Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 26



Lạ ghê! Đã hơn hai ngày trôi qua rồi mà tôi lại không thấy cái bản mặt bựa của con ngáo đó đâu, thường ngày cứ mỗi vào buổi trưa là theo chu kỳ, cô ta sẽ đứng trước cửa lớp của tôi mà. À mà tôi cũng lạ lùng nhỉ? Việc gì tôi phải thắc mắc điều đó chứ, cô ta không đến đây thì càng tốt, mà không đến đây thì chỉ có thể là bận chụp ảnh cho công ty thôi, hơi đâu tôi phải suy nghĩ về cô ta chứ. Dù tôi nói là như vậy nhưng tôi cũng chẳng thể nào ăn cơm yên ổn một cách ngon lành được. Ơ cái định mệnh, có cô ta ở đây, tôi cáu gắt nuốt không nổi hạt cơm, không có cô ta ở đây, lòng tôi khó chịu đéo thể tả được. Nhiều lúc tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình bị cái vồn gì. Đến lúc mà chịu không nổi nữa, tôi đập đũa xuống bàn và gắt lên:

- Phắt, không có mày ở đây mà mày cũng làm phiền tao được nữa! Mày có thể nào tha cho tao đi có được không?

- Gì vậy? Mày lên cơn động kinh à? Có Aiko ở đây đâu mà mày chửi!

Handa đang ngồi nhồi cái bánh mì yakisoba vào họng mình thì giật mình khi thấy tôi vô duyên vô cớ gắt gỏng lên, còn Senzou đang ngồi húp súp Miso đối diện với hai đứa bọn tôi thì hắn cười đùa với tôi:

- Dà da, cậu nhớ em ấy à, Hajimete? Ngay cả lúc ăn cơm mà cũng nghĩ về nhau được nữa! Công nhận tình cảm của hai người càng ngày càng gắn bó nha! Ha ha!

- Có cái beep tình cảm đó mà ở đó gắn bó! Ám ảnh thì đúng hơn!

Tôi đập bàn một cái rầm và xả một tràng vào người đối diện, còn Senzou thì vẫn ăn cơm một cách điềm đạm. Sau khi hắn chén hết hộp bento ngay trước mặt mình rồi, chắp tay lại cảm ơn vì bữa ăn và cẩn thẩn lấy giấy lau miệng thì hắn mỉm cười nói với hai đứa bọn tôi:

- Chiều nay, hai cậu có muốn qua chung cư của Aiko không?

- Qua đó để làm gì?

Hai chúng tôi đồng thanh ngáo ngơ nghiêng đầu nhìn hắn, còn hắn thì vừa gói hộp bento lại vừa trả lời:

- Thì thăm em ấy! Hôm nay em ấy bị bệnh cảm nên không thể đến trường được!

Cả hai chúng tôi nghe điều đó xong mà kinh ngạc đến phát sợ, thế mà tôi cứ tưởng cô ta bận việc trên công ty chứ, hóa ra là bị bệnh, không ngờ người như cô ta mà cũng bệnh được đấy. Còn Handa thì thắc mắc:

- Homikawa! Làm sao mà cậu biết được em ấy bị bệnh chứ? Không phải mối quan hệ của hai người không được tốt sao?

- Cậu nói cái gì vậy chứ? Chỉ có mình em ấy nói không tốt thôi, chứ quan hệ của hai đứa bọn tớ cực tốt luôn đấy! Em ấy hay ngại nên mới không dám nhận thôi! À mà làm sao tớ biết được em ấy bị bệnh thì cái camera mà tớ đặt khắp căn hộ của em ấy đã cho tớ biết điều đó đấy!

Camera? Đặt khắp căn hộ? Của Aiko? Hai đứa bọn tôi nghe mà đen hết cả mặt, giờ bọn tôi đã hiểu vì sao cô ta lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh khinh bỉ rồi đấy! Thằng Senzou này, hắn không chỉ mắc bệnh khổ dâm mà hắn còn mắc thêm bệnh bám đuôi nữa, rốt cuộc là hắn bệnh hoạn đến cỡ nào nữa chứ? Cả hai chúng tôi chỉ biết câm lặng ngồi đó và tập trung xử lý bữa ăn của mình.

- - -------------------

Đến buổi chiều, cả hai chúng tôi cũng bắt buộc đi chung với hắn đến nhà cô ta. Bởi vì có một vài người bạn cùng lớp của Aiko đến lớp chúng tôi tìm Senzou để xin địa chỉ nhà của cô ta và đưa vở bài tập cho cô ta. Ma xui quỷ khiến gì, hắn nhận hết nhiệm vụ mang vở qua nhà cô ta, rồi sau đó tự nhiên bắt hai đứa chúng tôi đi cùng hắn. Cũng phải thôi, một mình hắn đi đến nhà cô ta thì thể nào cũng bị cô ta đá ra ngoài đường à, chính vì vậy, hắn nhờ tôi làm trung gian để dụ cái con ngáo ấy ra.

Đứng trước căn hộ của cô ta mà bọn tôi cứng người đến ngỡ ngàng, cùng là một kiểu người tự lập sống ở chung cư mà sao lại khác biệt quá vậy, tôi thì sống trong chung cư tồi con mợ nó tàn, còn cô ta thì.. Khỏi nói cũng biết, đúng là con nhà giàu có khác. Senzou thúc tôi đi đến trước cửa và kêu tôi dụ cô ta ra, tôi đen mặt đi đến cửa và miễn cưỡng bấm chuông, một lúc sau thì chúng tôi liền nghe giọng nói yếu ớt kèm với giọng ho khản đặc của con ngáo ấy qua hệ thống chuông cửa. Nghe mà thấy tội, tôi liền thở dài và lên tiếng:

- Haizzz, là tao! Tao qua thăm mày đây, mày mở cửa lẹ đi để rồi còn vào nghỉ ngơi nữa!

- A ~ Là senpai sao! Khụ khụ, anh qua thăm em à, em vui quá đi!

Nghe tới tôi thì cô ta liền mừng rỡ như vớ được vàng và vội vã mở cửa ra. Khi mở cửa, cô ta thấy tôi thì liền dùng hết sức bay đến ôm chầm lấy tôi, tôi thấy vậy thì cố gắng gỡ ra và sau đó là cốc mạnh vào đầu cô ta. Cô ta vừa xoa đầu vừa phì cười, nhưng chưa mừng được bao lâu thì cô ta liền thấy thằng anh họ chết tiệt của mình đang vẫy tay chào cô ở đằng sau lưng tôi, biểu cảm của cô ta ngay lập tức trùng xuống, không do dự liền giương nguyên đôi mắt khinh bỉ của mình ra tặng cho hắn. Còn hắn thì vẫn tỉnh bơ cười tươi như ánh nắng mùa xuân.

Thế là cô ta vội vàng lôi tay tôi và Handa vào trong nhà và dùng hết lực để đóng cửa lại, nhốt hắn ở ngoài. Nhưng Senzou nhanh tay hơn, hắn liền chặn cánh cửa lại, với sức lực của một người đang bệnh thì làm méo gì đọ được với sức thằng đó, à mà cô ta có bình thường thì cũng đâu có đấu lại được tên này nên việc cô không cho hắn vào nhà đã thất bại. Senzou đứng trước mặt cô ta vừa cười vừa bồng cô ta lên và nói:

- Em hư thật đấy, Aiko! Bị bệnh rồi thì hãy biết điều một chút đi! Mà thôi, không lằng nhằng nữa, anh đưa em vào trong nghỉ ngơi nha! Hajimete và Izanagi, hai cậu giúp tớ mang vở, cháo và thuốc vào bên trong nhé!

- BỎ RA, ANH BỎ TÔI RA!

Cô ta cố gắng vùng vẫy một cách kịch liệt nhưng vẫn bất lực trước tay hắn, còn hai đứa tôi thì đổ hết cả mồ hôi hột theo dõi hai người đó bước vào trong nhà.