Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 39



Sống trên đời này cũng gần mười tám năm rồi, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bị bất ngờ đến độ này, phải nói là nó ở mức độ kinh hoàng luôn đấy. Con nhỏ Aiko đó, cô ta đi theo tôi đến tận đây từ khi nào mà tôi chẳng biết gì luôn, tôi cũng không thể nào mà ngờ được trình của cô ta thượng thừa đến mức này, hèn gì lúc ngồi ở trên tàu, sống lưng của tôi lại có cảm giác nhồn nhột đến như vậy, thì ra đó là cô ta. Đối diện trước cái tình huống méo đỡ được này, tôi thực sự là không còn lời nào để diễn tả được nữa, tôi mệt mỏi với cái cuộc sống trớ trêu này quá rồi.

Bây giờ đây, tất cả chúng tôi đều tập trung ở trong phòng khách, gia đình tôi, bố tôi, má tôi và chị tôi nghiêm nghị đều hướng mắt về cô ta, nếu như gặp người khác thì người ta đã sợ teo người rồi. Nhưng cô ta thì khác, cô ta vẫn điềm đạm thưởng thức trà do má tôi mang ra và nở nụ cười mê người ấy. Đúng là sở hữu một khuôn mặt đẹp có khác, không cần phải mở miệng chi cho mệt và chỉ cần một nụ cười tự tin và trắng sáng thôi là gia đình tôi đều dành hết thiện cảm về phía cô ta luôn rồi. Chị gái tôi sau một lần soi đủ kiểu thì quay qua chỗ của tôi và thốt lên một câu khiến cho tôi rợn người:

- Shiraku, bạn trai của chú ngon đấy!

- Khoan đã! Chị nhầm rồi, nó không phải là bạn trai của em! Ủa, ủa, mà bạn trai gì? Nó là con gái mà! Chị nhìn cho kĩ vào, nó - là - con - gái - đấy!

Khi nghe câu đó của chị tôi, tôi xanh hết cả mặt lên, rùng mình một trận rồi sau đó là bóp mặt của con nhỏ đó và dí sát vào mặt chị tôi. Cả gia đình tôi nghe vậy thì hết ngạc nhiên rồi tới tò mò dí thẳng vào mặt Aiko để nhìn kĩ, còn cô ta thì vẫn cái gương mặt tươi sáng như ánh mặt trời ấy mà không một chút bối rối nào, công nhận cô ta bình tĩnh thật. Chị tôi và má tôi nhìn mọi góc độ mà méo tin được là con gái đấy, cho đến khi cả hai nhìn xuống ngực của cô ta thì mới hết hồn. Ôi, cũng từ đó mà họ mới nhận ra được thế giới này có nhiều điều thật thú vị vãi lìn. Còn tôi thì ngồi đối diện Aiko, điên người đập bàn và tra khảo cô ta:

- Oy, mày đi theo tao từ khi nào vậy, mà sao tao chẳng cảm nhận được mày đi theo tao chứ?

- À, là em ra ga tàu đi đến Shinjuku cùng với công ty của em để chụp ảnh, nhưng em tình cờ bắt gặp anh ở trên sân ga đó nên em lén lút trốn công ty và đi theo anh đến tận đây luôn! Ahihi!

Cả gia đình tôi nghe điều đó mà đổ hết cả mồ hôi hột, khô lời, méo biết nên nói cái gì nữa. Cô ta ăn giống gì mà gan lớn dữ vậy, dám trốn việc để lén đi cùng với tôi luôn, ôi trời, khác người thì cũng có mức độ thôi chứ, lỡ mà công ty cô ta biết được điều này thì xé xác tôi ra đó. Còn má tôi thì sau một hồi ngắm nghía đủ kiểu thì mới bắt đầu nói chuyện với cô ta:

- Eto, cháu là bạn của Shi - kun nhà bác hà?

Cô ta liền nhanh nhảu giới thiệu về bản thân mình cho cả nhà tôi nghe:

- Vâng ạ! Cháu xin phép giới thiệu với cả gia đình bác, tên cháu là Homikawa Aiko, cháu học chung trường với Shiraku - senpai và là đàn em của anh ấy! Cháu rất hân hạnh được gặp mặt gia đình bác ạ!

- Ô! Em là kouhai (*) của Shiraku à! Chà, Shiraku hiếm khi có bạn nhỏ tuổi hơn nó lắm đấy!

Má tôi nghe được lời giới thiệu đó mà nước mắt nước mũi chảy xuống tèm lem hết cả mặt và khóc nấc lên trong sung sướng:

- Ông xã, ông nghe gì chưa! Con bé này là bạn của Shi - kun nhà mình đấy! Là bạn của thằng con quý tử nhà mình đấy! Shi - kun, cuối cùng con cũng có thêm một người bạn ngoài Handa rồi sao? Ôi, má hạnh phúc quá, con ơi!

- Tôi hiểu cái cảm giác hạnh phúc này của bà mà!

Bố tôi và má tôi ôm nhau khóc lóc khi biết tôi có bạn như vậy thì tôi và chị tôi nhìn mà đổ hết cả mồ hôi hột, câm lặng không biết nói gì, còn cô ta thì chỉ thầm phụt cười trước cái cảnh hài hước này. Vì tiếng ồn ào ở trong phòng khách, bọn tôi đã vô tình đánh thức con của chị tôi dậy, tôi thấy ngay một đứa bé trai đang khóc mếu máo vòi mẹ đứng ở ngoài cửa, chị tôi thấy vậy thì liền bế nó ngay và nhẹ nhàng vỗ về. Sau một hồi thì chị tôi liền đưa nó ngay trước mặt tôi, chị chỉ vào mặt tôi và hỏi:

- Con trai cưng, đố con biết đây là ai nà?

Nó nhìn tôi nghiêng đầu qua trái qua phải, mút tay trong ngơ ngác rồi sau đó là nó chìa hai tay về phía tôi và gọi lớn:

- Papa!

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ tôi ra thì đều phá cười lên, chị gái tôi nhéo má nó và trách yêu rằng:

- Không phải đâu! Papa của con đi làm rồi, còn đây là cậu của con đó! Cậu của con đi học trên Tokyo và giờ về thăm nhà mình đấy, bây giờ thì con gọi cậu là Shiraku - san đi nào!

Nó nhìn tôi chăm chăm rồi sau đó là nghe lời chị và gọi tên của tôi:

- Shitaku!

Lại một lần nữa nguyên cả gia đình tôi đều phá cười lên, ủa, nói sai tên tôi như vậy bộ vui lắm hả? Chỉ có tôi là mặt nhặng xị lên, thiệt tình, cuộc đời tôi đúng là chẳng thể nào mà ưa nổi con nít được mà, điều mà nó nói lúc nãy đúng thật là chẳng thèm chấp nhất làm gì nhưng đã ghét con nít rồi thì ngay cả điều nhỏ nhặt nhất thì nó cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi liền gằng giọng đe dọa con trai của chị:

- Định mệnh! Không nói đúng tên tao thì đừng có mà gọi tao là cậu của mày! Mày làm tao khó chịu vãi ra! Chị, chị làm ơn đưa nó tránh xa em ra một chút đi!

Nghe cái giọng đáng sợ của tôi là nó bắt đầu rưng rưng nước mắt, sợ sệt úp mặt vào lòng mẹ của nó, còn chị và má tôi đều sồn sồn lên, bênh vực cái đứa con trai và cháu trai yêu quý của mình mà quay qua chửi tôi:

- Mồ! Shiraku! Sao chú gắt dữ vậy? Chú nhỏ mọn vừa vừa thôi!

- Shi - kun! Sao con có thể nói vậy với cháu của con chứ? Nó là con nít mà, nó nói ngọng là điều hiển nhiên thôi, chứ giờ nó còn nhỏ như vậy, bắt nó đọc đúng chữ thì làm sao mà nó làm được!

Tôi lớn rồi thì dĩ nhiên tôi ý thức được bản thân tôi nhỏ mọn đấy chứ! Nhưng cái chứng ghét con nít của tôi thì làm sao mà chịu nổi được, trên đời này mấy ai thấu được cảm giác của người bị dị ứng con nít chứ. Trong khi tôi đây đang tức điên lên thì con nhỏ Aiko đó lập tức đi đến chỗ của cháu trai tôi và dỗ dành nó:

- Thôi, thôi, nín khóc đi nà, ngoan ngoan! Cậu Shiraku xấu tính lắm, không chơi với cậu nữa, cưng chơi với chị ha!

Thấy cô ta nói giọng ngọt ngào ra thì nó liền nín khóc ngay, nhìn chăm chăm vào cô ta, còn cô ta thì tiếp tục dỗ:

- Ôi, cưng ngoan quá đi! Lại đây, lại đây, chị thương!

Hình như là ngoài ba nó ra thì nó chưa bao giờ thấy ai đẹp "trai" như cô ta cả nên nó bắt đầu thích thú với cô ta và chạy lại đến ôm cô ta, còn cô ta thì vui sướng khi được con nít ôm rồi sau đó là cả hai đều mải miết chơi luôn. Cả gia đình tôi thấy vậy mà cũng vui lây theo, còn tôi thì nhìn cô ta chơi với cháu trai của tôi như vậy thì cũng thở dài, đúng là những đứa yêu con nít, dễ sống thật đó.

(*) kouhai: Cách gọi người chỉ người nhỏ tuổi hơn mình trong một môi trường học tập, là đàn em, giống như senpai: Đàn anh hoặc đàn chị.