Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 6



Tôi và tất cả mọi người ở đó không thể nào ngăn cản nổi cô ta ngay lúc này, bây giờ nó đang bán hành cho thằng lính mới đó rất là say sưa, còn thằng Senzou ấy thì la làng khắp cả hành lang. Thấy thằng đó la hét kinh khủng như vậy, mà nhìn cô ta đang bẻ răng rắc cái lưng của thằng lính mới ấy thì đủ biết là đau rồi. Tôi nhìn vào thì cứ tưởng thằng đó sắp thăng tới nơi rồi ấy nhưng tôi đã sai, thằng đó liền ngẩng mặt lên và thốt ra một câu nói mà tôi nghe mém nữa là té con mợ nó lầu luôn:

- AAAA ~ Sướng quá, sướng quá, tiếp đi, bẻ tiếp đi! Lâu lắm rồi mới ăn hành của em lại đấy, hành em bán cho anh đúng là số dách luôn ~!

Tôi nhìn thằng đó mà méo biết nói gì luôn ấy! Thằng đó bị M (1) á? Đậu xanh, sao nguyên cái dòng họ của nó méo có ai được bình thường hết vậy? Tôi nhìn cái cảnh tượng ấy mà muốn tụt huyết áp tới nơi rồi, tôi xanh mặt và lẳng lặng kéo thằng Handa rời khỏi khu vực nguy hiểm ấy. Đang bán hành cho thằng lính mới đó thì cô ta đột nhiên lấy lại ý thức của mình, kiềm chế cái hành động bạo lực của mình lại và sau đó là xoay người đi kiếm tôi. Thấy tôi đang chuồn lẹ ở đằng xa thì nó lấy hết tốc lực của mình đuổi theo tôi và bỏ mặc cái thằng máu M sắp nghẻo tới nơi đó ở lại. Có linh cảm không lành sắp xảy ra, tôi kéo Handa tức tốc chạy ngay, khổ nỗi chân tôi ngắn quá, trong khi chân nó dài hơn tôi đến tận năm xăng - ti - mét lận nên tôi có chạy đằng trời cũng đéo thoát nổi tay nó. Thế là nó chộp tôi lại và cười ầm ầm:

- Haha, senpai, đợi em với! Sao anh bỏ em đi trước vậy? Như vậy là không được đâu nha!

- Ớ, THẢ TAO RA! CON NGỐC KIA!

Dù tôi đang bực thấy bà luôn nhưng cái khuôn mặt đáng sợ kia của nó đã biến mất rồi, nó đã quay trở lại là một con khỉ bám đuôi phiền phức và biến thái, điều đó đã khiến cho tôi có một phần nào nhẹ nhõm hơn, nói thật là lúc nãy nhìn khuôn mặt đó của cô ta, tôi không thể không rùng mình được. Dù là như vậy đi chăng nữa nhưng tôi đây cũng méo dễ dãi để cho nó muốn làm gì thì làm, tôi vẫn dùng cái tính dữ tợn trời phú của tôi mà đấm nó không thương tiếc gì:

- MÀY CÓ NGHE TAO NÓI GÌ KHÔNG? TAI MÀY ĐỂ CHƯNG TRÊN ĐẦU CHO ĐẸP À?

Bị đấm đến vậy rồi mà nó vẫn nhây và tiếp tục chọc ghẹo tôi. Trong khi cô ta đang to gan chọc tức tôi thì thằng Senzou ấy không biết nó đứng ở đây bao lâu rồi mà xuất hiện như quỷ vậy:

- Dà da! Hai người trông thân thiết quá nhể? Nhìn em có vẻ đang rất là tận hưởng cuộc sống của mình đấy, em họ thân yêu của anh à!

Mặt của cô ta liền đổi sắc ngay, cái khuôn mặt đáng sợ ấy liền xuất hiện trở lại, cô ta liền dồn thằng Senzou vào tường, bóp mồm thằng đó một cách mạnh bạo và gằn giọng đe dọa:

- Tôi cho anh trong ngày hôm nay là phải cút ra khỏi cái trường này ngay! Nếu để ngày mai tôi vẫn thấy cái mặt bựa của anh còn ở đây là tôi cho anh ngắm gà luôn đấy!

- Ahaha! Em làm anh muốn sướng rên luôn đây! Nào ~ Đánh anh mạnh hơn nữa đi!

Thằng này có bị điên không vậy? Tình hình đã tệ như vậy rồi mà nó còn chọc điên cô ta lên nữa, Aiko tức điên không thể chịu đựng thêm được một giây nào mà thẳng tay bụp ngay một đấm vào bụng của thằng anh họ đáng thương của mình, Senzou khụy gối xuống ôm bụng dưới sàn mà rên rỉ trong sự sung sướng. Còn cô ta thì xoay người về phía tôi và thay đổi 180 độ, cười rạng rỡ chói lóa vào mặt tôi:

- Senpai ~ đừng để ý đến rác rưởi dưới chân mình nữa! Chúng ta xuống canteen kiếm cái gì đó ăn đi!

- Oy, oy, nó là anh họ của mày đấy! Mày làm nó ra nông nỗi như vậy có ổn không?

Không thể ngờ là nó ví anh họ của nó là rác rưởi đấy! Tôi như không thể tin được cô ta đang làm cái quái gì với chính gia đình của mình, nói thiệt là giờ tôi cạn lời với cái gia đình khác người của cô ta rồi đó. Tôi lạnh người đứng trời trồng ở đó không nói một lời nào, mặc cho cô ta đẩy tôi đi, nhưng cái thằng Senzou đó hình như là nó điếc méo sợ súng thì phải, nó vẫn lầy lội đứng lên ngăn cản bước đi của cô ta, nhưng có điều là giọng nói của Senzou bỗng trở nên lạnh hơn hẳn đi:

- Bộ em nghĩ đe dọa anh như vậy là anh sợ à? Nếu chúng ta muốn ra một điều kiện nào đó thì thành viên trong gia tộc phải quyết đấu với nhau bằng Kendo (2)! Ôi chà, mới có trốn ra khỏi nhà có một năm thôi mà em quên luật lệ của gia tộc Homikawa của chúng ta luôn rồi sao? Dà da, như vậy là không được đâu nha!

Nghe điều đó mà cô ta chợt cứng người đi, đứng đó suy nghĩ do dự một lát rồi sau đó là cô ta đi đến với quyết định của mình:

- Được thôi! Chúng ta sẽ quyết đấu bằng Kendo!

(1) M: một thuật ngữ trong S&M, M (Masochism) có nghĩa là khổ dâm.

(2) Kendo: kiếm đạo, một môn võ thuật của Nhật Bản.