Cố Nguyệt Vương

Chương 43: Chặn đường



Bầu trời sáng hơn mọi khi, thời tiết cũng đã dịu lại chào đón một mùa xuân căng tràn sức sống, tiếng chim ríu rít trên các cành cây.

“Tham kiến Vương phi.”

Mấy nha hoàn đang chuẩn bị bữa sáng, mắt nhìn thấy nàng có chút giật mình, mới sáng sớm Vương phi đã xuống ngự trù là có việc gì.

“Các ngươi cứ làm việc đi… ta muốn mượn nơi này một lát được chứ?”

Vân Nguyệt mỉm cười, thấy nàng ngỏ ý mọi người không chần chừ tự động rời đi nhường chỗ cho nàng. Không chần chừ liền bắt tay vào công việc.

Từng động tác cầm dao, thái củ rồi dùng các vật dụng bếp đều thành thạo khiến mấy người nhìn trộm há mồm. Không ngờ Vương phi một chất nữ của phủ Thượng thư lại có thể…, cách nấu ăn thật mới mẻ và khác lạ.

Sau một hồi vật vã, Vân Nguyệt khẽ mỉm cười hài lòng với nồi canh hầm, nàng khẽ lau mồ hôi trên trán, quay ra ngoài nhờ vả hơn là ra lệnh.

“Các người trông giúp ta nhé!”

Nãy giờ nàng vẫn biết có người nhìn nhưng không vạch trần, biết bị lộ bọn họ ngượng ngùng cúi đầu vâng dạ.

Khi nàng quay về phòng đã thấy A Ly ngoài cửa, nhìn thấy Vương Phi A Ly sốt sắng hỏi.

“Tiểu thư… mới sáng sớm người đã đi đâu vậy?”

“Ta làm chút đồ thôi… được rồi em đợi ta một lát…”

Nói rồi nàng thư thái đi ngâm mình và thay đồ trong lúc chờ nồi canh, Vân Nguyệt mong chờ vì nàng nhớ hắn từng nói rất thích vị canh của nàng.

“Trong nồi vẫn còn phần của các ngươi… thoải mái ăn nhé.”

Nàng múc một ít canh, hương thơm toả ra ngào ngạt khắp ngự trù khiến bọn họ nuốt nước bọt, nghe thấy nàng nói mà họ sáng mắt lên, vội cảm kích.

“Đa tạ Vương phi.”

“Ta đợi em.”

Vân Nguyệt quay sang nói với A Ly rồi ra ngoài, A Ly biết ý dùng một cách nhanh nhất để không mất thời gian của nàng.

Bên Điện Thiên Định lại không ấm áp như này, Tạ Lâm đã bàn bạc cùng Gia Phong để đối phó với Tu Ái Linh. Đợi đến khi nàng ta đổ xong thuốc vào nồi, Gia Phong sẽ lấy cớ để dụ nàng ta, Tạ Lâm sẽ nhân cơ hội đổi nồi khác mà có sẵn thuốc Vương phi đưa.

“Tên kia có vấn đề… tự nhiên nhờ mình đi mua vải… có phải mùa hè đâu… đúng là thần kinh…”

Tạ Lâm trốn sau cửa sổ mà toát mồ hôi, không ngờ Gia Phong lại lấy lý do củ chuối này, làm hắn chỉ vừa đặt được nồi thuốc đã vội bỏ đi may mà còn kịp. Nhìn lên thấy nàng ta không nghi ngờ mới thở phào.

Nhìn xuống nồi thuốc trên tay, hắn suy nghĩ chốc lát rồi ôm cả nồi rời khỏi đó, nhưng lúc hắn trở lại Điện thì một chuyện bất ngờ không chỉ với hắn.

“Vương phi.”

“Mấy người làm cái gì, muốn chết hả?”

Vừa che giấu được nồi thuốc hắn ngay lập tức vào Điện xem tình hình của Vương gia nhưng trước cửa lại bắt gặp Vương phi đang bị cản lại. Mấy tên lính bị quát liền cúi đầu khó xử.

“Tạ thiếu… thuộc hạ… thuộc hạ chỉ làm theo lệnh của Tu tiểu thư…”

A Ly đằng sau tức giận thay cho nàng, chưa để Vân Nguyệt nói A Ly đã phản ứng trước.

“Hay lắm… bây giờ Tu tiểu thư còn hơn cả Vương phi… cả gan chặn đường Vương phi để xem các ngươi ăn nói như nào với phủ Thượng thư…”

“Vương phi… Vương phi thứ tội… thuộc hạ… mời người ạ.”

Mấy tên tái mặt vội đứng sang một bên, nãy giờ nàng vẫn im lặng mới gặng hỏi.

“Là Tu cô nương ra lệnh không cho ta vào… Vương gia có hay?”

Nghe nàng hỏi họ răm rắp gật đầu, đến khi hỏi về Vương gia chưa để họ phản ứng, Tạ Lâm vội nói.

“Vương phi… chuyện này chắc chắn Vương gia không biết… chi bằng chúng ta vào trong rồi nói…”

Vân Nguyệt hiểu ý hắn, gương mặt vẫn không biểu cảm đi vào mà không biết lòng nàng đã gợn sóng. Tạ Lâm cho họ ánh mắt cảnh cáo rồi vội bước đi theo.

“Vương gia… Vương gia… sao lại như vậy…”

Đến gần cửa họ nghe được âm thanh lo sợ của một nữ nhân bên trong vọng ra, Vân Nguyệt nhìn Tạ Lâm, cả hai hiểu Vương gia đã uống thuốc nàng đưa.

A Ly đưa tay đẩy cửa vào, nghe tiếng cửa mở Tu Ái Linh hơi giật mình nhìn lên, cảnh tượng thật chói mắt. Vương gia sắc mặt tái nhợt ôm đầu, không biết là vô tình hay thật mà người hắn ngã hẳn vào Tu Ái Linh, nàng ta thuận thế mà ôm hắn, hai tay xoa đầu. Cảnh tượng này vào mắt nàng thật ám muội.

“Vương phi.”

Vân Nguyệt không trả lời nàng tiến lại, đưa tay đỡ lấy hắn từ người Tu Ái Linh, nàng ta vẫn cố giữ lấy nhưng chạm phải ánh mắt sâu hút của nàng liền có một nỗi sợ vô hình mà nàng ta vô thức buông tay.

“Ra ngoài đi.”

A Ly để canh lại trên bàn còn không quên kéo nàng ta đang đứng sững đó ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn hai người, Vân Nguyệt vừa giận vừa thương người đang mê man.

Nàng xoa bóp các huyệt để giúp bớt cơn đau, một hồi chân mày Vương gia cũng giãn ra và gương mặt không còn nhíu chặt khi nãy nữa.

“Vương gia… người ổn chứ…”

Đôi mắt Vương Tử Dực khẽ động rồi mở ra, nhận ra tư thế cả hai, hắn không những không trả lời nàng mà còn đưa tay đẩy ra. Một sự hụt hẫng xen lẫn thất vọng nhưng nàng không thể hiện ra. Nàng nhún vai đứng lên cầm canh mình chuẩn bị đưa cho hắn.

“Vương gia… đây là canh ta tự tay chuẩn bị… ngài dùng thử sẽ tốt cho bệnh đau đầu…”

Nàng vừa đưa canh vừa nói, bên trong nàng cũng bỏ một ít thảo dược giúp giảm cơn đau đầu.

“Để Vương phi nhọc công… hiện giờ ta còn nhiều việc một lát ta sẽ dùng…”

Một câu nói hai ý nghĩ, hắn khách sáo với nàng còn có ý đuổi người. Bản tính bướng bỉnh trỗi dậy, nàng hất mặt ngồi xuống ghế đối diện.

“Vừa hay hôm nay ta rảnh rỗi… đợi Vương gia dùng xong ta sẽ đi…”

Vương Tử Dực khựng lại một chút rồi không để ý đến nàng nữa, một lúc sau hắn thấy yên tĩnh mới ngẩng mặt lên thì bất ngờ nàng đang gật gù. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên mà chính hắn không biết.

Phải rồi, hôm qua nàng vừa mới sốt cao, hôm nay đã chạy đến đây, cơ thể mệt mỏi cũng đủ hiểu.

Nhìn nàng gật gù trên tay đang chống ở cằm, không hiểu sao hắn lại bế nàng lên rồi đưa vào phòng hắn vẫn nghỉ. Thật kì lạ, trước giờ không một ai được vào đây nhưng hắn lại không nghĩ ngợi mà để nàng vào. Có lẽ hắn không nhớ, trước đó nàng cũng từng một đêm ở đây, vài lần Tu Ái Linh đòi vào nhưng đều bị hắn khước từ.

Đi ra ngoài nhìn bát canh đã được đổ ra, chần chừ một chút hắn cũng cầm lên, dù hơi nguội do để lâu nhưng vị này hắn cảm thấy thật lạ cũng thật quen. Uống hết ở bát hắn lại đổ ra uống hết đến khi không còn giọt nào, vẻ mặt như vẫn muốn uống tiếp nếu để Vân Nguyệt nhìn thấy chắc nàng sẽ cười không thấy mặt trời…

Các b độc giả để lại like và comment để truyện được hoàn thiện cũng như giúp Phoebe có thêm động lực nhé😋 Nếu thấy hay cho Phoebe xin nút theo dõi và vote nha😘