Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 5



Ngồi trong lớp học vào ngày hôm đó mà tôi mơ mơ màng màng ngó đâu đó trên trần lớp, ngó chán rồi thì thở dài ngã người ra sau ghế, bất chợt thằng Handa chạy vào la lối thông báo cho cả lớp một cái tin, cái giọng bô bô lớn xác của nó làm tôi giật mình mém nữa là té ra sàn nằm rồi:

- MỌI NGƯỜI ĐÃ BIẾT TIN GÌ CHƯA? HÔM NAY LỚP CHÚNG TA SẼ CÓ HỌC SINH MỚI CHUYỂN VÀO ĐÂY ĐẤY!

Chỉ có vậy thôi mà lớp tôi đã nháo nhào như cái chợ rồi, chỉ là học sinh mới chuyển vào đây thôi mà, làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Thế là nguyên lớp tôi cá cược xem học sinh mới là con trai hay con gái, vì vụ cá cược này quá ngớ ngẩn nên tôi cũng chả quan tâm gì mà gục đầu xuống bàn đánh một giấc ngon lành. Một lát sau, cửa lớp liền mở ra, cô giáo chủ nhiệm của họ hiên ngang bước vào, cả lớp liền vội vàng ổn định chỗ ngồi của mình và bắt đầu thể hiện là một học sinh nghiêm túc. Bà cô giáo này có vẻ khác với mọi hôm thì phải, mọi ngày thấy bả lạnh lùng lắm mà, sao giờ bả hí hửng như một thiếu nữ vậy? Đã vậy có nguyên một vườn hoa xung quanh bả minh họa dùng luôn, bả liền gọi cái người được gọi là học sinh mới vào đây để giới thiệu cho cả lớp tôi. Nguyên lớp tọc mạch ngó đầu ra ngoài cửa và tất cả sửng sốt khi ngắm người học sinh mới đó, người học sinh ấy bước vào, đứng trên bục giảng trước mặt mọi người và nở một nụ cười thiên sứ làm cho các cô gái trong lớp này đều đổ rầm hàng loạt ra sàn. Còn Handa thì đánh thức tôi dậy, tôi giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ làm ông hoàng của mình, bị phá một giấc mơ đẹp đến như vậy, tôi mà không điên tiết quát ầm ầm vào thằng bạn thì đó éo phải là tôi:

- Đậu xanh! Lâu rồi chưa ăn đấm của tao nên giờ mày thèm hơi nó hả?

- Mày nhìn lên bảng đi! Cậu ta.. Cậu ta.. Á ~ chuẩn công của mọi thời đại! Công, công, công, hế hế, tổng cônggggggg!

Tôi cạn lời với nó luôn rồi! Nhiều lúc tôi đây tự hỏi không biết nó là gay thật hay chỉ đơn giản là hủ nam thôi! Lúc nào nó cũng nói là hủ nam đéo phải là gay nhưng giờ tôi lại thấy nó như một đứa thụ đang thèm thuồng thằng công trên đó vậy. Không biết ai mà làm cho cả lớp điên cuồng la hét như cái siêu thị vậy chứ? Tôi ngước mặt lên nhìn bảng thì tôi phát hoảng té ghế cái rầm ra phía sau, tôi cố gắng gượng dậy và nhìn lại một lần nữa, tôi chắc chắn là mình nhìn không nhầm đấy chứ? Cái nụ cười, cái nụ cười thiên sứ của thằng học sinh mới vô ấy, thế méo nào, sao nó lại giống cái con ngáo bệnh hoạn đó vậy chứ? Cái cách cười nho nhã và dịu dàng ấy, nó hoàn toàn giống cô ta khi lần đầu tiên tôi gặp cô ta ở ngoài đường vậy, giống một cách hoàn hảo luôn. Nè, ai đó hãy nói cho tôi biết, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên đi:

- Lạy chúa, cầu cho nó méo phải là retrap (1)! Trong trường chỉ một người thôi đã xui tận mạng rồi, có thêm một đứa nữa là tôi cắn lưỡi tự tử ngay tại đây luôn đó!

- Mày lầm bầm cái gì vậy, Shiraku?

Thằng bạn tôi phát hoảng khi thấy tôi cầu nguyện như một thằng điên vậy? Thế là khi nghe giới thiệu về thằng học sinh tên là Homikawa Senzou đó và kể tất cả những thứ lặt vặt thuộc về nó thì tôi mới nhẹ nhõm hết cả người, thế mà tôi tưởng thằng đó cũng là retrap chứ, cái nụ cười của nó làm tôi có hơi sợ một chút nên tôi mới sửng sốt như vậy? Thiệt, cái nụ cười của con ngốc đó đã ám ảnh trong tâm trí tôi đến nỗi thấy đứa nào có đặc điểm giống nó là tôi đều liệt vào retrap hết! Chắc là nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi nên tôi tiếp tục thản nhiên thả hồn trên bầu trời ngoài cửa sổ đằng kia.

Nghe tiếng chuông reng báo hiệu giờ nghỉ trưa đến, tôi và Handa định tính đi xuống canteen kiếm đồ ăn thì giọng nói của thằng học sinh mới ấy lên tiếng:

- Chờ đã, hai cậu!

Theo phản xạ, tôi và Handa quay người lại và cùng đồng thanh:

- Có chuyện gì sao?

- Hai cậu định xuống canteen à? Hai cậu có thể nào dẫn tớ xuống dưới đó có được không? Tớ chỉ mới đến đây thôi nên tớ không biết đường đi!

Tôi nghe điều đó thì liền từ chối ngay, thật phiền phức, tại sao tôi phải làm hướng dẫn viên cho thằng này chứ, rắc rối thấy mợ? Nhưng phiền nhất là cái tính tốt bụng của thằng Handa là không thể từ chối được, thế là nó phải dẫn theo cái thằng lính mới đó. Mợ nó, sao dắt thằng lính mới này đi đâu cũng nghe tiếng la hét một dãy của mấy đứa con gái mê trai ở đây chứ? Vãi chưởng, hết con khỉ đó rồi, giờ đến thằng khựa này nữa, sao cuộc đời tôi cứ dính đến những đứa hào quang chói sáng hoài vậy? Định mệnh cuộc đời, tha cho tôi đi!

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới liền, từ đằng sau lưng, tôi đã nghe tiếng la hét của lũ con gái hám trai đó cùng với tiếng của con khỉ ngu ngốc kia, á đù đù, hôm nay là ngày gì của tôi vậy, như có nguyên một combo xui xẻo dội thẳng vào đầu tôi ấy, giờ mà có chạy cũng méo thoát được nên tôi đành phó thác giao mạng ra cho nó luôn. Con khỉ đó là con gái mà méo biết ý tứ gì mà xồn xồn nhảy lên người tôi như đúng rồi, tôi quát tháo ầm ầm vào nó:

- MỢ MÀY! ĐI XUỐNG KHỎI NGƯỜI TAO NGAY! KHÔNG THÌ TAO ĐẬP MÀY RA BÃ ĐẤY, CON KHỈ NGU NGỐC!

Cô ta coi lời nói của tôi như nước đổ đầu vịt ấy, vẫn cười như một con khùng mà đu đu lên người tôi như khỉ vậy. Tôi và cô ta cứ giằng co với nhau ngay trước bàn dân thiên hạ xem thì bất chợt thằng học sinh mới kia dừng cái thân thể của tôi lại và kinh ngạc thốt lên chỉ vào mặt con ngáo đó:

- Aiko, là em có phải không? Em làm gì ở đây vậy?

Không chỉ có mình thằng đó mà ngay cả con ngáo ấy cũng bị làm cho đến ngạc nhiên theo. Thế là nó liền nhảy ra khỏi người tôi, đi đến chỗ thằng học sinh mới ấy và vật thằng đó xuống sàn trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đây, cả tôi cũng bị hết hồn bởi cái hành động kỳ lạ của nó. Tôi định đến chỗ cô ta để ngăn cản lại, chợt tôi liền thấy khuôn mặt cô ta đổi sắc thì tôi vội liền lùi lại, cái nụ cười tươi sáng thường ngày ấy đã biến đi đâu mất rồi, thay vào đó là một sự tức giận tột độ xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta. Vào cái ngày này, đây là lần đầu tiên tôi thấy một mặt khác của con ngốc đó.

(1) retrap: chỉ những người con gái giả trai hoặc giống con trai, giống Aiko đấy!