Cố Nguyệt Vương

Chương 13: Độc Vô Tiêu



Về đến phủ, Vương Tử Dực tạm rời về thư phòng xử lý công việc, lúc này Vân Nguyệt mới kêu A Ly vào phòng.

“Tiểu thư… em không phản bội lại người.”

Vừa vào cửa, A Ly đã quỳ gối vội vàng nói, Vân Nguyệt thở dài, từ lúc nàng đến đây, có thể nhận thấy tâm ý của A Ly, nhưng lòng người khó đoán.

“Vậy em nói ta nghe chuyện khi nãy là như nào?”

Vân Nguyệt nhàn nhã nhìn A Ly hỏi, nàng không thể lúc nào cũng trong trạng thái sợ bom nổ bên mình.

“Tiểu thư… em… người cho em thời gian được không?”

“Được, hai tuần.”

“Đa tạ tiểu thư.”

Đợi A Ly ra ngoài, Vân Nguyệt mới bỏ Dạ Thu từ tay áo ra, ngay lập tức Dạ Thu liền biến thành bé gái.

“Tiểu muội, muội nói xem ta làm như vậy đúng không?”

Dù sao A Ly cũng là người mẫu thân quá cố gửi gắm, nàng nghi ngờ bên trong có chủ ý.

“Tỷ, muội nghĩ A Ly cũng không phải là có ác ý với tỷ.”

“Ừm, dù sao ta vẫn cần để ý đến A Ly.”

Dạ Thu nghĩ gì đó liền trầm mặt, giọng nói nghiêm túc nhưng vẫn còn vẻ non nớt.

“Tỷ, tỷ có thể nào đừng lại gần Vương gia không?”

“Hả, muội nói vậy là sao?”

Vân Nguyệt ngạc nhiên, đừng nói là muội muội này có ý với hắn nhá. Như biết được suy nghĩ xấu xa này, Dạ Thu đập lên tay nàng.

“Tỷ, tỷ nghĩ đi đâu vậy. Tỷ còn nhớ hai người còn lại muội đã nói không.”

Nghe vậy Vân Nguyệt mới ngượng, sao nàng lại nghĩ linh tinh vậy. Nhắc đến hai người, không lẽ tên Vương gia này có liên quan.

“Nếu muội đoán không nhầm thì đây chính là người mang Băng khí...”

Dừng một chút Dạ Thu ngập ngừng nhìn nàng,

“Mà chắc tỷ cũng biết, băng và lửa nếu không biết dung hoà thì sẽ thành đại họa, muội chỉ lo tỷ mới bắt đầu luyện hỏa khí sẽ bị linh lực trên người hắn làm hỏng.”

“Có nghĩa... từ giờ ta phải cách xa hắn ư.”

Vân Nguyệt ngơ ngác, không ngờ là có chuyện này nữa. Dạ Thu phì cười, có lẽ người tỷ tỷ này cũng có chút tình ý nhưng mà không biết.

“Tỷ còn nhớ cây trâm sáng ngày không?”

Cây trâm thì có liên quan gì, biết là tỷ không hiểu nên Dạ Thu đành nói luôn,

“Trên cây trâm ấy, viên đá đó không những giúp tỷ nhanh chóng lên cấp còn giúp tỷ không bị ảnh hưởng bởi các linh khí khác.”

Ohhh, Vân Nguyệt kinh ngạc, nàng rút cây trâm xuống, không ngờ chỉ là vật nhỏ bé mà có tác dụng thần kì đến vậy. Hoá ra đây là lý do khi nãy Dạ Thu bảo nàng đừng từ chối nhận cây trâm.

Mắt thấy có người chuẩn bị vào phòng, Dạ Thu liền ẩn mình ra ngoài, đúng là dạo này khi gần Vương Tử Dực, nàng cứ cảm thấy khó chịu.

“Nàng vẫn chưa nghỉ sao, là chờ ta?”

Vương Tử Dực mở cửa thấy nàng vẫn ngồi trên giường, dù không muốn hy vọng nhưng vẫn trêu ghẹo nàng, không ngờ Vân Nguyệt lại gật đầu.

“Hôm nay chàng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm.”

Nói xong Vân Nguyệt không đợi câu trả lời mà lên giường nằm, không hẳn là nàng để ý chẳng qua nàng nghĩ đó là thành ý của mình đáp lại buổi đi chơi hôm nay.

Vậy mà Vương gia liền vui mừng, không ngờ nàng cũng bắt đầu quan tâm mình. Vì việc này mà Vương Tử Dực làm liều, không đợi nàng ngủ liền vòng tay qua eo nàng. Vân Nguyệt giật mình, hơi lớn giọng hỏi, dù mọi ngày tỉnh dậy đều là hai người ôm nhau. Nhưng nàng nghĩ có lẽ do mình ngủ mê, chẳng lẽ đều là hắn đợi nàng ngủ rồi…

“Vương gia, đây là sao?”

Nhưng mãi không thấy động tĩnh, đến khi quay lại hoá ra đã ngủ rồi ư, vậy mà nàng có gỡ tay cũng không được. Vân Nguyệt đành bó tay mà nhắm mắt ngủ, cho nên đã bỏ lỡ cảnh khoé môi ai đó khẽ nhếch lên.

Hôm sau Vân Nguyệt cũng không cần ra sau rừng trúc, nàng chỉ cần ngồi luyện hoả khí, cho nên ở trong phòng cũng ổn.

“Dạ Thu, ta… ta cảm thấy nóng quá.”

“Tỷ, cố chịu một chút, tỷ sắp qua trung cấp rồi.”

Dạ Thu cũng không rảnh rỗi, vừa khuyên nhủ, vừa truyền linh lực vào người Vân Nguyệt. Sau một hồi lâu vật vã, sờ vào người nàng vẫn nóng ran như sờ lửa, ánh mắt nàng có chút đỏ rực rồi dần chuyển về đen.

Nàng thử khởi động tay chân, dường như các mạch máu đang dần hoà với đóm lửa, sự nóng rực rồi ấm áp và sau đó bình thưởng trở lại.

“Tỷ, chúc mừng tỷ.”

Dạ Thu thích thú nói, Vân Nguyệt thăng cấp đồng nghĩa với linh lực của Dạ Thu cũng cao hơn.

Vì để giải toả, Vân Nguyệt cùng Dạ Thu cùng nhau rời cung, chỉ đem theo A Tứ bên cạnh.

“Ngươi đợi ta ở đây, ta vào kia xem chút đồ.”

Bên trong là gian hàng bán đủ các loại vật dụng, từ đồ để sát thương đến các loại thảo dược.

“Ông chủ, cho ta xem chiếc quạt kia.”

Nhìn lướt qua, đập mắt nàng là chiếc quạt trắng, có điểm vài cành hoa đào trên đó. Trông rất đơn sắc nhưng như có gì đó thu hút nàng, ngay khi vừa cầm vào, quả như nàng nghĩ.

“Ông chủ ta lấy cái này.”

“Cô nương, quán ta chỉ có duy nhất một chiếc nhưng không bán, hợp chủ sẽ tặng.”

Thượng Vân Nguyệt nhíu mày, nàng xoè thử cánh quạt nhưng không được, thử vài lần vẫn thế. Ông chủ cũng không lấy ngạc nhiên, vì có rất nhiều người như thế.

Nghĩ gì đó, nàng khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau cây quạt trên tay nàng xoè được ra, Vân Nguyệt vui mừng, nàng thử phất về phía trước, một loạt phi tiêu được phóng ra.

“Cô nương, chúc mừng. Cây quạt Độc Vô Tiêu sẽ là vũ khí lợi hại nếu cô nương biết cách dùng, và tất nhiên số phi tiêu này sẽ không bao giờ hết.”

Ông chủ ngạc nhiên rồi cũng niềm nở chúc mừng, cây quạt này đã treo trên đó hai năm trời, cũng có ngày nhận chủ.

Thượng Vân Nguyệt không ngờ cây quạt trong truyền thuyết lại ở tay mình, nàng cảm ơn, vừa định rời đi ánh mắt liền chạm vào thúng đựng cây cỏ.

“Kia có phải Kim Khí Hoàn.”

“Đúng vậy, cô nương thật am hiểu.”

Kim Khí Hoàn chính là loại dược liệu quý và quan trọng trong việc giải các loại độc. Chỉ có điều nó rất khó phân biệt, nhìn qua sẽ thấy rất giống với cỏ dại, và điều phân biệt chắc chắn là mùi hương hơi nồng nhưng không quá gắt.

“Làm phiền ông gói cho ta một ít.”

“Được, được.”

Trả vài ngân lượng, Vân Nguyệt cất cây quạt vào tay áo, xách gói thuốc ra ngoài, hôm nay ra ngoài thu hoạch thật tốt.

Vừa về phòng, Dạ Thu không kìm tò mò mà hỏi.

“Tỷ, khi nãy sao tỷ có thể phân biệt được.”

“Ta cũng không rõ, chỉ là khứu giác lần này có chút nhạy, ở vị trí đó nhưng ta vẫn thoảng mùi cây.”

“Phải chăng là tác dụng của hoả khí.”

Vân Nguyệt lắc đầu, chính nàng cũng không rõ. Bất chợt quyển sách xuất hiện trước mắt nàng. Vân Nguyệt ngước ánh mắt khó hiểu.

“Tỷ, muội thấy tỷ hiểu về dược liệu, đây là quyển sách về các loại thuốc, cũng có chữa các loại bệnh.”

“Tiểu quỷ, muội còn thứ gì không có.”

Vân Nguyệt điểm nhẹ mũi Dạ Thu, nàng vui vẻ cầm sách nghiên cứu.

Mn like vote cho Phoebe chút động lực ra truyện nèooo😇