Cỗ Quan Tài

Chương 8: Vu oan giáng họa



Liễu Mộc nói xong những lời cần nói, tầm mắt liền hướng đến gã trung niên. Cô vốn tưởng người này sẽ như bao kẻ xấu khác, cứ thế tỏ vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ, ai ngờ hắn biểu hiện tỉnh táo dị thường.

"Chứng cứ, cái tôi muốn chính là chứng cứ." Gã lên tiếng.

Liễu Mộc ngẩn người.

"Ông-"

"Nếu cô thật sự có ý định bắt tôi thì xin mời lấy ra chứng cứ, ngay trước mắt hai vị sĩ quan cảnh sát đây."

"Được, là ông đề nghị đấy."

Liễu Mộc chuyển hướng sang hai tên cớm.

"Phiền hai người giúp mở nắp quan tài ta, kiểm tra hiện trường. Tôi nghĩ người bị nhốt bên trong chắc hẳn khó chống đỡ được thêm nữa, nên các người làm mau mau đi."

Phía cảnh sát có chút do dự. "Này-"

"Mở đi, thân chính bất phạ ảnh tử tà*." Gã trung niên nói.

*kiểu dạng 'cây ngay không sợ chết đứng' ấy:))

Vương Tiểu Mạt lặng lẽ đến bên kéo ống tay áo Liễu Mộc.

"Lần này sẽ không sai chứ, nếu lại hỏng thì chúng ta chỉ còn nước kéo nhau đến Cục cảnh sát thôi."

"Kỳ thực tôi - không chắc chắn lắm."

Liễu Mộc chần chờ đáp, hai mắt bỗng tỏa sáng.

"Cô, vừa nãy sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm tôi?"

"Ánh mắt gì?" Vương Tiểu Mạt hỏi ngược lại, tâm tựa hồ có chút rung động, ngay lập tức liền bối rối.

"Chính là loại ánh mắt sùng bái ngắm nghía thần tượng đó."

Liễu Mộc cười đắc ý, trêu chọc Vương Tiểu Mạt quá thú vị luôn.

Vương Tiểu Mạt đỏ bừng mặt mũi nhưng không có phủ nhận mà hung hăng trợn mắt liếc Liễu Mộc, thấp giọng uy hiếp.

"Cô buổi tối muốn ăn cái gì, khâu dẫn hay địa long, còn bổ sung thêm cả bột ớt nữa?"

Liễu Mộc trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, tự giác im mồm.

Hừ, yêu hồ.

Vương Tiểu Mạt không nói gì, nàng hiểu Liễu Mộc tính tình hẹp hòi, bây giờ khẳng định đang tự đáy lòng thầm chửi rủa mình, liền hung bạo ngắt véo cánh tay Liễu Mộc một hồi, cô tuy đau, nhưng thời điểm này thật tình không tiện kêu la.

Hai cảnh sát mỗi người đứng một bên cỗ quan tài, tay cầm thanh sắt, liếc mắt nhìn nhau trước khi bắt đầu cạy nắp.

Vương Tiểu Mạt đến thở cũng không dám thở mạnh, tay rất tự nhiên nắm lấy tay Liễu Mộc. Liễu Mộc cảm giác tay ai đó lạnh như băng tìm đến chính mình, hiểu ra Vương Tiểu Mạt đang căng thẳng liền cầm ngược lại, chặt thật chặt.

"Không sao cả, tin tôi." Liễu Mộc thì thầm.

Vương Tiểu Mạt gật gù, nở nụ cười. Chỉ cần cô ấy nói không sao thì nhất định sẽ không có chuyện gì, nàng lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Răng rắc ~

Nắp quan tài được mở ra. Hai viên cảnh sát đồng thời ngó đầu vào nhìn, vẻ mặt kì quái.

"Làm sao thế?" Vương Tiểu Mạt thắc mắc, bỗng sinh ra loại dự cảm không tốt.

Liễu Mộc nhíu mày. "Chỉ sợ trống không thôi, tôi bây giờ mới biết người kia đến tột cùng có bao nhiêu tàn nhẫn."

Lời còn chưa dứt, hai sĩ quan mặt tối sầm tiến tới, mở lời khá lịch sự.

"Xin mời hai vị cùng chúng tôi đến Cục một chuyến."

Liễu Mộc tránh nhiều lời, vỗ vai Vương Tiểu Mạt, hai người cùng theo cảnh sát rời đi. Ở sau lưng các nàng có một đôi mắt chăm chú nhìn, lúc thì âm u, khi lại có chút đắc ý.

"Xem các người còn dám hung hăng nữa không."

Cục cảnh sát thành phố A.

Liễu Mộc buồn bực, ngán ngẩm ngồi trong phòng Cục trưởng, nơi ấy lắp một lớp kính trong suốt to tổ chảng, từ phía cô có thể thấy bên ngoài cửa người người làm việc bận rộn.

Vương Tiểu Mạt ngồi kế bên, miệng im bặt từ nãy đến giờ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài hơi cuộn lại.

Liễu Mộc lần thứ hai tỉ mỉ mà quan sát nàng, đột nhiên cảm thấy sao Vương Tiểu Mạt tựa hồ có chút giống con lai, bằng không sao khuôn mặt lại tinh xảo như vậy, sống mũi sao lại cao như thế, da dẻ còn nhẵn nhụi nữa... Cứ thế trong tâm tưởng lại xuất hiện một tòa nhà trắng lát đá hoa cương, rồi thì đá cẩm thạch, cùng với lối kiến trúc giảng bộ đều theo phong cách Châu Âu...

Ừ, cô ta hẳn là một con hồ ly đến từ nước ngoài...

*đoạn này mắc cười =)) Hồ Ly Tây =))

"Nhìn gì?" Vương Tiểu Mạt hỏi.

"Thấy cô đẹp."

Liễu Mộc thành thật trả lời, cô ngắm nghía kỹ ngũ quan Vương Tiểu Mạt, đây là nhận xét thật tâm, nếu không phải giới tính tương đồng thì cô hoàn toàn sẽ kích động mà theo đuổi nàng.

"Nói năng linh tinh." Vương Tiểu Mạt nhàn nhạt đáp, tay giơ lên nghịch nghịch tóc.

"Bày đặt." Liễu Mộc nói. "Cô rõ ràng rất thích người khác khen. Khi tôi khen cô đẹp, cô lập tức hơi cúi đầu, chứng tỏ cô thẹn thùng, thế nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc nhìn tôi, cái này thì biểu thị cô phi thường lưu ý cảm giác của tôi với cô. Cái động tác nghịch tóc kia, tức cô vô cùng để ý cách nhìn nhận của người khác. Tôi nói đúng phải chứ?"

Vương Tiểu Mạt chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy, tiếp theo liền mạnh mẽ đánh Liễu Mộc một hồi, miệng kêu. "Khốn nạn!". Thấy đối phương ăn đau, ôm đầu, nhất thời hối hận bản thân nặng tay, đờ người xấu hổ, cuối cùng lại chỉ có thể yên lặng mà ngồi xuống, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trộm cô, lo lắng không biết người ta có vì bị mình đánh mà đang thông minh tự dưng ngu đi không.

"Cô ta xác thực vô cùng khốn nạn."

Một người đẩy cửa đi vô.

Ông ta vóc dáng hơi phát tướng, trên người diện quân phục, sắc mặt hồng hào. Vừa vào liền lấy mũ xuống, đặt lên bàn làm việc.

"Ngài là Tạ cục trưởng?" Vương Liễu Mộc liếc bảng tên trên bàn, có viết ba chữ Tạ Vĩ Dân.

"Là ta đấy." Tạ Vĩ Dân gật đầu cười, quay đầu về phía Liễu Mộc đang ảo não, nói. "Còn không mau giới thiệu đôi ba nét về vị tiểu thư đây?"

"Cô ấy là Vương Tiểu Mạt, hiện đang ở chung phòng với tôi." Liễu Mộc trả lời đơn giản, đầu cô vẫn đang rất đau, mới vừa rồi sao Vương Tiểu Mạt ra tay ác thế không biết...

Tạ Vĩ Dân nghi ngờ nhìn Vương Tiểu Mạt, tiếp theo đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Vương Tiểu Mạt bị nhìn chăm chú đến khó mà thoải mái cho được, lại có chút kì quái thân phận Liễu Mộc. Cô ấy nhận thức cục trưởng? Hơn thế nữa thái độ rất thân mật, không hề giống loại giao tình hời hợt.

"Tạ cục trưởng, bao giờ chúng tôi có thể đi?" Liễu Mộc thoáng phát hiện Vương Tiểu Mạt không vui bèn mở miệng cắt ngang hành động chăm chú quan sát của ông ta, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu với Tạ Vĩ Dân, coi như cô nương kia lớn lên phát triển được tẹo hấp dẫn thì ông cũng không thể cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, đừng quên ông đáng tuổi bố nàng đấy...

"Đừng gấp, đừng gấp..." Tạ Vĩ Dân lắc tay, "Ta hiểu ý cô, Liễu đại tiểu thư, thế nhưng, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ thì tôi không thấy cô gái này có gì đặc biệt."

Vương Tiểu Mạt nghe xong lời này, tựa như khen ngợi cũng tựa như chê bai, không biết nên vui hay buồn. Nàng quay đầu nhìn Liễu Mộc, thầm nghĩ phải chăng quá khứ cô xảy ra sự việc gì đó chăng.

"Tạ cục trưởng..." Liễu Mộc nói.

"Được rồi, vô chính sự." Tạ Vĩ Dân cầm bút trên tay, thẩm duyệt hồ sơ tư liệu. "Liễu Mộc a Liễu Mộc, không nghĩ cũng có lúc cô bị ăn một vố đau... Vu oan giáng họa người khác. Rốt cuộc là xảy ra vụ gì?"

Liễu Mộc ho khan một tiếng, đưa tín hiệu Tạ Vĩ Dân không nên nhắc lại việc tư của bản thân. "Báo cáo thì đã nằm trên tay ông rồi, ông nói coi có vụ gì xảy ra?"

Tạ Vĩ Dân nhanh chóng quét mắt đọc, biểu cảm trên mặt có thể dùng câu 'thay đổi trong nháy mắt' để hình dung.

"Hóa ra vậy... Cô bị lừa à?"

"Ừ, vì lẽ đó tôi mới bị tóm đến nơi này, xong lại chui vào tay ngài." Liễu Mộc xòe bàn tay, bất đắc dĩ nói.

"Nếu như là ta, đối mặt với kẻ thù giảo hoạt thế cũng sẽ bị lừa. Đây thật sự là một liên hoàn kế xảo quyệt."

Tạ Vĩ Dân gãi cằm, trên trán xuất hiện chữ 'Ba' (*hình như là thế này ' |l| ':-?) nhăn nheo.

"Hắn đã đoán trước các người sẽ xông vào tra xét, vì lẽ đó cố ý lộ ta kẽ hở trên vách tường. Nhưng mà lén lút đem người dời đi, rồi bố trí cạm bẫy, cho cô tin rằng người thật ra nằm trong quan tài, hẳn bọn họ muốn lập tức diệt trừ Hoàng Hoa. Một bên để cô đối với bản thân chắc như đinh đóng cột, ở phương diện khác lại hãm hại cô, có thể nói đây là một mũi tên bắn hạ hai con chim."

Vương Tiểu Mạt không ngờ lão già ngơ ngơ ngác ngác như vậy mà lại lợi hại như thế, chỉ dựa vào một tờ giầy liền đem hết sự tình cùng ngọn nguồn suy luận rõ ràng. Hơn nữa tác phong lại cực kì giống một người...

Tầm mắt Vương Tiểu Mạt đặt lên người bên cạnh, xem ra mối quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không đơn giản.

"Chuẩn." Liễu Mộc búng tay. "Vậy ngài chuẩn bị bắt chúng tôi làm trò gì?"

"Liễu Mộc." Tạ Vĩ Dân lấy từ trong ngăn kéo một túi hồ sơ, đưa Liễu Mộc. "Giữ cẩn thận, các cô về đi, coi như hôm nay ta chưa từng gặp mấy người, hai nhân viên cảnh sát kia cũng chưa từng bị báo động."

Liễu Mộc tiếp nhận túi hồ sơ. "Cảm tạ."

"Đừng khách khí."

Vương Tiểu Mạt nửa đêm bỗng tỉnh giấc, tìm không thấy Liễu Mạt, vừa vặn cổ họng có chút khô khan bèn đi xuống lầu uống nước. Lúc ngang qua thư phòng, chợt phát hiện bên trong lộ ra ánh nến liền khe khẽ đẩy cửa, phát hiện người kia đang ngồi ngay ngắn ở đấy.

"Vẫn chưa ngủ à?" Vương Tiểu Mạt bước vô, nhìn ra túi hồ sơ Tạ Vĩ Dân ban ngày đưa cho nằm trên bàn, Liễu Mộc đã lấy đồ vật trong đấy, là vài bản kê khai.

"Từ góc độ mĩ nhân mà nói, trước khi đi ngủ không thích hợp uống quá nhiều nước, tuy nhiên cũng không thể không uống nước."

Liễu Mộc thoáng thấy tay Vương Tiểu cầm cái gì đó, "Sau mười một giờ uống một chút sữa bò, như vậy vừa vặn cơ thể, nửa đêm không hồi tỉnh."

"Những thứ này là gì?" Vương Tiểu Mạt chẳng thể làm gì khác hơn trực tiếp hỏi. "Sao lại điều tra những người này?"

Liễu Mộc đột nhiên tỏ ra hồi hộp, vôi vàng đem giấu những vật trên bàn, toàn bộ bị che đậy. "Những việc này không liên quan tới cô, dù cô là chủ nhân cái nhà này thì vẫn nên cho tôi chút riêng tư chứ, phải không?"

"Được." Vương Tiểu Mạt có chút tức giận, đặt mạnh cốc xuống. "Mời cô uống."

Liễu Mộc trông theo Vương Tiểu Mạt bỏ đi, lấy tay xoa xoa thái dương, cảm giác rất đau đầu. Thế nhưng dù mình đau muốn chết cũng không thể để Vương Tiểu Mạt liên lụy đến chuyện này.

Không thể đến Hoàng gia nữa, bây giờ lộ diện chưa thích hợp. Trước cứ xin Tạ cục trưởng giúp đỡ, bản thân đang ở trung tâm thành phố, bán kính 100km xung quanh có không ít biệt thự, toàn bộ đều nhà cao tầng, chính xác thì đâu mới là nơi Phạm tiên sinh sống?

Quay trở lại với đống trước mặt, Liễu Mộc chưa gì đã không có chút đầu mối nào rồi.

Cái gì loại bỏ đã loại bỏ, còn lại ba hộ thôi, chẳng lẽ phải đi từng nhà điều tra?

Liễu Mộc gãi đầu, nhắm mắt cẩn thận hồi tưởng tình cảnh xưa. Gã kia đẩy cửa đúng lúc buông lỏng bản thân, có thể thấy cửa kia lớn vô cùng, lại dày nữa, vì lẽ đó hắn phải dùng toàn lực để mở. Như thế thì hẳn là cửa xếp đôi, mà loại này tương đối phổ biến.

Gian phòng của Phạm tiên sinh, tuy rằng tương đối u ám, thế nhưng ngờ ngợ có thể nhìn ra cấu tạo mang phong cách phương tây điển hình.

Xe ngựa đi tổng cộng năm tiếng, dựa theo tốc độ 20 km/h, khoảng chừng chạy có 100km, như vậy trong phạm vi xung quanh có không ít biệt thự, trải qua cả đêm phân tích loại trừ từng cái, cuối cùng còn sót mỗi ba.

Đến tột cùng là nơi nào đây...

Cửa thư phòng khẽ mở, lộ ra ánh sáng chiếu trên khuôn mặt ngoài cửa. Người kia híp mắt, cẩn thận quan sát bên trong, đem tầm nhìn vững vàng khóa chặt nơi Liễu Mộc đang cầm tập tài liệu....

Đôi lời tác giả: Hiện đại văn không có cảm giác gì a.... Lần này đâu xem là thử nghiệm đâu.