Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 38



Ngôi trường học của tôi là một ngôi trường đã có từ thời Edo trước năm 1945, cho tới nay, nó cũng đã trải qua gần một thế kỷ rồi. Chính vì thế, trường của tôi có thể nói là rất cũ kỹ, cũng từ cái cũ kỹ đó đã gây nên một sự cố ngoài ý muốn. Có một vài lớp học trên tầng cao nhất bị sập trần, dù không gây nguy hiểm gì cho học sinh nhưng nhà trường cũng cần phải điều người đến sửa chữa. Trong quá trình sửa chữa cái trần nhà ấy, nhà trường đã cho phép tất cả học sinh chúng tôi nghỉ một tuần để cho họ thực hiện việc sửa chữa đó.

Tự dưng ở đâu ra có nguyên một tuần nghỉ học như vậy, ai nghe mà chả vui chứ. Lớp tôi khi nghe xong cái tin này thì đứa nào đứa nấy cũng nháo nhào lên, chuẩn bị mọi kế hoạch trong một tuần sắp tới. Tôi hỏi Handa sẽ làm gì trong tuần tới thì nó đỏ mặt, che mặt lại và hào hứng trong cơn mơ của nó, tôi nhìn nó mà đổ mồ hôi hột, được rồi, đến đây thì tôi hiểu rồi, nó sẽ dành hết cả tuần tới để ở bên cạnh người yêu của nó. Kể từ khi nó thoát kiếp trai tân, tôi cảm nhận rằng nó đã không còn nghĩ gì đến người bạn thân này nữa, mà thôi kệ, tôi cũng chả quan tâm gì mấy.

Tôi ngồi trong lớp học, suy nghĩ vu vơ một hồi để xem tôi nên làm cái gì trong khoảng thời gian sắp tới. Đang mơ màng suy tư thì tôi có nghe một cuộc hội thoại giữa đám con gái ở trong lớp tôi, bọn con gái định tổ chức đi lặn một chuyến ở Osaka. Nhắc đến Osaka, tôi liền chợt nhớ ra, kể từ khi tôi lên Tokyo học thì cũng được ba năm rồi, tôi chưa một lần nào về Osaka thăm gia đình mình cả. Chính vì vậy, tôi quyết định tuần tới, tôi sẽ trở về Osaka để đoàn tụ với gia đình mình.

- - -

Đến ngày rời khỏi thành phố hiện đại là Tokyo để quay trở về nơi mà tôi đã cùng nhau lớn lên, cảm xúc bây giờ trong tôi rất là háo hức xen lẫn cả hồi hộp. Cũng phải thôi, tôi lên học Tokyo được ba năm rồi và đây là lần đầu tiên quay trở về gia đình trong suốt khoảng thời gian đó thì hồi hộp là đúng rồi. Ngồi trên tàu điện nhìn khung cảnh từ cửa tàu mà lòng tôi hí hửng như một đứa trẻ vậy, tôi cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh khi tôi trở về một cách bất ngờ như vậy thì biểu cảm của mọi người sẽ như thế nào, tôi chỉ chờ cái cuộc vui đó thôi. Mà lạ thật! Ngồi trên tàu từ nãy giờ mà sống lưng của tôi cứ nhồn nhột sao ấy? Cứ như là có ai đó đang theo dõi tôi ở phía sau vậy? Mà thôi kệ vậy, hôm nay, tâm trạng của tôi rất tốt nên tôi bỏ qua.

Tôi bước xuống tàu và chỉ cần đi bộ thêm một cây số nữa thôi là đã tới ngôi nhà thân thương của tôi rồi. Tôi vừa đi vừa kéo cái vali và vừa nhảy chân sáo, nhâm nhi một câu hát trong miệng, thể hiện đúng chất là một con người yêu đời. Đúng là chỉ có ở trên cái vùng đất yên tĩnh ít người với khung cảnh thiên nhiên đẹp mê hồn này thì tôi mới có thể là chính tôi thôi, hoàn toàn khác với dòng người đông đúc và náo nhiệt ở Tokyo.

Mới chỉ vừa đi có chút xíu thôi mà đã tới nhà của tôi rồi. Nguyên một bãi đất trồng trọt liền xuất hiện ngay trước mắt tôi, cái bãi đất trồng trọt rộng lớn ấy là của nhà tôi. Gia đình tôi lâu đời làm nông, trồng trọt đủ loại rau củ để đem lên thị trường bán, lâu rồi không về nhưng bãi đất ấy lúc nào cũng đầy ắp rau củ quả các loại. Tôi nhìn xung quanh mấy hồi thì tôi liền thấy chị gái của tôi đang mày mò miệt mài trồng cây cà rốt ở góc bên kia. Thấy vậy, tôi liền lấy hết sức bình sinh của mình mà la lên:

- CHỊ ƠI!

Nghe tiếng kêu của tôi, chị tôi liền ngẩng đầu lên, thấy tôi thì chị ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình, rồi sau đó là chị cuống lên, chạy vào trong gọi nguyên cả gia đình của tôi ra. Sau một hồi, bố tôi đi ra, thấy tôi, bố tôi cũng giống y chang chị tôi, sau đó là chạy lại đến chỗ tôi và ôm tôi xoay vòng vòng như chong chóng:

- Trời ơi! Con về rồi, Shiraku!

- Bố ơi! Khoan, bình tĩnh lại đi! Á á, đừng xoay nữa, đầu con sắp rớt rồi!

Tôi vội đấm thình thịch vào tay ông, kêu buông ra nhưng khổ nỗi, bố tôi khỏe quá, cộng thêm ông lại bị lãng tai nữa, có nghe tiếng la í ới khổ sở của tôi đâu. Nhưng má tôi đã kịp thời gõ đầu vào bố tôi và cứu tôi ra khỏi cái cánh tay đầy lực lưỡng của ông, má tôi thở dài trách mắng bố tôi:

- Thiệt là, kiềm chế một chút đi! Chỉ là Shi - kun về nhà thôi mà! Ông làm gì mà mừng dữ vậy? Thấy không, ông xém chút nữa là xoay chết nó rồi!

Bố tôi xụ mặt xuống, ngoan ngoãn đứng yên mặc cho má tôi xả một tràng vào người. Còn tôi thì vẫn khiếp cái vụ lúc nãy, mà cũng may hồi nhỏ, tôi cũng bị bố tôi xoay như chóng chóng vầy riết cũng quen rồi, chứ không thì thăng luôn trong vòng một nốt nhạc. Tôi chỉnh sửa lại trang phục của mình và nở một nụ cười tươi tắn chào má tôi:

- Má, con chào má! Con đã trở về rồi đây! Má có vui không?

Má nhìn tôi rồi sau đó là buông ra một câu phũ khiến cho tâm trạng vui vẻ của tôi liền tụt dốc không phanh:

- Về rồi thì thôi! Tôi đây còn tưởng anh ở trên đó chơi vui quá, quên luôn cả bà già là tôi đây rồi chứ! Hứ, đã về mà không có quà cáp gì hết trơn! Cái này là không được rồi! Trừ trăm điểm thanh lịch!

Tôi cạn lời trước câu nói này của má tôi rồi đấy, thiệt tình, tôi chỉ có rời nhà có ba năm thôi đấy mà cái độ tsundere của má tôi càng ngày càng nặng thêm, tôi thật sự chẳng biết nói sao luôn. Còn bố và chị tôi thì thở dài và cùng đồng thanh nói móc má tôi:

- Ờ, ờ, thế mà lúc nãy ở trong kia, ai là người vui quá mức rồi nhảy cẫng lên đến nỗi mém nữa là té giếng luôn rồi! Ai vậy, ai vậy hả?

Má tôi nghe vậy thì đỏ mặt lên, vừa la làng vừa quay mặt qua chỗ khác:

- Ai.. Ai chứ? Hai bố con mấy người im hết đi! Không thì tôi giận đó!

Tôi nhìn bố và chị tôi chọc ghẹo má tôi như vậy mà không thể nào nhịn cười được, qua ba năm mà gia đình tôi lúc nào cũng ồn ào hết, nhưng ai cũng vui thì được rồi. Đang vui vẻ thì tự dưng chị tôi khều vai tôi và chỉ chỉ cái gì đó ở sau lưng tôi:

- Oy, Shiraku! Chú mày dẫn bạn về nhà hả? Chị thấy nãy giờ cậu ấy cứ đứng sau lưng chú hoài mà không nói tiếng nào kề!

- Hả? Em có dẫn ai đi theo đâu?

Tôi hoang mang quay người lại thì mặt tôi hiện lên một biểu cảm không thể nào bựa hơn được nữa, tôi trợn ngược mắt lên và há hốc mồm như muốn nuốt cả thế giới khi người đứng trước mặt của tôi bây giờ đây, chính là con nhỏ khác người, Aiko.