Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 10: Trăng non



Tiếp đó Mỵ Dung lại bị thu hút bởi một sạp bày vải lớn.

Nàng quay lại nói với ba người đàn ông:

''Sắp lạnh, các lang cũng mua vải về may quần áo đi.''

Chỉ chờ câu đó của Mỵ Dung, vải bà nhanh như cắt chộp lấy cơ hội xông ra mời chào.

Bà uốn lưỡi, vừa xông lên vừa nói với giọng ngọt ngào:

''Nương mau xem, vải này rất quý trọng, tiết lạnh mặc ấm áp vô cùng, nương có thể mua cho các lang ở đây mỗi người một xấp.''

Vải bà cầm cuộn xanh ngọc gần nhất cho nàng.

Mỵ Dung: ''Thật hợp với Trọng, có phải không?''

Hiển nhiên không ai dám phản đối.

Mỵ Dung chọn cho mỗi người hai xấp vải phù hợp, một xấp chừng 1 đồng trâu, trả tiền rồi rời đi.

- ----

Đang lúc Mỵ Dung bị lời nói của Cao Lỗ dỗ vui vẻ, một giọng nói thanh thoát vang lên.

''Nương à!''

Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tràn ngập sức sống, mặt mũi tinh xảo hiền dịu giống bánh bột lọc.

Chỉ là...

Chiếc áo choàng mặc trên người nàng làm mắt Mỵ Dung hơi đau.

Áo lông ngỗng trắng tinh như gạo nếp.

Mỵ Châu, Mỵ Nương út của An Dương Vương Thục Phán, theo họ cha là Thục Tân Nguyệt. Tính tình dịu dàng, nhân hậu, luôn sống cần kiệm, biết nghĩ cho người khác. Thỉnh thoảng còn giúp Lạc dân dệt vải, cấy lúa, rất được yêu quý.

Mỵ Dung gật đâu: ''Nương có chuyện gì muốn nói với tôi sao?''

Quan hệ giữa Mỵ Dung và Mỵ Châu luôn không tốt, có lẽ phải bắt đầu từ hai bà Đệ Nhất Vương Phi, mẹ của Mỵ Dung và bà Đệ Nhị Nguyên Phi, mẹ của Mỵ Châu.

Cả hai đều là con gái của những bộ tộc hùng mạnh nhưng vì gả cho Thục Vương trước nên mẹ của Mỵ Dung trở thành vợ đầu của ông, còn Nguyên Phi Trân Nương thì phải xếp hàng thứ hai.

Điều này làm dấy lên mâu thuẫn sâu sắc giữa Mỵ Dung và Mỵ Châu, quan hệ đôi bên luôn bất hòa.

Nếu không tính kế hại nhau thì đã là tốt, còn muốn trò chuyện hòa hợp...

Thì chắc phải chờ đến kiếp sau.

Mỵ Châu hôm nay hơi kì lạ, nàng ta trực tiếp lờ đi thái độ xa cách của Mỵ Dung, cười híp mắt:

''Nương ăn nói lạ lùng, không có chuyện thì ta không thể nói chuyện với nương sao?''

Cao Lỗ và Nguyên Trì nghe mà giận xanh mặt.

Nguyên Trì lên tiếng nhắc nhở: ''Nương không nên dùng thái độ đó nói chuyện với nương nhà tôi.''

Mỵ Dung là con lớn, lại là con của Vương Phi, địa vị cao hơn Mỵ Châu không chỉ một chút.

Nàng ta lại dám láo toét với Mỵ Dung.

Mỵ Châu nhìn vẻ mặt bình đạm của Mỵ Dung, hoàn toàn không bị lời nói của bản thân kích thích, trong lòng khó chịu, một đường đi lên.

Cao Lỗ và Nguyên Trì đề phòng nâng cao tay.

Chỉ là nàng ta đến đối mặt với Mỵ Dung thì không tiến lên nữa.

Mỵ Châu nhìn ra phía sau lưng nàng, che miệng cười duyên: ''Nô lệ mới của nương rất vừa mắt ta.''

Không khí trầm mặc.

Chẳng ai nhìn thấy Mỵ Dung nâng tay lên như thế nào.

''Chát'' một tiếng.

Mỵ Châu giật lùi cả bước, tay ôm mặt, ánh mắt ngơ ngác nhìn Mỵ Dung.

Tay Mỵ Dung vẫn còn giơ lên, chứng tỏ người vừa rồi tát nàng không phải ai khác.

Mỵ Châu nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Mỵ Dung.

Đầu hơi cúi. Lưng khom. Chân chùng lại. Toàn thân không nhịn được mà run rẩy. Khí thế kém đi cả thước so với ban đầu.

Nàng ta vẫn còn nhớ ánh mắt của Mỵ Dung khi lần đầu tiên được Thục Phán đưa về thành, nhìn y hệt như bây giờ.

Vừa được An Dương Vương khen ngợi, các Lạc Hầu Lạc Tướng cũng đồng thời công nhận, nên nàng nhất thời quên mất vị trí của mình ở đâu.

Cao Lỗ chộp lấy bàn tay đang giơ lên của Mỵ Dung, không dám hé răng nửa lời.

Mỵ Dung không thường xuyên đánh ngươi, hiện nàng đang tức giận, không cần thận làm nàng phật ý người chịu thiệt sẽ là bọn hắn.

''Là Lạc Thần cho nương lá gan dám xen vào chuyện của tôi sao?''

Giọng Mỵ Dung lạnh nhạt mà sắc bén.

Chuyện nàng mua nô lệ đáng lẽ ra Mỵ Châu chưa nên biết mới phải, thế nhưng ánh nắng mới chỉ biến đổi một lượt, đã lọt vào tai nàng ta.

Là Mỵ Châu cho người giám sát nàng sao?

Mỵ Châu biết mình sơ ý, vội vã cúi đầu, mắt đảo như rang lạc: ''Là ta bị ma quỷ sai khiến mới làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, nương... Nương...''

Không cho nàng ta nói hết câu, Mỵ Dung đã cắt ngang, trào phúng rằng: ''Ma quỷ sai khiến?''

Cả đám người cùng hít vào một hơi khí lạnh.

Mỵ Dung ngắm nghía quạt lông ngỗng trắng tinh trên tay: ''Nương biết tại sao lông ngỗng quý không?''

Không ai trả lời.

Mỵ Dung nói tiếp: ''Mỗi con ngỗng màu lông hỗn tạp khác nhau, nhưng lại duy chỉ có chiếc lông trắng trên đầu là giống hệt. Nó đại diện cho điều gì?''

''Lạc Thần nói đó là sự lương thiện ít ỏi giữa đầy rẫy cái ác độc, xấu xa.'' Nguyên Trì.

''Không đâu.''

Mỵ Dung: ''Chiếc lông ngỗng ấy là sự cao quý khó lòng sánh được. Cả một bộ lông bẩn thỉu, chỉ có nó hơn hết thảy. Người ta giết chết một con ngỗng không phải vì nó mà là vì cọng lông trắng tinh trên đầu nó.''

Nguyên Trì đứng bên nghe nàng bảo.

''Nhưng tôi cũng không phủ định lời của Trì, mong rằng nương luôn trong sáng, mong rằng Lạc Thần phù hộ nương sớm thoát khỏi ma quỷ ám ảnh.''

Nàng lia mắt qua đỉnh đầu Mỵ Châu, dùng quạt phủi váy hai cái, xoay lưng đi thẳng.

Cao Lỗ và Nguyên Trì trao đổi ánh mắt với nhau, hai chàng chắp tay vái chào Mỵ Châu rồi đuổi theo nương nhà mình.

...

Bóng người đã khuất.

''Mỵ Nương...'' Nữ đầy tớ của Mỵ Châu ghé vào tai nàng nói nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không đầy một bàn tay, làn da mịn màng như bột. Vẻ đẹp của thiếu nữ Âu Lạc. Áo khoác lông ngỗng trên người quý không gì sánh được.

Mỵ Châu từ từ ngước mặt lên, nhìn vào mặt trăng.

Chằm chằm.

Không biết đang suy tính gì.

Lát sau mới rời đi.