Hể ~ Hổng chịu đâu, em muốn hướng dẫn anh làm việc cơ!

- Im miệng lại và đi qua kia làm việc của mày đi!

Tôi bắt đầu nổi máu điên lên và đá cô ta một cái bốp làm cho cô ta lăn lộn ra sàn, không quan tâm gì mà chăm chú mang mấy cái ly bẩn đem đi rửa, còn cô ta thì vẫn cười hê hê với tôi dù mới nãy vừa mới bị ăn đạp xong. Tôi vừa rửa mấy cái ly bẩn ấy vừa thở dài ngao ngán, thế quái nào, sao tôi đi đâu là cứ dính cái mặt xui xẻo của cô ta hết vậy? Giờ cảm giác muốn nghỉ việc ở đây ghê đó, nhưng không thể được, cái tiền sinh hoạt phí một năm của tôi không cho phép tôi làm điều đó. Cũng chỉ vì nó mà giờ tôi khổ sấp mặt ra luôn đây, chấp nhận cố gắng chịu đựng mỗi ngày gặp cái mặt bựa của con ngáo đó.

Tôi rửa ly xong trong sự chán nản, lòng thấp thỏm bước ra ngoài, tôi chỉ vừa mới vào rửa ly có một phút thôi thì cái quán liền thay đổi 480 độ ngay, Aiko bị bao vây giữa một biển người hám trai đang thèm khát cô, còn cô ta thì rất tỉnh và đẹp "trai" như một vị thần, bình tĩnh trò chuyện với một rừng người đáng sợ ấy, rồi ba đầu sáu tay phục vụ này phục vụ nọ cho các quý cô. Tôi cạn lời trước hiện tượng ấy và chậm rãi quay đầu về phía Handa mà hỏi:

- Oy, thế giới này đã xảy ra chuyện gì khi tao không có ở đây vậy?

- Cứ kệ họ đi! Chuyện này thường xảy ra như cơm bữa ấy thôi mà, mai mốt rồi mày cũng sẽ quen thôi!

Handa nhìn tôi cười trừ, bộ nó nghĩ tôi dễ thích nghi với cái thứ khác người từ sao Hỏa đó hả? Còn cô ta thì bận vật lộn giữa đống đó, khó khăn lắm mới chui ra được, cô ta tiến về phía quầy, yêu cầu Handa lấy thêm hai ly Latte và hai dĩa bánh Matcha cho khách. Trong khi đứng đợi, cô ta buồn miệng trò chuyện với tôi:

- Senpai, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây làm việc vậy?

Đậu xanh, đã không muốn nhớ đến rồi mà tự dưng vô duyên vô cớ khơi gợi lại nỗi đau của tôi chi, bộ cô ta thích coi tôi đau khổ lắm à? Tôi đen mặt, tay siết chặt ngực trái, nước mắt lăn dài trên má và cắn môi ngấu nghiến trả lời trong khổ sở:

- Đó là một câu chuyện buồn, xin mày đừng hỏi thêm gì nữa!

- À.. ờ.. em không hỏi nữa!

Sau đó thì cô ta không nói gì dính dáng đến cái lý do làm việc của tôi nữa, cô ta chuyển sang chủ đề khác ngay lập tức:

- Thế dạo này anh có uống sữa bò nữa không?

- Mọe, bộ mày hết câu để hỏi rồi hả? Tự dưng mày nhắc đến nó để làm gì vậy?

Chỉ nhớ đến mấy thùng sữa bò ở nhà thôi là da gà trên người tôi thi nhau nổi lên đồng loạt, tôi xanh hết cái mặt và cố gắng xua tan cái nỗi ám ảnh đó. À mà cô ta nhắc đến cái vụ sữa bò thì tôi mới nhớ, sau cái vụ tai nạn hôn môi ấy, tôi đã không thấy cô ta qua lớp tôi để làm phiền tôi nữa, dù tôi cảm giác rằng những ngày đó yên bình đến sảng khoái nhưng tôi cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, chắc bị cô ta làm cho đến ám ảnh mà khắc cốt ghi tâm rồi nên cũng chả có gì ngạc nhiên cả, thế là tôi thắc mắc hỏi cô ta:

- Con khỉ ngu ngốc, sao mấy dạo này tao lại không thấy mày xuất hiện ngay trước cửa lớp tao để bám đuôi theo tao nữa vậy? Chán rồi hả?

Nghe cái câu hỏi đó của tôi, cô ta bất ngờ đến tột độ, rồi sau đó thì phấn khích cười khanh khách vào mặt tôi:

- Hể, anh nhớ em đó hả? Em biết mà, em biết là anh sẽ thiếu hơi em đến phát điên mà, á há há!

- Mày đáp đất dùm tao xuống cái đi! Mày biến mất ra khỏi Trái Đất này, tao mừng còn không kịp nữa, ở đó mà ảo tưởng sức mạnh!

Tôi héo lời và đổ mồ hôi hột với con ngáo ảo tưởng này, còn cô ta thì cười hả hê cho đã rồi thì mới bắt đầu trả lời câu hỏi của tôi:

- À, mấy bữa nay em bận chụp quảng cáo và tạp chí người mẫu cho công ty nên tuần vừa qua, em không thể đến trường được!

- Ờ, vậy đó hả? Vất vả nhể!

Sau câu nói này của tôi, Handa liền đưa những món yêu cầu của khách cho Aiko đem ra, thế là cô ta tập trung vào việc làm của mình và bắt đầu câu dẫn các quý cô. Khách đa phần bị cô ta chiếm hết rồi nên tôi giờ đây rất là rảnh, hỏi Handa còn việc gì làm nữa không, nó kêu tôi tạm thời thì lau bàn trống đi để dành cho khách khác vào nữa. Tôi nghe theo lời nó và bắt đầu lủi thủi lau bàn, đang lau dọn bàn thì cô ta gọi tôi:

- Senpai, anh giúp em mang thêm năm ly kem bốn mùa nữa ra đây có được không?

- Được, tao sẽ mang ra!

Tôi nhanh nhẹn ra quầy, yêu cầu Handa làm năm ly kem bốn mùa cho khách và sau đó là mang chúng đến. Mấy khách nữ ở đây chơi hăng hái quá, cứ ngồi không yên mà chạy lung tung và thế là có một khách nữ đã vô tình va vào tôi, tôi hoảng hốt giữ lại mấy cái ly trên khay và mất đà. Aiko thấy vậy thì khuôn mặt của cô ta cũng biến sắc, nhanh chân chạy lại đỡ tôi. Kết quả là năm ly trên khay đều bể tanh bành trên sàn, có bao nhiêu nhân viên phục vụ ở đây đều quay mặt ra và nhìn cái sự việc linh đình ấy, còn tôi thì nằm gọn trong vòng tay của cô ta, cả hai bọn tôi đều nhìn chằm chằm vào nhau, mấy khách nữ thì đơ toàn tập và chứng kiến cái cảnh đỡ người đầy thân mật ấy, có vài khách nữ và Handa thì bất chấp máu mũi chảy ra mà giơ điện thoại lên chụp tỉnh bơ.

Còn về hai bọn tôi, tôi thì chả biết nên làm gì trong tình huống này cả, nó xảy ra quá bất ngờ đến nỗi tôi bất động đóng băng tại chỗ luôn. Còn Aiko thì ánh mắt của cô ta bất chợt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của tôi và vô tình nhớ lại cái nụ hôn đầu đời tuyệt đẹp ấy giữa tôi và cô ta có được do tai nạn. Cô ta bất giác đỏ mặt và không tự chủ được mình mà giật mình rụt tay lại về, thế là tôi té ngửa ra sàn nằm luôn, cô ta bối rối chạy vào trong, còn tôi thì ngơ ngác nhìn cô ta chạy đi và khóc không ra nước mắt khi có vài mảnh vỡ của ly đâm vào mông tôi. Thế là một ngày làm việc của tôi trôi qua là như thế đấy, các nhân viên phục vụ dọn dẹp bãi kem đổ từa lưa ra sàn và Handa sứt thuốc vào mông tôi, có thể nói là chỉ có ngày đầu tiên làm việc ở đây thôi mà nó nhọ méo còn gì để tả luôn, TÔI CẠN LỜI.