Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 27



Khi tôi và Handa đi vào trong căn hộ của Aiko thì cả hai chúng tôi mới chính thức là không thể tránh khỏi được hai từ bất ngờ, có thật là chỉ có một mình cô ta sống trong cái căn hộ này không vậy? Tôi và Handa nhìn cái căn hộ rộng hơn trăm mét ấy mà đứa nào cũng ngoác hết cả mồm mà kinh ngạc trong sự hoang mang và tột độ. Về hai đứa kia thì cô ta vẫn dẩy lên dữ dội trên tay của thằng Senzou, hắn đặt cô ta xuống sofa rồi thì hắn liền bị ăn ngay một cú đạp vào bụng từ chân của cô ta. Hắn lăn lộn ra xa, còn cô ta thì la lên đến nỗi khản đặc hết cả cổ họng:

- Mẹ kiếp, đừng có đụng vào người của tôi! Cút ra khỏi nhà tôi ngay! Khụ khụ!

- Thôi, thôi ~ Để dành sức mà nghỉ ngơi đi! Thấy em còn không mở nổi miệng để chửi anh nữa mà! Ahihi!

Hắn tỉnh bơ đứng dậy, coi cái đạp của cô ta như ruồi muỗi không để tâm gì mà vẫn mặt dày tiến đến chỗ của cô ta với một nụ cười tự tin và trắng sáng. Aiko chỉ cần thấy cái nụ cười tởm lởm đó thì chỉ càng muốn bệnh thêm thôi, cô ta không ngại ngần gì lấy chính điện thoại của mình mà chọi bể đầu cái thằng biến thái ấy và liên miệng đuổi cổ tên đó ra ngoài. Handa đang say sưa ngắm nhà thì thấy hai anh em nhà hắn quýnh lộn như vậy, nó hốt hoảng chạy lại ngăn cô ta rồi sau đó là ngồi băng bó cái đầu cho hắn. Đã có máu đổ xuống rồi mà hắn còn cười như khỉ được nữa, tôi không biết là nó có cái quái gì để cười luôn đấy. Còn Handa thì vừa loay hoay băng bó vừa ra lệnh cho tôi:

- Shiraku, mày đang rảnh háng thì qua đây giúp tao đỡ Aiko nằm lại trên sofa đi! Mày còn đứng đó làm gì nữa?

Tôi nghe câu nói đó xong thì ngơ ngác ra một trận. Ủa, tại sao tôi phải làm mấy cái chuyện này chứ? Không phải nhiệm vụ của tôi là chỉ đi theo và dụ cô ta ra ngoài mở cửa thôi sao? Tôi làm xong nhiệm vụ rồi mà sao giờ tôi lại vẫn còn đứng ở đây? Gì kì vậy, thế giới này sao mà lắm điều ngộ nghĩnh thế! Nhưng tôi cũng bị bắt phải làm, tôi cố kìm nén sự ức chế của mình lại và thật "nhẹ nhàng" đỡ cô ta nằm lại xuống sofa. Dù đúng là mỗi khi nhìn mặt cô ta là tôi chỉ muốn dọng một cú vào cái bản mặt như *** của cô ta thôi, nhưng thấy cô ta ho lên ho xuống và thân nhiệt càng ngày càng tăng như vậy thì tôi cũng thấy tội nghiệp. Khi Handa lo xong cho cái đầu của Senzou rồi thì đứng dậy xách hết tất cả thức ăn, thuốc uống vào trong nhà bếp và không quên dặn tôi:

- Giờ mày ở đây chăm sóc cho Aiko nhá! Tao vào bếp nấu cháo cho em ấy ăn đây!

- Hể! Mày đang nói cái quần gì vậy? Tao còn phải về nhà nữa mà!

Tôi kinh ngạc quay qua nó sổ một tràng, nhưng nó lạnh lùng phớt lờ và đéo quan tâm gì đến lời nói của tôi:

- Kệ mày chứ! Nhìn mặt tao có như đang quan tâm chuyện cá nhân của mày không? Tao nói rồi đấy, mày chăm sóc đoàng hoàng cho em ấy đi, bệnh cảm của em ấy khá nghiêm trọng đấy chứ đéo đùa đâu!

Tôi vừa nghe vừa nổi cơn sùng lên, mặt nổi đầy gân liếc Handa đầy hận thù, còn Senzou cười hí hửng xách phụ đồ cùng với nó và muốn phụ nấu cháo. Thế là hai chúng nó dắt nhau đi hết vào nhà bếp và bỏ lại tôi và cái con ngáo đang khổ sở trong cơn sốt này ở đây. Mặc dù mới bị thằng bạn thân chọc giận nhưng tôi cũng có hơi lo lắng một chút cho cô ta, nhìn cô ta hết ho rồi tới sụt sịt như vậy thì tôi đâm ra tận tình lại gần và sờ trán. Ôi trời, trán của cô ta nóng thật đấy! Thật là, tôi đành miễn cưỡng đi lấy nước lau mặt cho cô ta để hạ sốt.

Vãi thật! Có đi vào phòng tắm lấy nước thôi mà tôi cũng phải kinh hãi với độ rộng của nó nữa, thế méo nào mà cái phòng tắm của cô ta to dữ thần như vậy, nó còn rộng hơn cái căn hộ xập xình của tôi nữa, công nhận nhìn phòng tắm của cô ta mà tôi ghen tỵ ghê. Lấy nước xong, tôi liền quay trở lại sofa. Đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc cho một ai đó nên tôi có phần vụng về chút xíu, vì hồi nhỏ đến giờ là toàn mẹ tôi chăm sóc cho tôi không à. Lúc thì để khăn ướt quá thì cô ta liền rùng mình vì lạnh, lúc thì vắt khăn đến ráo không còn một giọt nước luôn thì tôi lỡ làm cô ta bị trầy mặt hết trơn, nói chung là tôi rất tệ ở khoản này. Còn cô ta thì bị tôi làm cho ra nông nỗi này rồi thì làm sao mà nghỉ ngơi được nữa nên cô ta mở trừng đôi mắt ra và nhìn tôi tươi cười nhắc nhở:

- Senpai, anh không cần lau mặt dùm cho em đâu! Chỉ cần vắt cái khăn ráo nước chút xíu và đắp lên trán của em là được rồi!

Tôi làm theo lời và đắp khăn lên trán của cô ta, sau đó, mắt tôi vô tình lướt nhìn những bộ đồ đơn giản mà cô ta đang mặc trên người, không hiểu sao khi tôi nhìn những bộ đồ ấy mà tôi ngứa hết cả con mắt, chỉ có đúng duy nhất một chiếc áo ba lỗ và quần ngắn trên người của cô ta mà thôi. Tôi bực mình quát lên:

- Định mệnh! Mày đang bệnh mà mày ăn mặc kiểu đó đấy hả? Không hỏi tại sao lại càng bệnh nặng thêm! Áo khoác của mày đâu hết trơn rồi?

- Em xin lỗi, senpai! Chỉ là thói quen ở nhà của em thôi! Vậy em phiền anh giúp em lấy áo khoác ở trong chiếc tủ đằng kia nhé! Khụ khụ!