Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 37



Trong lúc Handa đang thắc mắc về điều đó thì bất chợt Sayu nắm lấy vạt áo của nó, nó dừng lại, quay người về phía em ấy, còn em ấy thì đứng đó đấu tranh tư tưởng trong đầu, khi cảm xúc đánh bật được lý trí rồi thì em ấy thốt ra một câu nói khiến cho Handa sửng người:

- Ano.. Izanagi - senpai! Em có điều này muốn nói với anh! Em.. Em.. Ưm.. EM THÍCH ANH!

Em ấy đột ngột hét lên làm cho mọi người xung quanh tò mò mà lia mắt qua xem, còn Handa thì đứng hình tại chỗ, thấy nó cứ đứng yên không nói gì thì Sayu mới có chút đau lòng và vô thức nói ra cảm giác của mình cho Handa nghe:

- Em.. Em biết mà! Cùng là otaku thì làm sao mà thích nhau được chứ! Với lại.. Em cũng đã nói dối với anh về sở thích của em nữa, chỉ vì muốn được anh chú ý đến và thích em nên em đã cố gắng che giấu cái sở thích kinh tởm của mình và áp đặt sở thích của anh lên người em để làm sao cho giống với anh, nhưng nói dối với anh như vậy, em cảm thấy mặc cảm lắm! Nhưng.. em thật sự.. rất.. rất là thích anh.. hức.. nên em không thể nào.. mà cho anh biết được..

Nói đến đây, nước mắt của em ấy vô thức trào ra khỏi đôi mắt to tròn của mình, làm ướt đẫm hết hai bên gò má lẫn mắt kính, Handa thấy vậy mà giật mình, liền đứng đối diện với em ấy, vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho Sayu và hỏi:

- Anh đã nói gì đâu mà làm sao em lại khóc vậy chứ? Mà cái "sở thích kinh tởm" của em là gì mà làm sao khiến em phải dằn vặt đến như vậy?

Nghe câu hỏi của Handa, nước mắt của Sayu lại trào ra nhiều hơn, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, sớm muộn gì Handa cũng biết hết nên em ấy vừa nức nở vừa nói ra:

- Hức.. Hức.. anh.. sẽ không thể tin được.. khi biết rằng.. em chính là một con hủ nữ.. nghiện yaoi! Có phải giờ.. anh đang kinh tởm em lắm.. có phải không? Hức hức!

- Hả?

Handa nghe cái câu đó mà ngây người ra, chấm hỏi cả một vùng trời, còn Sayu thì khóc nức nở giữa dòng người đông đúc đang nhìn chằm chằm vào mình. Thì ra là vậy, thế mà nãy nó cứ tưởng là phải cái gì đó ghê gớm lắm chứ, nhưng hóa ra là không phải những gì như nó nghĩ, thiệt tình, nó liền phì cười một cái và xoa đầu em ấy:

- Haha, em ngốc thật đó, Adami - chan! Đã là thời đại nào rồi mà em còn suy nghĩ anh sẽ kỳ thị nó chứ! Nhưng mà.. em coi Boku no Pico (*) chưa?

Em ấy liền ngừng khóc ngay lập tức khi nghe câu đó của Handa, sau đó thì em khẽ gật đầu một cái. Handa thấy vậy thì ánh mắt sáng rực như vớ được vàng, nó liền nắm chặt tay, nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt của em ấy và nói rằng:

- Adami - chan! Em không cần làm bạn gái của anh đâu! Là sinh vật thượng đẳng như chúng ta thì chúng ta không cần cái bước "làm bạn gái trước" của loài người đó! Chúng ta đi đến kết hôn với nhau luôn đi!

- Hể!

Sayu ngạc nhiên đến độ muốn té ra đất luôn, đỏ mặt từng đợt như quả cà chua, còn Handa thì phá cười lên:

- Á há há! Anh chỉ đùa thôi! Nhưng mà anh không thể ngờ được, em là một hủ nữ đấy! Đừng lo, anh cũng giống em thôi, là những người yêu thích tình yêu giữa các chàng trai, là những người sẵn sàng bảo vệ tình yêu của họ giữa những cái ánh mắt kỳ thị cổ hủ của mọi người xung quanh!

Sayu nghe cái câu đó mà không kiềm được lòng mà bất giác phì cười vì cái độ dí dỏm của Handa, còn nó thấy em ấy cười rồi thì lên tiếng:

- Thiệt là! Em cũng làm quá mọi chuyện lên thật đó! Có vậy mà cũng khóc được nữa! Em lo sợ vì anh không thích em á? Trời ạ, anh mừng còn không hết nữa chứ, dù có là ai đi chăng nữa, có người chịu hốt anh về là anh hạnh phúc cả một đời người rồi!

Sau đó thì cả hai đứa chúng nó cùng nắm tay nhau đi trên con đường tấp nập người đi bộ ấy mà không còn ngượng nghịu gì nữa và cũng từ đó, họ chính thức quen nhau từ đây. Trên đường đi, Handa thắc mắc hỏi Sayu:

- Adami - chan!

- Gọi em là Sayu được rồi!

- Ừm, thế thì Sayu - chan! Anh hỏi em, hai ta đã từng gặp nhau trước đây chưa mà tại sao em lại thích anh vậy?

Nghe câu hỏi đó của nó, em ấy liền nghĩ về hồi ức trước đây, vào một tháng trước, lúc đó là trời đang mưa, Sayu đứng ở trong trường chờ tạnh mưa vì quên mang dù, nhìn ngắm từng học sinh lần lượt ra về với chiếc dù trên tay cho đến khi chỉ còn một mình em ấy ở trong trường. Vì trời mưa rất to nên bầu trời đầy rẫy những tia sét kéo rạch ngang trời tạo nên những tiếng vang ầm ĩ ghê rợn, phụ họa cho ngôi trường càng kinh dị hơn vào giờ này. Lúc đó, Sayu rất là sợ hãi và chỉ mong muốn được về nhà ngay bây giờ, tưởng chừng chỉ còn mình mình ở trong ngôi trường tối om này thì bất chợt tiếng của Handa xuất hiện ở đằng sau lưng em ấy, nó tốt bụng cho em ấy mượn cây dù và không ngần ngại tự mình về bằng tay không. Sayu nhìn cây dù trên tay và nhìn Handa chạy chối bay trong cơn mưa rào không có dù ấy mà lồng ngực của em ấy đột ngột rộn ràng lên. "Đoàng", đây không phải là tiếng sét đánh của bầu trời, mà nó chính là tiếng sét ái tình đánh qua một đường vào tim Sayu và cũng từ đó, em ấy đã sa vào lưới tình của Handa. Hình như là nó không có nhớ cái vụ này nên nó mới hỏi câu đó, dù có hơi hụt hẫng một chút nhưng em ấy không vì điều đó mà ngừng thích Handa được, Handa không cần nhớ cũng được, miễn sao giờ đây nó đã chấp nhận tình cảm của Sayu là được rồi. Sau một hồi quay về quá khứ một chuyến, em ấy trả lời lại câu hỏi của nó:

- Bởi vì em thích con người tốt bụng của anh!

- - -

Cùng với thời điểm chạy tốc biến trong vòng một nốt nhạc và bỏ lại Handa và Sayu tự xử, đi được một đoạn dài rồi thì cả hai đứa bạn của Sayu mới nhẹ nhõm:

- Cuối cùng cũng thành công! Con nhỏ này mỗi khi giúp nó một cái gì đó thì y như rằng là muốn hành hạ bọn mình vậy! Mệt ghê đó!

- Oy, xong rồi phải không? Giờ tôi đi được chưa?

Tôi bực mình nhặng xị lên, còn hai đứa đó thì quay phắc qua và lườm tôi như đúng rồi:

- Con người anh là cái quần gì vậy? Anh đi giúp đỡ bạn anh hay là hại bạn anh? Mà anh cũng vô duyên thật đấy! Tôi hỏi đoàng hoàng mà anh trả lời như bố vũ trụ vậy! Tốt nhất là anh đi đi, đừng để bọn tôi nhìn thấy anh một lần nữa!

- Hả? Làm như tôi muốn gặp lại mấy người lắm ấy!

Thế là tôi hậm hực đi về, thật là, hôm nay là cái ngày quái gì mà sao hôm nay nó đen hơn mọi ngày vậy, cuộc sống kiểu này chắc về phải cúng giải hạn quá! Đang đi trên đường về căn hộ thì ở đằng sau lưng tôi bỗng có tiếng ầm ĩ đang tiến dần về phía tôi. Tôi quay lại nhìn thì mặt tôi liền biến sắc ngay khi một đoàn con gái trường tôi đang đuổi theo con ngáo Aiko, còn con nhỏ đó thì vừa cười tươi vừa vẫy tay tôi. Khi nhìn cái cảnh tượng khủng khiếp này, theo phản xạ, tôi liền chạy chối bay chối biến ngay nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi tay của cô ta và bị cô ta lôi kéo đi để trốn cái đám con gái hám trai này. Đến một cây cầu dành cho người đi bộ qua đường thì cô ta mới chịu dừng lại để cho tôi nghỉ thở, xong rồi thì tôi liền đấm cô ta vào má:

- Cái phắc gì vừa mới xảy ra vậy? Tại sao mày lại lôi tao đi chung với mày chứ! Làm ơn tha cho tao ngày hôm nay đi có được không? Hôm nay tao xui xẻo đủ rồi đấy!

- À rế, hôm nay anh gặp chuyện gì không vui à? Không sao đâu, có em ở đây là anh vui liền!

- Vui cái beep ấy! Cút ngay cho tao, giờ tao đang điên đấy!

- Không đâu, em không cút đó, làm gì được em!

Cô ta sấn tới ôm tôi như đúng rồi, giữ chặt tôi trong lòng, còn tôi thì cố gắng gỡ ra và sau đó là cú lủng đầu vào cô ta, đã cú lủng đầu rồi mà cô ta còn cười nữa, điều đó càng khiến tôi điên hơn. Định tiến đến cho cô ta thêm một cú nữa thì Aiko liền đưa ra trước mặt tôi là một hộp quà và sau đó là lên tiếng:

- Senpai! Đây là hộp quà Valentine do chính em tự làm đó, xin hãy nhận lấy nó đi ạ!

Tôi nhìn vào khuôn mặt mỉm cười của cô ta và sau đó là nhìn vào hộp quà Valentine của cô ta, tôi chầm chậm đón lấy món quà ấy, bỗng dưng hai gò má của tôi nóng hổi lên và trái tim đập trật một nhịp đi. Không hiểu sao khi cầm cái món quà này, cơ thể tôi lại chuyển biến đi một cách kì lạ đến như vậy. Còn Aiko thì như vừa chợt nhớ ra một điều gì đó nên làm ở công ty mình nên cô ta liền cáo từ đi trước, bỏ lại một mình tôi lặng lẽ ở đây nhìn ngắm món quà ấy với bao nhiêu cảm xúc lẫn trộn trong đó.

Tôi bóc cái món quà ấy ra và cầm lên một miếng chocolate đó cho vào miệng, thưởng thức hương vị béo nguậy, thơm và ngọt ấy mà làm cho trái tim tôi không thể ngừng đập được, đây là lần đầu tiên tôi có một món quà Valentine của một cô gái, cảm giác đúng thật là mới lạ. Giờ đây, đầu tôi tràn đầy hình ảnh của con nhỏ Aiko đó, nó khiến cho khuôn mặt tôi đỏ bừng lên, cảm giác này chẳng khác gì cái cảm giác mà tôi từng có được khi thăm viện mồ côi cùng với cô ta, rốt cuộc nó là gì vậy chứ? Và đây chính là câu hỏi mà tôi đã trằn trọc suy nghĩ trong suốt thời gian qua.

(*) Cảnh báo: Để muốn bảo vệ tuổi thơ trong sáng của độc giả nên tôi sẽ không giải thích phần chú thích này vì mức độ nguy hiểm của nó là cấp SSS, những độc giả nào muốn tìm hiểu chú thích đó thì liên hệ đến Google, nhưng tôi khuyên thật lòng là hãy suy nghĩ kĩ trước khi tìm hiểu nó.