Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 22



- Ơ, có chuyện gì vừa mới xảy ra khi mình nằm ngủ ở trong lớp vậy?

Tôi đen mặt và đóng băng tại chỗ, kì vậy, mọi ngày đâu có ai trong lớp chú ý đến sự tồn tại của tôi đâu, sao giờ tự nhiên tất cả đều thay đổi chóng mặt như quay chong chóng vậy. Tôi lặng người, méo nói được gì và để mặc cho những đứa con gái trong lớp tôi, nào là người cầm kim, người cầm chỉ, người cầm kéo, người cầm thước dây đo và người cầm vải, tất cả lần lượt sấn đến tôi, không ngại ngần gì mà lột đồ tôi ra.

Họ chỉ vừa lột tới áo khoác ngoài của tôi ra thôi thì hồn của tôi liền chợt nhập về thể xác ngay, tôi bất ngờ la làng một cái, nhanh tay đẩy hết mấy đứa con gái biến thái ấy ra, vội lùi bước về phía sau và hoảng hồn thốt lên trong sự xấu hổ:

- Mấy.. mấy người định làm gì tôi vậy hả?

Tôi vừa nói vừa vội vàng lấy tay che ngực lại, mặt thì đỏ gấc như trái cà chua chín mọng vậy. Bọn con gái thấy tôi biểu cảm kiểu đó thì họ không kiềm chế được, họ bật cười gian tà một tràng ra:

- Ôi ~ Quả nhiên là chúng ta chọn đúng người rồi! Học chung với cậu một năm mà giờ bọn tớ mới thấy cậu dễ thương đến mức đó đấy, Hajimete!

- Dừng lại đi! Các người đừng có mà nhìn tôi bằng cái ánh mắt nguy hiểm đó! Rốt cuộc thì các người định tính làm gì tôi?

Tôi sợ hãi đến độ xanh hết cả mặt, mồ hôi ngắn mồ hôi dài thi nhau chảy đầy trên người, yếu ớt vùng vẫy thoát khỏi đám ác quỷ đó trong bất lực. Còn họ thì vẫn không ngần ngại lột bỏ luôn chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt của tôi để làm việc. Sau một hồi giằng co với nhau thì họ cũng lấy được số đo của tôi và bắt đầu làm một bộ đồ nào đó, còn tôi thì mệt mỏi gục đầu vào tường, cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng của mình và thốt lên:

- Tại sao.. các người.. lại làm vậy với tôi chứ?

Bọn con gái đang hí hửng may đồ thì có một đứa trong nhóm con gái đó quay mặt về phía tôi và trả lời câu hỏi của tôi:

- Cậu không biết sao? Cậu được chọn làm Juliet cho vở kịch của cả lớp đấy!

Nghe như sét đánh ngang tai, tôi cứng họng, đầu quay mòng mòng, người lạnh ngắt không nhúc nhích nổi một ngón tay, sốc đến nỗi mà làm rớt nguyên cái não ra ngoài luôn. Mắt tôi mở to ra hết công suất, đồng tử co lại và kèm theo xuất hiện những tia mạch máu hằn rõ lên nhãn cầu của tôi, tôi nghiến răng ken két, mặt nổi đầy gân, bùng nổ sát khí và kiên nhẫn đặt câu hỏi cho nhỏ con gái đó:

- Đứa nào bình chọn tôi làm Juliet, nói?

- Ano.. Là Handa!

Nhỏ con gái đó như cảm nhận được sát khí dày đặc ấy mà cảm thấy lạnh hết cả xương sống, lắp bắp đổ mồ hôi hột. Tôi nhận câu trả lời xong thì lập tức đứng dậy, đi thẳng qua dàn con gái ấy và bước đến chỗ thằng bạn thân chết tiệt của tôi đang say sưa giúp đỡ hết mình cho tiết mục của cả lớp. Ngay lập tức, tôi vung tay đấm một phát vào cằm của nó, rồi sau đó là nhảy lên người nó quất túi bụi vào mặt nó, bị đánh bất ngờ nên nó không kịp phản kháng, chỉ biết lên tiếng trong sự ngơ ngác:

- Mày.. mày làm cái gì vậy, Shiraku? Sao lại đánh tao, ch.. chờ đã, đau quá! Thả tao ra!

- Ai cho mày, ai cho mày cái quyền quyết định tao làm Juliet của vở kịch chứ? Tao mượn mày quyết định cho tao hả? Định mệnh, bạn bè như * * * ấy!

Cả lớp cố gắng ngăn tôi lại, tình hình đã tệ dữ lắm rồi mà còn gặp thêm thằng Senzou nữa, hắn đổ thêm mấy lít xăng vô, làm cho mọi chuyện càng ngày càng cháy dữ dội hơn:

- Bình tĩnh nào, Hajimete! Làm gì mà gắt dữ thế? Cậu làm Juliet thì có sao đâu nà, có ai cười cậu đâu! Với lại còn có tớ làm Romeo nữa! Đừng lo, là bạn diễn với nhau, tớ sẽ cố gắng giúp cậu!

Nghe câu nói của Senzou thì tôi ngừng đánh Handa lại, tôi liền đưa cái ánh mắt đầy sát khí ấy về phía hắn, tôi hỏi lại để chắc chắn:

- Cái gì, mày.. là Romeo á?

- Ừm, chính vì vậy mà đừng..

Senzou chưa kịp nói hết câu thì liền bị quả đấm của tôi cho một phát vào má ngay, thế là tôi đổi mục tiêu sang hắn, đè lên người hắn và tẩn một trận cuồng phong vào người hắn, tôi vừa đánh vừa chửi thề:

- Mọe, không lo cái * * *! Có cái mặt mày trong đó thì tao càng lo hơn đấy! Mày nói chuyện như * * * sủa ngoài đường vậy! Đậu xanh, lâu rồi chưa đập, mày thèm đòn lắm rồi có phải không?

Đã tẩn chấn động mây trời hoa lá lên như vậy rồi mà hắn vẫn nhây, hắn bắt đầu bộc lộ cái máu M của hắn ra, hắn phấn khích trong vui sướng và la làng lên:

- A ~ Mạnh nữa, đánh mạnh nữa lên! Đúng rồi đó, tớ thèm đòn lắm! Cậu cứ đấm thẳng vào mặt tớ đi!

Nghe câu nói đó, tôi đen mặt và không do dự gì mà dùng quyền chặt xuống vào mặt hắn, làm cho máu của hắn văng tung tóe ra. Sau khi thẳng tay đánh thoải mái rồi, tôi lặng người lấy cái cặp và hiên ngang ra về. Cả lớp thấy vậy thì liền kéo tôi lại, thuyết phục tôi đủ thứ:

- Đừng đi, Shiraku! Cậu là nhân vật chính của cả lớp đấy, chúng ta chỉ có hai ngày để diễn tập nó thôi! Làm ơn, bọn tớ xin cậu đấy, chịu đựng tập cho đến khi lễ hội văn hóa kết thúc đi!

Họ càng giữ tôi, tôi càng điên máu hơn, tôi thật sự là chả muốn đập ai thêm nữa đâu, tôi đây mới là người phải cầu xin các người đấy! Tại sao các người lại lôi tôi vào mấy cái tiết mục lễ hội văn hóa nhảm nhí của mấy người chứ? Hết năn nỉ, rồi tới thuyết phục, níu kéo, còn có khi là đe dọa tôi nữa, nhưng cũng chả có ích gì đối với tôi, tôi cố gắng vùng vẫy mãnh liệt ra khỏi đống người phiền phức ấy.

Cả lớp tôi cứ tiếp tục kéo dài như vậy suốt một tiếng đồng hồ, đến khi cả lớp gần như buông tay ra rồi thì Handa gắng gượng dậy, đi đến chỗ tôi và tự tiện đưa ra thỏa thuận:

- Shiraku, nếu như mày chịu đóng kịch vì lớp và dành được giải thì 20% số tiền giải thưởng của lớp sẽ thuộc về mày!

Chỉ nhắc tới tiền thôi thì người của tôi ngay lập tức dừng lại sự phản kháng, ngước nhìn về phía Handa, nhìn nó một hồi rồi tôi bước đến đứng đối diện trước mặt nó và giở giọng bán đấu giá:

- Nếu là 60% thì tao đồng ý!

- Đậu, 40% thôi! - Handa nhăn mặt phản bác.

- Không, 55%, vì tao nể cái tình bạn của bọn mình đấy! - Tôi kiên cường giữ vững tinh thần.

- Phắc! 50% là giá cuối cùng của tao rồi đấy! - Handa nổi sùng lên.

- Ok, 50%, thỏa thuận vậy đi! - Tôi giơ ngón cái ra hiệu đồng ý.

Nhanh, gọn, lẹ, chỉ cần chuyện gì liên quan đến tiền thì tôi đây sẽ chịu tất, vì sinh tồn trong một năm, tôi cân hết. Dù tôi đã đồng ý hợp tác cùng với lớp rồi nhưng tôi vẫn không thể nào thoải mái được khi có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nói gì thì nói, tôi cũng nể thằng Senzou thật đấy! Bị tôi quất bờm đầu như vậy rồi mà hắn còn tỉnh bơ cười tươi nắng lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chẳng khác gì con ngáo khác người đó.

Đến lúc tập kịch thì cả lớp như biến thành người khác, không loi nhoi và ồn ào như lúc nãy nữa, nghiêm túc vừa cầm cái kịch bản vừa show cái thần thái ra, ngay cả bọn đứng tạo cảnh mà cũng thần sầu một cách quý tộc nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự đoàn kết của lớp tôi đấy, trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến lớp học của tôi cả, ở trong lớp tôi chỉ nói chuyện với Handa, tới giờ tan học là xách cặp đi về nhà. Nhưng giờ đây, cảm giác này khiến cho cảm xúc tôi dâng trào lên một cách kì lạ, giống như là nó đang mách bảo tôi rằng tôi đang đánh mất những thứ gì đó vô cùng quan trọng trong tuổi thanh xuân này. Thấy lớp đã cống hiến hết sức mình vào những công việc mà tôi đã cho là vô cùng nhảm nhí ấy thì cảm xúc tôi dường như đang thúc giục tôi điều gì đó, nó vô thức đẩy tôi về phía những người bạn cùng lớp của tôi và nói rằng: "Tự mở rộng lòng mình và kết bạn với họ đi!". Liệu một người như tôi có thể chủ động kết bạn với họ được không? Trong khi tôi vẫn còn mông lung đâu đó thì đã tới phần lời thoại của tôi từ khi nào, Senzou liền ghì sát vào mặt tôi và nhắc nhở:

- Oy, Juliet! Tới lượt cậu nói kìa!

Tôi giật mình hoàn hồn trở về, tay lật kịch bản tứ tung để tìm lời thoại, thế là chính tôi đây đã phá hỏng công sức nãy giờ họ luyện tập nhưng họ lại không trách mắng tôi, họ chỉ nói với tôi rằng:

- Không sao, chúng ta sẽ tập lại! Cậu hãy chú ý vào kịch bản nhé, Hajimete!

Tôi cứ nghĩ một thằng bố đời như tôi thì mọi người sẽ ghét lắm chứ, cứ tưởng họ sẽ la tôi nhưng không ngờ họ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở tôi và bắt đầu tập vợt lại thôi. Điều đó cũng làm cho tôi xúc động một chút và cũng chính vì thế, cảm xúc của tôi càng thúc giục tôi mạnh mẽ hơn. Tôi vô tình siết chặt lồng ngực của mình và tự suy nghĩ rằng: "Thử mở lòng mình ra một chút chắc cũng chẳng mất mát gì đâu!". Trong khi đó, Handa đặt tay lên vai tôi và lo lắng hỏi han:

- Mày có ổn không vậy, Shiraku?

Tôi nhìn nó, nụ cười nhếch lên một tí xíu và thốt lên một câu nói chả ăn nhập gì với nụ cười của tôi:

- Mày nhìn mặt tao có như là đang ổn không?