Cỗ Quan Tài

Chương 34: Đột vi*



*phá tan vòng vây đó:v

Bóng tối ngập tràn bên trong căn phòng, không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ. Nếu quan sát kĩ lưỡng thì có thể phát hiện ra có một người đàn ông đang ngồi ngay chính giữa, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo kinh hồn. Trước mặt người đó là chiếc bàn làm việc đã cũ, bên trên bày các loại bình thủy tinh trong suốt đựng thứ nước màu sắc kì quái, miệng chúng sùi bọt khí khiến khắp nơi đều nhuốm mùi hương cay xè.

"Phạm tiên sinh...." Đầu húi cua mở cửa, hắn không dám bước vào bởi vì mùi hương kia.

"Ừ, mấy người đó tới rồi à?" Phạm tiên sinh tay trái cầm bọc dưỡng khí, tay phải nắm gậy, dáng vẻ như bất kì lúc nào cũng sẵn sàng đứng dậy.

Đầu húi cua gật gù. "Ngay ở bên ngoài."

"Không ngờ nhanh vậy." Phạm tiên sinh phất tay ra lệnh cho đầu húi cua chuẩn bị, còn lão đầy hứng thú nhìn chằm chằm bình thuốc thử màu xanh đậm đến xuất thần.

Liễu Mộc à, cô không nên nóng vội như vậy, uổng công tôi trước đây đánh giá cao cô, không nghĩ cô vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc. Tạ Vĩ Dân chẳng phải là kẻ thù hại chết chị cô sao, liều mạng cứu hắn, đáng giá ư?

Khóe miệng lão khẽ nhếch.

Lại còn dẫn theo hai bao quần áo tới chịu chết, thú vị thật...

Vào giờ phút này Liễu Mộc còn chưa biết nguy hiểm đang bủa vây các cô, cả ba trốn bên ngoài hàng rào, vội vã cùng khẩn trương quan sát tòa nhà kia. Xem ra Phạm tiên sinh đặc biệt ưa chuộng loại kiến trúc tây âu, lại còn cho chúng cùng chung một khuôn mẫu.

Liễu Mộc hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống liền phát hiện tay mình đã bị thanh sắt hàng rào cứa rách.

"Có sao không?" Vương Tiểu Mạt nắm ngón tay cô, mơ hồ nhìn thấy chất lỏng màu đỏ. "Sao chẳng cẩn thận gì vậy." Dứt lời bèn dứt khoát mút tay cô, chả bận tâm Liễu Mộc tâm viên ý mã*.

*thất thường:v

"Tiểu Mạt, cái này..." Liễu Mộc hơi mất tự nhiên, tuy rằng đã chính thức yêu nhau, thế nhưng bên họ còn có Đinh Vũ Nhất nữa.

"Giúp cô tiêu độc." Vương Tiểu Mạt không để ý nhiều, quay đầu khẽ mỉm cười.

Đứa ngốc...

"Chị nghĩ nên làm thế nào?"

Đinh Vũ Nhất ngồi xe lăn điện, con ngươi dán chặt về phía trước. Nơi đó cất giữ thứ bản thân phải có được, không thể chờ đợi thêm.

Liễu Mộc lấy từ túi áo khoác ngoài ra một bức ảnh, đưa cho Vương Tiểu Mạt và Đinh Vũ Nhất. Trên đó là hình hai gã đàn ông, một tên tóc húi cua ăn mặc âu phục, người còn lại, là Tạ Vĩ Dân.

"Bọn họ! Chị nói tên tóc húi cua là nội gián?" Đinh Vũ Nhất cả kinh hỏi.

"Thấy vậy thì tốt, không bõ công ta miệt mài. Bức ảnh này đã qua photoshop, tận lực chỉnh y như thật, nhà người xem một hồi mà vẫn hiểu nhầm, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề." Liễu Mộc nói.

Vương Tiểu Mạt suy tư, rốt cuộc cũng hiểu ra kế hoạch của Liễu Mộc. Nguyên lai cô ấy muốn ly gián Phạm Tiên sinh và tên tóc húi cua này, thế nhưng liệu có thành công không?

Liễu Mộc hiểu ánh mắt nàng. "Tóc húi cua là trợ thủ đắc lực của lão ta, kẻ đa nghi như Phạm tiên sinh sao có thể khoan nhượng cho kẻ không trung thành với lão? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, giả như kế chia rẽ của chúng ta bất thành thì cũng không sao, mục tiêu chính vẫn là bình thuốc thử."

"Cô nói coi chúng tôi giúp được gì đây?"

"Hai người ở bên ngoài tiếp ứng, nếu qua hai tiếng tôi không đi ra thì gọi cho số máy này." Liễu Mộc đưa Đinh Vũ Nhất tờ giấy ghi chú viết một dãy số.

Đinh Vũ Nhất nghe nói nơi đây có thứ thuốc giúp hắn khôi phục, liều mạng cũng phải đến, bản thân cô không ngăn nổi. Nhưng Vương Tiểu Mạt chỉ tham gia để góp sức, Liễu Mộc kịch liệt phản đối thì đều bị nàng ngó lơ. Cuối cùng Liễu Mộc đành dẫn theo cả hai mạo hiểm đâm đầu vào chốn này.

"Tiểu Mạt, chờ tôi." Liễu Mộc cười híp mắt nhìn Vương Tiểu Mạt.

"Tôi với cô cùng đi đi?" Vương Tiểu Mạy kéo tay Liễu Mộc, miễn cho người kia bỏ chạy.

Liễu Mộc đứng dậy, thẳng lưng, quay đầu sửa lại tóc Tiểu Mạt. "Nghe lời!"

"Lần này dù thế nào cũng không nghe, bất luận cô nói gì đi chăng nữa." Vương Tiểu Mạt quật cường.

Liễu Mộc thở dài, bất đắc dĩ đáp. "Thôi được, vậy theo tôi, tuyệt đối không được rời tầm mắt của tôi đấy."

"Ừ." Vương Tiểu Mạt bổ sung. "Một người thực khó nhưng bây giờ chúng ta cùng nhau hành động thì sẽ dễ dàng hơn."

Chít chít.

Vài con chuột từ gầm giường vọt ra.

Người trên giường trở mình, tay vung lên khiến chiếc đèn bàn bên cạnh rơi cái 'rầm' một phát vỡ tan tành..

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Lát sau người trên giường mới ngồi dậy, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cửa chính, ông biết nó đã bị khóa từ bên ngoài. Ông chậm rãi tới bên cửa, áp tay lắng nghe. Không có bất kì âm thanh nào. Trên mặt liền nở nụ cười mừng rỡ.

"Xem ra đều bị điều đi hết rồi, Liễu Mộc cô hết xảy."

Phạm tiên sinh ngồi im không nhúc nhích trên ghế salon bằng da thật.

Tiếng bước chân vang lên, người đứng phía sau mở miệng.

"Phạm tiên sinh, khách đã đến."

Dứt lời người này liền đứng bên lão, dáng bộ khiêm cung

"Đã lâu không gặp, Liễu Mộc. Nếu như không phải nhờ biểu cảm trên khuôn mặt cô, tôi còn tưởng linh hồn cô xuất hiện trước mắt đấy."

"Ông mạnh khỏe a, Phạm tiên sinh. Không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt nhau rồi."

Liễu Mộc nắm tay Vương Tiểu Mạt, vừa vào liền thấy nơi này chẳng khác ngôi nhà trước là bao, nguyên lại Phạm tiên sinh không chỉ thích bề ngoài đồng nhất mà còn muốn bài trí giống nhau.

Liễu Mộc ngồi xuống, Vương Tiểu Mạt theo sát cô.

"Không biết Liễu tiểu thư lần này ghé thăm để làm gì? Không báo trước thực khiến Phạm mỗ bất ngờ."

Tay Vương Tiểu Mạt nắm chặt, móng tay đâm sâu vô tay Liễu Mộc, Liễu Mộc bị ăn đau nhưng không dám kêu, bộ dạng vẫn không chút xúc động.

"Tôi đến đây để cùng Phạm tiên sinh bàn bạc giao dịch."

"Nga?" Phạm tiên sinh nhíu mày. "Tôi nghĩ không ra cô có tài sản đấy, dựa vào điều gì mà muốn tiến hành giao dịch với tôi?" Trong giọng nói chứa đầy khiêu khích lẫn xem thường.

"Tôi biết Tạ cục trưởng được ông 'mời' tới quý phủ." Thân thể Liễu Mộc hơi nhướn lên trên, cô nhìn chằm chằm Phạm tiên sinh. "Tôi cung cấp ông một thông tin, ông thả người ra, thế nào?"

"Còn phải xem tin tức đáng giá hay không đã, cô nên biết trong tay tôi chính là đại nhân vật." Phạm tiên sinh ngẩng đầu, lưng dựa về phía sau, dáng vẻ hài lòng, thích chí.

"Tuyệt đối giá trị, hi vọng ông sẽ không nuốt lời." Liễu Mộc từ túi áo lấy ta một bức ảnh, đặt lên mặt bàn lát đá hoa cương. Để như vậy giúp mọi người ngồi ghế salon đều có thể nhìn được nó. "Hắn ta là kẻ phản bội, là hắn mật báo nhất cử nhất động của ông, nhờ thế chúng tôi mới tìm được đến đây."

Phạm tiên sinh liếc qua, khóe miệng khẽ giật giật, hướng Liễu Mộc nói. "Dừng tưởng rằng chỉ vì một bức ảnh mà tôi tin mấy người."

Liễu Mộc không phản đối, chỉ mỉm cười nói. "Xem ra ông không tin, chả lẽ phải gọi người này tới hỏi cho ra lẽ?"

"Được, vàng thật không sợ lửa. Người đâu, gọi Bình Đầu* tới."

*nghĩa là tóc húi cua đó =))

Vương Tiểu Mạt nhìn một gã ăn mặc âu phục đi tới, dưới bầu không khí căng thẳng đột nhiên muốn phì cười.

"Em cười cái chi?" Liễu Mộc thấp giọng lén hỏi.

"Nguyên lai gã kia tên thật là Bình Đầu, bảo sao hắn để tóc húi cua, haha."

"Giờ mà còn cười được..." Liễu Mộc nửa sủng nịch nửa trách cứ nói.

Tất cả mọi thứ đều rơi vào tầm mắt sắc bén nọ.

"Phạm tiên sinh." Bình Đầu cung kính cúi chào lão.

"Bình Đầu a, hai người kia chạy tới đây báo cho ta biết anh phản bội ta..." Ngữ điệu Phạm tiên sinh bình thản, có điều có thể mơ hồ cảm nhận được sự uy nghiêm và giận dữ của lão, thật giống như một lúc nào đó sẽ bất chợt bùng nổ.

Bình Đầu đột nhiên trở nên cực kì kinh hoảng."Phạm tiên sinh, tuyệt đối đừng tin lời bọn họ, đây là vu khống!"

Liễu Mộc nghe thấy lời giải thích của hắn liền khẽ mỉm cười. Tay đầu húi cua này thật chẳng biết nhẫn nhịn, thế còn ở bên lão cáo già Phạm tiên sinh bao nhiêu năm trời, loại người kiểu hẳn sợ là gặp phải tình huống giống hiện tại đã nát nay càng nát hơn.

"Anh nói bậy!" Phạm tiên sinh đứng dậy, móc ra một khẩu súng, nhắm thẳng Bình Đầu. "Dám bán đứng ta!"

Bình Đầu trợn tròn mắt nhìn họng súng đen ngòm, vội vàng xua tay. "Không phải tôi, thật sự không phải tôi!"

Phạm tiên sinh nhẹ nhàng đáp. "Tạm biệt." sau đó bóp cò.

Đoàng.

Tiếng súng vang lên.

Bình Đầu nhắm mắt, tâm trí lâm vào một khoảng trống rỗng. Ra đây là cái chết ư, tại sao một chút cũng không đau nhỉ? Hắn mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện Phạm tiên sinh giơ súng đứng trước mặt mình, nòng súng bốc khói.

Bình Đầu kiểm tra thân thể một lần nữa. Không có vết đạn!

"Phạm tiên sinh?!" Bình Đầu mở to mắt, ngữ khí dò hỏi.

Phạm tiên sinh tiến về phía trước mấy bước, đem súng giao cho Bình Đầu, vỗ vai hắn. "Mau đuổi theo hai kẻ kia, bị súng bắn chắc chắn không thể trốn đi xa..."

Trong lối đi có hai người một trước một sau đang chạy. Liễu Mộc nắm lấy tay Vương Tiểu Mạt, vội đến nỗi không kịp tìm hiểu xung quanh.

"Chờ chút!" Vương Tiểu Mạt thở hổn hển, nàng thấy trước ngực Liễu Mộc trúng đạn, giờ phút này không ngừng chảy máu. "Liễu Mộc, cô bị thương?!"

Liễu Mộc cũng nhìn, vạt áo đều đỏ một màu máu!

"Liễu Mộc!" Vương Tiểu Mạt giật mình che miệng. "Cô...."

Không ngờ Liễu Mộc chỉ cười, chẳng giống như người đang bị thương chút nào. "Không sao, đều là máu giả thôi. Tôi mặc áo chống đạn mà, cũng may tên kia không có bể đầu."

"Vậy tại sao..."

"Tôi không nghĩ lão ra tay ác thế, thật sợ em bị thương tổn."

"Thế nên vẫn đứng che cho tôi?"

Liễu Mộc gật đầu. Vào thời điểm Phạm tiên sinh nhắm vô Bình Đầu, cô thấy có một cảm giác khác thường, tựa như lão tính toán mục tiêu khác, kịp thời thay Tiêu Mạt ngăn chặn phát đạn kia, bằng không hậu quả khó mà lường được. Bây giờ nhìn lại sự việc đang tiến triển theo hướng khác, có điều cũng tốt....

"Đứng lại!" Hình như có người phát hiện ra các cô. Đam Mỹ Sắc

Liễu Mộc kéo tay Vương Tiểu Mạt.

"Chạy đi..."

Bạn Editor hào hứng đếm ngược: còn 2 chương =))

Cố gắng nay mai hoàn thành quan tài:))