Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 24: Đứa bé trong chảo dầu (9)



Chu Tiệp nói tới đây, đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng lên, vừa nức nở vừa nói: “Cháu... Cháu đã nhìn thấy... người đàn ông kia... thế nhưng... lại là ba cháu!”

Chìm trong tiếng khóc của cô bé, Lý Mông mất một lúc mới phản ứng lại được, bởi vì lượng tin tức vừa biết được có chút lớn, nháy mắt hắn cảm thấy có chút mơ hồ.

“Cháu... Đừng khóc... Cháu đã nhìn thấy gì?”

Nước mắt cô bé lăn dài, nắm tay siết thật chặt: “Bọn họ... làm loại chuyện đó! Bọn họ.... Thế mà lại ở bên nhau... Ba phản bội mẹ... Phản bội chúng cháu!”

Lý Mông đưa khăn giấy cho cậu bé, thầm nghĩ: Nhìn thấy cái loại cảnh tượng đó, trong lòng đứa nhỏ này nhiều ít sẽ lưu lại bóng ma đi!

Cô bé lau khô nước mắt, tiếp tục nói: “Nếu ba và mẹ ly hôn, ba sẽ cưới dì Thu, cháu và Thu Nghiêu  sẽ trở thành anh em... Cháu không muốn trở thành em gái của ảnh, cho nên cháu liền đem chuyện này nói cho Thu Nghiêu, hy vọng anh ấy có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau, Thu Nghiêu đã cảnh cáo ba ba, nếu ông ấy còn dám đến tìm dì Thu, anh ấy sẽ không khách khí với Chu Hạo.

Ba căn bản không để lời của Thu Nghiêu ở trong lòng, ông ấy vẫn đi gặp dì Thu rất nhiều lần, còn thường xuyên cãi nhau với mẹ.” Nói tới đây cô bé bỗng nhiên ngừng lại suy nghĩ trong chốc lát: “... Là Thu Nghiêu giết em trai cháu sao?”

“Cô nhóc này tẩy chính mình đến tinh tươm.” Cố Nguyên đứng ngoài phòng thẩm vấn lạnh lùng nói.

“Lời nói vừa rồi tương đương cho Thu Nghiêu một động cơ phạm tội.” Mặc Lâm buồn bã nói: “Khẩu cung của Thu Nghiêu  không thể làm chứng cứ, hiện tại  mọi bằng chứng đều chỉ về phía cậu ta, còn không có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh có bé cũng có tham dự.”

Vương Nhạc nuốt xuống một ngụm cà phê: “Vân tay, dấu tay, thang gỗ, vết máu mờ mờ ảo ảo trên đồng phục đều được phát hiện từ chỗ của Thu Nghiêu, nếu không tìm thấy thêm bất kì chứng cứ nào liên quan đến con bé, chúng ta buộc phải thả người.”

Biểu tình trên mặt Tiêu Trạch cũng khó coi, hắn xoa huyệt thái dương: “Nói Nghiêm Cát kiểm tra thật kĩ gác mái xem có tìm được dấu vết nào của con bé không, cố ý giết người và ngộ sát có tính chất hoàn toàn khác nhau, mọi người vất vả thêm mấy ngày, cố gắng tìm thêm chứng cứ.”

Một lát sau, Lý Mông từ phòng thẩm vấn đi ra, thở dài, nói: “Cô bé này cũng quá đáng thương...”

Cố Nguyên: “Đáng thương?”

“Tuổi còn nhỏ đã phải trải qua những việc này, chẳng lẽ không đáng thương sao?”

Cố Nguyên: “Nếu nó là hung thủ thì sao?”

Lý Mông nhìn chằm chằm Chu Tiệp trong phòng thẩm vấn, chậm rãi mở miệng: “Dù cô bé thật sự là hung thủ, tôi cũng cảm thấy nó rất đáng thương.”

Mày Cố Nguyên bỗng nhiên ép xuống một chút, nhìn qua càng thêm tối tăm.

Mặc Lâm nói rất đúng... Loại tình cảm đồng tình này đôi khi sẽ thật sự ảnh hưởng đến phán đoán, cho nên ngày hôm qua anh ta để mình vào thẩm vấn cũng không sai.

Thời gian trôi quá thật sự rất mau, sắc trời dần dần chuyển đen, kim đồng hồ treo tường đã chỉ 8 giờ, Mộng Lan phong trần mệt mỏi từ bên ngoài gấp gáp trở về:” Chúng tôi từ chỗ trường học của cô bé biết được một ít thông tin.”

Mộng Lan tổng kết một chút: “Tình cảnh của cô bé ở trường học không tốt lắm, thường xuyên bị mấy nữ sinh cấp ba khi dễ, nguyên nhân là những nữ sinh đó ghen ghét chuyện Thu Nghiêu thường xuyên cùng cô bé về nhà, biết được cô bé có thói ở sạch, bọn họ liền ném đồng phục của Chu Tiệp xuống mương thoát nước, mà đây cũng không phải lần đầu tiên.

Thành tích học tập của Chu Tiệp rất tốt, kết quả thi tuyển đứng thứ hai, tính cách tương đối quái gở, không thích giao lưu với người khác, ở trường học hầu như không có bạn bè......”

“Thói ở sạch?” Tiêu Trạch nói: “Người có thói ở sạch sao lại bò lên trên gác mái?”

Câu hỏi này khiến mọi người đều lâm vào trầm tư.

Lý Mông gãi gãi đầu: “Nhìn dáng vẻ cô bé thật sự không có gạt người!”

Tiêu Trạch: “Tin tức này có chứng cứ xác thực nào không?”

Mộng Lan: “Tôi có ảnh chụp áo đồng phục dơ và kí lục mua đồng phục, trong vòng một tháng, cô bé đã mua ba bộ đồng phục mới.”

Tiêu Trạch: “Hỏi cha mẹ cô bé một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”

*

“Vừa học cấp hai hơn một tháng liền mua ba bộ đồng phục, hôm trước lại đòi tôi tiền mua đồng phục mới, chúng tôi làm gì có nhiều tiền cho nó phung phí như vậy!” Chu Vinh tức giận nói.

Vương Nhạc: “Cô bé có thói ở sạch không?”

“Thói ở sạch? Bưng không được mâm, rửa không được chén có tính là thói ở sạch không?”

“Anh nghĩ kĩ một chút, cô bé từ nhỏ đến lớn có phải đặc biệt thích sạch sẽ hay không?”

“Cái này các anh phải hỏi mẹ nó...”

Chu Vinh ngồi đợi cả đêm, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi Chu Tiệp, bởi vậy khi nhắc tới cô bé, vẻ mặt của hắn tràn ngập chán ghét.

Trạng thái tinh thần của Chu Uyển Đình so với ngày hôm qua tốt hơn một chút, trang điểm trên mặt đã tẩy sạch, trạng thái thật của làn da rất tệ, hai bên sườn mặt có rất nhiều đốm đồi mồi lớn.

“Khi nó còn nhỏ rất cuồng sạch sẽ, quần áo phải thay mỗi ngày, vớ chỉ đeo một lần, lúc về quê thì không chịu ngồi trên băng ghế dưới quê, vẫn cứ luôn đứng...... Trước kia tôi có nói với nó, nó như vậy rất dễ làm người khác khó chịu, nó cũng tự biết như vậy, bây giờ so với trước kia đã tốt hơn nhiều.

Sau đó chúng tôi lại kinh doanh tiệm đồ nướng, điều kiện trong nhà không tốt tí nào, con bé nói muốn trọ ở trường, nhưng không có cách nào, con thứ còn quá nhỏ, chúng tôi phải kiếm tiền, không có thời gian để chăm sóc...”

Cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên bị đẩy ra, thấy người đến là Mặc Lâm, Vương Nhạc lập tức nhường ra vị trí, đi sang bên cạnh.

Mặc Lâm vẫn mang vẻ mặt không chút để ý, cười nói: “Tôi đến nghe thôi, anh cứ tiếp tục đi.”

Vì thế Vương Nhạc lại ngồi trở về, Mặc Lâm ngồi xuống bên cạnh hắn.

Vương Nhạc tiếp tục hỏi: “Con gái cô có điểm nào khác biệt với những đứa trẻ cùng tuổi khác không?”

Chu Uyển Đình cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu.

“Buổi tối hôm trước, Chu Tiệp xin hai người tiền mua đồng phục?” Mặc Lâm bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mang ý cười nhìn Chu Uyển Đình.

“Đúng là có chuyện như vậy.”

Mặc Lâm: “Hai người không có cho cô bé.”

Chu Uyển Đình gật đầu: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, quần áo dơ có thể giặt, dù sao cũng không thể vẫn luôn chiều nó, quần áo dơ liền mua mới.”

“Ừm,” Mặc Lâm mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: “Cho nên Chu Vinh đánh vào mặt cô bé như con không đẻ.”

Chu Uyển Đình: “Phải...phải.”

“Cô thấy chuyện này như thế nào?”

“Con bé gần đây thật sự có chút không nghe lời, ba nó chỉ là muốn dạy nó thôi.”

Mặc Lâm rũ mi cười một chút: “Cho nên hình thức ở chung của hai người cùng con gái vẫn luôn là mệnh lệnh cùng tuân theo?”

Chu Uyển Đình giải thích nói: “Con bé còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chúng tôi làm cha mẹ nếu mặc kệ nó, thì ai sẽ quản nó chứ?”

Đôi mắt hẹp dài của Mặc Lâm híp lại một chút: “Phương pháp giáo dục con không đúng, nếu con cái phạm sai lầm là vấn đề của người lớn.”

Những lời này phảng phất chọc trúng Chu Uyển Đình: “Chúng tôi không có thời gian nghiên cứu làm sao giáo dục con cái, trước kia cha mẹ đều dạy chúng tôi như vậy, có làm sao đâu!”

“21 giờ 5 phút, nhìn thoáng qua phòng bếp, lúc ấy cô đã nhìn thấy gì?” Mặc Lâm bỗng nhiên thay đổi đề tài, đôi mắt chăm chú vào mọi biểu tình rất nhỏ trên mặt Chu Uyển Đình.

Tròng mắt Chu Uyển Đình run lên: “Chắc là phòng bếp có chuột, làm ra mấy tiếng lạo xạo, cho nên tôi đã quay đầu lại nhìn thoáng qua.”

“Hẳn là không phải chuột.” Mặc Lâm nói: “Cô nghĩ kĩ lại thử xem.”

Chu Uyển Đình đột nhiên cúi gằm mặt, vô thức bẻ ngón tay: “Tôi không thấy gì cả.”

“Tôi đã tìm một người cao tương đương cô, đứng ở cùng vị trí nhìn về cùng một phương hướng... Kết quả là có thể nhìn thấy được một góc phòng bếp.

Tôi đã quan sát cái góc này, trên mặt đất có dấu vết một vật bị lôi kéo, hơn nữa chỉ mới được tạo thành gần đây, vì thế tôi tìm một vòng trong phòng bếp, rốt cuộc phát hiện một thùng giấy phía dưới nơi đặt nồi chiên điện trùng khớp với dấu vết trên mặt đất, cho nên...” Khoé mắt Mặc Lâm loé lên: “Cô đã nhìn thấy người cầm thùng giấy, người đó chính là Chu Tiệp, đúng không?”

Hai tay Chu Uyển Đình không tự giác run lên, hô hấp của cô bắt đầu dồn dập, nhưng vẫn không chịu nói chuyện.

Mặc Lâm nhìn phản ứng của cô, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên: “Ngụy tạo hoặc che dấu chứng cứ phải chịu trách nhiệm hình sự, cô cẩn thận ngẫm kĩ lại.”

Chu Uyển Đình vừa nghe phải chịu trách nhiệm hình sự, mặt cắt không còn một giọt máu: “Tôi... Chỉ thấy... Một đoạn ống tay áo.”

“Tay áo gì?”

Nước mắt Chu Uyển Đình đột ngột tuôn ra: “Tay áo đồng phục, tôi nhìn thấy một đoạn tay áo đồng phục giống với của con gái, sau khi xảy ra chuyện, tôi không dám nói lời nào, tôi sợ sẽ liên lụy con bé...”

Cảm xúc Chu Uyển Đình hoàn toàn mất khống chế: “Vì sao ông trời lại đối với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai! Tại sao lại để tôi nhìn thấy, tôi thà mình là một kẻ mù......”

Cửa phòng thẩm vấn chậm rãi đóng lại, mà Chu Uyển Đình vẫn đang gào khóc bên trong, Vương Nhạc đi theo phía sau Mặc Lâm, tự hỏi về khẩu cung vừa rồi: “Thầy Mặc, sao tôi vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng?”

Mặc Lâm: “Đồng phục không thích hợp.”

Lúc này Vương Nhạc cũng phản ứng lại: “Dựa theo khẩu cung của Thu Nghiêu, lúc Chu Tiệp đưa đồng phục cho nó, thi thể Chu Hạo vẫn còn ở lầu hai, nếu Chu Tiệp xuống lầu để giả tạo hiện trường ngoài ý muốn thì không mặc đồng phục mới đúng!”

Vương Nhạc trong đầu phảng phất có một tia chớp bổ qua: “Chẳng lẽ hung thủ thật sự là Thu Nghiêu?!”

Mặc Lâm không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước, bước chân thật sự rất mau, Vương Nhạc gần như theo không kịp.

*

Tổ điều tra hiện trường lấy được một số bằng chứng ở trên gác mái, nhưng đáng tiếc cũng không có phát hiện vân tay của Chu Tiệp, lông tóc tìm được cũng không có của Chu Tiệp.

Vương Nhạc ngồi trong phòng thẩm vấn, Thu Nghiêu ngòi đối vẫn luôn cắn móng tay của chính mình: “Chuyện cháu hối hận nhất chính là mang Chu Tiệp đến căn cứ bí mật của cháu.”

Cậu nói xong cười lạnh một tiếng: “Con nhóc đó có thói ở sạch, mỗi lần lên gác mái đều phải mang bao tay với mũ, chính vì như vậy, nó mới bảo đảm toàn thân mà lui, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu cháu.”

Ngoài phòng thẩm vấn, Tiêu Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sắc mặt so với ăn ph*n còn khó coi hơn, Mộng Lan ngồi đối diện hắn, cách một máy tính ló đầu ra, thật cẩn thận hỏi: “Đội trưởng, thật sự muốn thả Chu Tiệp đi sao?”

“Không có chứng cứ, có thể làm gì bây giờ chứ?” Tiêu Trạch nói xong lại càng bực bội.

“Tại sao mọi người đều cảm thấy Chu Tiệp có vấn đề chứ, tôi thấy Thu Nghiêu mới là hung thủ mà?” Lý Mông không sợ chết hỏi.

Mộng Lan không dám lên tiếng, thân hình co rụt về sau, trở lại bàn làm việc của mình.

Tiêu Trạch vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh phản hồi từ phòng thẩm vấn: “Trực giác, trực giác của một cảnh sát.”

Nhưng cái gọi là trực giác này chỉ là một thứ hư vô mờ mịt, không thể lấy làm lý do định tội, cảnh sát làm việc cần nói chứng cứ.

Nắm tay đang siết chặt của Tiêu Trạch rốt cuộc buông lỏng: “Thả người!”