Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 7



Tại phòng tập Kendo..

- Hừm ~ Aiko, anh cho em một cơ hội cuối cùng để bỏ cuộc đấy! Em biết là em không thể đấu lại được với anh mà!

- Im miệng lại! Chưa thử thì làm sao biết được!

Cô ta lạnh lùng thốt lên mà cũng không quên dùng ánh mắt đầy sát khí của mình để đe dọa. Hiện tại thì ai ai cũng tập trung trong phòng tập Kendo này cũng chỉ để ngắm hai cái con người khác thường ấy trong bộ trang phục Hakama (1) đầy nam tính và ngầu lòi. Còn tôi thì vẫn chưa thể nào mà nhận thức được tại sao tôi lại có mặt ở đây nữa? Đệt thiệt, cái con khỉ bẩn bựa ấy lôi tôi vào đây để cho tôi xem nó đánh nhau với thằng anh họ của nó. Vãi, làm như tôi muốn xem ấy! Bây giờ thì tôi chỉ muốn đến một nơi nào đó yên tĩnh để đánh một giấc cho đã thôi, rảnh háng đâu mà coi hai đứa nó bem nhau chứ. Công nhận là thằng Senzou nó bựa hết phần người ta luôn rồi ấy, mợ nó, đánh nhau cho lẹ đi để tôi còn ra khỏi đây nữa, thế méo nào nó đứng đó xàm xí đú, câu giờ như đúng rồi:

- Aiko, nếu như mà em đổi điều kiện là người thua sẽ làm tất cả những thứ gì mà người thắng yêu cầu thì anh đây sẽ kêu thua ngay tức khắc luôn đó! Bởi vì anh thích cái cảm giác được em ra lệnh lắm! Ha ~ Cơ thể anh.. chỉ nghĩ thôi là không thể nào chịu nổi được rồi!

Cái tên ấy vẫn đứng đó tự sướng mà vẫn chưa bắt đầu trận đấu, không biết cô ta ra sao nhưng chứ tôi sắp hết kiên nhẫn rồi đấy, giờ tôi chỉ muốn ra đó cầm cái cây kiếm tre rồi bổ vào đầu của thằng đó thôi, đệt, cho tôi ra khỏi đây lẹ đi. Còn Senzou thì cứ đứng đó cười hí hửng buôn dưa lê, không thấy Aiko phản ứng gì, mặt Senzou lập tức thay đổi, lật mặt như lật trứng vậy:

- Ngu ngốc! Anh đã tạo cho em một điều kiện tuyệt vời như vậy mà em lại không chịu đổi, em có thể dùng chính cái điều kiện đó để ra lệnh cho anh rời khỏi cái ngôi trường này mà! Việc gì em phải khổ sở đấu với anh vậy!

- Im miệng! Đừng có mà so sánh tôi với ông già rẻ mạt nhà tôi! Tôi sẽ đập anh ra bã đấy!

Thế là đã bắt đầu trận đấu, cô ta liền chuẩn bị cái thế đứng đầy dũng mãnh của Kendo, chỉa thẳng kiếm tre vào đối thủ không một chút sợ hãi gì. Còn Senzou thì theo dõi từng động tác không một chút dư thừa ấy, không kiềm chế được mà cười hắc vào cô ta:

- Vậy thì anh không thể nào nương tay với em được rồi! Có đánh chết em thì đừng có mà thù hận anh nha! Có muốn hận thì hận cái lòng tự trọng đầy tự hào của em ấy!

Sau câu nói ấy, Senzou đã không còn là cái thằng bẩn bựa mà tôi biết nữa, ánh mắt của tên đó đã thay đổi, sự tàn nhẫn và khát máu bao trùm lấy đôi mắt của hắn, hắn ta không do dự gì mà tiến thẳng vào cô ta và dùng kiếm tre trên tay mình mà quất tới tấp. Aiko cũng chẳng phải dạng vừa, điêu luyện chặn hết tất cả đường kiếm của Senzou và phản công không một chút nhân nhượng, cuộc chiến Kendo giữa hai người quá ác liệt và dữ dội, các khán giả đứng coi ở ngoài mà kinh ngạc không đỡ nổi, cả tôi cũng phải cứng họng trước trận đấu ấy. Tôi không hiểu, với sức mạnh kinh khủng như vậy, tại sao cô ta lúc nào cũng để cho tôi đấm vào mặt cô ta mà cô ta chả bao giờ đập lại tôi? Tại sao cô ta lại làm như vậy? Suy nghĩ mông lung đâu đó mà tôi quên theo dõi trận đấu, cả một trận đấu như ngẹt thở trong những kỹ thuật điêu luyện và chuyên nghiệp của hai người, không một ai dám rời mắt ra khỏi trận đấu ấy và cứ dán chặt vào họ.

Một tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa có ai phân thắng bại cả nhưng tôi dường như đã phát hiện Aiko đã không còn sức chiến đấu nữa, thế đứng đã có đôi chút loạng choạng, tay run rẩy cầm kiếm không vững. Còn Senzou vẫn bình thản đứng đó không có một chút mệt mỏi nào, sau đó thì hắn lao ra như một con hổ và dùng kiếm quất một phát thật mạnh vào tay cô ta, vì quá đau nên cô ta đã làm rơi kiếm xuống đất và lợi dụng điều đó, trong năm giây, Senzou đã đánh hết tất cả những điểm sơ hở của Aiko, đầu, vai, ngực, cánh tay, lưng, bụng, đùi, bắp chân và mắt cá, tất cả đều bị một phát thẳng tay của Senzou cho đo ván. Thế là trận đấu kết thúc, cả khán đài kinh ngạc không một ai lên tiếng, Senzou gỡ cái mũ bảo hộ và lạnh lùng nhìn kẻ bại trận đang nằm dưới chân mình, sau đó thì ung dung chuẩn bị quay gót rời khỏi đây. Tôi nhìn cô ta nằm dưới đất không nhúc nhích một tẹo nào mà lòng tôi lo lắng đến cực độ, không hiểu sao lòng tôi lại có cảm giác đó và cơ thể tôi vô thức tự chuyển động đến chỗ cô ta, bế cô ta lên và quay qua chửi cái thằng Senzou:

- Thằng khốn, đứng lại đó cho tao! Mày đánh cô ta ra nông nỗi như vậy thì chí ít mày cũng đưa cô ta đến phòng y tế chứ! Tại sao mày lại vô cảm quay lưng bỏ đi với chính gia đình của mình như vậy?

Senzou đứng lại và quay mặt về phía tôi, vẫn cái ánh mắt lạnh lùng ấy mà lên tiếng đe dọa:

- Gia tộc Homikawa không bao giờ cho phép mình thương hại đối thủ! Cậu không biết một chút gì thì tốt nhất là im miệng lại, không thì người chịu thiệt thòi chính là cậu đấy, Hajimete Shiraku!

Nói xong thì không như quan tâm điều gì nữa mà tự tiện ra khỏi đây, tôi thì sợ hãi khi nghe lời đe dọa ấy và không dám nói gì, chân tôi đứng không vững nổi khi nhìn vào cái sát khí chết người ấy của hắn ta. Nhưng vẫn còn một điều nữa là tôi phải làm, tôi phải đưa cô ta đến phòng y tế.

Sau một hồi băng bó tất cả những vết thương mà tên Senzou đáng chết ấy gây ra, cô ta liền tỉnh dậy và ngạc nhiên nhìn xung quanh. Tôi thấy cô ta tỉnh lại thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn bực tức mà la mắng cô ta:

- Mày ngất xỉu như vậy có biết làm tao lo lắm không hả? Thật là, đến giờ tao cũng chẳng thể hiểu được cái dòng họ nhà mày bị cái gì đấy! Dù sao mày cũng là một cô gái mà, tại sao tên đó có thể máu lạnh đánh mày thừa sống thiếu chết như vậy chứ?

Tôi cứ thế mà xả hết bực tức của mình vào trong đó mà tôi đây đã lỡ thấy một cảnh tượng không ngờ xảy ra. Tôi thấy nước mắt của cô ta vô thức tự chảy ra khỏi đôi mắt và cô ta tự tiện ôm tôi, tôi như cứng người trước cái hành động kỳ lạ ấy, theo phản xạ, tôi đẩy cô ta ra và định tặng cho cô ta một quả đấm, nhưng bất giác tôi dừng lại khi nghe câu nói của cô ta thốt lên:

- Lần đầu tiên, lần đầu tiên có một người lo lắng cho em khi em bị như vậy! Hức hức, senpai.. senpai thật sự.. làm cho em cảm thấy hạnh phúc lắm! Hức hức!

Tôi như không thể tin chính điều mà tôi vừa mới nghe được, tôi mơ hồ và suy nghĩ rất nhiều. Không ngờ một con người thô lỗ như tôi mà cũng làm cho người khác hạnh phúc được sao? Cũng chính vì điều đó mà tôi không thể đấm cô ta được, tôi thả lỏng cái quả đấm của mình ra và đưa tay lên xoa đầu của Aiko. Nhìn cô ta khóc mà chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô ta.. lại giống một cô gái đến như vậy, thì ra cô ta cũng rất là yếu đuối và cần có một người ở bên cạnh để an ủi cho mình. Chính vì lý do đó, tôi đã không nỡ nào mà làm tổn thương cô ta:

- Mày đúng là một con khỉ ngu ngốc mà!

(1) Hakama: một trang phục truyền thống của Kendo, khi học Kendo, chúng ta phải mặc nó.