Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 19: Sự lạ



Mỵ Dung thu lại nhiệt tình, tò mò hỏi:

"Các Lang thấy Hàn Hy nàng là người thế nào?''

Trong dường như nhìn xuyên qua đám đong, nhìn thẳng vào Hàn Hy mà đánh giá: ''Là người có sức khỏe trời ban. dũng mãnh phi thường, dung mạo tuấn tú, trán cao sáng dạ...''

Cao Lỗ không thèm đảo mắt, nhìn vào tốc mai của Mỵ Dung:''Nhưng cũng rất ham mê tài phú. Tuy tuấn tú mà lại xảo quyệt, thông minh là khôn vặt. Hắn thấy nương là người sang quý muốn lân la làm quen, muốn đi thang một bên mà lên trời.''

Lại là kẻ tự ái, thấy Cao Lỗ mới làm khó dễ liền buông bỏ mục tiêu hoặc cũng vì nhận ra dáng vẻ bản thân kệch cỡm nên tự động rút lui chẳng ai biết được.

Nhưng đáp án trong lòng nàng không giống vậy, Mỵ Dung nhớ đến ngũ quan chính của người nọ, lại cảm thấy chằng ta hẳn phải có nỗi khổ riêng nào đó.

Cao Lỗ nắm ngọn tóc của Mỵ Dùng trong tay, nàng thấy động, quay lại nhìn hắn khó hiểu.

Cao Lỗ tiếp lời: ''Không phải nương đã có một kẻ có thần lực rồi ư? Tham lam không tốt đâu.''

Mỵ Dung nhìn dáng vẻ này của hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ: ''Tôi chỉ hỏi thế thôi, có Lỗ ở đây tôi chả cần ai nữa.''

Lúc này Cao lỗ mới hài lòng bỏ lọn tóc của nàng ra không uy hiếp nữa.

Trọng đứng một bên đã lâu, bèn xoa cái cỗ đã cứng ngắc, không muốn nhìn kẻ ấu trĩ bên cạnh.

Không khí của lễ hội ''tìm ngọc'' vô cùng vui vẻ.

Cao Lỗ dựa vào chiều cao vượt trội hơn người khác nhìn thấy Hàn Hy đứng trong nhóm người tham gia. Trong lòng nảy ý xấu, ghé xuống nói với Mỵ Dung: ''Tôi sẽ lấy cho nương viên hồng ngọc thạch đó về làm chậu rửa mặt.''

Dứt câu liền chạy biến.

Mỵ Dung không kịp nói câu nào thì hắn đã mất tăm. Hết cách quay sang nhìn Trọng tìm sự trợ giúp, nàng gãi da đầu tê dại đề nghị: ''Lang có muốn tham gia hôi Ngọc Thần luôn không? Tôi nghĩ lang cò giỏi hơn cả Cao Lỗ.

Trọng vốn chẳng có tậm trạng muốn góp vui nhưng nhỉnh như nghĩ đến khả năng hộ tống tệ hại chùa mình thì gật đầu tán thành.

Rồi chằng kéo Mỵ dung đến một bàn đã ngồi xuống.

''Nương ở đây ăn chút gì đó sợi tôi... Cầm ngọc về.''

Bỏ lại một lời hứa hẹn xong Trọng cũng chạy đi mất.

Mỵ Dung nhướng mày, nhìn xung quanh đứng dậy cười gian xảo.

Bên này những người tham gia hoạt động tìm ngọc đều tập trung thành hàng một ở bờ hồ, trên hông mỗi người đều quấn một tấm vải lớn để trợ giúp cho việc vớt ngọc lên.

Một người chèo thuyền mang ngọc ra giữa hồ rồi thả xuống.

Khẩu hiệu ''bắt đầu'' dược hô vang. Hàn Hy nhanh nhất là người đầu tiên nhảy xuống hồ. Những người còn lại không chịu thua, bám sát theo sau.

Nước hồ lạnh như băng làm tiêu hao nhiều năng lượn giữ ấm, hơn nữa còn làm tay chân lạnh đêm nỗi bị đông lại, cản trở động tác của mọi người.

Nhưng Cao Lỗ thì chẳng hề hấn gì, càng bơi càng nhanh, bỏ xa tất cả các thành viên tham gia. Trọng cũng theo sát Cao Lỗ. Hai người gần như cùng lúc lặn xuống hồ nước.

Mặc dù quanh hồ đốt rất nhiều đốc nhưng chút ánh sáng ấy không cách nào chiếu đến dáy hồ. Dòng nước lạnh lẽo, tối đen như mực, bốn bề chỉ thấy khoảng không vo tận.

Nhưng Cao Lỗ được Lạc Thần ưu ái, ban cho đôi mắt cú, có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối. Hắn rất nhanh bỏ xa Trọng đang dùng khả năng lặn sâu nhưng mù của mình để mò mẫm dưới đáy hồ, tìm được túi vàng đựng ngọc.

Cao Lỗ đang định bơi lên thì từ xa nhìn thấy một vệt sáng xanh kéo dài.

Nhìn như là...

Dúng lúc này Cao Lỗ thấy hơi khó thở chỉ đành cầm theo ngọc trồi lên mặt nước hít thở. Hắn nhanh chóng dùng dải vải đã được phát từ trước buộc vào trên lưng sau đó lại lặn xuống nước trước sự ngỡ ngàng của những người khác.

Lặn đến một độ sâu nhất định Cao Lỗ cũng biết được vệt sáng xanh lá đó là gì. Như chứng kính cho suy đoán đó của chàng, hình ảnh một con thuồng hồng thưa to như cổ thụ vài trăm tuổi đang quấn quanh một người nam.

Cao Lỗ muốn bơi đến gần hơn để nhìn rõ lại bị dòng nước đẩy ngược trở lại.

Nhưng trong giây lát chàng đã nhận ra người đang chôn chân gửi vòng vây của con thuồng luôn thân xanh ấy chính là Trọng. Hắn đang ôm một thứ gì đó tỏa sáng thấp thoáng sau cánh tay.

Cong thuồng hồn nổi điên tấn công Trọng tạo ra sóng nước rung động cả một vùng. Cao Lỗ tự hận vững như thạch bàn hom nay cũng lung lay đôi chút nhưng Trọng không cảm nhận được gì lạ vẫn điềm nhiên đứng yên ở đó, một lát sau chầm chậm bơi lên mặt nước. Con thuồng luồng vẫn vũng vẫy nổi điên nhưng chẳng thể làm gì. Cuối cùng khi Trong nổi lên thì Cao lỗ nghe thấy nó rú một tiếng đau đớn, rơi xuống hồ hóa thành một đống xương cá trắng xóa.

Khó tin với cảnh tượng trước mặt là thế nhưng hắn không làm được gì hơn, đành trồi lên mặt nước.

Mỵ Dung nép sau một vách đá thấy vậy lén lút rời đi.